Hoan Du

Chương 22



Editor: Trà Đá.

Đã lâu rồi Cố Du không đến chỗ làm gốm, hơn nữa trước kia Dịch Huyên dẫn cô đi, cô chỉ đi theo, chứ không để ý phải đi như thế nào.

Cô đành phải gọi điện thoại hỏi Dịch Huyên, cô ấy nói cho cô biết đường đi, sau đó tò mò hỏi: “Cậu muốn đến đó làm gì?”

Cố Du úp mở nói: “Một người bạn muốn tặng quà, tớ đề nghị làm đồ gốm.”

Dịch Huyên hiểu rõ, không hỏi thêm nữa. Cố Du chột dạ thở dài một hơi.

Phó Lệ Minh luôn ở bên cạnh cô, thấy luôn cả bộ dạng có tật giật mình của cô.

Đoán chừng sau này bọn họ ở chung một chỗ, chắc cô sẽ còn chột dạ nhiều.

Quán làm đồ gốm nằm sâu trong một cái hẻm nhỏ, xe không vào được.

Phó Lệ Minh dừng xe ở trước đầu hẻm, hai người xuống xe đi bộ.

Hẻm nhỏ đã tồn tại một thời gian khá lâu, kiến trúc cũ kỹ, dây thường xuân leo đầy bức tường đá đỏ ở bên ngoài, hai bên đường cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp ngăn cản ánh nắng mặt trời.

Có cơn gió thổi đến, cây cối khẽ lay động, vài tia nắng mặt trời theo khe hở của cành lá mà lọt vào, chiếu xuống làn da khiến nó sáng lên.

Cố Du đương nhiên rất thích nơi này, hai tay cô đặt ra sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp.

Hôm nay cô mặc một cái váy màu lam in hoa tuyết, quanh eo buộc một dây lưng mảnh, bắp chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài. Vóc dáng của cô không cao, ước chừng chỉ đứng tới cằm Phó Lệ Minh, nhưng dáng người rất cân đối, thoạt nhìn không thấp lắm.

Phó Lệ Minh vẫn mặc quần tây áo sơ mi như ngày thường, chỉ là anh không gài nút cổ áo và cổ tay, nhìn có chút thoải mái.

Quần áo anh mặc vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, cực kỳ vừa người, chi tiết hoàn hảo, cả người thoạt nhìn rất gọn gàng, đẹp trai anh tuấn. Chỉ là không biết cơ thể anh đẹp hay do quần áo làm tôn dáng anh lên.

Hai người đi song song, không khí yên tĩnh.

Đột nhiên, Phó Lệ Minh hỏi: “Trước kia cô đến đây với ai?”

“Bạn.”

“Dịch Huyên?”

Cố Du kinh ngạc: “Sao anh biết tên cô ấy?”

Nghe thấy cô đến đây cùng Dịch Huyên, tâm tình Phó Lệ Minh không tệ: “Có nghe nói qua.”

Cố Du: “À.” Cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.

“Tay nghề của cô thế này?” Anh tiếp tục hỏi.

“Bình thường.”

Giọng điệu tự ti như vậy, Phó Lệ Minh đã biết được đáp án.

Cố Du thấy khóe miệng anh cười, không phục mà nói: “Anh đừng tưởng làm đồ gốm dễ nhé, chờ đến lúc anh làm thì mới biết được khó như thế nào.”

“Thật không?” Phó Lệ Minh từ chối cho ý kiến.

Nội tâm Cố Du tự nhủ chờ coi, sau đó cô bước nhanh hơn, giống như không thể chờ được coi bộ dạng thất bại của anh.

Đi một lúc thì đến tiệm làm đồ gốm, cửa hàng đặt bồn hoa khắp nơi, màu xanh dạt dào. Ở giữa là cửa tiệm, bốn phía đặt đồ dùng làm gốm, cùng với một ít sản phẩm được bày bán.

Không có một người khách, ngay cả bóng dáng của ông chủ cũng không thấy đâu.

Hai người cùng nhau đi vào, đụng phải chuông gió treo trước cửa.

Âm thanh đinh đinh đang đang của chuông gió vang lên, ông chủ đi từ trong phòng ra, tiếp đón hai người bọn họ.

