Hoan Lạc Anh Hùng

Chương 28: Chuyện Lạ Từ Trong Hình Nộm



Gió vẫn thổi mạnh.

Những hình nộm bị gió thổi lắc tới lắc lui, giống như người say rượu, mà cũng giống như đang thị uy trước mặt bọn Quách Đại Lộ.

Chừng như lửa giận trong người bốc lên quá mạnh, Quách Đại Lộ nhảy xổ tới vung tay thoi đại…

Tự nhiên, hình nộm thì không thể đánh trả mà cũng không thể nào né tránh.

Ngọn quyền của Quách Đại Lộ vừa tung ra thì Yến Thất cũng đã phóng theo ôm ngang eo ếch hắn.

Nhờ thế mà ngọn quyền của hắn không mạnh lắm nhưng cũng đã đụng tới ngực của hình nhân, và khi vừa chạm vào, Quách Đại Lộ chợt nghe tay mình bị chích một cái như muỗi cắn.

Hắn cảm thấy đầu tay hơi ngứa và ngay ở đốt tay giữa hiện ra một đốm đen.

Mũi trủy thủ của Yến Thất thật nhanh, hắn chỉ “vít” hơi một cái thì ngay chỗ đó bứt ra tia máu.

Máu đen.

Một mùi hôi nồng nặc từ giòng máu đó.

Nhưng Yến Thất không nề hà, hắn không sợ hôi, cũng không sợ dơ, hắn kê miệng vô hút mạnh…

Thái độ của hắn làm cho Quách Đại Lộ chảy nước mắt.

Hắn chợt cảm thấy Yến Thất đối với hắn không chỉ bằng một tình cảm thông thường của tình bằng hữu mà thứ tình của Yến Thất đối với hắn sâu đậm vô cùng.

Nhưng hắn cũng khó lòng phân biệt dược là thứ tình cảm sâu đậm ấy ra sao.

Cho đến khi Yến Thất đứng thẳng mình lên, Quách Đại Lộ cũng không nói được một tiếng nào, hắn nghe thấy lòng mình cảm kích gần như muốn nghẹn ngang.

Yến Thất thở phào:

– Bây giờ anh thấy thế nào?

Tự nhiên Yến Thất hỏi xem vết thương có gì đặc biệt hay không, thế nhưng Quách Đại Lộ trả lời lại khác, hắn nói:

– Tôi cảm thấy tôi là một thằng ngu, đúng là một thằng ngu.

Lâm Thái Bình cũng vụt thở ra:

– Đúng là một thằng ngu.

Mặt hắn trông bớt vẻ nhăn nhó, sau khi Yến Thất nặn máu nơi chân hắn mà lại hút máu cho Quách Đại Lộ, hình như hắn thấy như thế là cần thiết…

Hình như hắn đã khám phá được một bí mật gì đó mà Quách Đại Lộ chưa hay biết…

Hình như Yến Thất lúc đó hơi ửng mặt, hắn quay mặt thật nhanh qua phía hình nộm, hắn dùng mũi đao khều chiếc áo tang.

Bây giờ thì Quách Đại Lộ mới nhìn thấy trong hình nhân phía trong lớp áo có ghim đầy kim độc.

Mỗi mũi cây kim nho nhỏ ấy đủ để lấy một mạng người.

Vừa rồi, nếu Yến Thất không ôm kịp hắn, để cho hắn đánh một quyền hết trớn thì mạng hắn không bị mất thì cánh tay của hắn chắc chắn cũng phải bỏ đi.

Và bây giờ thì Lâm Thái Bình cũng đã thấy được sự lợi hại của cây gậy tang, nó có sự dính liền với mảnh giấy, chỉ cần giật nhẹ một cái thì lập tức cây gậy bật lên.

Những hình nộm bằng rơm, nhưng bây giờ thì hình như toàn thân của chúng hơi hám giết người bốc lên cuồn cuộn.

