“Mẹ Hoa mất tích khi nào ạ?”
“Con gái bà đã mất tích gần mười năm nay rồi!”
“Không có ai chịu giúp bà sao ạ?”
Ý Quyên ở đây là nói tới công an và các cơ quan chính quyền.
Bà cụ thở dài, giọng rầu rĩ.
“Không, không có một ai hết. Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, người ta quan tâm làm cái gì cơ chứ? Vả lại, bà cũng không có nhiều tiền, người ta sao lại chịu giúp một bà già nghèo khổ kia chứ?”
“Họ không giúp bà, nhưng bọn cháu chắc chắn sẽ giúp bà!”
Quyên liếc Minh đầy ẩn ý. Cậu chàng từ nãy đến giờ vẫn bận ăn những hạt lạc rang ngon lành nên khi được Quyên liếc mắt, vẻ mặt ngơ ngác dù trong lòng chưa rõ là việc gì nhưng vẫn gật đầu như bổ tỏi.
“Dạ đúng, dạ đúng rồi ạ! Bọn cháu sẽ giúp bà và em Hoa ạ!”
Có lẽ không ai tin rằng hai đứa trẻ lớp năm sẽ làm được trò trống gì, bà cụ cũng không phải ngoại lệ. Bà nghĩ hai đứa trẻ chỉ muốn an ủi mình nên cũng vui vẻ mà đáp lời.
“Bà cảm ơn hai cháu đã an ủi bà nhé.”
Chỉ riêng cái Hoa thì trầm tư. Cô bé tin chắc chắn rằng người mà cô nhờ vả này sẽ giải quyết được chuyện mất tích của mẹ. Và sau đó, Hoa sẽ có một cuộc sống yên ổn…
Chiều lên, trong rừng cây rộng lớn, Hoa dẫn hai người đi hướng về phía trước. Cô bé nói khá ít, gần như chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt của hai người. Quyên nghĩ vậy bèn tò mò hỏi.
“Sao Hoa không nhìn thẳng vào mắt bọn chị vậy?”
Hoa vẫn lặng lẽ đi về phía trước, sau đó bước đi chậm dần rồi dừng hẳn lại.
Sự bí ẩn từ cô bé này khiến trong Quyên dấy lên sự tò mò, mặc dù đã biết được hoàn cảnh của cô bé nhưng có điều gì đó mà hai người vẫn chưa biết hết.
“Em chỉ muốn tốt cho hai người thôi.”
Hoa nói mà đầu vẫn không quay lại, trong giọng nói có đôi chút buồn pha lẫn cô đơn.
“Em có chuyện gì giấu bọn chị đúng không?”
“Không có.”
Hoa trả lời ngay tức khắc. Điều này càng làm Quyên nghi ngờ nhiều hơn.
“Phần hồn của em hiện tại đang ở đâu?”
“Em không biết. Nhưng em, đã chết rồi.”
Vẫn là câu trả lời lạ lùng không thể nào lý giải nổi của Hoa khiến Quyên khẽ thở dài. Thôi kệ đi, chuyện chính của họ vẫn là làm sao để tìm ra mẹ Hoa. Dù chẳng thân quen gì, nhưng chẳng phải giữa con người với con người với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Bố cô đã dạy vậy mà.Nhưng Minh thì không hiểu nghĩ gì, đột nhiên nổi trận lôi đình.
“Hoa thôi đi! Hoa có biết Hoa đang nói cái gì không hả? Gì mà chết rồi, cuộc đời còn dài ngoằng ngoẵng kia, đừng tự rủa sả bản thân mình chết đi chứ!”
Hoa quay lại, ánh mắt ngạc nhiên hết sức, trong lúc vô tình đã nhìn thẳng vào mắt Minh. Quyên cũng ngạc nhiên không kém nên nhìn Minh, nhưng lại càng nhạc nhiên hơn khi Hoa nhìn thẳng vào Minh, đôi mắt vô cùng đẹp. Nếu như bình thường, Hoa không nhìn thẳng vào ai thì đôi mắt của cô bé trông khá bình thường, hầu như Hoa toàn cố ý né tránh ánh nhìn của người khác. Hóa ra là vì có đôi mắt đẹp như thế này nên mới cố gắng giấu đi.
“Mắt em thật đẹp…”
Minh buột thốt ra lời cảm thán, giống như vừa phát hiện ra một kì quan hùng vĩ.
Hoa lúng túng nhìn sang hướng khác, sau đó đánh trống lảng.
“Em không có rủa sả bản thân chết đi. Em thật sự đã mất đi linh hồn của mình rồi.”
Quyên thẳng thắn hỏi Hoa.
“Bọn chị muốn giúp em là vì bọn chị không muốn thấy em buồn. Nếu như em vẫn chưa thể tin tưởng bọn chị thì…”
“Không phải, em tin mọi người. Chỉ là em… em…”
“Hoa làm sao?”
Minh cũng tò mò không kém.
Dường như đã quyết tâm một điều gì đó vô cùng chắc chắn, Hoa lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hai người, giọng nói dõng dạc.
“Nếu hai người không ngại, tối nay có thể ngủ lại nhà em không ạ? Nhà em dù có hơi chật nhưng…”
Giống như chỉ đợi mỗi câu nói này của Hoa, Quyên đồng ý ngay.
“Không sao, chị cũng đâu phải người lớn đâu. Minh thấy sao?”
Cậu chàng tất nhiên không dám có ý kiến ý cò gì.
“Quyên đặt đâu tớ nằm đấy.”