Ông chủ đưa cho mỗi người một cái tạp dề, sau đó đi lấy đất sét.

Cố Du mặc rất thành thạo, Phó Lệ Minh nhìn cái tạp dề, mày nhíu lại, vẻ mặt rất kháng cự.

Cố Du buồn cười, nhưng vẫn nén chịu đựng: “Tổng giám đốc Phó, mau mặc đi.”

Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, sau đó mặc vào.

Thần thái của anh rất lạnh lùng, tuy rằng tạp dề màu nâu, nhưng mặc trên người anh vẫn có cảm giác rất khỏe khoắn, không hiểu sao lại có điểm đáng yêu nữa.

Cuối cùng Cố Du nhịn không được nở nụ cười, Phó Lệ Minh nhìn cô với ánh mắt không vui, cô nói: “Tổng giám đốc Phó trời sinh rất anh tuấn, mặc cái gì cũng đẹp, thật đó.”

Dù sao anh cũng là ông chủ lớn, cũng nên nịnh một chút, huống hồ lời cô nói cũng không phải nói dối.

Ánh mắt Phó Lệ Minh quét qua người cô, khoa trương nói: “Cô nói không sai.”

Cố Du không còn nét vui vẻ như ban nãy nữa, nói thật cô không thích tạp dề dính bụi đất.

Sau khi chuẩn bị xong, ông chủ đơn giản dạy một lần, Phó Lệ Minh nghiêm túc lắng nghe, cũng lật xem giáo trình trên bàn, tìm hiểu các loại hình dáng đồ gốm.

Trước kia Cố Du đã từng làm qua, cũng nắm được cơ bản, nên không chăm chú lắng nghe. Cô thấy bộ dáng của Phó Lệ Minh, không ngừng thầm tán thưởng trong lòng, người thành công quả nhiên làm gì cũng đều rất nghiêm túc.

Một người đàn ông nghiêm túc thật sự rất quyến rũ.

Lúc suy nghĩ này xuất hiện, Cố Du lập tức dời ánh mắt, không nhìn loạn lung tung nữa.

Đất sét đã đặt trên dĩa quay, Cố Du bắt tay vào sáng tạo, cô tập trung tinh thần làm việc, không suy nghĩ miên man nữa.

“Cô tính làm cái gì?” Phó Lệ Minh hỏi.

“Bí mật.” Thật ra cô cũng không biết mình muốn làm gì.

Phó Lệ Minh mở quyển mẫu ra, đặt bên cạnh cô.

Cố Du nhìn vào, thấy đó là một cái chén hình đầu heo.

Cô ngước mắt nhìn Phó Lệ Minh, muốn tìm ra dụng ý của anh.

Vẻ mặt Phó Lệ minh thản nhiên, nói: “Cái này dễ làm.”

Có quỷ mới tin!

Cái này rõ ràng là ám chỉ cô giống heo? Ngốc? Hay là xấu?

Mặc kệ như thế nào thì cũng không thể nhịn được. Nhưng cũng không thể nổi đóa lên được, làm sao bây giờ?

Tiếp theo trong nháy mắt, cô có ý tưởng, thản nhiên cười nói: “Tôi rất cảm ơn tổng giám đốc Phó luôn chiếu cố tôi trong thời gian qua, để báo đáp, tôi sẽ làm cái chén hình heo anh thích để tặng anh.” Thái độ của cô cực kỳ cung kính.

Phó Lệ Minh nhướn mày, nói: “Được, sau này mỗi khi tôi nhìn thấy cái đầu heo này, thì tôi sẽ nhớ tới cô đã giúp tôi hôm nay.”

Cố Du: “…”

Quên đi, cô nhịn, không thể cãi nhau với ông chủ được.

Phó Lệ Minh bắt đầu làm, Cố Du tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Phó Lệ Minh không giấu diếm: “Bình hoa.”

“Ồ.” Cố Du tự nhủ thầm trong lòng, không có sáng tạo.

“Tặng cho cô như quà đáp lễ.”

Cố Du vội vàng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Phó, anh nên tặng cho trưởng bối của anh đi.”

Phó Lệ Minh: “Cái đầu tiên chỉ là để tập luyện thôi, có khả năng làm không tốt lắm, cho nên tặng cho cô.”