Quách Đại Lộ nhún vai:

– Một chiếc hình nộm như thế này mà có thể đánh ngã hai người thì quả đúng là chuyện chưa ai nghe, cũng chưa ai thấy.

Lâm Thái Bình nói:

– Hình nộm mà lợi hại như thế, nhất định người làm ra chúng phải lợi hại gấp mấy trăm lần.

Quách Đại Lộ nói:

– Nếu không lợi hại thì làm sao Vương lão đại lại kinh người đến thế?

Yến Thất hơi lo lắng:

– Nhưng không biết họ đã có đến hay chưa…

Lâm Thái Bình nói:

– Các anh hãy vào xem Vương lão đại có trong ấy hay không, coi sự việc xảy ra như thế này, hắn có… động hay vẫn chưa chịu động?

Quách Đại Lộ đưa tay dìu Lâm Thái Bình chầm chậm bước vào.

Yến Thất đi trước gọi to:

– Lão Vương… Lão Vương…

Không có tiếng trả lời, Vương Động đi đâu mất biệt.

Trên giường chăn mền nhàu nát, Vương Động thì lại không có nơi đó, trong nhà trước sau cũng không có hắn.

Quách Đại Lộ và Yến Thất đi từ trước tới sau kêu réo cũng không nghe thấy tăm hơi.

Có thể làm cho Vương Động ngồi dậy đã là một chuyện khó khăn hơn nữa. Thế mà bây giờ hắn không có ở đây.

Hay là khi nãy đã phát sinh… biến cố?

Quách Đại Lộ nghĩ thế nhưng lại không dám nói ra.

Lâm Thái Bình nằm dài trên giường của Vương Động, hắn vừa thở vừa la:

– Tôi bảo là để mặc tôi, các anh hãy lo đi tìm Vương lão đại.

Quách Đại Lộ cũng đâm quýnh quáng:

– Tự nhiên là phải đi kiếm chứ sao, nhưng mà đi kiếm ở đâu?

Lâm Thái Bình làm thinh.

Hắn nhìn Yến Thất, Yến Thất cũng làm thinh.

Hiện tại thì họ có hai người đã bị thương, thế nhưng đối phương thì không thấy, cũng không biết là ai.

Mãi cho đến bây giờ thì quả thật không có một manh mối nào giúp cho họ phăng tìm.

Họ chỉ biết có mỗi một việc, đó là việc Vương Động có cừu nhân, tự nhiên mối thù này phải sâu lắm. Nhưng biết được như thế cũng chẳng ích lợi gì.

Biết như thế cũng y như không biết.

Ngay trong lúc bọn Quách Đại Lộ còn đang lúng túng thì phiá ngoài hành lang chợt có tiếng động của bước chân…

Tiếng bước chân thật nhẹ, thật chậm.

Bọn Quách Đại Lộ giật mình.

Nhất định không thể là những hình nhân bằng cỏ.

Hình nhân không thể bước đi.

Yến Thất láy mắt ra hiệu cho Quách Đại Lộ, cả hai cùng nhảy tới núp sau cánh cửa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Tiếng bước chân tới bên cánh cửa.

Ngọn trủy thủ của Yến Thất vươn lên…

Cánh cửa chỉ khép hờ, một bàn tay từ phía ngoài nằm ngang thanh cửa xô vô…

Yến Thất nhích tay, ngọn trủy thủ chớp nhoáng…

Nằm trên giường, Lâm Thái Bình vụt la lên:

– Khoan!

Tiếng thét của hắn làm cho Yến Thất kịp thời dừng lại, mũi ngọn trủy thủ chỉ còn cách mạch môn của bàn tay phía ngoài một phân.

Bàn tay vẫn cứ xô cánh cửa và một người bước vào.

Vương Động.

Hắn bước vào, tay ôm vò rượu.

