Nàng trở mình dậy, nheo mắt quan sát cái chiếu trúc, mắt thường không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Nàng lôi chiếc chiếu, chạy ra ngoài sân.
Dưới ánh mặt trời, bí mật của nó lồ lộ hiện ra.
Toàn thân Vĩnh Dạ run rẩy, cái nắng tháng Tám gay gắt là thế mà trái tim nàng lại vô cùng lạnh lẽo. Nàng nhìn cái chiếu trúc, đột nhiên dùng phi đao đâm mạnh vào nó như thể phát điên, thanh trúc bay tung tóe, dằm trúc đâm vào tay, nàng không cảm thấy đau, chỉ muốn đâm chiếc chiếu thành hàng ngàn mảnh vụn.
Bỗng dưng có một bàn tay ôm lấy nàng.
Vĩnh Dạ đá chân, kĩ năng phòng vệ của kiếp trước được phát huy hiệu quả.
Người trước mặt là ai nàng không biết, sự ngăn cản của hắn càng khiến nàng cuồng nộ. Cho tới khi đôi tay ấy ôm chặt lấy nàng, thu hết nộ khí và sự mạnh mẽ của nàng vào lồng ngực rộng rãi của mình.
Không biết bao lâu đã trôi qua, thân thể Vĩnh Dạ mới mềm ra. Hắn nâng mặt nàng lên, gương mặt lo lắng của Phong Dương Hề được phóng đại trước mắt nàng, hắn nói gì đó nàng không nghe rõ.
Rất lâu sau, Vĩnh Dạ mới khàn giọng:
– Vì sao cả huynh cũng muốn tôi cưới Thái tử…
Phong Dương Hề khựng lại, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, luôn miệng nói:
– Không phải, ta không có ý đó! Không cưới Thái tử, ta không phải bắt nàng cưới Thái tử!
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng rất lâu, đột nhiên vung tay tát mạnh lên mặt hắn, nói to:
– Rõ ràng là huynh có!
Phong Dương Hề ngẩn người, niềm vui trong lòng dần dần dâng cao. Hắn cười lớn, tinh nghịch hỏi:
– Vì sao nàng giận khi ta muốn nàng cưới Thái tử, hả Vĩnh Dạ?
Vĩnh Dạ há hốc miệng, sao nàng lại giận vì chuyện này? Nàng quay đầu đi mím môi không đáp.
– Không bắt nàng cưới, ta tuyệt đối không ép nàng cưới hắn, được chưa? – Lời Phong Dương Hề khiến Vĩnh Dạ yên tâm hơn.
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ chân thành và dịu dàng. Đôi mắt sắc bén như chim ưng ấy lúc này trở nên thẳng thắn, Vĩnh Dạ không mất công sức đã nhìn rõ hàm nghĩa trong ấy. Nàng giật mình, lùi về sau một bước, lẩm bẩm:
– Huynh… chẳng phải huynh bỏ mặc tôi không lo rồi sao?
Phong Dương Hề nhìn nàng chăm chú, dường như nàng có chút sợ hãi, nàng đang sợ điều gì? Bất giác buột miệng:
– Ta không muốn quản nữa, nhưng… ta vẫn tới rồi. Vĩnh Dạ, nàng… – Hắn định hỏi có phải trong lòng nàng có hắn không, nhưng lời đã ra tới miệng mà vẫn không thể nào cất thành tiếng.
Vĩnh Dạ há miệng, đúng thế, hắn tới rồi, hễ nàng gặp nguy hiểm là hắn ở ngay bên cạnh nàng. Chỉ cần nghĩ tới hắn là nàng thấy an lòng, nhưng… trong mắt nàng lấp lánh một tình cảm mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể nói được.
Vĩnh Dạ cúi thấp đầu, nhìn chiếc chiếu trúc đã bị đâm lỗ chỗ, tim nàng tựa như cũng bị cứa thành nghìn mảnh. Nàng nói:
– Tôi là Tinh Hồn, là thích khách Tinh Hồn độc nhất vô nhị, tôi không phải là Công chúa của An quốc, không phải là bông hoa yếu ớt mặc cho bất cứ ai cũng có thể thay tôi quyết định cuộc đời.
– Ta biết. – Phong Dương Hề nắm tay nàng, Vĩnh Dạ thoáng run.
Cảm giác đau nhói do dằm trúc cắm vào thịt khiến nàng vô cùng tỉnh táo:
– Dằm đâm vào thịt còn đau hơn bị một đao đâm vào.
– Lấy ra là được. – Phong Dương Hề cúi đầu nhìn.
Hắn lấy từng cái dằm ra, cẩn thận như đang thêu hoa.
Vĩnh Dạ lặng lẽ nói:
– Cái gai trong tim có lấy ra được không?
– Chỉ cần nàng có, ta sẽ lấy hết chúng ra. – Cuối cùng Phong Dương Hề không kìm được, đưa tay ôm nàng vào lòng, kiên định nói, – Ta tuyệt đối không để một mình nàng phải đối mặt đâu.
Đi vào Bình An y quán, Vĩnh Dạ đào đất trong sân lên. Bộ tử bào và phi đao của nàng được chôn ở đây.
– Chắc chắn là bị lục soát mang đi rồi. – Phong Dương Hề nói.
– Không đâu, chắc chắn không bị mang đi. – Vĩnh Dạ cuốc đất ra, cầm bộ y phục vừa bẩn vừa hôi trong tay ngắm nghía.
– Bộ y phục cũ này thì có ích gì?
– Có, có tác dụng lớn lắm! Y phục cũng có thể nói. – Vĩnh Dạ như thể đang thưởng thức một món bảo vật, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ bi ai.
Phong Dương Hề không hỏi tiếp, trong mắt dâng lên một vẻ thấu hiểu và thương xót.
Nàng vui vẻ đào chỗ phi đao mà mình chôn dưới đất, hai mươi ngọn, không thiếu ngọn nào. Nàng cầm phi đao ngắm nghía, màu trắng bạc chói mặt. Nàng quay đầu cười với Phong Dương Hề:
– Thực ra bất cứ loại ám khí nào tôi cũng dùng rất tốt. Loại đao này chỉ là để huynh nhận ra tôi mà thôi. Tôi tưởng… vốn định không dùng đao nữa nên mới chôn ở đây. – Nàng tưởng từ nay sẽ được sống cuộc sống bình an, đi trộm đi cướp cũng không muốn làm, nàng tưởng từ nay sẽ không cần dùng tới phi đao nữa, tưởng rằng… cuộc đời này quả nhiên chẳng có việc gì là có thể khẳng định được.
– Nàng còn lo là ta sẽ giết nàng không?
– Không. Có điều tôi vẫn phải dùng nó.
– Vì sao?