Cố Du: “…” Cho nên coi cô là nơi thu nhận phế liệu sao?

Nửa tiếng sau, Phó Lệ Minh làm xong bình hoa, hình dạng đơn giản, nhưng rất cân xứng, Cố Du biết tiêu chuẩn bình hoa này không tồi.

Ông chủ khen Phó Lệ Minh một hồi, thuận tiện cũng khen Cố Du một câu, nói cô làm không tệ.

Không tệ cái gì, ngay cả một vòng tròn mà Cố Du cũng làm xiêu xiêu vẹo vẹo.

Phó Lệ Minh nhìn miếng đất sét trong tay Cố Du đang không ngừng thay đổi, anh thở dài một hơi, nói: “Để tôi giúp cô.”

“Không cần.” Cố Du cũng rất háo thắng.

“Tay không ổn.”

“Tôi biết.” Nhưng mà không điều chỉnh được.

Mắt thấy đất sét ở trong tay cô không nghe lời, Phó Lệ Minh nhìn không được, đi qua giữ lấy cổ tay cô.

Cơ thể Cố Du cứng lại.

Phó Lệ Minh dùng tay kia giúp cô làm ra hình tròn, sau đó buông tay cô ra: “Được rồi đó.”

Độ ấm trên tay biến mất, Cố Du mới hồi phục tinh thần, sau đó nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt.

Đĩa quay dừng lại, cô không có ý định nặn hình nữa, bởi vì bây giờ tay lại càng không ổn.

“Cảm ơn.” Cô cố gắng bình tĩnh nói.

Phó Lệ Minh không nói chuyện, bắt đầu bắt tay vào làm tác phẩm thứ hai.

Anh làm một vài cái đĩa nhỏ không đều, hình dạng rất tinh tế.

Cố Du nhìn sơ qua, cũng bắt đầu làm theo, nhưng mà hình dáng đồ gốm cô làm không bao giờ đối xứng, rốt cuộc kết quả hình dạng rất xấu, cũng rất khác biệt.

Hai người làm hơn hai tiếng, cũng đã đến giờ cơm trưa.

Sau khi đã tạo hình xong thì phải đợi cho đất sét khô rồi mới đến bước trang trí được, ông chủ đề nghị bọn họ đi ăn cơm trưa về rồi làm tiếp.

Đoạn trang trí là quá trình vui nhất, nhất là cái ly hình heo của Cố Du, cô cực kỳ hưởng thụ màu hồng phấn cô sơn lên cái ly, thử tưởng tượng sau này trong nhà Phó Lệ Minh có một con heo màu hồng phấn, thì tâm tình buồn bực lúc trước cũng được quét sạch.

So với cô, thì Phó Lệ Minh nghiêm túc hơn nhiều, dù sao cũng là quà tặng cho người lớn.

Cố Du nhìn qua, phát hiện anh không vẽ, mà là viết chữ.

Anh viết theo lối chữ thảo (một kiểu thư pháp), Cố Du hiểu một chút, có thể nhìn thấy anh viết rất tốt, rõ ràng là có được luyện qua.

Cố Du không quấy rầy anh, nhìn anh thành thạo viết thư pháp, cô cảm thấy có chút chìm đắm.

Lúc Phó Lệ Minh viết đến nét bút cuối cùng, anh dứt khoát dứt bút.

“Đẹp không?” Anh cười hỏi.

Cố Du sửng sốt một chút, vừa rồi anh rất tập trung, hoàn toàn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô lấy một cái, hiện tại lại đột nhiên hỏi như vậy, giống như là biết Cố Du đang nhìn anh.

“Đẹp.” Cô trả lời, hai má cũng không khống chế được mà nóng lên.

Phó Lệ Minh rất hài lòng với câu trả lời của cô, tâm tình rất vui.

Trang trí cũng đã xong, bây giờ chỉ còn lại phần nung thì ông chủ sẽ làm, mấy ngày sau bọn họ đến nhận thành phẩm cuối cùng là được rồi.

Đi ra khỏi quán làm đồ gốm, Giang Khải gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.

“Anh, anh đang ở đâu đó?”

“Chuyện gì?”