Ngọn trủy thủ vẫn còn chớp nhoáng trên tay Yến Thất.

Lâm Thái Bình nằm dài trên giường, bất luận người nào cũng có thể thấy rõ là hắn đang mang thương.

Nhưng Vương Động thì hình như lại không thấy, vẻ mặt hắn trơ trơ.

Hắn chầm chậm bước vào và chầm chậm đặt vò rượu xuống.

Người không chịu nổi vẫn là Quách Đại Lộ, hắn hỏi:

– Anh đi đâu từ nãy giờ?

Vương Động nói:

– Đi mua rượu.

Hắn trả lời rất thản nhiên, y như là hắn không biết chuyện gì đã xảy ra nơi đây cả.

“Đi mua rượu”. Câu trả lời của hắn làm như không còn sự hợp lý nào bằng.

Quách Đại Lộ nhìn hắn nửa cười nửa như muốn khóc.

Vương Động gõ gõ cho mớ đất trét nơi miệng chén rơi xuống, hắn giở nút kê mũi hít hơi mấy hơi, miệng hắn khẽ chép:

– Khá, rượu này không đến nỗi tệ… Lại đây, mỗi người uống một chén coi nào.

Không dằn được nổi, Quách Đại Lộ lên tiếng:

– Bây giờ tôi không muốn uống rượu.

Vương Động nói:

– Không uống cũng phải uống.

Quách Đại Lộ nhướng mắt:

– Tại sao lại phải uống?

Vương Động hỏi:

– Bởi vì tôi đã chuẩn bị tiễn hành các anh.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Tiễn hành? Sao lại phải tiễn hành chúng tôi.

Vương Động nói:

– Bởi vì các anh sắp đi rồi.

Quách Đại Lộ nhảy dựng lên:

– Ai nói?

Vương Động nói:

– Tôi nói.

Yến Thất lắc đầu:

– Nhưng chúng tôi không muốn đi.

Vương Động nói:

– Không muốn đi cũng phải đi. Chẳng lẽ các anh định ở mãi nhà tôi đến trọn đời sao?

Yến Thất nhìn Quách Đại Lộ. Quách Đại Lộ nhướng mắt:

– Đúng đấy, bọn này nhất định ở đây đến trọn đời.

Vương Động nghiêm giọng:

– Các anh ở đây có trả tiền thuê nhà không chứ?

Quách Đại Lộ nói:

– Tự nhiên là không.

Vương Động hỏi:

– Tôi có mời các anh đến đây không?

Quách Đại Lộ nói:

– Tự nhiên là không.

Vương Động nói:

– Đã thế thì tại sao các anh lại không chịu đi chứ?

Yến Thất vụt nói:

– Được rồi, đi thì đi.

Hắn nói đi là đi thật, chỉ có điều khi đi ngang qua mặt Quách Đại Lộ, hắn đưa mắt nháy nhó mấy cái, rồi mới đi thẳng ra ngoài.

Quách Đại Lộ như hội ý:

– Phải, đi thì đi.

Hắn mau bước theo chân Yến Thất. Lâm Thái Bình hơi sửng sốt:

– Cả đến rượu cũng không uống nữa à?

Quách Đại Lộ vừa đi vừa nói:

– Đã bị người ta đuổi thì còn uống cái giống chi nữa chứ?

Lâm Thái Bình nhìn Vương Động.

Vương Động lanh lảnh:

– Không uống thì không uống, chẳng lẽ rượu để đây rồi lên mốc à?

Lâm Thái Bình nói:

– Tôi ở lại có được không? Vì bây giờ tôi đi không được.

Vương Động lạnh lùng:

– Đi không được thì bò.

Lâm Thái Bình lặng thinh một lúc, cuối cùng hắn thở ra và cà nhắc cà nhắc đi theo Quách Đại Lộ.

Vương Động nhìn theo không nói tiếng nào.

