Trời gần sáng, Nghê Giản tỉnh dậy.
Tựa như vừa trải qua một giấc mơ.
Ngoại trừ toàn thân đau đớn thì không có cảm giác nào khác.
Lục Phồn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn về phía giường bệnh trước. Vừa nhìn, ánh mắt liền đính chặt.
Cô đã tỉnh.
” Nghê Giản”. Anh há to miệng, trước khi giọng nói phát ra, người đã lại gần.
Đầu Nghê Giản không nhúc nhích, con ngươi đảo một vòng, ánh mắt rơi trên gương mặt anh, hồi lâu không di chuyển.
” Lục Phồn”. Cô chớp mắt, giọng nói khàn khàn khô khốc.
Lục Phồn ngồi xổm bên cạnh giường. ” Anh đây”. Anh nhanh nhẹn nắm chặt tay cô. Nghê Giản quan sát anh một lúc, nói: ” Anh đi rửa mặt đi, trông khó coi quá”.
Lục Phồn gật đầu: ” Ừ”.
Nghê Giản liếm đôi môi nhợt nhạt: ” Em khát nước”.
” Ừ, em chờ anh một chút”. Lục Phồn đứng dậy, đến bên bàn rót nửa cốc nước, thử qua, hơi nóng. Thấy trên bàn có chai nước không, anh mở nắp, rót một ít sang, chỉnh thành nước ấm. Nghê Giản vẫn không cử động, dõi mắt theo. Khi anh quay người, cô liền ngoảnh đi.
Lục Phồn bưng cốc tới. Nghê Giản nói: ” Em không dậy được, anh giúp em uống đi”.
Tay Lục Phồn run run, lên tiếng: ” Được”.
Nghê Giản hơi hé miệng. Một tay Lục Phồn khẽ nâng đầu cô lên, ghé chiếc cốc vào rìa môi cô: ” Uống từ từ thôi”. Nghê Giản nhấp hai hớp, nghỉ một lát, uống thêm hai hớp nữa, dần dần cạn cốc nước.
Lục Phồn buông cốc, vươn tay giúp cô lau khóe miệng: ” Nữa không?”. Nghê Giản lắc đầu, cổ bỗng cử động, xuyên xuống bả vai, đau đớn hết sức.
Cô cau mày, mím môi. Lồng ngực Lục Phồn như bị xé rách, nhíu mày theo.
” Đừng nhúc nhích”. Anh cúi người, ôm lấy mặt cô: ” Nghê Giản”.
Không nói câu tiếp theo. Anh không cần hỏi, cũng biết cô đang nhịn đau.
Nghê Giản chớp mắt một cái mới trở lại bình thường, hít sâu một hơi: ” Lục Phồn, tình hình của Nghê San sao rồi?”.
Lục Phồn hơi khựng lại, hạ giọng: ” Con bé không sao”.
Nghê Giản ồ một tiếng, gương mặt nhợt nhạt không rõ cảm xúc. Lục Phồn nhìn cô, miệng khẽ ấp úng, muốn nói gì đó nhưng thấy Nghê Giản đã nhắm mắt.
Cô bảo: ” Lục Phồn, em ngủ tiếp đây”.
Lục Phồn im lặng, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
Lúc Nghê Giản tỉnh lần nữa, đã là choạng vạng tối.
Trong phòng bệnh rất đông người, có Mai Ánh Thiên và gia đình của Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình ngồi bên giường mắt đỏ hồng nói một hồi. Nghê Giản vừa tỉnh ngủ, cơ thể lại vô cùng đau đớn nên không nghe lọt được mấy.
Lý Tuệ và Nghê San từ đầu tới cuối không tới gần giường. Lý Tuệ mang theo bình giữ nhiệt, mấy lần nghĩ tới nghĩ lui, nhưng nhìn thấy Mai Ánh Thiên, lại không dám động đậy.
Nghê San đứng núp cạnh cửa, cúi đầu suốt. Con bé không nhìn Nghê Giản, cũng không nhìn người khác, chỉ đứng ở đó, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân. Con bé không muốn, cũng không dám nhưng Lý Tuệ nói con bé phải đến.
Một lúc sau, Mai Ánh Thiên nói một câu:” Được rồi, để cô ấy nghỉ”.
Nghê Chấn Bình muốn ở lại, Nghê Giản không cho. Lúc gần đi, Lý Tuệ đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn.
Bọn họ đi rồi, phòng bệnh vắng vẻ hơn. Mai Ánh Thiên ngồi cạnh giường, nhéo nhéo mặt Nghê Giản: ” Cậu phúc lớn, mạng lớn lắm đấy”.
Nghê Giản cười cười: ” Tai họa nghìn năm để sót, nghe bao giờ chưa?”.
” Cậu cũng tự biết mình cơ đấy”. Mai Ánh Thiên xùy một tiếng: ” Cậu đầu đất hay sao ấy? Nhìn xem, xem cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì kìa”.
