Em cầu xin tôi.
Ngu Trà sửng sốt nửa ngày mới phản ứng đúng là Lục Dĩ Hoài đã nói ra bốn chữ đó, rất lâu rồi cô vẫn chưa nghe.
Bốn chữ này khác rất sâu trong ký ức cô, cô rất dễ dàng liên tưởng đến đời trước, cô không phải kiểu người gặp qua thứ gì đều không quên được, nhưng vài chuyện đời trước lại nhớ rất rõ, đây là việc từ khi cô trở lại cạnh Lục Dĩ Hoài đã phát hiện.
Cô nhớ rõ mình đã trải qua rất nhiều chuyện với hắn, giống như chỉ mới diễn ra ngay hôm qua, chưa từng quên đi chút nào.
Lúc trước Ngu Trà vẫn còn hy vọng với Ngu gia, không biết như thế nào, công ty Ngu gia gặp vấn đề, nên Trần Mẫn Quyên làm ra bộ dạng khổ sở, kêu cô đến tìm Lục Dĩ Hoài, nhờ hắn giúp đỡ.
Đời trước Ngu Trà cứ như vậy nghe theo.
Chỉ là hôm đó tâm trạng Lục Dĩ Hoài không tốt, Ngu Trà cũng không dám mở miệng, chờ đến tối khi động tình mới nhắc đến việc này.
Cô nằm trong ngực hắn, trên người mềm mại, còn mang theo mùi hương ngọt ngào độc đáo, dựa vào ngực hắn, thấp thỏm bất an.
Lục Dĩ Hoài chính miệng hỏi có phải cô muốn giúp Ngu gia, Ngu Trà do dự gật đầu, sau đó liền nghe thấy hắn lạnh giọng nói: “Cầu tôi.”
Da thịt chạm nhau, lại còn muốn nói ra loại lời xấu hổ đó.
Qua rất lâu Ngu Trà mới nhỏ giọng nói, cô biết đôi khi cảm xúc của Lục Dĩ Hoài thay đổi, có yêu cầu bất thường, chỉ là cô không hề đoán được, thiếu chút nữa đêm đó cô đã chết chìm trong biển tình.
“Không.” Cô trực tiếp phản bác.
Ngu Trà đẩy đẩy Lục Dĩ Hoài, nhưng căn bản không thể, ngược lại chính mình càng ngày càng xấu hổ, bầu không khí như vậy làm cô hơi run rẩy.
Lục Dĩ Hoài mở miệng: “Không nói?”
Hắn không hề có ý định ngồi dậy.
Đương nhiên Ngu Trà biết thú vui độc ác của hắn, cũng biết nếu hắn không nghe được lời kia có thể sẽ không ngồi dậy, cô cũng không dám dùng bạo lực.
Chương trình trên màn hình đã gần kết thúc, bắt đầu chiếu phần kết, âm nhạc thoải mái quanh quẩn khắp phòng.
Lỗ tai Ngu Trà trở nên nhạy bén.
Cô mím môi, không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “… Cầu xin anh.”
Ngu Trà không biết lúc này mình có bao nhiêu dụ hoặc, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ dễ dàng làm đáy lòng người khác nổi lên ý nghĩ khác.
Lục Dĩ Hoài cười khẽ, vang lên bên tai cô.
“Được rồi chứ?” Ngu Trà vội vàng nói, cô thấy thẹn đến đỏ mặt, độ nóng trên người vẫn chưa tan đi.
Lục Dĩ Hoài duỗi tay, đầu ngón tay vân vê lọn tóc của cô, cố ý nói: “Có vẻ không tình nguyện lắm.”
Nói xong, ngay lập tức hắn nhìn thấy cô gái bên dưới mở mắt ra, cặp mắt trợn tròn, giữa bóng tối, ánh sáng trong đôi mắt vô cùng lộng lẫy.
Ngu Trà không thể tin được: “Anh lật lọng!”
Lục Dĩ Hoài không nói gì nữa, hơi cúi đầu, cô vừa mới nói xong, miệng vẫn giương lên, giờ phút này bị hắn bắt được cơ hội, dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia.
Trong màn đêm, trên sô pha chỉ có hai người.
Chương trình đã chiếu xong, dừng cố định ở giao diện cuối cùng, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Bỗng nhiên, có tiếng hít thở dồn dập.
