Cách đó vài trăm dặm, một trận chiến kịch liệt cũng đang diễn ra tại ấp Trường Chinh, quận Hoành Vĩ, thành trì cuối cùng của Kim triều tại Liêu Dương.
Thốc Mãn Quần là chủ tướng phe công thành, đã tự thân điều quân công phá Trường Chinh ba ngày ba đêm. Tướng thủ thành là Khuyết Hoát Tự đã xả thân giữ thành cũng từng nấy ngày đêm, tới cả trục phá thành và máy lăng đá cũng không xâm phạm nổi tường thành. Thốc Mãn Quần, phần vì nóng lòng lập đại công, phần vì phẫn uất vì sự kiên trung ngu xuẩn của Khuyết Hoát Tự, mới mời các phó tướng của mình bày mưu tính kế.
Một tiểu tướng mang tên Bất Bá Gia nói, “Người Nữ Chân không chịu được làm nhục. Theo kế của tiểu tướng sỉ nhục bọn chúng, tất Khuyết Hoát Tự sẽ mở cổng thành nghênh chiến.”
Quần y kế thực thi. Bất Bá Gia mới mang thủ cấp của Chu Nhậm ra trước cổng thành, vừa dong ngựa vừa rêu rao, “Liêu Dương Đệ Nhất Kích của các người gặp chúng ta cũng chỉ còn là cái đầu lâu. Bọn ta nghênh chiến với các ngươi suốt ba ngày nhưng ngươi không dám mở cửa thành ứng chiến, té ra là vì lũ người Nữ Chân các ngươi tư chất tầm thường, biết chắc sẽ thất bại nên mới chui lủi trong thành như rùa rụt cổ, phải không? Có gan thì ra đây tiếp vài chiêu của ta!”
Hoát Tự không nói không rằng, sai quân bắn hỏa tiễn xuống. Bất Bá Gia chết cháy.
Thốc Mãn Quần nổi xung, điên cuồng dùng máy lăng bắn hạ. Hoát Tự một mặt treo các kiện rơm và bông len lên những nơi máy lăng bắn tới, mặt khác sai các nỏ thủ bắn tên không cho quân Mông Cổ tiếp cận đủ gần. Quân Kim sử dụng lôi bom—một loại bom nhồi đầy thuốc súng mà Mông Cổ chưa bao giờ biết đến, khiến quân Mông Cổ dè chừng không dám tiến công. Cung mới sai một toán kỵ binh nhỏ giả bộ tấn công từ mạn Tây rồi rút chạy, nhưng Hoát Tự vẫn khư khư giữ thành mà không xua quân đuổi theo.
Mãn Quần phẫn uất ngồi trong trại. Vừa lúc đó, toán quân tiếp viện tới. Quần nghe tin có tiếp viện, không những không vui vẻ mà còn rầu rĩ hơn nữa. Hắn đã đặt chân đến Trường Chinh nhanh nhất, muốn lập đại công để được khen thưởng, nhưng nay không những sẽ không được tưởng thưởng mà còn khó tránh khỏi quở trách. Đó là vì đội ứng viện của hắn được chỉ huy bởi không ai khác ngoài Hung Nô Lục Sát Khuyển Húc Đồ Cung.
Đồ Cung cao hai thước rưỡi, khuôn mặt hung đỏ, tiếng nói như hổ gầm, chuyên dùng một cây trường thương mang tên Ma Lôi Thương. Đứng bên tả hữu Đồ Cung là hai phó tướng thân tín Đồng Dao Tử và Bạt Tác. Trong đó, Bạt Tác là một trong số ba trăm đứa con hoang của Thành Cát Tư Hãn, không phải hạng võ công cao cường, nhưng được kế thừa tuyệt bí võ công Quyết Hãn Đạo chỉ tương thích với người mang huyết mạch Đại Hãn. Bạt Tác trước kia công thành Bạch Tháp, chính hắn miệt mài mở đường vào thành, nhưng Thốc Mãn Quần chỉ đợi lúc có sơ hở xua binh vào tranh công, khiến hắn tức giận lắm. Nhân chuyện này, Tác mới tâu với Đồ Cung rằng Quần chậm trễ tiến công, phải tới Trường Chinh ngay một thể kẻo chiến sự kéo dài gây bất lợi.
“Ba ngày mà không phá được một thành nhỏ, thật mất mặt chúng ta quá,” Bạt Tác nói.
Húc Đồ Cung trách mắng Thốc Mãn Quần thậm tệ vì trong ba ngày không phá nổi một thành trì nhỏ. Mãn Quần trong lòng cực hận, nhưng ngoài mặt không nói một lời. Hắn chắc mẩm lần này sẽ bị Đồ Cung phế truất, xếp hàng dưới cùng trong Ngũ Liệp Khuyển của Cung.
Hắn lui về trại, sai lính canh ngoài trại xua đuổi hết khách thăm. Nửa đêm, lính canh ở ngoài lật đật chạy vào, nói rằng có kẻ nhất quyết muốn gặp, đuổi mãi cũng không đi. Thốc Mãn Quần bất đắc dĩ phải cho gọi kẻ đó vào.
Kẻ bước vào dáng người mảnh khảnh, đôi tay dài như vượn, đôi mắt dẹt như lươn, tác phong tuy đạo mạo nhưng ngũ quan lại toát ra tà khí. Cung trông ra thì thấy đó là Minh An, hàng tướng của nước Kim.