Binh…

Không biết ai đã đóng mạnh cánh cửa lại và bây giờ Vương Động mới chụp lấy cái chén kê miệng vào uống một hơi.

Uống được năm bảy ngụm rồi hắn mới chùi miệng làu bàu:

– Ngon, rượu ngon như thế mà lại có người không chịu uống, thật đúng là một lũ ngu.

Hắn nhìn cái chén trên tay, mắt hắn đăm đăm và mí mắt ửng hồng…

*****

Yến Thất cắm đầu đi thẳng ra ngoài cổng.

Cho đến khi ra khỏi cổng, hắn dừng lại ngay.

Quách Đại Lộ cũng dừng lại sau lưng hắn.

Lâm Thái Bình ra tới, hắn hầm hầm xô mạnh cửa cổng đánh rầm một tiếng và cự nự ngay:

– Ai đời nói đi là đi chứ không… bàn luận gi cả.

Quách Đại Lộ nhìn Yến Thất.

Yến Thất không nói, hắn chọn một phiến đá bằng ngay trước cổng ngồi xuống.

Quách Đại Lộ ngồi theo.

Cả hai ngồi đối diện với mấy cái hình nhân đang lúc lắc theo chiều gió.

Quách Đại Lộ vừa ngồi xuống vừa lẩm thầm:

– Chuyện lạ rất ít xảy ra, nhưng khi xảy ra thì lại không chỗ nói, hình nộm mà lại biết thả diều, lại biết giết người, anh có thấy lạ hay không?

Lâm Thái Bình nói:

– Lạ!

Hắn ngồi xuống theo, có lẽ hắn đã thấy cái “lạ” trong dáng cách của hai người, nên hắn ngồi xuống chứ không cắn răng nữa.

Qua một lúc thật lâu, chợt có tiếng bước chân Vương Động.

Hắn từ trong nhà đi ra thật chậm, hắn đi ngay lại gài then cổng.

Nhưng chỉ thoáng qua, chỉ vừa mới gài xong thì hắn lại mở ra trừng mắt nhìn bọn Quách Đại Lộ.

Quách Đại Lộ, Yến Thất, Lâm Thái Bình ngồi giăng hàng trước cổng đối diện là hình nhân.

Họ không thèm nhìn Vương Động.

Vương Động lớn tiếng:

– Tại làm sao các anh không chịu đi? Tại làm sao ngồi án cả đường người ta như thế?

Cũng không ai thèm nhìn hắn. Yến Thất ngó Quách Đại Lộ:

– Bọn mình ngồi đây có phạm pháp không nhỉ?

Quách Đại Lộ đáp:

– Không.

Lâm Thái Bình nói:

– Những hình nộm này mà còn ngồi được ở đây, huống chi mình.

Vương Động gắt gỏng:

– Đây là cửa cổng của nhà tôi, các anh ngồi choáng hết đường.

Yến Thất háy háy Quách Đại Lộ:

– Vậy thì bọn mình sang bên kia.

Cả ba người đứng dậy xê ra ngoài trước và cũng ngồi xuống quay mặt trở vô, ngay mặt cửa cổng.

Yến Thất hỏi:

– Ngồi đây có được không ha?

Quách Đại Lộ đáp:

– Sao lại không, ở đây không phải nhà của ai mà cũng không phải đường của ai, thì tại sao không được cơ chứ?

Lâm Thái Bình chêm theo:

– Đúng, bất luận ai, cứ hễ thích thì ngồi, ngồi bao lâu cũng được.

Yến Thất gật đầu:

– Đúng, khỏi phải trả tiền thuê, thích thì ngồi chơi suốt đời cũng được như thường.

Vương Động nhìn họ bằng cặp mắt trừng trừng.

Ba người nhìn nhau nói chuyện, họ không nhìn Vương Động, Vương Động hình như nổi xung:

– Các người ngồi đây làm gì chứ?