– Vốn không muốn dùng nó nữa, nhưng đã cho tôi dùng thì tôi dùng vậy. – Thế tay của Vĩnh Dạ rất nhanh, chớp mắt ngọn phi đao đã biến mất khỏi lòng bàn tay nàng. Biểu cảm thán phục của Phong Dương Hề khiến nàng nhớ tới Nguyệt Phách khi đó, bất giác trở nên u buồn, rồi lại lập tức nở nụ cười nghịch ngợm:
– Đao của cao thủ ám khí chẳng khi nào huynh biết được là được giấu ở đâu đâu.
Phong Dương Hề thấy nàng cười vui vẻ thì tâm trạng cũng khá hơn, trầm tư nói:
– Ta nhất định sẽ có cách biết, nàng tin không?
– Ha ha, không tin.
– Đánh cược nhé?
– Cược cái gì?
– Cược xem ai phát hiện ra bí mật trước, bí mật của An gia và Du Li Cốc.
Vĩnh Dạ nhìn Phong Dương Hề, hắn nghiêm túc nhìn nàng. Vĩnh Dạ cười, đột nhiên đưa tay túm râu hắn giật mạnh. Phong Dương Hề đau đớn hét lên:
– Làm gì thế hả?
Vĩnh Dạ nhún vai:
– Thì ra là thật.
Phong Dương Hề dở khóc dở cười.
– Huynh biết thuật rút xương không?
– Cái gì?
Vĩnh Dạ bĩu môi:
– Tôi tưởng huynh không có râu, lắc mình một cái sẽ biến thành Thái tử Yến.
Phong Dương Hề bật cười ha hả, ánh mắt nhìn Vĩnh Dạ trở nên dịu dàng hơn, thấy Vĩnh Dạ bĩu môi khinh bỉ, cảm thấy nàng thật đáng yêu. Hắn cố nhịn cười:
– Vĩnh Dạ, nàng phải hiểu rằng đó là hiệp ước giữa phụ vương nàng và Tề Hoàng, Thái tử và nàng đều như nhau!
– Huynh cũng phải hiểu cho rõ, trên đời này trừ phi tôi muốn cưới, nếu không chẳng ai có thể ép tôi. – Vĩnh Dạ cao ngạo hếch cằm lên, vỗ ngực Phong Dương Hề, vô cùng nghiêm túc. – Tôi hận nhất là người mà tôi tin tưởng lừa gạt tôi. Tôi từng thề, đời này tuyệt đối không để ai đâm sau lưng tôi một đao, đặc biệt là bằng hữu của tôi.
Không đợi Phong Dương Hề đáp, nàng đã nhướng mày cười:
– Tôi phải về An gia đây, an tâm làm tranh.
– Chờ chút! Nếu An gia hỏi nàng mấy hôm nay đi đâu thì sao?
Vĩnh Dạ quay lưng đi ra ngoài, trong mắt chất chứa nỗi bi thương, nhưng giọng vẫn đầy vẻ giễu cợt:
– Cả Du Li Cốc lẫn An gia hình như đều chỉ muốn tôi ngoan ngoãn ở trong biệt uyển của An gia làm tranh. Mấy hôm nay tôi bị quản gia của tôi đánh cho một chưởng, đương nhiên là phải dưỡng thương rồi, nay không nỡ xa người trong mộng nên đành ngoan ngoãn quay về thôi!
Phong Dương Hề bị câu nói của nàng làm cho nghẹn đến khó chịu.
Chú thích: [1] Dịch nghĩa: Ráng chiều rơi xuống, cùng cánh cò đơn chiếc đều bay.Ở độ tuổi của Mặc Ngọc, võ nghệ không cao không thấp. Nếu không có tiền tài của An gia giúp đỡ, hắn dựa vào cái gì mà có được địa vị ấy ở Du Li Cốc? Chỉ có một khả năng, hắn và một người nào đó trong An phủ có quan hệ mật thiết. Mà mối quan hệ này, đại ca của hắn, An Bá Bình cũng không biết.
Phong Dương Hề ôm Vĩnh Dạ, cưỡi ngựa đưa nàng tới biệt uyển của An gia.
– Huynh biết tôi là Tinh Hồn từ khi nào? – Vĩnh Dạ bình thản hỏi.
– Lâu rồi.
– Lâu là bao lâu.
– Khi ở sơn cốc Di Sơn là ta biết rồi.
Vĩnh Dạ lắp bắp:
– Lần trước… ở trong sơn cốc…
– Nàng không muốn cho ta biết thì hà tất gì phải ép người? Nếu muốn chờ nàng cố nhẫn nhịn không dùng khinh công, bước thấp bước cao ra khỏi sơn cốc thì ta thà ôm một con heo! Huống hồ nàng còn nhẹ hơn heo! – Phong Dương Hề giễu cợt.
Khi đó nàng sợ hắn phát hiện nên không dám để lộ công phu, hắn thì không muốn nói trắng ra.
Vĩnh Dạ lập tức ngậm miệng.
Tiếng vó ngựa gõ vào lòng hai người. Chẳng ai muốn nói gì nữa, dường như đều đang chìm vào tâm sự của riêng mình.
Lại dường như, không muốn phá vỡ sự yên lặng hài hoà này.
Cánh cổng lớn của biệt uyển đã ở ngay trước mắt, Phong Dương Hề ghìm cương ngựa, ngựa hí dài rồi dừng lại:
– Đi đi.
Vĩnh Dạ nhảy xuống ngựa, đi một mạch không quay đầu.
Phong Dương Hề không nhịn được, gọi nàng, nói khẽ:
– Ta ở đây, luôn ở bên cạnh nàng. – Hắn quay đầu ngựa, vỗ ngựa bỏ đi.
Vĩnh Dạ nhìn theo bóng hắn, trong lòng dấy lên một cơn sóng. Nàng định thần, chầm chậm đi tới biệt uyển, gõ cửa lớn.
Cửa mở ra, Bình thúc đứng trong cửa, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc.
– Thiếu gia ta về rồi đây. – Vĩnh Dạ không dịch dung, áo bào màu lam, từ thần tình ung dung tao nhã toát lên vẻ xinh đẹp như một cây trúc sau mưa.
Bình thúc cau mày, thấy nàng không dịch dung, thản nhiên đứng nhìn mình. Ông ta cúi người, nói khẽ:
– Công tử mấy hôm nay đi đâu thế? Tiểu nhân rất lo cho công tử.
– Bị ông đánh một chưởng nên phải đi dưỡng thương. Bình thúc sau này nhẹ tay một chút, tại hạ thân thể yếu ớt, không chịu được. – Vĩnh Dạ mặt không biến sắc đi vào, dặn dò, – Bữa tối phong phú một chút, nhân tiện xem đại công tử có rảnh không, tại hạ muốn cùng đại công tử trao đổi vài điều tâm đắc về tranh vẽ.
