Gia Long đưa ly rượu ra trước mặt Gia Minh.
– Anh cũng đừng chủ quan với tôi, biết đâu một ngày nào đó máu điên của tôi nổi lên, tôi quay lại chơi xấu anh lúc nào cũng không biết đâu đấy.
– Tôi chờ tới ngày đó.
Gia Long sắc mặt thoáng chút buồn, giọng nói trầm xuống.
– Chúc hai người hạnh phúc.
– Tôi cũng mong cậu sớm tìm được nửa còn lại của mình.
– Tất nhiên rồi. Tôi còn phải sinh lấy vài đứa để cạnh tranh với con nhà anh chứ.
– Đến khi đó là chuyện của tụi nhỏ và sẽ để tụi nhỏ tự giải quyết.
– Gia Minh. Tôi nghe nói công ty mình đang có dự án bên Thượng Hải cần phát triển đúng không?
– Ừ, đừng nói với tôi là cho cậu sang đó nhá.
Gia Long gật đầu.
– Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống ở một nơi thật mới. Được không anh trai?
– Được, vì hai chữ anh trai này nên chẳng có lý do nào tôi không đồng ý cả.
– Đúng là ưa nịnh. Chỉ có Nụ mới thay đổi được Gia Minh.
– Và cô ấy cũng đã thay đổi được cậu.
Hai người họ nhếch môi cười nhìn nhau, Cạn hết ly này tới ly khác, cho tới khi trở về đã là 2 giờ sáng, khắp người cả hai đều phà ra mùi hương nồng nặc của men rượu. Gia Minh loạng choạng bước lên phòng, cánh cửa phòng vừa mở ra, anh đã vội vàng lao thẳng về chiếc giường mà ôm chầm lấy cô.
– Vợ ơi vợ…anh yêu vợ nhiều lắm vợ ơi.
Cô giật mình tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, hận nỗi không thể một phát đạp bay xuống giường. Đã nói là tranh thủ làm xong công việc rồi về sớm, ai ngờ lại về nhà trong tình trạng đã say mèn, khắp người còn nồng nặc men rượu, như vậy có đáng ghét không cơ chứ.
– Gia Minh… Gia Minh..( cô khẽ gọi)
– Anh say quá vợ. Có thiếu gì em thì ngày mai anh bù sau nhá ( Vừa dứt lời anh đã dần thiếp đi không biết trời đất ở đâu)
– Trời ơi cái ông này, anh không dậy thay đồ đi đã, mặc vầy ngủ sao được.
Cô thở dài một tiếng rồi từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi của chồng mình ra khỏi. Tay thì làm nhưng miệng lụng bụng cho bõ ghét:
– Gia Minh đáng ghét. Ngày mai khi tỉnh dậy xem anh giải thích như nào với em.
*******
Bầu trời hửng nắng…
Anh nheo mắt tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 7h sáng, trên đầu những cơn đau vẫn truyền đến, không phải tửu lượng của anh không tốt, chẳng qua 4 tháng nay anh chưa có lần nào uống nhiều rượu như vậy, thậm chí bây giờ nghĩ lại anh còn chẳng biết mình đã lên phòng bằng cách nào. Cô vợ xinh đẹp của anh chắc giờ này đang ở dưới lầu, anh lắc lắc đầu vài cái rồi bước chân xuống giường. Cô từ cửa đi vào, trên tay cầm theo một ly nước lọc thanh khiết, nhíu mày nhìn anh rồi nhàn nhạt nói.
– Anh dậy rồi thì xuống dưới nhà ăn sáng. Mọi người đang đợi anh đó.
– Em ăn chưa?
Cô lắc đầu.
Anh tinh ý phát hiện ra chắc hẳn cô đang giận hờn gì đó, dịu dàng hỏi:
– Vợ đang giận anh à?
– Còn hỏi.
– Thôi mà. Anh biết lỗi rồi, lẽ ra anh nên nói trước với vợ một câu.
– Biết lỗi rồi thì sao nữa?
– Để anh giải thích thêm được không?
– Cho anh 1 phút trình bày.
– Tối qua Gia Long tới tận công ty tìm anh và mời anh đi uống rượu. Hơn chục năm nay tụi anh mới uống rượu cùng nhau nên….anh say như thế nào thì em biết rồi đó.
– Khoan đã. Anh nói Gia Long tới tìm anh? Chuyện lạ dữ vậy?
– Gia Long tuần tới sẽ sang Thượng Hải và làm việc bên đó.
Cô tấm tắc gật gù.
– Như vậy cũng tốt. Bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi mới.
Anh cười nhẹ kéo cô lại gần mình rồi khẽ nói.