Nghê Giản không cho là đúng, im lặng, nói lời cảm ơn: ” Lại nợ cậu một mạng, mình nhớ kỹ rồi”.
” Thật ra lúc đấy không phải mình cứu. Tất cả do mạng cậu tốt, còn đứa em cậu thì…”.
Mai Ánh Thiên hừ một tiếng: ” Con mẹ nó sống lâu thật”.
Nghê Giản sửng sốt.
Mai Ánh Thiên không nhịn được định gõ đầu cô, tay vừa đưa đến trán liền thu lại.
” Con người xấu xa như cậu còn chơi trò tình nghĩa chị em não tàn? Đấy là tiết mục của cậu sao? Hay là cầm nhầm kịch bản rồi?”.
Nghê Giản đã quen Mai Ánh Thiên luôn nói chuyện qua quýt lỗ mãng. Nhưng đột nhiên nghe cô nói về Nghê San như vậy, ngược lại có phần kinh ngạc.
Theo lý, Mai Ánh Thiên không biết Nghê San, không đến mức vừa gặp đã có thể cảm nhận được thuộc tính não tàn của Nghê San.
Nghê Giản hỏi: ” Con bé đã làm gì à?”.
” Cậu nói xem nó đã làm gì?”.
Mai Ánh Thiên nổi điên: ” Nó bỏ chạy, vứt cậu ở đấy chứ còn sao nữa hả cái đồ đần này”.
Nghê Giản nhìn cô, im lặng, trong lúc thất thần tay có cảm giác bị ai nắm lấy.
Quay đầu nhìn, là Lục Phồn. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm. Nghê Giản giật mình, định thần, cười với anh: ” Không sao đâu”.
Mai Ánh Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhịn không được, tay tiếp tục với lên đầu cô. Lúc cô đang định gõ xuống, tay liền bị Lục Phồn ngăn chặn. Lục Phồn che đầu Nghê Giản, nhíu mày nhìn Mai Ánh Thiên, không nói gì, nhưng Mai Ánh Thiên nhìn ra ý của anh.
Anh không cho cô gõ đầu.
Nghê Giản quay sang, nói với Mai Ánh Thiên: ” Cậu đừng giận, sau này mình sẽ không thế nữa”.
Mai Ánh Thiên: ” Cậu còn dám nói sau này? Việc này chưa xong đâu”.
Nghê Giản khẽ giật mình: ” Cậu định làm gì?”.
” Mấy tên khốn kiếp kia đến giờ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Việc này cậu đừng có quản, sớm phân rõ giới hạn với con bé não tàn kia đi, loại em gái như thế khỏi cần nhận”.
“Mình đâu có nhận”.
” Không nhận?”.
” Mình nhận mỗi bố mình thôi”.
Mai Ánh Thiên chỉ mất hai ngày để điều tra rõ sự tình. Cô không nói cho Nghê Giản, âm thầm tìm người xử lý mọi việc, đồng thời cho Nghê San một bài học. Một tuần tiếp theo Nghê San không đến trường, về sau đều do Lý Tuệ đưa đón hàng ngày.
Những chuyện đó Nghê Giản không hề biết, cô nằm trong bệnh viện mười ngày.
Lục Phồn chỉ được nghỉ ba hôm, anh định xin nghỉ phép nhưng Nghê Giản không cho. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Cuối cùng, Lục Phồn không lay chuyển được Nghê Giản.
Mấy ngày sau, tối nào anh cũng tới, ở cùng cô nửa tiếng xong lại chạy về đội.
Hàng ngày đến bệnh viện còn có Nghê Chấn Bình. Ông mang cơm tới cho Nghê Giản.
Ông mang đến, cô ăn.
Hai cha con cũng nói chuyện phiếm nhưng không ai nói chuyện Nghê San. Mấy lần Nghê Chấn Bình định nói, đều bị Nghê Giản lơ đi.
Ngày Nghê Giản ra viện, Lục Phồn nghỉ làm. Mai Ánh Thiên lái xe đưa bọn họ trở về nhà trọ của Nghê Giản. Mấy ngày phép mượn của người khác, Lục Phồn đều đã trả hết. Bảy ngày tất cả, anh không về nhà mà cùng ở lại với Nghê Giản. Anh cũng không đi sửa xe, việc duy nhất là hàng ngày nấu ba bữa cho Nghê Giản ăn. Miệng Nghê Giản được Lục Phồn chăm sóc ngày càng kén chọn, cô không còn quen ăn ở bên ngoài nữa.
Tháng 11, Lục Phồn về đội, tháng 12 mới quay lại.
Khi anh về, Nghê Giản lại chạy bản thảo.