“Phải là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mới là câu đúng.”
“Ừm…”
Minh đỏ mặt.
Trong rừng cây, trời tối khá nhanh, ba người đi hái rau dại trên núi để chuẩn bị cho bữa cơm sắp tới. Minh và Quyên được biết đến nhiều loại cây cỏ lạ mà lâu nay chưa nghe thấy bao giờ. Loại nấm nào ăn được hay không ăn được, cây nào có thể là thuốc trị bệnh ho, bệnh hen suyễn…
Quyên thấy sự sành sỏi của Hoa thì hỏi một câu vu vơ.”Ai dạy em những thứ này thế?”
“Bố em.”
“…”
Hình như nhận ra mình vừa lỡ lời, cô bé sửa lại ngay.
“À không, ý em là bố của mẹ em, tức là ông ngoại em đó. Ông ấy đã mất cách đây vài năm rồi…”
Quyên thầm có tính toán trong lòng nên cũng không hỏi nhiều.
“Ông em là thầy thuốc đông y à?”
“Vâng ạ.”
Cô bé có vẻ không muốn nói về chuyện này nữa nên giục hai người hái nhanh lên rồi trở về trước khi trời tối hẳn.
Minh đang nghiên cứu đường đi của con ốc sên trên chiếc lá còn đọng sương thì nghe thấy tiếng gọi nên trở về. Con ốc sên đã gây cho Minh những ý tưởng về sự trôi qua rất nhanh của thời gian và nỗi tò mò vô tận về sự cảm nhận thời gian của con ốc sên. Cứ miên man suy nghĩ mãi được một lúc thì về đến căn nhà lá tranh nhỏ của Hoa.
Quyên gọi điện xin phép bà Vân cho ngủ nhà bạn, cũng như Minh gọi điện cho bố mẹ để xin phép. Bà Vân thì đương nhiên là đồng ý, vì với khả năng của đứa con nuôi đặc biệt thì có lẽ xác suất xảy ra chuyện là khá nhỏ. Còn về phần Minh, bố mẹ muốn quản gia đi theo để bảo vệ con trai mình, vì những thế lực ngầm muốn chơi xấu nhà Minh đều có thể ra tay với cậu chủ nhỏ. Thế nhưng Minh từ chối ngay. Cậu chàng nói rằng mình đang ở một nơi mà không ai có thể mò ra được. Nếu nói đó có phải sự thật hay không, cũng có thể cho là như vậy. Nếu nói nơi này hẻo lánh thì cũng đúng thôi, vì nếu không có Hoa dẫn đường, chẳng khéo hai đứa đã tự đi lạc từ đời nào rồi…
Một bức cơm ấm cúng diễn ra trong ngôi nhà nhỏ, lâu lắm mới nghe thấy tiếng cười trẻ con rộn rã như thế. Mọi người cười đùa vui vẻ, trò chuyện với nhau về những câu chuyện ngộ nghĩnh. Hoa cũng mỉm cười nhiều hơn và gần như rút ngắn lại khoảng cách với Quyên và Minh.
Có điều, Quyên vẫn còn một thắc mắc.
“Tại sao nơi đây lại im ắng thế ạ? Mấy căn nhà bên kia hình như là bị bỏ hoang đúng không ạ? Sao cháu không thấy người nào hết…”
Duy nhất căn nhà của Hoa sáng đèn, còn lại thì mọi thứ đều chìm vào màn đêm đen dày đặc, ngoài tiếng gió hú ra thì chẳng còn âm thanh lạ hoắc nào nữa.
Im lìm đến đáng sợ.
“Họ… bỏ đi rồi. Ở đây nghèo quá, họ rủ nhau vào thành phố làm ăn, âu cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, đối chọi lại với cuộc sống khó khăn…”
Nghĩa là chỉ còn hai bà cháu ở lại nơi hoang vắng này.
“Sáng nào bà cũng dậy sớm đi bán rong ạ?”
“Ừm… Già rồi nhưng bà vẫn phải cố gắng vì đứa cháu gái tội nghiệp. Vận may vẫn là ở cùng với bà đấy. Trường con bé nghĩ tội nó nên miễn học phí, mà các loại tiền khác cũng được miễn luôn, may quá…”
Hoa lúng túng nhìn đi nơi khác. Quyên lại thấy khó hiểu. Trường trọng điểm của thành phố, dù là hộ nghèo thì vẫn phải đóng kha khá, mà đây lại… Rõ ràng vẫn còn điều gì đó mà Hoa cố tình giấu.
Đêm xuống, bà cụ rải thêm một chiếc chiếu nữa cho hai đứa nằm. Dù vẫn ở độ tuổi trẻ con, nhưng nhiều đứa đã phát triển tâm lý trước tuổi rồi. Trong tình cảnh này, Quyên và Minh buộc phải nằm ngủ cạnh nhau trên một manh chiếu nát. Cái này đúng là có hơi ngại… Hai đứa chẳng nói gì mà cứ thế đi vào giấc ngủ.
Trăng đã lên đỉnh đầu, thứ ánh sáng mờ nhạt chiếu khắp căn nhà nhỏ, rọi xuống khu rừng thưa. Những chiếc lá được rót cho thứ ánh sáng yếu ớt và bí ẩn của trăng thì trông giống như những hình thù màu đen trắng không rõ lắm. Gió xào xạc. Một người mặc áo trắng cứ đi như kẻ mất hồn giữa đêm khuya.
Tiếng động khiến Quyên thức giấc. Cô bé thấy một điều kỳ lạ.