Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 36



Không cần đoán cũng biết được kết quả, Kỷ Huyền đương nhiên là người chiến thắng, mặc dù không được vinh quang cho lắm.

Sau khi tập trung dùng bữa sáng xong, mọi người cũng bắt đầu đổ ra biển chơi.

Tiết Cẩn rất thích biển, nhân cơ hội này phải ngoạn cho thật sảng khoái rồi mới về!!!

Vì Tiết Cẩn cùng Kỷ Huyền ở chung một lều cho nên nàng phải đến lều của Tốn Như thay đồ.

Khi vừa bước ra khỏi lều, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng. Dưới nắng làn da bạch ngọc càng trở nên trong suốt mềm mại, vòng một no đủ được che đậy bởi chiếc áo tắm màu xanh biển, vòng ba khiêu gợi được một mảnh khăn đồng màu xanh quấn quanh, che lại bờ mông căng tròn đầy đặn. Cả tháng nay Tiết Cẩn được Kỷ Huyền vỗ béo cho nên vòng một so với trước kia càng đầy đặn, no đủ, còn tròn hơn hai số.

Cùng lúc đó Kỷ Huyền cũng từ trong lều bước ra, trên mặt chễm chệ cặp mắt kính đen, gương mặt lạnh như băng không lộ ra chút cảm xúc nào. Làn da của Kỷ Huyền được thừa hưởng từ người mẹ phương Tây của nàng, trắng như sứ, mềm mại như lụa, đứng dưới nắng càng thêm lấp lánh sáng trong. Không giống như omega có vòng một nảy nở, mà vòng một của Kỷ Huyền tương đối no đủ, chiếc áo tắm màu xám ôm trọn lấy vòng một quyến rũ đó. Vòng ba cũng được một mảnh khăn xám trong suốt che đậy, lộ ra đôi chân dài miên man, khiến người khác thèm nhỏ dãi ba thước.

Tiết Cẩn cảm thấy có chút kỳ quái, như thế nào nàng lại cảm thấy nàng và Kỷ Huyền đang mặc đồ cặp nhỉ!?

Kiểu áo tương đồng, chỉ khác mỗi màu, có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?

Kỷ Huyền thấy Tiết Cẩn liền gọi: “Cẩn, đến đây.”

“Vâng.”

Tiết Cẩn nhanh chân chạy đến bên cạnh Kỷ Huyền.

Kỷ Huyền nắm lấy tay của Tiết Cẩn, dẫn nàng ngồi xuống nền cát trắng ấm áp, còn nàng ấy thì ngồi bên cạnh giúp nàng thoa kem chống nắng. Cảm giác kem chống nắng mát lạnh chạm vào da thịt khiến Tiết Cẩn run rẩy, muốn rút tay lại nhưng lại bị Kỷ Huyền kiềm chặt hơn.

Ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng lướt qua da thịt của Tiết Cẩn, nhẹ nhàng vuốt ve để kem thấm vào da. Ngón tay của Kỷ Huyền lướt qua cổ của Tiết Cẩn, thoa kem chống nắng một cách chậm rãi, như sợ làm hỏng da thịt trắng mịn trước mặt nàng.

Tiết Cẩn có chút khó thở, tay siết chặt lấy nắm cát dưới thân, ngửa đầu ra cho Kỷ Huyền thoa kem. Các ngón tay lại trượt qua ngực của Tiết Cẩn, nàng giật nảy người, muốn né tránh lại bị Kỷ Huyền giữ lại, không cho nàng nhúc nhích.

“Ngồi yên, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Kỷ Huyền nhẹ nhàng thoa kem chống nắng ở phần ngực của Tiết Cẩn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa vài cái, đem kem trong tay thoa đều lên phần ngực của nàng.

Ngón tay lại vuốt dần xuống đùi, thoa kem vào đùi trong mẫn cảm.

Tiết Cẩn cắn môi dưới, chỉ là thoa kem chống nắng thôi mà, sao nàng lại cảm giác cả người đều nóng như vậy!?

Kỷ Huyền còn cẩn thận đến mức thoa cả kem chống nắng ở mu bàn chân và gan bàn chân của Tiết Cẩn, động tác nhẹ nhàng lả lướt qua từng tấc da thịt nhẵn nhụi mịn màng.

Thoa kem xong, Kỷ Huyền liền cầm lấy tay của Tiết Cẩn, cất giọng nói trầm khàn của mình: “Giúp chị.”