-Vâng. – Trong mắt Bình thúc loé lên vẻ kỳ quái, biểu cảm trên mặt thì tỏ ra cung thuận, hệt như một lão quản gia bình thường, trung hậu.
Lúc lên đèn, An Bá Bình theo hẹn mà tới, thấy dung mạo của Vĩnh Dạ thì không khỏi kinh ngạc,
– Mời đại công tử ngồi. Tối nay có lợn quay, dê quay, hai con vịt tiềm, bồ câu hầm…
An Bá Bình nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười sảng khoái:
– Lý công tử thì ra thích ăn thịt.
– Đại công tử không cảm thấy tôi ăn hơi nhiều sao?
– Cho dù muốn ăn cá Kim Long ở Lạc Nhật Hồ, ta cũng lập tức sai người đi bắt.
Vĩnh Dạ “ồ” một tiếng, nâng ly rượu lên rồi lại đặt xuống. Thấy An Bá Bình không hề hoài nghi, nâng ly rượu lên uống, trong mắt Vĩnh Dạ loé lên một vẻ kỳ quái, thong thả nói:
– Trong rượu có độc, đại công tử không biết sao?
Tay An Bá Bình thoáng run, lặng lẽ đặt xuống, đối diện với đồ ăn ngon mà không còn vị giác.
– Tôi không dịch dung, đại công tử không hề kinh ngạc, có lẽ đã sớm biết tôi là ai. Tôi rời đi nhiều ngày, không mời tự về, đại công tử không kinh ngạc là vì đã tính được rằng tôi sẽ quay lại. Nhưng đại công tử biết rõ trong rượu có độc mà vẫn muốn cùng tại hạ uống cạn, rốt cuộc là vì sao?
An Bá Bình thất thần nhìn nàng, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, tới trước mặt nàng quỳ xuống.
Chủ nhân của đại gia tộc giàu có nhất Tề quốc, nửa tháng trước có thể dùng Nguyệt Phách và Tường Vi uy hiếp nàng vậy mà bây giờ lại quỳ trước mặt nàng.
Vĩnh Dạ thiếu điều nhảy dựng lên. Nàng cố kiềm chế bản thân không động đậy, nhìn An Bá Bình giễu cợt. Sự phát triển này quả nằm ngoài dự đoán của nàng. Nàng tưởng cho dù quay về, An Bá Bình vẫn sẽ dùng Nguyệt Phách và Tường Vi để uy hiếp mình.
– Công chúa! Xin người tha cho An gia. – An Bá Bình nói.
Vĩnh Dạ nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên hỏi:
– Công chúa ở đâu?
Mặt An Bá Bình khó coi như đang mếu, trắng bệch như tờ giấy, hai mắt hằn lên tia máu. Từ khi hiểu chuyện tới giờ, hắn chưa bao giờ phải tỏ ra hèn mọn đến thế. Hắn có thể quỳ trước Hoàng đế, tổ tông, duy chỉ có chưa bao giờ quỳ trước một nữ nhân, kể cả mẫu thân mình. Hắn là trưởng tử của An gia, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa gấm vóc, khí thế không thua kém Vương hầu. Năm bảy tuổi, hắn dùng bàn tính còn thuần thục hơn cả tổng quản đã làm ở An gia hai mươi năm, trong tay hắn, ngân lượng của An gia kiếm về mỗi năm có thể dùng tàu để chở.
Cái gì dùng tiền không mua được? An Bá Bình không biết. Nhưng hắn biết cho dù hắn có tiêu tới cắc bạc cuối cùng của An gia cũng không thể mua được bình an.
Nàng là ai? Con gái Đoan Vương uy chấn thiên hạ của An quốc, nữ nhân mà Hựu Khánh Đế thương yêu nhất, thê tử tương lai của Thái tử Tề quốc. An Bá Bình chỉ đành cúi đầu.
Trong lòng tràn ngập bi ai. Vì sao hắn phải đồng ý cho nàng tới làm tranh? Vì sao phải dùng người mà nàng quan tâm để uy hiếp nàng? Quỳ trước mặt Vĩnh Dạ, hắn đê tiện như một tên nô tài, cho dù là con tì hưu phỉ thuý đáng giá mười vạn lượng bạc đeo nơi thắt lưng cũng không thể khiến hắn trở nên cao quý.
Vĩnh Dạ rũ mắt nhìn hắn, nhân tiện cầm một cái chân vịt lên gặm. Nàng nhét thịt đầy miệng, lẩm bẩm:
– Có phải mình đang nằm mơ không?
Tiếng gió lướt qua, bên cạnh An Bá Bình lại có thêm một người, đó là Bình thúc. Ông ta dập mạnh đầu xuống đất:
– Là lão nô tài đánh Công chúa một chưởng, tự mình quyết định, định lấy mạng Công chúa, không liên quan gì tới đại công tử. Xin công chúa tha cho An gia.
Nói rồi giơ chưởng lên đập xuống Thiên Linh Cái của mình.
Vĩnh Dạ rất tự tin với thủ pháp của mình. Tuy rằng Bình thúc nội công thâm hậu, nàng cũng vô cùng nhanh nhẹn, Bình thúc đập trúng cái chân vịt, tay dính đầy dầu mỡ. Cánh tay Vĩnh Dạ tê rần, cười khổ:
– Thực ra Bình thúc bây giờ cũng có thể một chưởng đánh chết tôi, nội công của ông quá lợi hại.
– Sao Công chúa không để lão nô tự vẫn? Kẻ sĩ có thể giết, không thể nhục! – Hai mắt Bình thúc mở to, ánh mắt lại thoáng qua tia sáng như chớp rạch ngang trời đêm, sắc bén không gì sánh nổi.
Vĩnh Dạ trầm tư một lát:
– Không phải tôi không giết ông, rõ ràng võ công của tôi không bằng ông, không giết nổi ông. Vả lại, tôi cũng không hiểu… ban đầu tôi bị các người kiềm chế, giờ đột nhiên lại thay đổi, ai cũng chẳng thích nghi được. Đại công tử có thể đứng lên nói chuyện không?
An Bá Bình cười thảm nói:
– Người là Thái tử phi, người muốn diệt An gia, còn nói là bị người kiềm chế, chẳng phải là chuyện cười sao? Người dám tới đây một mình ư, ngoài kia chắc chắn đã có mai phục?
Vĩnh Dạ ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ đại công tử mời tôi tới, không biết thân phận của tôi ư?