Quách Đại Lộ nói trổng không:

– Làm gì há? Không làm gì cả nhưng ngồi chơi khơi khơi vậy cũng chẳng ai làm gì được ai.

Yến Thất nói:

– Đúng rồi, cao hứng thì ngồi, ngồi hoài.

Lâm Thái Bình nói:

– Ở đây coi vậy mà mát quá he.

Yến Thất nói:

– Đã mát mà còn nghe khỏe người nữa chứ.

Quách Đại Lộ nói:

– Đất này là đất hoang, chẳng lẽ ông trời ổng xuống đây để đòi tiền mướn đất?

Xầm. Cánh cửa được đóng lại một cách giận dữ, Vương Động bỏ đi vào.

Yến Thất nhìn Quách Đại Lộ, Quách Đại Lộ nhìn Lâm Thái Bình, họ cũng nhếch môi cười nhưng nụ cười của họ trông thê thảm làm sao.

*****

Ánh nắng đã khuất sau rặng núi.

Tiết trời chưa hẳn vào xuân, cho nên ngày hãy còn hơi ngán, bóng hoàng hôn vừa đổ xuống vừa thấy tối rồi.

Trong khung cảnh này, một khi trời đã tối rồi không biết sẽ xảy tới chuyện chi, vấn đề đó không ai hỏi mà cũng không ai muốn hỏi. Bởi vì có hỏi cũng không ai có thể trả lời.

Yến Thất kéo tay Quách Đại Lộ:

– Vết thương của anh bây giờ ra sao?

Quách Đại Lộ nói:

– Không sao, vẫn có thể đánh thiên hạ được như thường.

Yến Thất hỏi Lâm Thái Bình:

– Còn anh?

Lâm Thái Bình nhìn xuống chân:

– Không thể nhảy qua đầu tường, nhưng vẫn đá vào mạng mỡ nếu có ai chọc ghẹo.

Yến Thất hỏi:

– Nhưng có nghe đau không?

Lâm Thái Bình nói:

– Đau, nghe đau từ lúc nãy.

Yến Thất nói:

– Như thế là tốt rồi.

Ai cũng biết, một khi bị độc, nhưng nếu vết thương phát đau thì có nghĩa là độc đã rút hết rồi.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Nhưng có đau lắm hay không?

Lâm Thái Bình nói:

– Đau chứ không đau lắm.

Yến Thất hỏi:

– Các anh có nghe đói lắm không?

Quách Đại Lộ nói:

– Đói đến mức muốn… nuốt anh luôn.

Yến Thất cười:

– Nhưng lúc bao tử anh đói teo thì anh vẫn có thể đánh hăng đấy chứ?

Quách Đại Lộ nắm tay cười:

– Tự nhiên rồi.

*****

Trời đã tối hẳn.

Cả ba người đều có vẻ nôn nóng.

Nhưng bây giờ thì họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị để đánh.

Quách Đại Lộ nói:

– Bây giờ thì vạn sự đã an toàn, chỉ thiếu… đông phong.

Lâm Thái Bình hỏi:

– Đông phong là cái gì?

Quách Đại Lộ dứ dứ nắm tay:

– Đông phong là kẻ đến đây chịu một quả đấm này đấy.

Ngay trong lúc ấy thì cả ba thấy một người.

Một người ôm ché rượu.

Cánh cửa cổng mở ra.

Vương Động tay ôm ché rượu bước ra.

Lần này thì hắn không thèm nói với bọn Quách Đại Lộ, hắn chọn một chỗ ngồi đối diện với ba người.

Nhưng kẻ không ngậm miệng mãi chính là anh chàng họ Quách, hắn nói… khơi khơi:

– Tôi nhớ hình như hồi nãy có người mời mình uống rượu phải không he?

Vương Động không nói, hắn ôm ché rượu thảy qua cho họ Quách.