Tiết Cẩn xấu hổ gật đầu, cầm lấy tuýt kem chống nắng cho một ít kem ra tay, bắt đầu giúp Kỷ Huyền thoa kem. Động tác có chút run rẩy, nhịp thở đôi lúc rối loạn, cả gương mặt đều phiếm hồng một mảng.

Kỷ Huyền sủng nịch hôn lên trán, mắt, sóng mũi, gò má của Tiết Cẩn, sau đó lưu luyến ở hai phiến môi mềm, nhẹ nhàng ngậm lấy trêu đùa.

Tiết Cẩn rũ mắt, cả gương mặt đều đỏ lên, xấu hổ chui vào lòng của Kỷ Huyền.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, chạm vào lưỡi của đối phương, quấn quít không ngừng, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe môi chảy xuống. Cũng may có cây dù giúp các nàng che đi cảnh tượng xấu hổ này, nếu không đã bị người khác bắt gặp rồi.

Kỷ Huyền mút môi dưới của Tiết Cẩn, thỏa mãn thở hắt ra, lưu luyến liếm qua phiến môi xinh đẹp ấy một cái.

Tiết Cẩn xấu hổn chui rúc vào lòng Kỷ Huyền như con chim nhỏ, chỉ cần nhìn vào mắt nàng ấy, nàng liền không kiềm lòng được, giống như mất hết thanh tỉnh để mặc nàng ấy tùy ý bài bố.

“Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!”

Tiết Cẩn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn qua cây dù, nguyên lai là Tốn Như.

Tốn Như cũng thấy Tiết Cẩn, vẫy tay nói: “Tiểu Cẩn mau xuống đây chơi!”

“Hảo!”

Tiết Cẩn nhìn sang Kỷ Huyền, nói: “Chị đi với em nhé?”

“Được.”

Kỷ Huyền cùng Tiết Cẩn song song đi ra biển, lúc đến gần, sóng vỗ vào chân, mát lạnh khoan khoái lạ thường.

Tiết Cẩn kéo Kỷ Huyền cùng ra biển với mình, thích chí hí thủy, vui vẻ cười đến hai mắt híp lại thành một đôi cầu vòng nhỏ.

Kỷ Huyền mỉm cười nhìn Tiết Cẩn, chỉ cần nàng ấy vui vẻ mỉm cười, nàng cũng sẽ vui vẻ theo. Lầu đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ, Kỷ Huyền vẫn không thể tin được nữ nhân trước mặt đã chấp nhận ở bên nàng. Nàng ấy thiên chân vô tà, nàng ấy dịu dàng khả ái, giống như một nữ thần cao quý không tì vết, hoàn mỹ đến mức cả nàng cũng không thể chạm đến được. Nhưng rồi nữ nhân này cũng chấp nhận ở cạnh bên nàng, chấp nhận làm người yêu của nàng, như vậy thì còn gì tốt hơn nữa!?

Còn đang miên man suy nghĩ đột nhiên bị ai đó hất nước vào người, Kỷ Huyền nheo mắt lại, người có khả năng làm chuyện này chỉ có thể là Tiết Cẩn!

Tiết Cẩn thích chí cười, nói: “Kỷ Huyền chị xuống biển là để đứng như vậy thôi sao?”

Kỷ Huyền nhếch môi: “Là em gây chiến trước đây.”

“Phải a!” Tiết Cẩn khanh khách cười: “Chị làm gì được em?”

“Làm gì sao?”

Kỷ Huyền nhanh như thiểm điện chạy đến cạnh Tiết Cẩn, một phát ôm ngang nàng lên.

Tiết Cẩn chưa kịp phản ứng đã bị nâng lên khỏi nước, trợn mắt nhìn Kỷ Huyền, đừng nói nàng ấy sẽ thả nàng xuống nha!?

Kỷ Huyền đúng là làm như vậy, trực tiếp thả Tiết Cẩn xuống nước.

Tiết Cẩn vội quơ quào trồi lên, ôm ngực ho, trừng mắt: “Em không chịu thua chị đâu!”

Nói xong Tiết Cẩn liền hất nước vào người Kỷ Huyền, thích thú cười vang. Các nàng rượt đuổi nhau trên biển, đem nước hất vào đối phương, không khí liền trở nên náo nhiệt tươi vui hơn.