Lục Dĩ Hoài buông Ngu Trà ra, duỗi tay nhéo nhéo mũi cô, mỉm cười mở miệng: “Không thở sẽ chết.”
Ngu Trà ngậm chặt miệng, lỗ tai động động, cặp mắt như chứa nước cứ như vậy nhìn Lục Dĩ Hoài làm cảm xúc của hắn lại nổi lên.
Cô lập tức phát hiện, nhanh chóng vọt qua một bên.
Trong lòng Lục Dĩ Hoài than một tiếng, tránh ra, hai người ngồi song song trên sô pha, trở lại hình ảnh lúc đầu, không khí xung quanh lại hoàn toàn khác.
Ngu Trà nhấp môi ngồi ở đó, cúi đầu.
Tối nay cô không buộc tóc, tóc dài che đi nửa khuôn mặt, từ góc độ của Lục Dĩ Hoài chỉ có thể thấy được chóp mũi thanh tú.
Hắn duỗi tay qua, kéo cổ tay cô, “Ra ngoài.”
Ngu Trà muốn rút ra nhưng không thể, chỉ có thể bị hắn lôi kéo rời khỏi phòng, trở lại phòng của hai người.
Lục Dĩ Hoài liếm môi, đang định nói gì đó.
Ngay lập tức Ngu Trà tránh thoát khỏi tay hắn, chạy vào phòng thật nhanh, trực tiếp đóng cửa lại, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.
Lục Dĩ Hoài đứng ở cửa, nửa ngày chỉ “chậc” một tiếng.
Căn nhà vô cùng anh tĩnh, chỉ có mình hắn đứng ngoài hành lanh, bên tai quanh quẩn câu nói “Cầu xin anh” kia, hầu kết lăn lộn.
Sau một lúc lâu, cổ họng Lục Dĩ Hoài truyền ra một tiếng thở dài.
Hắn đã không thể chờ nữa.
Trên mạng, 《 Trao đổi nhân sinh 》 đang bùng nổ.
Sau khi chương trình phát sóng tập thứ nhất, hơn nữa còn hai ngày cuối tuần, ngày thứ hai, mức độ được nhắc đến cảu chương trình này đã lấn át những show đứng đầu khác, những đề mục vẫn đang nằm trên hot search.
Hai hot search về Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã, hai cái còn lại là “Trao đổi nhân sinh em gái”, “Trao đổi nhân sinh đổi kẹo”, số lượt tìm kiếm vô cùng cao.
Lần trước fan của Ngu Minh Nhã đã đại chiến với fan đạo diễn, có một ít người cũng nhớ rõ chuyện đó, lần này cũng lên Weibo xem video.
Ngay lập tức trào phúng. Weibo mới nhất của cô ta là bài tuyên truyền 《 Trao đổi nhân sinh 》, vốn dĩ những bình luận đứng đầu là các fan cô ta đòi liếm màn hình yêu thương cô ta, bây giờ lại thay thành người qua đường, những người đã xem chương trình đó.
Rất nhiều người trào phúng hành vi trong tiết mục của cô ta.
Trương Vân Vân là một sinh viên rất thích xem những show này, cô ấy đang học năm nhất đại học, không có việc gì làm thì xem các chương trình hoặc truy đuổi minh tinh, tối qua cô ấy không bận gì nên đã xem 《 Trao đổi nhân sinh 》.
Cô ấy không có hứng thú với Ngu Minh Nhã, càng không thích hành vi của cô ta, nhưng lại có hứng thú với Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài trên màn hình, bằng trực giác nhiều năm của cô ấy, hai người này có quan hệ mờ ám với nhau.
Trương Vân Vân nhanh tay lên Weibo tìm, quả nhiên thấy có người đăng hình của hai người họ, bên dưới có người cho đường link.
【 Tôi biết bọn họ! Nữ sinh tên Ngu Trà, Weibo là Trà Trà, nam sinh tên Lục Dĩ Hoài, không biết Weibo. 】
Cô ấy vào Weibo “Trà Trà”.
Đến khi nhìn thấy số lượng fan, Trương Vân Vân líu lưỡi, vẫn đang học cấp ba mà đã có nhiều fan như vậy, số lượng bình luận vượt qua cả Weibo hơn trăm vạn fan.
Weibo chủ Trà Trà bây giờ vẫn là một người mới bắt đầu vẽ truyện tranh, ngay lập tức tiến vào tầm mắt đại chúng.