Trên mặt An Bá Bình đột nhiên hiện lên sự kích động, hai tay siết chặt thành nắm đấm:
-Lập nghiệp khó, giữ nghiệp càng khó hơn. An Bá Bình bị ma xui quỷ khiến nên uy hiếp Công chúa, Bình thúc muốn lấy mạng Công chúa, đều là lỗi của Bá Bình, một mình tôi đền mạng, Công chúa có thể tha cho An gia không?
Vĩnh Dạ càng nghe càng thấy hồ đồ, bèn hỏi thăm dò:
– Đại công tử lại bị ai sai khiến chăng?
An Bá Bình cắn chặt răng không nói.
Vĩnh Dạ thở dài:
– Tôi chưa từng nghĩ tới việc tiêu diệt An gia, các người tưởng rằng tôi quay lại đây là để vấn tội thị uy với các người sao?
Thấy trong mắt An Bá Bình loé lên vẻ khinh khi, Vĩnh Dạ càng thấy kỳ quái:
– Chẳng lẽ bằng hữu họ Du của ngài không nói cho ngài biết, tôi còn có một thân phận nữa ư? Tôi vốn là thích khách của Du Li Cốc, tên Tinh Hồn!
Thân thể An Bá Bình thoáng run, nhắm chặt hai mắt, Bình thúc thở dài gọi:
– Đại công tử.
– Được, tôi tuyệt đối không truy cứu chuyện này, đại công tử có thể đứng lên nói chuyện được chưa? – Là điều khó nói nào khiến vị chủ sự của An gia này phải tỏ ra khó xử như thế? Lòng hiếu kỳ của Vĩnh Dạ một lần nữa bị khơi dậy.
Ngay lúc nàng đưa tay đỡ An Bá Bình dậy, ngoài cửa sổ có một làn khói tím bay vào. Làn khói này Vĩnh Dạ từng nhìn thấy khi nàng bám theo Nhật Quang, chính nó đã tước đi tính mạng của Nhật Quang.
Nàng phản ứng rất nhanh, đưa tay túm lấy An Bá Bình bay ra ngoài cửa.
Bình thúc vỗ một chưởng về phía làn khói rồi cũng nhảy theo ra ngoài.
Bên ngoài tiếng cung tên như mưa, hình như muốn lấy mạng toàn bộ ba người.
Vĩnh Dạ bảo vệ An Bá Bình, chỉ sợ hắn bị diệt khẩu. Bình thúc cũng mang tâm tư như vậy. Nhưng làn tên dày đặc như mưa, bên ngoài kia không biết có bao nhiêu nỏ tiễn thủ.
Lúc này ở nơi tiễn bắn ra lướt qua một đạo kiếm quang như chớp xẹt, chặn đứng tấm lưới dày đặc được kết từ những ngọn tiễn.
Một tiếng còi lanh lảnh cất lên, các nỏ tiễn thủ chớp mắt rút đi. Đến như chớp, đi như gió, vô cùng nhanh nhẹn.
Phong Dương Hề xuất hiện trong bóng tối, hai mắt hắn còn sáng hơn những vì sao. Hắn cười với Vĩnh Dạ như muốn nói với nàng, hắn thực sự ở bên cạnh nàng.
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng nhìn hắn. Hắn không lại gần, nàng cũng không tới đó, ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi lại chuyển đi.
– Đa tạ Công chúa!
Vĩnh Dạ quay đầu cười:
– Đại công tử, có nói được không?
Sắc mặt An Bá Bình xám xịt, nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống:
– Là tam đệ của tôi.
An gia tam công tử? Vĩnh Dạ nhướng mày không hiểu.
Hắn đang định nói thì bỗng dưng thấy mặt Bình thúc sưng lên đỏ bừng, sau đó tái xanh. Hắn sợ hãi run rẩy:
– Bình thúc! – Cổ họng Bình thúc bị siết chặt lại, lúc đi, ông đã hít phải ngụm khói cuối cùng, gầm lớn một tiếng, máu tươi từ miệng bắn ra. Phong Dương Hề đã lao tới, đặt một tay lên lưng ông ta truyền nội lực. Bình thúc không nói được lời nào, chỉ giương mắt trông mong nhìn hắn. Phong Dương Hề thở dài, gật đầu:
– Ta đảm bảo Công chúa sẽ không truy cứu trách nhiệm của đại công tử, chỉ cần không liên quan gì tới An gia, ta đảm bảo An gia vô sự.
Cổ họng Bình thúc kêu ọc ọc, Vĩnh Dạ thở dài gật đầu. Cơ thể ông co rút mạnh, rồi tắt thở.
Một cao thủ nội công mà lại dễ dàng chết như thế ư? Vĩnh Dạ thấy hơi khó tin.
– Nàng có sao không? – Phong Dương Hề bị Bình thúc doạ một trận, vội vàng nắm tay Vĩnh Dạ thăm mạch của nàng.
Mặt An Bá Bình đầy vẻ kinh ngạc, tựa như nhìn thấy quái sự gì đó.
Vĩnh Dạ thầm nói: Ta còn là Thái tử phi trong mắt An Bá Bình cơ mà! Nàng đỏ mặt rụt tay về.
– Không sao.
Trong sảnh hoa, An Bá Bình tái mặt chậm rãi nói:
– Là tam đệ của tôi. Hôm đó Công chúa mang cầm tranh của Trần đại gia, sau khi xác nhận là tranh giả, tôi vô cùng kinh ngạc, rất muốn kết giao. Bởi vì tôi si mê tranh, nên có cùng tam đệ nói tới chuyện này. Tam đệ nói, sao không mời Công chúa làm tranh cho tôi? Tôi sợ Công chúa không chịu, tam đệ bèn lấy ra một đôi giày cỏ, dặn tôi nói như thế. Còn nói, phái Bình thúc đưa Công chúa đi thăm họ, chắc chắn không vấn đề gì. Khi đó, tôi không biết thân phận của Công chúa, nếu mà biết… – An Bá Bình thở dài.
– Tam đệ của ngài là người thế nào?
An Bá Bình cúi đầu, nói khẽ:
– Công chúa quen đấy, nó còn một tên khác là Mặc Ngọc.
Vĩnh Dạ và Phong Dương Hề đưa mắt nhìn nhau. Hoá ra Mặc Ngọc công tử là tam công tử của An gia, thế thì Du Li Cốc…
– Cốc củ Du Li Cốc là gì của An gia? – Bọn họ hai miệng một lời hỏi.
An Bá Bình giật mình, liên tục xua tay:
– An gia vốn chỉ làm ăn, cốc chủ Du Li Cốc tuyệt đối không phải là người của An gia. Tam đệ khi còn nhỏ đã xuất phủ, luôn nói là đi bái sư học nghệ. Con cháu An gia chúng tôi đều phải có một kỹ nghệ nào đó.
– Ngài không biết tam đệ của mình làm tiểu quan trong Mẫu Đơn Viện sao?