Còn ở trên bờ, Trịnh Lạc đeo kính râm nằm trên cát, hưởng thú ánh mặt trời ấm áp, hai mắt hơi khép lại muốn ngủ.

Tốn Như bơi xong buồn chán không có gì làm liền chạy lên bờ, lấy cát đắp lên người Trịnh Lạc, làm cho nàng một cái đuôi cá bằng cát. Tố Kiều cũng ham vui chạy lên bờ, đem Trịnh Lạc vùi trong cát, thích chí cười vang.

Khi Trịnh Lạc giật mình tỉnh dậy thì cả người đã bị vùi trong cát, còn hai kẻ đầu sỏ thì bỏ chạy ra biển mất rồi.

Chơi được một lúc, đoàn trưởng lại cầm loa hét lên: “Mọi người tập trung!”

Mọi người từ trên biển đi lên, đứng chờ xem đoàn trưởng nói gì.

“Mọi người tắm biển xong rồi bây giờ chúng ta lại chơi một trò chơi đi!”

“Trò gì?”

“Bóng chuyền!” Đoàn trưởng nói tiếp: “Trò này chỉ cần alpha tham gia thôi, còn omega sẽ ở bên cạnh cổ vũ, được không?”

“Hảo!”

Đoàn trưởng lập tức chia những alpha ra thành hai đội, vừa đủ 24 người, mỗi nhóm 12 không dư ai cũng không thiếu ai. Nhưng chỉ có một vấn đề nan giải là phải xếp Kỷ Huyền vào đội nào, nếu đội nào có nàng thì đội đó nhất định sẽ thắng, cho nên hai bên không ngừng tranh giành.

Ngay cả đoàn trưởng cũng phân vân chưa thể quyết định được, liền lên tiếng hỏi Kỷ Huyền: “Kỷ Huyền cậu muốn vào nhóm nào?”

Kỷ Huyền bình thản nói: “Một mình tôi.”

“Hả?”

“Một mình tôi đấu với 23 người đó.”

Một lời nói ra khiến cả khu vực chìm vào yên tĩnh, có tiếng gió thổi xào xạt~

Những omega đang cổ vũ đều đồng loạt hướng mắt về phía Tiết Cẩn…

Tiết Cẩn cúi đầu xuống nghịch cát, nàng không biết chuyện gì hết!!!

“Bắt đầu đi.”

Kỷ Huyền gọi: “Cẩn.”

Tiết Cẩn liền đi đến chỗ nàng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Kỷ Huyền không nhanh không chậm cởi mảnh khăn màu xám cột ở hông ra, đưa cho Tiết Cẩn: “Giữ hộ chị.”

“Ân.”

Tiết Cẩn cầm lấy mảnh khăn, nhanh nhẹn lui về sau xem Kỷ Huyền thi đấu.

Hai mươi ba người kia liền lui về góc bên này, xếp thành hai nhóm, một nhóm mười hai và một nhóm mười một người đấu với Kỷ Huyền.

Quả bóng được đánh bay qua phía bên kia, Kỷ Huyền rất nhanh đã đón lấy được, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Kỷ Huyền nhanh như thiểm điện lao về phía trước, ném bóng, động tác đẹp đến mức khiến tất cả omega đều trầm trồ thán phục.

Một người bị bóng đập trúng, bị loại…

Hai người bị bóng đập trúng, bị loại…

Ba người bị bóng đập trúng, bị loại…

Bốn người…

Năm người…

Sáu người…

… Mười hai người…

Tất cả omega đều đứng bật dậy, trợn mắt, chỉ một cú ném bóng đã loại hết mười hai người rồi sao!?

Tiết Cẩn lảo đảo lùi về sau, kinh hãi không nói nên lời, cái này thì quá mức lợi hại rồi!!!

Kỷ Huyền không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhóm tiếp theo.”

Nhóm tiếp theo căng thẳng đi ra, không đến mười phút tất cả đều bị loại…

Mọi người nghe thấy có tiếng quạ kêu bay qua…

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tiết Cẩn, còn có tiếng nghiến răng kẽo kẹt~

Tiết Cẩn đổ một thân mồ hôi, cười cười, cái này cũng không phải do nàng a~

Thấy ánh nhìn của mọi người tóe ra tia lửa điện, Tiết Cẩn vội đứng dậy đem Kỷ Huyền kéo sang một góc, nhỏ giọng than phiền: “Sao chị không kéo dài thời gian ra một chút chứ?”