“Chán quá, muốn tìm anh chơi.”

“Tôi không rảnh.”

“Sao anh không rảnh? Em biết hôm nay anh đâu có đi công tác, nếu anh không đi công tác thì không phải chỉ ở nhà đọc báo, xem văn kiện, tập thể hình sao? Cũng lâu rồi chúng ta không tán gẫu, em đến tìm anh nhé.” Giang Khải nói lưu loát.

Phó Lệ Minh: “Ngày hôm nay tôi rất vui.”

“Một người thì vui cái gì…”

“Không phải một người.” Phó Lệ Minh cắt ngang lời lải nhải của anh ấy, “Tôi còn phải lái xe, bai.”

“Đợi đã! Vậy anh đang ở cùng…”

“Tút tút…”

Phó Lệ Minh cúp điện thoại, sau đó khởi động xe, Giang Khải chưa nói hết, anh ấy không chịu từ bỏ mà gọi lại.

“Tắt điện thoại giúp tôi.”

Cố Du làm theo.

Lời nói vừa rồi của Phó Lệ Minh khiến trong lòng cô không ngừng thắc mắc.

Anh nói hôm nay anh rất vui, lại còn nói không ở một mình.

Khách quan mà nói, hôm nay anh đi làm đồ gốm quả thật rất chăm chú và còn rất thích thú, hôm nay anh nhờ cô giúp, xác thực không ở một mình. Nhưng mà những lời nói mập mờ thật sự khiến người ta suy nghĩ có chút gì đó mờ ám.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc kéo Cố Du ra khỏi suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị là ‘Mẫu thượng đại nhân’.

Cô lập tức lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quả thật không muốn nghe máy, xác thật mà nói thì không muốn nhận máy ngay lúc này, bởi vì còn có Phó Lệ Minh.

Nhưng tính tình của mẹ cô không gọi được thì không bỏ qua, trong đầu sẽ nghĩ ra hàng vạn lý do tại sao cô không nghe máy.

Đầu tiên cô nói với Phó Lệ Minh: “Tôi nghe điện thoại một chút.”

Phó Lệ Minh cảm thấy buồn cười, nghe điện thoại mà phải thận trọng như vậy: “Ừ.”

“Anh coi tôi như người vô hình nhé.”

Nói xong, cô bấm nút nghe máy: “Mẹ…”

Hồ Vịnh Lan thân thiết hỏi: “Con gái, hôm nay không tăng ca à?”

Giọng nói này thật sự khiến Cố Du lo lắng: “Dạ không, nhưng bận chút việc.”

“Hôm nay mẹ gặp Chu tiên sinh rồi, quả thật không sai, dáng dấp rất được, vừa tròn 30 tuổi, lớn hơn con hai tuổi. Sở dĩ vẫn độc thân, vì vẫn đang chờ một người thích hợp xuất hiện giống như con vậy. Mẹ đã cho cậu ấy số điện thoại của con rồi, hai đứa có rảnh thì gặp mặt một lần, thành đôi hay không thì không cần gấp, cứ làm bạn bè trước đã.” Hồ Vịnh Lan nói thẳng vào vấn đề, muốn nói ra hết tất cả một lần.

Cố Du ngại Phó Lệ Minh ở bên cạnh, kiềm chế cảm xúc của chính mình, sau đó đáp qua loa: “Con biết rồi, con còn có việc, lần sau nói tiếp mẹ nhé.”

“Ừ, làm việc của con đi, mẹ nói xong rồi, con chờ điện thoại của Chu tiên sinh nhé.”

Cố Du đau đầu: “Vâng, con cúp máy đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Du thở dài một hơi.

“Mẹ cô lại bắt cô đi xem mắt sao?” Phó Lệ Minh đang lái xe thì đột nhiên hỏi.

Cố Du nhớ tới lần đầu tiên đi ăn liên hoan với đồng nghiệp đã nói qua chuyện này, lúc cô nghe điện thoại còn bị anh nghe thấy, lần này anh đoán ra thì cũng không kỳ quái: “Ừ.”

Không khí đột nhiên im lặng, ngay lúc Cố Du nghĩ anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, không định nói gì thêm nữa, thì anh lại mở miệng: “Cô không cần đi xem mắt.”