– Tôi không biết. Mấy ngày trước tam đệ về Tề quốc, mẫu thân chỉ nói nó học nghệ thành công nên về phủ. – An Bá Bình đỏ bừng mặt.
– Thực ra khi đó tôi không biết người là Công chúa, sau đó Bình thúc nói với tôi, vào tới ngõ, ông ấy mới hiểu, không phải chỉ đơn giản là làm tranh. Hôm nay ông ấy mới biết người hôm đó bị đánh một chưởng là Công chúa. Khi đó ông ấy chỉ cho rằng tôi bị trúng bẫy, thân phận của người chắc chắn không hề đơn giản, ông ấy không muốn liên luỵ tới tôi nên muốn giết người.
Vĩnh Dạ thở phào, nàng luôn cảm thấy áy náy, tối hôm đó nếu không phải nàng bỏ trốn thì Nguyệt Phách và Tường Vi đã không bị chuyển đi. Thì ra cho dù Bình thúc không giết nàng, những kẻ mai phục trong ngõ và những kẻ chờ nàng trên đường tới Hoàng cung cũng sẽ giết nàng.
Mặc Ngọc công tử xuất thân từ gia đình giàu có, giấu gia đình tới Mẫu Đơn Viện, hình như trong Du Li Cốc, hắn còn có địa vị rất cao. Chẳng trách khi Lý Ngôn Niên nói tới Mặc Ngọc lại có biểu cảm kỳ quái như vậy.
Phong Dương Hề lặng lẽ lắng nghe, chân mày nhíu chặt. Rất lâu sau mới hỏi:
-Mặc Ngọc muốn giết đại công tử, lúc này có lẽ đã không còn ở An gia nữa đúng không? An gia chỉ có hai huynh đệ, đại công tử mà chết, chủ sự trong nhà chẳng phải chỉ còn Mặc Ngọc công tử thôi sao? Hắn chỉ cần giết đại công tử thì sẽ cướp được gia tài, việc gì phải hận Vĩnh Dạ thấu xương như thế?
An Bá Bình như kẻ tàn phế, bất lực ngồi sõng soài trong ghế. Nghe Phong Dương Hề nói thế, mắt sáng lên, lắc đầu nói:
– An gia khác những nhà khác. Cho dù Bá Bình chết thì việc làm ăn sẽ do hội trưởng lão của gia tộc cùng kinh doanh. Tam đệ xuất phủ học nghệ thì chắc chắn sẽ không thể làm chủ sự của An gia. Trong An gia, bất cứ người nào hiểu chuyện kinh doanh đều có thể trở thành chủ sự, chỉ có nó là không được. Thế nên tôi chưa từng nghĩ rằng tam đệ lại muốn giết tôi.
– Không phải cầu tài, thì là hận tôi thôi. – Vĩnh Dạ không hiểu nàng chỉ bắt Mặc Ngọc đứng ở Mẫu Đơn Viện một ngày, vì sao hắn lại hận tới mức muốn nàng phải chết như thế. Mỗi khi nhìn thấy Mặc Ngọc, nàng đều đọc được một nỗi hận mãnh liệt trong mắt hắn.
Từ chùa Khai Bảo tới Mẫu Đơn Viện, hận ý của Mặc Ngọc chưa bao giờ che giấu.
Đánh rắn động cỏ, Mặc Ngọc không giết được nàng, chắc chắn sẽ ẩn thân kỹ càng. Giống như Nguyệt Phách và Tường Vi đã biến mất, như cây kim dưới biển, không thấy bóng dáng.
– Tôi muốn theo đại công tử tới An gia sống một thời gian. – Vĩnh Dạ thong thả nói, trực giác mách bảo nàng rằng, Mặc Ngọc vẫn còn ở Thánh Kinh, nói không chừng còn đang trốn ở An phủ.
Ở độ tuổi của Mặc Ngọc, võ nghệ không cao không thấp. Nếu không có tiền tài của An gia giúp đỡ, hắn dựa vào cái gì mà có được địa vị ấy ở Du Li Cốc? Chỉ có một khả năng, hắn và một người nào đó trong An phủ có quan hệ mật thiết. Mà mối quan hệ này, đại ca của hắn, An Bá Bình cũng không biết.
An Bá Bình bất an nhìn Vĩnh Dạ, nói khẽ:
– Công chúa, An gia…
– Đại công tử an tâm, nếu An gia không liên quan gì tới việc này, tôi sẽ không làm gì An gia đâu. – Vĩnh Dạ cười cười.
Phong Dương Hề cau mày:
– Không được.
– Vì sao?
Phong Dương Hề nhìn An Bá Bình chăm chú:
-Chắc chắn An gia còn rất nhiều nơi mà ngay cả đại công tử cũng không được phép đến, đúng không?
An Bá Bình cúi thấp đầu:
– Trong giang hồ có rất nhiều người tới An gia, nhân tiện làm hộ viện giống như Bình thúc. Có điều chỉ cần không gây bất lợi cho An gia thì họ sẽ không ra tay. Bá Bình sẽ đảm bảo Công chúa được bình an.
Vĩnh Dạ chỉ có một manh mối này, làm gì có chuyện từ bỏ? Nhân lúc Phong Dương Hề chưa kịp lắc đầu, nàng nói:
– Cứ quyết định thế nhé, tôi là người làm tranh mà đại công tử mời về nhà, vẫn tên là Lý Lâm.
Tiếng côn trùng đêm kêu rỉ rả, vầng trăng treo trên đầm sen.
Phong Dương Hề và Vĩnh Dạ lặng lẽ ngồi bên bờ hồ.
Nàng không ngồi cạnh hắn, một mình ngồi cách xa, nhìn đầm sen không nói.
Phong Dương Hề đang uống rượu, từng bát từng bát, Vĩnh Dạ không lên tiếng, hắn cũng không muốn nói chuyện.
Chẳng ai ngờ quay về biệt uyển lại xảy ra chuyện này.
– Nàng tới An gia rồi sẽ biết vì sao ta lại không muốn cho nàng đi. – Cuối cùng Phong Dương Hề cũng lên tiếng.
Vĩnh Dạ quay đầu, cười nhạt:
-Bước vào cửa mới biết sâu như biển, chắc lần này huynh không thể ở bên cạnh tôi, huynh không thể theo tôi vào.
– Thế vì sao nàng còn đi?
Vĩnh Dạ đưa ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hồi lâu mới nói:
– Huynh thực sự không muốn tôi đi sao? – Nàng chuyển sang vui vẻ, cố đè nén nỗi bi ai trong lòng. – Tôi không thể không đi, còn huynh, muốn tôi không đi, lại rất hi vọng tôi sẽ đi, đúng không?