“Đã kéo nhiều lắm rồi.”

“Chứ bình thường chị kết thúc trận bóng bao lâu?”

“5 phút.”

Quác… quác… quác…

Tiết Cẩn ôm mặt, mai mốt nàng lấy mặt mũi nào nhìn người khác đây!?

Kỷ Huyền ôm lấy eo của Tiết Cẩn, nói: “Đừng rầu rĩ nữa, đi ăn trưa thôi.”

“Ân.”

Lúc Kỷ Huyền và Tiết Cẩn đi ra thì mọi người cũng đã kéo mấy thùng hải sải tươi sống vừa mua được từ một thuyền đánh cá trở về.

Việc nướng hải sản giao lại cho Thiên Hương, dù gì mẹ nàng ấy cũng là một đầu bếp trong một nhà hàng hải sản lớn, đương nhiên kinh nghiệm nướng hải sản cũng không tệ. Một mình Thiên Hương thì không cách nào nướng kịp cho gần năm mươi miệng ăn, vì vậy phải có thêm người xung phong vào phụ giúp.

Tiết Hân nghe đến nướng hải sản mặt mũi đã tím tái, lên tiếng từ chối đầu tiếng.

Người này đến người khác, ai cũng vậy đều không thích tiếp xúc với than củi và lò nướng nóng hổi, lần lượt từ chối.

Tiết Cẩn thấy ai cũng từ chối, mà bản thân đối với nấu ăn cũng có chút tự tin, liền nói: “Để tôi.”

Nàng xung phong làm như vậy cũng chỉ vì muốn tự tay nướng hải sản cho Kỷ Huyền ăn~

Nhưng lại có người nghĩ đi sang một hướng khác, chính là Thiên Hương. Nàng nghĩ Tiết Cẩn còn tình cảm với mình cho nên mới giúp đỡ, trong lòng không khỏi cảm động, thật muốn quay về trước kia ở bên cạnh nàng ấy, nhưng có lẽ bây giờ quay lại vẫn chưa muộn.

Tiết Cẩn nhanh nhẹn đứng dậy, chưa bước được hai bước cổ tay đã bị nắm lấy.

Quay đầu lại nhìn, nguyên lai là Kỷ Huyền.

Kỷ Huyền đứng dậy, nói: “Chị giúp em.”

Tiết Cẩn vui vẻ gật đầu: “Giúp cũng được, chỉ sợ Kỷ nữ thần chưa từng vào bếp không làm được thôi.”

Kỷ Huyền cúi người xuống, bên tai Tiết Cẩn nói: “Đừng xem thường chị, chị rất lợi hại đó.”

Tiết Cẩn che miệng cười: “Hảo, chị lợi hại nhất rồi.”

Hai người không xem nơi này là gì mà mày đưa mắt lại, gian tình lộ liễu~

Tiết Cẩn đem mớ tóc dài của mình bới gọn lên, dùng dây thun cột lại, nhưng vẫn có vài sợi tóc con rơi xuống, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Kỷ Huyền trời sinh lười vận động, mấy việc nhỏ nhặt như chải tóc cũng chẳng buồn làm, khi nào cần ra ngoài mới tùy tiện cầm lược chải qua vài cái, tính cách này của nàng y hệt công tước đại nhân của nàng.

Thấy Kỷ Huyền lười biếng nhấc tay cột tóc lên, Tiết Cẩn đành phải xắn tay áo giúp nàng, đem mớ tóc dài kim sắc cột gọn lại.

Thiên Hương đứng cạnh cảm thấy mình có chút thừa thải, nàng ngước mắt nhìn Tiết Cẩn, chỉ vì một lần không nhận ra thứ nào mới là trân bảo, nàng đã hoàn toàn vụt mất nàng ấy.

Sống lưng đột nhiên cảm thấy lạnh, Thiên Hương ngẩng đầu lên, phát hiện tia nhìn lạnh lẽo của Kỷ Huyền, nàng ta chính là đang nhìn về phía nàng. Trong mắt lộ rõ vẻ khó chịu, chính là đang cảnh cáo nàng không được nhìn Tiết Cẩn nữa.

Thiên Hương tự nhận bản thân không cường đại bằng Kỷ Huyền, đành phải cắn răng nhịn nhục, không tiếp tục quan sát Tiết Cẩn nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.