Trương Vân Vân đi vào thì thấy bài đăng mới nhất vào hai ngày trước, là truyện tranh.
Trong truyện, Trà Trà đang nói xấu đại ma vương.
Tuy rất ngăn ngắn, nhưng khi đọc thì trên mặt Trương Vân Vân đầy ý cười, không tự chủ được kéo xuống dưới cùng, đọc từ bài đầu tiên.
Sau khi xem xong đã là mấy tiếng sau.
Trương Vân Vân hét vài tiếng, cuối cùng mới nhớ ra, đại ma vương trong truyện ngồi xe lăn!
Mặc dù những bài gần đây thỉnh thoảng mới nhìn thấy xe lăn, nhưng đúng là từ khi bắt đầu đã ngồi xe lăn.
Chuyện này giống hệt trong chương trình.
Không thể nào trùng hợp đến mức đó chứ?
Ngay lúc đó, truyện tranh trên Weibo của Ngu Trà bị cư dân mạng thấy được, các cô ấy định khen cô đa tài đa nghệ, nhưng khi đọc nội dung truyện thì giật mình ngay lập tức.
“Đại ma vương cả ngày khi đễ Trà Trà có phải là nam sinh xuất hiện vào đoạn cuối chương trình a?”
“Tôi thấy hai người cũng không liên hệ gì với nhau, chắc chỉ là do tác giả muốn vẽ.”
“Có thể là do yêu thầm nam sinh đó nên mới tự vẽ ra, có phải chủ Weibo bị chứng hoang tưởng không???”
“Hai người này không phải là một cặp sao?”
Truyện tranh của Trà Trà là sự thật hay chỉ là tưởng tượng, tất cả đều kịch liệt đấu tranh cho ý kiến của mình.
Trương Vân Vân lại cảm thấy đây là sự thật, cô ấy vào Tieba của Nhất trung Ninh thành, tìm tên Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài, thấy được không bài đăng, càng ngày càng tin tưởng suy nghĩ của mình.
Nên cô ấy trực tiếp cãi nhau trong bình luận: “Lục Dĩ Hoài căn bản không có tụt huyết áp! Chắc chắn là cậu ấy muốn ăn kẹo của Trà Trà!”
Rất nhanh đã có người trả lởi: “Thôi đi, nếu quen biết nhau thì cậu ấy đi hỏi thẳng không được sao? Ha hả, đừng có lúc nào cũng gán ghép cp.”
Trương Vân Vân xém chút đã tức chết, cố tình lại không thể tìm ra lý do phản bác.
Cô ấy không tìm được chứng cứ Lục Dĩ Hoài không tụt huyết áp trên Tieba, là do cô ấy tự đoán, nên cũng không có cách nào vả mặt bọn họ. Trương Vân Vân quá bực bội, dứt khoát nhắn tin: “Trà Trà, truyện tranh của cô là thật hay giả?”
Cô ấy thấp thỏm chờ câu trả lời.
Thứ hai, thời tiết sáng sủa.
Buổi sáng khi Ngu Trà đến trường có không ít bạn học nhìn cô, tầm mắt như có như không đặt lên người Ngu Trà.
Chỉ là hôm nay cô đến trường cùng Lục Dĩ Hoài nên cũng không thể hỏi thẳng bọn họ.
Dù sao nữ thần của trường mình cũng tham gia quay show, phần lớn mọi người đều sẽ ủng hộ chương trình, kết quả không nghĩ rằng lại xuất hiện tình huống như vậy.
Không quá bất ngờ, Tieba có thêm vài bài viết.
【 Mọi người có xem chương trình hôm qua không? Nữ thần và em gái của nữ thần đúng là trái ngược nhau! 】
Bên dưới có vô số bình luận ——
“Không nghĩ rằng Ngu Minh Nhã là dạng người này, chỉ có một tiết mục cũng đã bại lộ nhân cách của mình.”
“Ngu Trà cũng quá ăn ảnh rồi, cảnh chợt lóe qua thật sự quá đẹp, không thua kém chút nào so với rất nhiều minh tinh.”
“Tôi thấy Lục Dĩ Hoài đổi kẹo. Lần trước hỏi không ai trả lời, lần này tôi hỏi lại: Cậu ấy thật sự tụt huyết áp sao?!!”