Cố Du kiềm chế không suy nghĩ lung tung, nói: “Thật ra đi xem mắt cũng không có gì không tốt, chỉ là một phương thức làm quen người khác phái.”

Phó Lệ Minh lại không nói chuyện, Cố Du quay đầu nhìn anh, thấy môi anh hơi nhếch, sườn mặt anh tuấn, cái mũi cao thẳng cực kỳ mê người…

Cô đột nhiên ý thức được bản thân không đúng, nên dời tầm mắt đi.

“Rất nhiều đàn ông xem mắt, một là bản thân có khuyết điểm, hai là đã gặp gỡ rất nhiều bạn gái, cô cần gì phải mạo hiểm như vậy.’

“Cũng không hẳn, cũng có đàn ông rốt, chỉ là môi trường làm việc ít tiếp xúc với phụ nữ, hơn nữa người nhà lại gấp, nên mới đi xem mắt.” Cố Du phân tích khách quan.

Phó Lệ Minh: “Nhưng tỷ lệ cũng quá thấp.”

Cố Du: “Lỡ như tôi được thần may mắn chiếu cố, đi xem mắt gặp được ý trung nhân.”

Nói như vậy, cô đột nhiên có cảm giác chờ mong lần xem mắt tiếp theo.

“Nếu thần may mắn chiếu cố cô, thì cô đâu cần đi xem mắt.”

“Tổng giám đốc Phó, có vẻ như anh không muốn tôi đi xem mắt.” Cố Du hỏi thật lòng.

“Tôi nói không muốn cô đi, thì cô sẽ không đi sao?”

Cố Du: “Chưa biết.”

Hai người đột nhiên im lặng, trong không khí phản phất mùi mờ ám không bình thường.

Đầu óc Cố Du cực kỳ tỉnh táo, cô đánh vỡ bầu không khí, cười nói: “Xem ra tổng giám đốc Phó coi tôi là bạn bè, nên lo lắng cho tôi gặp phải người không ra gì đúng không? Yên tâm đi tổng giám đốc Phó, tôi biết bản thân muốn gì, cũng biết người nào thích hợp với tôi.”

Tiếng “Tổng giám đốc Phó” của cô khiến anh khó chịu trong lòng.

Anh hiểu lời nói bóng gió của cô, nếu như cô đã lùi về lại vỏ ốc của mình, thì tùy cô vậy, anh sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện chui ra khỏi vỏ ốc, đến lúc đó sẽ không để cô tùy tiện nữa.

Hai người không nói chuyện này nữa, Cố Du đã mệt rã rời, phải về nhà nghỉ ngơi, Phó Lệ Minh đưa cô về.

Buổi tối anh phải đến chỗ Phó Khai Nguyên một chuyến, đã nửa tháng anh không ăn cơm với ông.

Xe dừng lại ở bên ngoài tiểu khu chỗ Cố Du ở, trước khi cô xuống xe, Phó Lệ Minh nói: “Hôm qua tôi có nói là sẽ đáp ứng một yêu cầu của cô, cô suy nghĩ đi rồi nói tôi biết, cái gì cũng được hết.”

Cố Du rút tay đặt trên thành cửa về, sau đó nghiêng người về phía anh: “Đưa ví tiền của anh cho tôi.”

Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua lòng bàn tay cô, lại ngẩng đẩu lên nhìn cô.

Cố Du nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: “Anh nói cái gì cũng được mà.”

Phó Lệ Minh trầm mặc lấy ví tiền ra, đặt lên lòng bàn tay cô.

Cố Du tươi cười nhìn anh, sau đó mở ví tiền của anh ra, nhìn một chút, có hơi thất vọng nói: “Sao ví tiền của anh không có tiền lẻ vậy?”

Đều là tiền mệnh giá lớn! Cả một mảng màu hồng.

Sắc mặt Phó Lệ Minh không đổi: “Tại sao tôi phải giữ tiền lẻ?” Anh đã biết cô muốn làm gì, có hơi thất vọng.

Cố Du dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn anh, thở dài một hơi, rút ra một tờ tiền, sau đó gập ví tiền lại, trả lại cho anh.