Lời nàng như một ngọn roi quất lên người Phong Dương Hề, khiến bàn tay hắn thoáng run, rượu tràn ra ngoài. Hắn uống cạn ly rượu, đứng lên lạnh lùng nói:
– Nếu nàng thực sự nghĩ thế thì ta không ngăn nàng nữa.
– Ha ha… – Vĩnh Dạ bật cười, cười ra nước mắt.
Phong Dương Hề siết chặt tay, trán nổi gân xanh, hắn có thể nghe thấy tiếng mạch máu đang chảy rần rật trong huyết quản. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, chậm rãi nói:
– Nàng có lý do không thể không đi, ta cũng có lý do muốn nàng đi, nhưng tuyệt đối không như nàng nghĩ! – Nói xong hắn không nhìn Vĩnh Dạ nữa, rảo bước bỏ đi.
Hắn muốn quay đầu lại bảo nàng phải cẩn thận, nhưng Vĩnh Dạ vẫn đang cười, tiếng cười ấy đâm sâu vào tim hắn.
An gia không chỉ là gia đình giàu có nhất Tề Quốc, mà còn là thiên hạ đệ nhất thương gia.
Có người nói, vào Hoàng cung mới biết thế nào gọi là sâu như biển, vào An gia rồi mới biết thế nào gọi là đại phú quý.
Từng có người nói đứng ở kiến trúc hùng vĩ nhất Hoàng cung Tề quốc – Thiên Cơ Các để cúi đầu ngắm nhìn Thánh Kinh, miếu đường cao xa, trang nghiêm, sừng sững.
Cũng có người nói làm thuê ba năm ở phủ đệ của An gia vẫn chưa biết được toàn bộ diện mạo của phủ đệ này.
Thu Thuỷ sơn trang của Trần Thu Thuỷ được xây bên bờ hồ Lạc Nhật phong cảnh như tranh, người Thánh Kinh lại nói hồ Ánh Nguyệt trong đại trạch của An gia còn đẹp hơn hồ Lạc Nhật tới mười lần.
Sau khi An gia quyên tiền cho Tề quốc đóng chiến thuyền, Hoàng thượng bèn hạ lệnh thưởng biệt uyển Hoàng gia, Ánh Nguyệt hồ nằm gần An gia cho họ. An gia bèn đập thông tường nhà, khu vườn đẹp nhất của Hoàng Gia từ đó trở thành một phần của An gia.
Bước vào cổng phủ cao lớn, đi khoảng một tầm tên bắn, Vĩnh Dạ phát hiện tường viện vốn được phân thành hai tầng trong ngoài, tầng ngoài đều có đặt các lầu canh, có hộ viện đi tuần. Giữa tầng trong và tầng ngoài là khu sinh sống của các nô bộc trong nhà.
Vào tới nội viện, trước mắt là một màu xanh ngắt. Từng nếp nhà trập trùng như cung điện ẩn hiện ở giữa, trong rừng có noãn thạch, đường mòn hoặc là những hành lang dài nối tiếp. Dọc đường không nhìn thấy hộ viện, nhưng vừa lên tiếng là lập tức có người chạy tới thỉnh an. Các tiểu tư, thị nữ đều nhã nhặn lễ độ, đi đường nhìn thẳng. Vĩnh Dạ thầm kinh ngạc, An gia trị gia nghiêm ngặt như đại nội Hoàng cung.
Như trước đây đã thoả thuận, An Bá Bình mời Vĩnh Dạ tới vẽ lại bức “Quan m Đồ” của Triệu Tử Cố, một hoạ sư bậc thầy đã qua đời, mà bức tượng Quan m do chính tay Triệu Tử Cố điêu khắc lại nằm trong Phật đường của An phủ. Thế nên Vĩnh Dạ để tìm kiếm hoạ ý, bèn vào An phủ thăm quan.
Đi suốt hai khắc đồng hồ mới tới được một toà viện tử. Nói là Phật đường, nhưng Vĩnh Dạ cảm thấy nó giống một toà tự viện. Trong không khí vương vấn làn khói xanh của hương trầm, lại còn nhìn thấy cả hoà thượng.
An Bá Bình nói khẽ:
– Gia mẫu lễ Phật, xin cho tôi vào thông báo một tiếng.
Vĩnh Dạ tặc lưỡi, thích lễ Phật thì xây trong nhà một toà miếu, ngân lượng của An gia thật là nhiều. Nàng đứng ngoài Phật đường, bốn bề an tĩnh, ngay đến tiếng ve kêu cũng không nghe thấy. Tháng Tám trời nóng bức mà không có tiếng ve? Nàng ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, thấy trên các cây ở quanh Phật đường có treo mấy cái túi thơm. Chẳng lẽ dùng để đuổi ve sao? An gia mời ở đâu được một cao thủ chế thuốc như thế nhỉ?
– Lý công tử, mời! – An Bá Bình ra khỏi Phật đường, cười nói.
Vĩnh Dạ bước vào Phật đường, ngửi thấy một mùi thơm kì lạ, hương thơm rất nồng bao phủ toàn bộ Phật đường. Định thần lại nhìn, thấy một bức tượng Phật bằng gỗ cao tới một trượng, màu nâu vàng, không phải là trầm hương thì là gì? Một miếng trầm hương đã đổi được một miếng vàng có thể tích tương đương, trầm hương thường nhỏ, dùng làm hương liệu, tượng Phật này cao tới một trượng, hơn nữa với tay nghề điêu khắc tinh xảo của Triệu đại sư thì không biết đáng giá bao nhiêu tiền? Nàng chớp mắt, nhớ lại những ngày cùng Nguyệt Phách đếm từng xu để đi mua gạo. Sớm biết thế đến An gia Phật đường chặt một tay Phật mang bán cũng đủ để họ ăn cả đời. Cho dù không bán không cầm, mang đi hun thịt heo cũng được, nói không chừng con heo đó không chỉ đổi được có mấy lạng gạo và một miếng thịt. Nếu khi đó không rầu rĩ vì tiền ăn, nàng đã không phải mang cầm miếng ấn thạch điền hoàng, không vì muốn báo thù Đại Xương Hiệu trả giá thấp mà làm tranh giả, như thế thì những việc sau này liệu có xảy ra không? Tường Vi liệu có xuất hiện không? Nàng và Nguyệt Phách liệu có thể tiếp tục ung dung ngồi uống cháo ở sân, nhìn trăng ngắm sao không?
– Lý công tử, đây là gia mẫu.
Vĩnh Dạ sực tỉnh lại từ những tưởng tượng ban nãy, thấy bên cạnh bức tượng là một lão phu nhân. Mái tóc bạc trắng, áo vải màu nâu, tay cầm một tràng hạt bằng gỗ trầm, trông thần thái có vẻ bình thản, như thể con người đã hoà vào không trung cùng với hương trầm, ngũ quan đoan chính, khi còn trẻ chắc chắc là một mỹ nhân.