“Á á á, tôi thấy mình đã hâm mộ Ngu Trà.”
“Nói thật, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy ở đây có gì đó bí mật sao? Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài hàng ngày cùng nhau đến trường cùng nhau tan học… Thật sự rất thân mật đấy.”
“Không chỉ có cậu đâu, tôi đã sớm thấy như vậy rồi, thì ra trong trường cũng không chỉ có mình tôi thông minh a.”
Lâm Thu Thu đáp lại những câu này xong, có hơi kích động.
Cô ấy đã sớm đến lớp, ngồi ở chỗ mình, vừa thấy Ngu Trà đẩy cửa vào, kích động kêu lên: “Trà Trà!”
Ngu Trà hoảng sợ: “Nhỏ giọng một chút.”
“A a a bây giờ cậu không còn là Trà Trà của mình mình nữa.” Lâm Thu Thu ai oán nói, “Cậu bị người khác phát hiện rồi.”
“Nói cứ như mình là bảo tàng vậy.” Ngu Trà hết nói nổi.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Thu Thu lắc lắc điện thoại, “Cậu xem Weibo đi, cậu còn lên hot search, có rất nhiều người nói thích cậu.”
Ngu Trà cũng thấy những hot search đó, chỉ là thứ bảy chủ nhật cô đều cùng Lục Dĩ Hoài luyện tập chân, căn bản không quan tâm đến chuyện này.
Cô nói: “Mình nghĩ là tổ tiết mục sẽ cắt đi những đoạn đó.”
Lâm Thu Thu nói: “Không đâu. Loại show này lúc nào cũng chỉ cần đề tài mới, cậu nhìn Ngu Minh Nhã đi, cô ta đã lộ ra bộ mặt thật.”
Bây giờ fan đã không còn hâm mộ cô ta nữa.
Ngu Trà lấy bài tập ra, chỉnh lại một chút rồi đặt qua một bên, sau đó mới lấy điện thoại ra: “Mình lên xem Weibo.”
Lâm Thu Thu lộ ra nụ cười kì quái: “Lát nữa cậu đừng có kinh ngạc đó, mình chắc luôn, tin nhắn và bình luận của cậu sẽ bị khủng bố.”
Ngu Trà vừa lên Weibo đã thấy được một đống đỏ (đỏ của phần thông báo hay tin nhắn như Facebook).
Cô xem trước những bình luận và gắn thẻ nổi bật, thật sự rất náo loạn, nhưng cô lại bắt đầu lo lắng.
Chẳng phải lúc này ai cũng biết Lục Dĩ Hoài sao.
Lâm Thu Thu thấy biểu tình cô không đúng, hỏi: “Sao vậy? Không lẽ có ai mắng cậu sao? Mình lập tức mắng lại đánh lùi người đó!”
Ngu Trà lắc đầu: “Không có không có.”
Cư dân mạng gồm rất nhiều thành phần, có tốt có xấu, có mắng cô, cũng có mắng Lục Dĩ Hoài, tất cả đều cùng mắng.
Cô thật sự không hiểu được có gì đáng bị mắng không.
Ngu Trà xóa bỏ một ít bình luận khó nghe, sau đó kéo vài người vào danh sách đen, bắt đầu lo lắng về Lục Dĩ Hoài.
Bây giờ hắn chỉ cần một chút xíu nữa thôi là đã khôi phục lại, người xem chương trình lại còn chê hắn tàn tật, có người còn nguyền rủa cả đời hắn cứ như vậy, tất cả là do bọn họ ghen tị.
Ngu Trà cực kì cực kì tức giận.
Đời trước không biết vì sao Lục Dĩ Hoài lại không thể khỏi, lần này cô không cho phép những chuyện như vậy xảy ra, không thể để cho Lục Dĩ Hoài nhìn thấy các bình luận này.
Ngu Trà quay đầu đi, bắt lấy cánh tay đang lướt Weibo của Lâm Thu Thu: “Thu thu, tan học cậu đến nhà sách với mình nha.”
“A? Đến đó làm gì?” Lâm Thu Thu khó hiểu.
“Mua sách.” Ngu Trà lời ít ý nhiều.
Sắp đến cuối kỳ rồi còn mua sách gì nữa, Lâm Thu Thu nhịn không được nghĩ, bất quá vẫn gật gật đầu: “Được.”