Đang trong lúc đói này, giá như có ai ném Quách Đại Lộ một lọn bông gòn, có lẽ hán cũng không đỡ nổi, nhưng đối với ché rượu nặng như thế, hắn lại đón bắt như không, đừng nói khi hắn đang còn thức, cho dầu hắn ngủ, hắn cũng còn đủ tiềm thức để bắt được ché rượu như thường.

Hắn chổng ché lên uống một hơi rồi chuyền tay qua cho Lâm Thái Bình. Họ Lâm làm một hơi rồi trao qua cho Yến Thất.

Vương Động vụt nói:

– Người mang thương mà bày đặt uống rượu thì… có lẽ không sống được lâu.

Lâm Thái Bình nói:

– Ai nói tôi bị thương, tôi chỉ bị cắn một chút đấy thôi mà!

Vương Động hỏi:

– Con gì cắn?

Lâm Thái Bình nói:

– Con rít.

Vương Động vụt quay qua giật lại ché rượu, mặt hắn sạm lại:

– Các ngươi định ngồi đây cho đến bao giờ chứ?

Quách Đại Lộ nói:

– Cho đến khi nào có người đến kiếm anh.

Vương Động gặn lại:

– Ai nói có người đến kiếm tôi?

Quách Đại Lộ nói:

– Tôi nói.

Vương Động hỏi:

– Anh biết cái gì? Ai nói với anh?

Quách Đại Lộ nói:

– Cái hình nộm ấy nói với tôi.

Hắn liếc Vương Động và cười cười:

– Cái hình nộm ấy không những biết thả diều, mà còn biết nói, anh thấy có lạ không nè?

Vương Động vùng biến sắc, hắn lùi lại ngồi trên thềm đất nơi cửa cổng.

Hắn ôm ché rượu nâng lên…

Bốn bên im lặng, chỉ có tiếng kêu của rượu nghe ọc ọc.

Yến Thất vụt nói:

– Rượu trong ché còn biết nói, anh có nghe không?

Quách Đại Lộ hỏi:

– Nó nói cái gì thế nhỉ?

Yến Thất nói:

– Nó nói có người đang rung tay, rung đến mức muốn ngất luôn đấy.

Vương Động vụt đứng lên trừng trừng mắt. Nhưng Yến Thất không hề nhìn hắn.

Ba người nói chuyện với nhau, nhìn nhau, như không hề nhìn về phía Vương Động.

Thình lình, một đóm lửa sáng xanh bay tới vút ngay vào hình nộm…

Hình nộm phát hỏa, khói từ trong hình nộm bốc xanh rờn như khói pháo.

Vương Động biến sắc:

– Đi vào, vào nhà ngay.

Hắn vung tay ném ché rượu cho Quách Đại Lộ và quay lại bồng xốc lấy Lâm Thái Bình chạy nhanh vào nhà.

Vương Động đã “động” rồi.

Hắn không động thì không làm sao cho hắn động, nhưng khi đã động thì không ai theo kịp.

Quách Đại Lộ cũng động, nhưng trước nhất là hắn đặt cái ché rượu cẩn thận xuống dưới đất chứ không mang vào nhà, hắn lao về phía xẹt ra đốm lửa.

Hắn vừa lao đi thì Yến Thất cũng lao theo. Vương Động thét lớn:

– Trở vào nhà, đừng có đi hướng đó.

Quách Đại Lộ đâu có thèm nghe, mà hắn không nghe thì Yến Thất cũng không nghe.

Lâm Thái Bình thở ra:

– Một khi hắn muốn đi đâu, anh có réo rách cuống họng cũng đều vô ích.

*****

Một ngôi nhà được người ta gọi là sơn trang thì ít nhất phải có những đặc điểm như sau đây:

Thứ nhất, gian nhà đó không thể nhỏ.

Thứ hai, nếu không cất trên đỉnh núi thì cũng dựng bên sườn núi.

Thú ba, trước nhà tự nhiên là phải có một khu rừng.