– Cảm ơn vợ… người phụ nữ tuyệt vời đã thay đổi được cuộc sống tẻ nhạt của anh. Từ bây giờ trở đi, việc của em là hạnh phúc, việc của anh là khiến em hạnh phúc. Trước kia, anh cố gắng vì bản thân mình, bây giờ anh cố gắng vì mẹ con em. Hãy tin ở anh!
Bất chợt chiếc bụng cô nhói lên một cái, theo quán tính cô kêu lên một tiếng. Anh sốt sắng cúi xuống lo lắng hỏi.
– Em sao vậy, thấy đau chỗ nào à?
Cô ngơ ngác nhìn anh rồi bật cười, xúc động nói:
– Gia Minh… em cảm nhận được con máy trong bụng em rồi. Em cảm nhận được rồi này anh ơi.
Anh cười tươi háo hức cúi xuống áp sát tai vào bụng cô, nhẹ nhàng gọi.
– Tiểu tử thối của ba ơi.. là ba nè..
– Anh gọi sao con không chịu thưa nhỉ?
– Con còn nhỏ mà anh.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng.
– Cậu mợ ơi.. cậu ba về rồi ạ.
– Gia Hưng hôm nay về nước à anh?
– Cái này anh không rõ.
Cô nói lớn:
– Được rồi. Cậu mợ xuống ngay đây.
Lúc hai người xuống dưới lầu đã thấy Gia Hưng khuỵ chân dưới di ảnh của mẹ cậu ấy, hai dòng nước mắt lã chã thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt xanh xao. Cậu ấy đang khóc trong tuyệt vọng, có lẽ cậu ấy sốc lắm, dù mẹ cậu ấy có làm ra trăm ngàn điều ác đi nữa thì bà ấy vẫn là người dứt ruột sinh ra cậu ấy và cho cậu ấy tình yêu thương hiếm ai sánh bằng. Gia Minh đứng từ xa nhìn ba mình, ông lắc đầu ý nói để cho Gia Hưng yên tĩnh một mình. Sau đó tất cả mọi người biết ý đều rời, cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào đau đến xé lòng của một người con trai gửi tới mẹ mình nơi dưới cửu tuyền.
2 giờ đồng hồ sau đó.
– Ba. Không thể để Gia Hưng ngồi mãi đó được. Vết thương thằng bé vẫn chưa ổn định.
– Biết sao giờ. Thằng bé nó đang sốc lắm, ngày trở về thì đã không còn thấy mẹ. Dù bà ấy có thế nào nhưng bà ấy vẫn luôn yêu thương thằng nhỏ.
– Để con vô trong đó.
– Đừng Gia Minh. bây giờ chẳng ai khuyên được nó đâu. Hãy để nó tự mình thoát khỏi nỗi đau này.
Vừa dứt lời thì Út Liên dắt bé Su đi tới. – Ba, anh cả… mẹ con con về rồi.
– Con vô trong đó với nó đi. Ba nghĩ lúc này nó cần con hơn ai hết.
– Vậy con xin phép ba ạ.
– Su ra ngoài này chơi với ông nội nghen con ( Ông gọi Su).
– Không. Con muốn lên chơi với bác Diệu Anh.
– Su. Con muốn lên chơi với vợ bác đúng không? (Gia Minh hỏi)
– Dạ.
– Vậy con phải gọi lại là bác Nụ nghe không?
Con bé gật đầu. Gia Minh mỉm cười ẵm con bé trên tay rồi đi thẳng lên phòng.
– Gia Minh. Anh thấy em mặc vậy được không?
Cô quay lại thì thấy Gia Minh đang ẵm bé Su, cô cười tươi gọi con bé.
– Ôi Su. Lại đây với bác nào.
Con bé tuột xuống chạy tới ôm chầm lấy cô.
– Su về bao giờ vậy? Có nhớ bác không nè?
Con bé gật đầu nói.
– Con muốn ăn kem.
– Ăn kem sao. Vậy bác biểu bác Minh mua cho con nghen.
– Dạ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh rồi nói.
– Ơ kia chồng. Anh không nghe thấy con bé muốn ăn kem à?
Anh ấm ức trả lời.
– Vợ à… em thấy mình có quên anh nhanh quá không?
– Nhưng mà con bé đang muốn ăn kem mà anh.
– Nhưng mà em đang bơ anh đó. Với lại hôm nay tự dưng em mặc đẹp, định đi đâu à?
– Đấy. Nói mới nhớ, anh thấy em mặc vầy được không?
– Cẩn thận người ta nghĩ em chưa chồng ấy. Em định đi đâu à?
– Anh quên à? Lát ba mẹ sẽ lên đây đó.
– Thôi chết. Anh cũng đi thay đồ cái đã, vừa tài xế gọi anh biểu 30p tới nơi. Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên con rể trình kiến ba mẹ vợ. Không thể qua loa được.