Bên cạnh lão phu nhân có một thị nữ, sắc mặt lạnh lùng, liếc Vĩnh Dạ một cái, ánh mắt như thể đang nhìn một con kiến vừa bị giẫm dưới chân mình.
Vĩnh Dạ vội vàng hành lễ, gặp loại nữ nhân như thế này, nàng thường không có cảm tình.
Lão phu nhân mở mắt ra, từ tốn nói:
– Đã là người vẽ Quan m thì trong lòng tất cũng có Phật, chắc là người từ bi, đi đi.
Vĩnh Dạ nghe lời, với nhãn lực của nàng, không biết vì sao cứ cảm thấy lão phu nhân này rất quen. Không nhịn được bèn liếc nhìn vài cái, giật mình bởi ánh mắt thăm dò của lão phu nhân. Nàng vội vàng ngoan ngoãn nghiêm túc ngắm nghía bức tượng Quan m trong Phật đường. Sau một tuần hương, nàng nghe thấy lão phu nhân chậm rãi mở miệng:
– Lý công tử đã ngắm tượng Quan m rất lâu, có cảm nhận gì?
– Hồi lão phu nhân, bức Quan m liên đài này đặt chân lên đài sen, bảo tượng đoan trang, sống động như thật, hiếm có nhất là các đường nét đều tròn trịa, thông suốt, thần thái từ bi. Thủ pháp điêu khắc vô cùng tinh diệu, y phục bay bổng như thật, gỗ trầm hương để làm cũng là loại khó tìm, Triệu đại gia đã không để lãng phí nó. Hơn nữa gỗ trầm rất khó điêu khắc, cũng chỉ có Triệu đại gia là thánh thủ nên mới có tài nghệ phi phàm, khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. – Vĩnh Dạ không biết lão phu nhân muốn kiểm tra mình hay chỉ là buột miệng hỏi vậy, nghiêm túc trả lời.
Lão phu nhân lạnh nhạt nói:
– Lý công tử đúng là có học vấn, nhãn lực của Bá Bình khá lắm, đi đi.
Vĩnh Dạ cung kính hành lễ, lui ra khỏi Phật đường.
Khi hành lễ cáo từ bà, cảm giác quen thuộc ấy lại xuất hiện. Vĩnh Dạ nghĩ ngợi trong lòng rất lâu, vẫn không nghĩ ra là gặp vị lão phu nhân này ở nơi nào.
Ra khỏi Phật đường, bước chân lên đường mòn giữa rừng, An Bá Bình mới nói nhỏ:
– Công… công tử đúng là chân tài thực học, Bá Bình sợ toát cả mồ hôi.
Vĩnh Dạ tĩnh tâm để ý xung quanh, thấy không có người mới nói:
– Hoá ra lão phu nhân muốn kiểm tra tôi. Thứ cho tại hạ mạo muội, lão phu nhân có phải thân sinh mẫu thân của đại công tử không?
An Bá Bình lắc đầu:
– Mẫu thân tôi là tiểu thiếp của phụ thân, đã qua đời từ lâu. Bà là chính thất của phụ thân, là mẹ của tam đệ. Phụ thân qua đời sớm, khi đó Bá Bình đang ở ngoài lo liệu chuyện làm ăn, không ở bên cạnh người được. Đầu năm lão thái gia cũng qua đời, Bá Bình mới gánh vác việc chính của An gia.
– Ồ, lão phu nhân là người ở đâu?
– Quê ngoại của mẫu thân hình như là một trấn tên là Phúc Bảo, ở trong núi. Tề quốc nhiều núi, là ngọn núi nào thì Bá Bình cũng không rõ.
Vĩnh Dạ nhìn viện tử của An gia, cảm thấy nơi này đẹp thì đẹp thật, nhưng yên tĩnh tới đáng sợ, hệt như một nấm mồ. Sống trong một đại gia tộc như thế này có lẽ cũng chẳng dễ dàng.
Tối hôm đó nàng được sắp xếp vào một khách phòng trong nội viện. An Bá Bình nói với mọi người rằng nàng cần phải quan sát tượng Phật nhiều ngày mới có thể làm tranh được. Bên ngoài khách phòng Vĩnh Dạ dặn không cần thêm quá nhiều nhân thủ, cứ như thường ngày là được.
Nàng khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc là đã gặp lão phu nhân đó ở đâu? Khách phòng rộng rãi, ngoài là sảnh, trong là phòng ngủ. Bên ngoài làm thư phòng, để tiện cho nàng vẽ tranh nên nguyên vật liệu đã đầy đủ. Vĩnh Dạ tiện tay cầm bút vẽ gương mặt của lão phu nhân, nhìn đi nhìn lại, sửa đi sửa lại, gương mặt bà đã biến thành một gương mặt khác, hai người giống nhau tới bảy phần.
Bàn tay cầm bút của Vĩnh Dạ run rẩy không thể kiềm chế. Lát sau nàng tiện tay vẽ thêm một bức tượng Quan m, trên mặt dần dần nở nụ cười. Nàng hít sâu một hơi, đặt hai bức tranh vào ngọ nến đốt đi. Lúc này nàng nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh. Vĩnh Dạ thổi tắt nến, thân hình búng nhẹ, bay vọt ra cửa sổ.
Trên nóc nhà cách đó không xa có một bóng đen lướt qua.
Nàng sợ phải sống một cách yên ổn ở An gia mà không có động tĩnh gì. Nhìn thấy bóng đen đó, Vĩnh Dạ đâu chịu bỏ qua, thi triển khinh công tới mức tối đa, cách bóng đen càng lúc càng gần.
Hình như biết là nàng đang đuổi theo, bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống một cái sân.
Vĩnh Dạ không hề do dự, đuổi theo.
Trước mắt bỗng sáng bừng lên, một mặt hồ màu bạc xuất hiện trước mắt, hắc y nhân đã đứng giữa con thuyền nhỏ.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng:
– Không ai ngờ được rằng khinh công của ngươi còn giỏi hơn cả Thanh y nhân. Giấu giỏi lắm.
Vĩnh Dạ nhún vai, mỉm cười:
– Mặc Ngọc xông tử, ồ, An gia tam công tử, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!
Mặc Ngọc không mặc y phục dạ hành chật chội, chiếc áo dài màu lục sẫm, lưng đeo thắt lưng ngọc, khí độ hoàn toàn khác lúc ở Mẫu Đơn Viện, đường hoàng là một phong lưu quý công tử. Chỉ có đôi mắt ấy là vẫn chứa đầy sự đố kị, hận thù và bi phẫn, hằn học nhìn nàng.