“Phú Quý sơn trang” tuy không thể gọi là “phú quí” nhưng vẫn là “sơn trang” vì nói khá rộng lớn, nó được dựng ngay chân núi trước mặt và chung quanh có rừng.

Đóm lửa đốt hình nộm xẹt ra từ khu rừng trước mặt.

Bọn Quách Đại Lộ và Yến Thất băng ngay vào đó.

Gần đến bìa rừng, Yến Thất khẽ kêu:

– Người trong giang hồ thường nói: “Đêm tối khi thấy rừng là dừng lại, nguyên tắc ấy chắc anh biết chứ?”

Quách Đại Lộ nói:

– Tôi không phải là người ở giang hồ nên tôi không biết quy tắc quy tiếc gì cả, tôi muốn đi đâu là cứ đi.

Hắn nói là hắn đi, hắn lao thẳng vào rừng.

Trong khu rừng u ám, hình như có ánh sáng lóe lên.

Ánh sáng phát ra từ một ngọn đao, ngọn đao quoằm của giống dân thiểu số vùng quan ngoại.

Ngọn đao được cắm phặp vào một thân cây, nơi đó có một mảnh giấy ghim theo.

Mảnh giấy hình như có chữ, nhưng chữ rất nhỏ đứng xa không thấy.

Quách Đại Lộ định đưa tay rút ngọn đao, nhưng Yến Thất đã giữ tay hắn lại:

– Bị mắc bẫy một lần, anh chưa tởn đấy à?

Hắn vừa lo vừa gắt. Quách Đại Lộ bật cười. Yến Thất cự nự:

– Anh cười cái gì?

Quách Đại Lộ nín cười, nghiêm giọng:

– Nếu họ còn tính chuyện làm cho mình mắc bẫy thì họ cũng phải có một cách nào khác hơn chứ, chẳng lẽ cứ giở y trò cũ, bộ chúng ta điên rồi ư?

Yến Thất hỏi:

– Anh cho rằng anh không phải ngốc tử ư?

Quách Đại Lộ cười:

– Được rồi, anh bảo tôi đừng có mó tay thi tôi không mó tay, nhưng nếu cứ lấy mắt mà nhìn thì không lẽ mắt cũng bị sụp bẫy nữa sao?

Quả thật, hắn chắp tay sau đít đi lại gần bên gốc để đọc những chữ trên mảnh giấy…

“Hãy coi chừng dưới chân của bạn”

Mảnh giấy ghi vỏn vẹn có bảy chữ, nhưng vì viết quá nhỏ nên Quách Đại Lộ vừa nheo mắt nhìn vừa đi lần tới, cho đến khi hắn đọc xong hết chữ thứ bảy thì hắn chợt nghe dưới đất bỗng nhủn mềm, hắn chưa kịp có phản ứng thì chân hắn đã bắt đầu sụp xuống.

Đúng như mảnh giấy đã ghi, dưới chân hắn có một cái hầm được nghi trang bằng cỏ khỏa ngang trên mặt.

Quách Đại Lộ vừa sụp xuống thì Yến Thất đã phóng nhanh tới chụp lấy bàn tay của hắn…

Yến Thất cố sức kéo lên, Quách Đại Lộ lấy đà phóng tuốc lên không thoát nạn.

Nhưng hắn chỉ thoát nạn sụp hầm, chứ vẫn còn nạn khác, khi thân hình hắn vừa phóng lên thì từ trên tàng cây, một chiếc lưới thật lớn vụt vung ra theo lối vãi chài chụp đúng vào mình hắn.

Quách Đại Lộ đang phóng lên, chiếc lưới từ trên phủ xuống, cho dầu hắn muốn nhảy tạt ngang để tránh cũng không còn kịp nữa…

Không chỉ riêng Quách Đại Lộ mà cả Yến Thất đứng dưới cũng không thoát khỏi, cả hai bị chiếc lưới phủ chung quanh.