Lúc Nghê Giản bận rộn chạy bản thảo rất dễ cáu kỉnh, vui buồn thất thường. Trước kia ở cùng Mai Ánh Thiên, hễ cô chạy bản thảo, Mai Ánh Thiên đều chán ghét muốn chết, có khi còn trốn ra ngoài một tháng. Dám tiếp cận cô ngoại trừ kẻ cần tiền không cần mạng thì không có người thứ hai.
Tối hôm đầu tiên Lục Phồn trở về, tâm trạng Nghê Giản vô cùng tốt, nhiệt tình như lửa.
Anh đang tắm, cô liền chui vào phòng tắm. Bọn họ làm từ phòng tắm lên đến giường. Có lẽ do lâu quá không làm nên hai người có phần không kiềm chế được. Cho đến lúc mồ hôi đầm đìa mới ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân Nghê Giản đau nhức, cổ họng ran rát.
Nghê Giản duy trì tâm trạng tốt được hai ngày. Sau lại trở nên nóng nảy, xé liên tiếp tám trang bản thảo.
Lục Phồn làm bữa tối, đi vào phòng vẽ gọi cô ăn cơm nhưng Nghê Giản không để ý. Cô đang sửa một đoạn hội thoại của nhân vật, sửa thế nào cũng cảm thấy không hợp, đầu óc nhanh chóng nổ tung.
Lục Phồn đi tới vỗ vai cô. Nghê Giản nổi trận lôi đình, quẳng bút xuống đất, quay đầu hét to: ” Đi ra ngoài”.
Lục Phồn giật mình, ngây người. Nghê Giản hét xong, liền quay đi chỗ khác. Cô buộc tóc qua loa, nhấc bút tiếp tục ghi ghi xóa xóa.
Lục Phồn đứng một lúc, im lặng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sửa đến sửa đi mất nửa tiếng, Nghê Giản làm theo mạch suy nghĩ, cảm hứng như sóng trào, hoàn thành liên tiếp năm bản vẽ. Cô buông bút, toàn thân như vừa bò từ mê cung ra, vươn hai tay, nghoẹo cổ, hít sâu một hơi.
Nghỉ ngơi một lúc, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Đã 9h30′.
Nghê Giản thoáng giật mình, nhớ ra, mí mắt nhảy dựng, co chân chạy ra khỏi phòng vẽ.
Lục Phồn nghe thấy tiếng động, ngẩng lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Nghê Giản ngập ngừng, nhất thời không nói nên lời. Lục Phồn buông sách, đứng dậy đi tới, hỏi: ” Vẽ xong rồi à?”.
Nghê Giản nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ gật đầu. Lục Phồn nói: ” Đi ăn cơm thôi”.
Anh tiến vào bếp. Nghê Giản hơi ngạc nhiên, sau đó cũng vào theo
Lục Phồn rút phích nồi cơm điện. Anh đặt thức ăn trong nồi cơm, để trạng thái giữ ấm, vẫn còn nóng hôi hổi.
Nghê Giản đi tới, thấp giọng hỏi: ” Anh cũng chưa ăn à?”.
Lục Phồn quay đầu nhìn cô, gật một cái. Nghê Giản đứng đó nhìn Lục Phồn bê đĩa thức ăn ra, đặt lên bệ bếp, sau đó xới cơm cho cô.
Lúc ăn cơm, không ai nói chuyện. Thi thoảng Nghê Giản ngẩng đầu nhìn lén Lục Phồn nhưng không thấy bất kỳ biểu hiện gì.
Khi thu dọn, Nghê Giản bảo: ” Để em rửa bát”.
Lục Phồn: ” Để anh, em đi vẽ đi”.
” Em vẽ xong rồi, cứ để em rửa”. Nghê Giản lấy bát đũa trong tay anh, đi nhanh vào bếp. Ai ngờ vì chạy nhanh quá, vừa mới tới cửa bếp, cô bị trượt một phát, ngã xấp người xuống đất.
Xui xẻo, toàn bộ bát đĩa bay hết, vỡ nát. Nghê Giản nằm rạp dưới đất, ngây người.
Lục Phồn không ngờ cô đi trong nhà cũng có thể té ngã. Lúc Nghê Giản được Lục Phồn đỡ dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống bát vỡ trên nền đất.
Lục Phồn nắm tay cô kiểm tra cẩn thận, không bị thương. Anh vén quần của cô xem xét đầu gối, quả nhiên đỏ ửng một cục. Nghê Giản không cảm thấy đau đầu gối. Cô nắm chặt tay Lục Phồn, vô cùng ủ rũ: ” Vỡ hết rồi”.
Lục Phồn không lên tiếng, ôm cô đến bên sô pha đặt xuống, chậm rãi bóp đầu gối cho cô. Nghê Giản nhìn anh hồi lâu, cúi xuống ghé sát, hôn lên mặt anh.
Lục Phồn ngẩng lên.
Nghê Giản nói: ” Em xin lỗi”.