– Ngươi biết rõ rằng ta dụ ngươi ra đây, vì sao vẫn còn mắc bẫy? Ở đây, ngươi tưởng Phong Dương Hề còn có thể cứu ngươi lần nữa sao?
– Khinh công của ta rất ổn, độ chuẩn của ám khí cũng không tệ, Mặc Ngọc công tử chỉ cách ta hơn một trượng, ngươi không sợ chết sao? – Vĩnh Dạ cười cười. – Hơn nữa, cao thủ của An gia không ít, Mặc Ngọc công tử hiển nhiên là đã nói chuyện với họ rồi, không có ai đến làm phiền nên dọc đường mới thuận lợi như thế; nhưng còn có một tác dụng nữa là không ai tới cứu ngươi.
Mặc Ngọc hừ một tiếng:
– Nói đúng rồi, ta dụ ngươi ra đây là vì nơi này yên tĩnh, ta không tin ta không giết nổi ngươi!
– Vĩnh Dạ rất muốn biết vì sao Mặc Ngọc công tử lại hận ta đến vậy? Người ta nhìn thấy mỹ nhân đều thương hoa tiếc ngọc, chẳng ai nỡ đụng tới một đầu ngón tay. – Vĩnh Dạ giơ đầu ngón tay ra minh hoạ.
Nàng nghi hoặc nghiêng đầu, rồi làm ra vẻ bừng tỉnh:
– Ta hiểu rồi, Mặc Ngọc công tử ở Mẫu Đơn Viện lâu quá nên không có hứng thú với nữ nhân nữa, thích nam nhân! Có điều tại hạ luôn xuất hiện trong trang phục nam nhân, ngay cả Phế Thái tử Lý Thiên Thuỵ của An quốc cũng khen ngợi Vĩnh Dạ, nếu vào Mẫu Đơn Viện làm tiểu quan, thì người nổi nhất không phải là Mặc Ngọc công tử nữa rồi. Một mỹ nhân nam nữ đều thích như ta là thiên hạ vô song, Mặc Ngọc công tử vì sao cứ muốn giết Vĩnh Dạ vậy?
Nàng bắn liên thanh một tràng, khiến lửa giận trong mắt Mặc Ngọc càng cháy lên hừng hực. Hắn nghiến răng nói:
– Chờ ta bắt được ngươi, ta sẽ rạch nát mặt ngươi, cắt gân tay gân chân của ngươi, để ngươi không dùng được khinh công, không tung được ám khí, xem còn ai thương hoa tiếc ngọc với ngươi nữa không!
Tiếng gió nổi lên, một đạo ngân quang ném thẳng vào mặt Mặc Ngọc, hắn giật mình nghiêng mặt đi, mái tóc bị cắt một ít, trên má xuất hiện một vết đao nhẹ, một vệt máu nhỏ chảy từ má xuống.
– Tam công tử, không sao đâu, dù sao ngươi cũng không cần dựa vào Mẫu Đơn Viện để kiếm cơm nữa, nam nhân mà, xấu một chút cũng không sao. Những nam nhân tốt với ngươi không chỉ coi trọng mặt của ngươi, mà còn cả thắt lưng và cái đùi kia nữa! Ta quyết không tới Mẫu Đơn Viện giành miếng cơm với ngươi đâu. – Vĩnh Dạ độc địa nói.
Mặc Ngọc nghiến răng nhìn nàng, quát to một tiếng, rút thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, vũ động như con rắn, đâm vào cổ họng của Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ đột ngột tung người bay lên. Đó là khinh công tuyệt đỉnh, cứ như thể ở phía trên đã buộc sợi dây kéo thẳng nàng lên. Chưa cần nghỉ ngơi, Vĩnh Dạ đã lăng không lật người, ánh sáng như trăng của phi đao bắn về phía Mặc Ngọc. Nàng nghĩ, hắn tuyệt đối không thể tránh được đao này.
Thanh đao trúng tay Mặc Ngọc, kiếm của hắn rơi xuống thuyền, một mảnh ám khí trúng vào người, hắn run rẩy ngã nhào từ trên thuyền xuống nước. Vĩnh Dạ cũng nhảy xuống theo, nhưng vừa mới xuống, nàng đã hối hận.
Một tấm lưới trong suốt vây lấy nàng. Trong nước, Vĩnh Dạ không thể nào thi triển khinh công, lùi về phía sau, lại không kịp tránh tấm lưới. Gương mặt hung ác của Mặc Ngọc xuất hiện phía trước Vĩnh Dạ. Phi đao của nàng trúng vào người hắn mà dường như hắn vẫn không hề hấn gì.
Vĩnh Dạ chợt hiểu, phi đao không xuyên nổi vào hộ giáp, Mặc Ngọc đã chuẩn bị rồi mới tới. Nàng cố gắng dùng đao để cứa rách lưới tơ bạc, nhưng vô dụng. Vĩnh Dạ bỏ cuộc, càng quẫy đạp thì tấm lưới càng thít chặt, nàng không thể cựa quậy nổi nữa.
Mặc Ngọc không dám lại gần nàng, chỉ thu chặt tấm lưới, trừng mắt nhìn nàng. Vĩnh Dạ không bơi được, chỉ đành ngừng hô hấp, thận trọng kiểm soát hơi thở. Mặc Ngọc không thể nào thở trong nước, rồi có lúc hắn phải ngoi lên mặt nước.
Thiên Mạch Nội Kinh lưu chuyển trong thân thể, Vĩnh Dạ và Mặc Ngọc đối mặt nhìn nhau. Võ công của nàng cao hơn hắn, khoảnh khắc hắn ngoi lên để thở, nàng sẽ giết hắn rồi mở lưới.
Lúc này, nàng thấy Mặc Ngọc rút một cái ống từ trong ngực ra, một đầu ngậm trong miệng, một đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Vĩnh Dạ thầm kêu chết rồi, cố gắng giằng mạnh, ôm cả tấm lưới bơi về phía Mặc Ngọc, phi đao của nàng ngắm vào đầu và tay hắn, nhưng uy lực của phi đao ở trong nước bị giảm mạnh, tấm lưới trên người càng lúc càng chặt, gần như không thể nào phát ra ám khí. Cảm giác tức thở như khiến lồng ngực nàng nổ tung, nàng không thể xông ra khỏi mặt nước, Mặc Ngọc thì cứ ở bên dưới kéo tấm lưới. Vĩnh Dạ giãy giụa theo phản xạ, chân tay dần dần vô lực, Mặc Ngọc bơi lên khỏi mặt nước, kéo nàng lên, đồng thời kích mạnh một chưởng. Bóng tối ập về phía nàng, nàng nhớ tới Phong Dương Hề, lần này, hắn quả thực không ở cạnh nàng.