Minh An cúi chào Quần rồi nói ngay, “Hung Nô các ông trên lưng ngựa có thể vô song, nhưng nghệ thuật vây hãm thì người Chân Nữ vẫn hơn các ông một bước. Người của ta có vài bảo bối có thể giúp ông phá được Trường Chinh.”
Trong lòng Thốc Mãn Quần có nhiều câu hỏi. Minh An vốn là người Hán, trước Nam Tống thất thế trong giao tranh với Kim triều thì qua hàng nhà Kim. Nay hắn tiếp tục quy hàng Mông Cổ, lại chính mình làm hoa tiêu chỉ điểm cho Mộc Hoa Lê đánh yếu huyệt Trung Đô của Kim triều. Kẻ xảo quyệt như vậy, có diệu kế không tìm đến Húc Đồ Cung mà lại tìm đến mình, thực ra là đang có dã tâm gì?
“Ngươi có bảo bối gì?” Quần hỏi.
“Minh An ta vốn chỉ huy Điện Thanh Binh, bọn ta ai nấy đều có thể chế tạo lôi bom, công lực gấp mười lần hỏa tiễn. Đặt lôi bom lên xạ đạn do bọn ta chế tác, tầm bắn xa chẳng khác gì máy lăng đá, Trường Chinh tất bại.”
Quần nghe vậy, đôi mắt sáng quắc lên, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. “Ngươi có trong mình bảo bối tuyệt diệu vậy, cớ sao tìm đến ta?”
“Đại tướng vốn anh dũng thiên hạ ít người sánh bằng. Nay Đồng Dao Tử và Bạt Tác đã tới Trường Chinh. Đồng Dao Tử là con người hòa hảo, không đáng lo, nhưng Bạt Tác vốn ỷ huyết thống Đại Hãn mà muốn trù dập đại tướng, tất sẽ tìm cách hại ông vào chỗ phải chết. Chẳng lẽ ông lại cứ xuôi tay đứng nhìn? Nay ta muốn tìm đúng mãnh tướng mà phò tá, nếu phải đứng dưới trướng kẻ bất tài Bạt Tác thì đúng là đại họa cho quân Hung Nô. Nên ta giúp đỡ đại tướng một phen, ông thành công thì cũng là đại phúc cho chúng ta.”
Quần cho là phải, lại được Minh An khen ngợi thì trong lòng mừng rỡ, lập tức sai người trong đêm thiết đãi Minh An và cung cấp tài vật để hắn có thể chuyên tâm chế tạo.
Minh An lại nói, “Ông phải lên tâu với Húc thống soái cho ông lập công chuộc tội ngay, nếu không tên Bạt Tác sẽ tranh giành mất binh quyền.”
“Nếu như ta thất bại lần nữa, cái đầu của ta và ngươi đều khó giữ được,” Quần đáp.
“Đại tướng cứ yên tâm. Lôi bom của tôi đã được cải tiến, công lực gấp đôi những gì quân Kim đang có. Nếu ông còn nghi ngờ công lực của lôi bom, hãy để ta cho ông thị phạm.”
Minh An dắt Quần tới một khu đất trống gần chân một núi đá. Bên núi đã có một tảng cự thạch khổng lồ, cao ba thước. Hắn lấy lôi bom ra, kỹ thuật thành thục ném thẳng vào tâm đá. Bom nổ một tiếng giòn tan, viên đá đứt làm hai đoạn, công lực vô cùng lợi hại.
Thốc Mãn Quần cả mừng, tức tốc tới xin yết kiến Húc Đồ Cung, xin bằng được Cung cho thêm một tuần để hắn có thể phá thành Trường Chinh. Đồ Cung hỏi ý kiến Đồng Dao Tử và Bạt Tác. Đồng Dao Tử ưng thuận.
Bạt Tác trong lòng suy xét. Vốn hắn cũng muốn gây lĩnh quân phá thành để gây hảo cảm với thống soái, nhưng xét thành Trường Chinh vững chãi, hàng ngũ chỉnh tề, Mãn Quần trong ba ngày chưa phá được thì cũng là quá hà khắc với hắn. Tác vẫn chưa nghĩ ra kế xuyên phá nên không dám lĩnh trách nhiệm. Nhưng thật may thay Mãn Quần lần này đã ngu xuẩn tự tìm đến cái chết rồi, chi bằng hắn mượn tay thống soái giết đi luôn.
Bạt Tác mới thưa, “Thốc tướng đã thất bại một trận, nhưng trước giờ lập nhiều công trạng, thống soái nên cho một cơ hội nữa. Nhưng quân luật cần phải nghiêm. Nếu tướng thất bại hai trận liên tiếp, tất phải xử chém, không thể để tổn hại đến sĩ khí quân binh.”
“Phải lắm,” Húc Đồ Cung gật gù. “Thốc Mãn Quần, ta sẽ cấp cho ngươi thêm năm trăm kỵ binh tinh nhuệ. Quân đội của ngươi trong vòng một tuần phải phá được Trường Chinh. Nếu thành công, ta sẽ thăng chức ngươi lên làm Liệp Khuyển Nhị Cấp (võ tướng hạng hai, chỉ đứng sau Đồng Dao Tử). Nếu thất bại, ngươi sẽ bị chém đầu.”
Thốc Mãn Quần tự tin đáp, “Việc này cứ để cho tiểu tướng.”
Khi Quần trở ra, đôi mắt hắn và Bạt Tác chạm nhau. Bạt Tác trong đôi mắt hiện rõ ngạo mạn. Quần cười nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ, “Thằng con hoang thối tha. Một tuần nữa thôi ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~