– Anh biểu ai đó đi mua kem cho Su trước đã..
– Được. Sẽ có kem cho Su.
*******
Chiếc xe màu đen từ ngoài cổng dần tiến vào sân vườn, cô háo hức nói với anh.
– Ba mẹ tới rồi anh ơi.
– Mình ra ngoài đó đón ba mẹ.
Bà nội:
– Hai đứa đợi bà nữa.
– Cả ba nữa.
Cánh cửa xe mở ra, người phụ nữ cao gầy mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen nắm tay một cậu bé chừng 8 tuổi nước da trắng, dáng người mập mạp. – Nhà đẹp quá mẹ ơi.
Từ đằng sau, bà nội mỉm cười lên tiếng.
– Chào bà xui.
Bà giật mình quay lại nhìn mọi người trước mặt, vẻ mặt vẫn còn bỡ ngỡ chưa thốt lên lời. Cô dưng dưng nước mắt nhìn mẹ mình và thằng em cu Tý.
– Mẹ..cu Tý.
Cu Tý chạy tới ôm chầm lấy cô mà khóc thành tiếng.
– Chị Nụ…
– Cu Tý. Để chị xem em lớn bằng nào rồi?
Gia Minh cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói.
– Con chào mẹ vợ ạ.
Bà lắp bắp.
– Cậu là chồng con gái tôi?
– Dạ mẹ vợ.
Bà nội:
– Còn tôi là bà nội thằng bé, đây là ba thằng bé.
Ông cười:
– Chào chị xui.
– Chào bà, chào ông… tôi có gì thất lễ mong hai nguời bỏ qua cho ạ.
Bà nội cười đáp:
– Có gì đâu. Chúng ta là người một nhà mà. Phải rồi, ông nhà đâu mà không lên cùng bà?
– Dạ. Ông nhà cháu…( bà ngập ngừng)
– Chắc ông bận đúng không? Thôi mời bà với cháu vào trong nhà rồi nói.
Gia Minh vui vẻ xách giỏ trên ô tô xuống đưa cho Cúc.
– Mang lên phòng cất cho cậu.
– Dạ cậu.
Cu Tý vừa đi vừa trầm trồ:
– Nhà vừa đẹp vừa lớn quá chị ơi. Mà đây là nhà ai vậy chị?
– Nhà chồng chị.
– Chị lấy chồng khi nào vậy?
– Chuyện dài lắm, để chị kể em nghe sau nhé. Mà ba bận gì mà không lên với chị vậy?
Cu Tý ngập ngừng không nói.
– Sao vậy?
– Mẹ dặn không được nói cho chị biết.
– cu Tý. Có chuyện gì sao lại dấu chị?
Tự dưng từ trong hốc mắt thằng bé tuôn trào ra những giọt nước mắt mà cảm giác không kìm nén được.
– Cu Tý. Em sao vậy?
Bà quay lại nhìn cu Tý rồi lắc đầu. Cu Tý liền nói:
– Dạ không có gì đâu ạ.
Gia Minh cúi xuống xoa đầu thằng bé.
– Chắc lâu ngày không được gặp chị lên dâng trào cảm xúc đúng không?
– Anh là chồng chị em à?
– Anh nói nhỏ nghe nè.
Gia Minh thì thầm vào tai thằng bé rồi nói nhỏ.
– Anh là chồng kiêm luôn ô sin sai vặt của chị em đấy.
Cu Tý bật cười nói.
– Ở nhà chị ấy cũng toàn sai vặt em.
Cô dừng chân, nhíu mày lại chỉ tay từng người một.
– Hai người cứ coi chừng ấy.
– Vợ. Anh chỉ muốn làm em vợ cười xíu thôi mà.
– Êu. Anh sợ vợ thế à?
– Thằng bé này. Tí tuổi mà nói chuẩn phết ấy nhỉ?
– Em biết thừa. Chị em dữ như sư tử Hà Đông ấy, không sợ mới lạ.
– Ai nói chị em dữ như sư tử Hà Đông vậy?
– Ngày chị ở nhà, mẹ toàn kêu chị chẳng giống nữ nhi nhà người ta. Thế này thì ai dám rước.
– Vậy mà bây giờ có anh rước là may lắm đúng không?
– Em chẳng biết nữa.
Nãy giờ nghe hai người nói mà cô muốn xù lông nhím lên ghê gớm. Hai anh em vừa gặp nhau mà đã nói chuyện hợp nhau như đúng rồi ấy, kẻ tung người hứng, lại còn chủ đề là cô nữa chứ. Cô chống tay vào hai eo,phùng mồm nói:
– Hai người còn đứng đó. Xem bà với ba mẹ vô đó nói chuyện được một hồi rồi đó.