Lưới được thắt bằng một thứ dây thật nhỏ nhưng thật dai, cho dầu có đao kiếm trong mình, trong khi chụp cũng chưa chắc đã làm gì được, huống chi Quách Đại Lộ và Yến Thất vốn tay không?

Ngọn trủy thủ dưới ống giày của Yến Thất cũng không làm sao rút kịp.

Ngay lúc hai người coi như hai con cá vô phương vùng vẫy thì từ phía sau một chiếc bóng đen vụt xẹt bắn lên, xớt ngang trên đầu lưới.

Ban đầu cái bóng y như một chiếc cầu to lớn, nhưng khi chiếc bóng đen đó lôi kéo theo chiếc lưới thì Quách Đại Lộ và Yến Thất mới thấy đúng là một bóng người và hơn chút nữa, cả hai đều nhận rõ đó là anh chàng nhỏ thó Lâm Thái Bình.

Chụp được đầu lưới rồi, Lâm Thái Bình kéo tay thật mạnh chiếc lưới được giở lên theo hắn, và hắn không ngừng lại mà còn bay đi một khoảng rồi mới đưa tay kia ra chụp lấy cành cây, thân hình cua Lâm Thái Bình lơ lửng trên không y như một tên đánh đu trong phường hát dạo.

Tim của Quách Đại Lộ đập nghe thình thịch, nhưng hắn vẫn cố gượng cười:

– Anh Lâm nè, chuyến này không có anh thì bọn tôi sẽ thành hai… con cá đấy nhé.

Lâm Thái Bình cười:

– Khỏi, anh khỏi phải có lời xưng tạ với tôi.

Quách Đại Lộ nhướng mắt:

– Anh cứu mà không tạ thì phải tạ ai?

Lâm Thái Bình nói:

– Anh hãy tạ người đứng sau lưng.

Quách Đại Lộ quay phắt lại và nhìn ra Vương Động.

Lâm Thái Bình cười:

– Tôi đã nói hồi nãy là chân tôi bây giờ không thể nhảy lên tường.

Quách Đại Lộ nhướng mắt:

– Nhưng anh…

Lâm Thái Bình nói hớt:

– Vương lão đại ôm tôi ném lên đấy, nếu không thế thì cho dầu tôi không đau chân cũng không làm sao nhảy nhanh như vậy được.

Quả nhiên trên đời không ai có thể nhảy nhanh như thế, nhất là khi nắm được chớp lưới, Lâm Thái Bình hãy còn bay thêm một khoảng nữa mới đeo dính cành cây.

Quách Đại Lộ ngó Vương Động cười:

– Xem như thế thì Lão Vương khí lực quá xá đấy nhỉ.

Lâm Thái Bình nói:

– Vậy mà lão Vương vẫn còn phục anh đó.

Quách Đại Lộ quay lại:

– Phục tôi?

Lâm Thái Bình nói:

– Chứ sao, khí lực hắn tuy lớn, nhưng còn thua không lớn bằng lá gan của anh.

Quách Đại Lộ trừng mắt:

– Rồi bây giờ không chịu xuống cứ đeo trên cây mà nói chuyện hoài thế à?

Lâm Thái Bình nói:

– Muốn xuống lắm chứ, chỉ có điều cái chân của tôi nó không chịu tuân theo.

Vương Động không nói, Yến Thất cũng không nói, hai người cứ nhìn Quách Đại Lộ.

Quách Đại Lộ cười:

– Xem chừng hôm nay chẳng những tôi không làm được chuyện nào đúng mà cũng không nói được câu nào đúng…

Yến Thất cười:

– Nhưng câu này thì quá đúng.

Ngôi chùa này vào thời Đường có tên là Tướng Quốc tự, đến thời Tống được Tống Thái Tổ ban hiệu là Đại Tướng Quốc tự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.