Cô quơ quơ tờ tiền trong tay: “Anh mời tôi uống trà sữa, mỗi ngày tôi sẽ mua một ly, cảm ơn.”

Nói xong, cô mở cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại, mà đi tới tiệm trà sữa ở cách đó không xa, bước chân nhẹ nhàng.

Phó Lệ Minh không rời đi ngay lập tức, anh ngồi bên trong xe nhìn cô.

Cố Du đi đến tiệm trà sữa, sau khi nói chuyện với nhân viên xong, sau đó cô quay đầu nhìn qua.

Cô phát hiện xe anh vẫn đứng ở chỗ cũ, nên hào phóng nở nụ cười một chút, có vẻ như biết anh vẫn đang nhìn cô.

Mà anh thật sự đang nhìn cô.

Lúc Cố Du lấy trà sữa xong, quay đầu lại mới thấy anh đã đi rồi.

Cô nhìn ly trà sữa trong tay, trong lòng có chút phiền muộn.

Ngoại truyện nhỏ:

Mỗi năm, ngày 20 tháng 5.

Thời gian làm việc, Phó Lệ Minh và Cố Du cùng nhau rời giường như bình thường, ăn sáng rồi đi làm.

Dọc theo đường đi có thể thấy ba số “520”, không khí giống y hệt lễ tình nhân 214.

Cố Du chưa từng nói đến chuyện này, Phó Lệ Minh cũng vậy.

Ở công ty, các đồng nghiệp bàn tán về món quà tặng cho nửa kia rất vui vẻ, vẻ mặt hạnh phúc, lúc Cố Du đi ngang qua thì loáng thoáng nghe thấy.

Thật ra cô cảm thấy ngày này cũng không phải ngày lễ gì, cũng không sao hết, hơn nữa cô đã từng nói với Phó Lệ Minh, hai người ở cùng một chỗ, nên mỗi một ngày đều là lễ tình nhân.

Một ngày làm việc nhàn nhã trôi qua như vậy, lúc tan làm Phó Lệ Minh nói cô chờ nửa tiếng, anh có chút việc đi ra ngoài, sẽ tới đón cô trễ một tí.

Cố Du cũng có chút chờ mong, đoán rằng có phải anh sắp khiến cô vui vẻ hay không.

Cô mang một tâm trạng mong chờ đợi anh, nhưng rốt cuộc lại không có gì hết.

Anh dẫn cô đi ăn tối, bên cạnh có không ít những cặp tình nhân đang thổ lộ với nhau, nhưng anh lại không có một tí phản ứng nào.

Cố Du nghĩ anh là một người đàn ông trưởng thành chững chạc lại lý trí, không giống với những người khác, cô thích anh như vậy.

Nhưng mà tâm tình cô vẫn không kiềm chế được có chút giảm sút.

Sau khi ăn xong về nhà, Cố Du nói hơi mệt, trực tiếp về phòng tắm rửa rồi ngủ, không muốn để ý đến anh.

Mở cửa phòng ra, anh bật đèn ở phía sau.

Trên cái giường rộng lớn ở giữa phòng được sắp xếp ba con số ‘520’ bằng hoa hồng.

“520, anh yêu em.” Anh thâm tình nói.

Hai người âu yếm một hồi, Cố Du đẩy anh ra, muốn đi tắm rửa trước.

Sau đó, Phó Lệ Minh đi mở nước, gom hết hoa trên giường vào phòng tắm.

Cố Du: “Anh làm gì vậy?”

“Không phải em thích bồn tắm rải đầy hoa hồng sao?”

Cố Du gật đầu.

Sau khi đã rải hoa xong xuôi, Cố Du đẩy Phó Lệ Minh ra ngoài, nhưng anh lại bắt đầu cởi quần áo.

Cố Du: “Anh lại làm gì vậy?”

Phó Lệ Minh: “Đi tắm.”

Cố Du: “Bồn tắm đầy hoa này chỉ của một mình em thôi!”

Phó Lệ Minh: “Ừ, bồn tắm đầy hoa là của em, nhưng em là của anh.”

Kết quả, hai người tắm bồn khoảng một hai tiếng, cánh hoa rơi đầy mặt đất, còn Cố Du thì mệt lả người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.