Trên con đường này cũng có quán trà. Quách Đại Lộ thấy người xách lồng chim thong thả từ quán trà bước ra.
Người này tuổi không lớn lắm, đôi mắt sáng nhưng da mặt hơi xanh, hình như con người này đã quá nhiều mệt mỏi.
Tự nhiên ai cũng có thể đoán không sai một mảy là sự mệt mỏi ấy do đâu mà có…
Quách Đại Lộ bước lại vòng tay:
– Tôi họ Quách, tôi biết tôn huynh không nhận ra tôi mà tôi cũng… không biết tôn huynh nhưng giờ đây thì mình… đã biết nhau.
Con người của Quách Đại Lộ là như thế.
Hình như đó cũng là một “nguyên tắc” của hắn, bất cứ chuyện gì hắn cũng thẳng thừng.
Cũng may, con người hắn cũng là tay lịch thiệp, cho nên người ta ban đầu chỉ khựng một giây rồi cười ngay với hắn:
– Vâng, vâng, chẳng hay Quách bằng hữu có điều chi dạy bảo?
Quách Đại Lộ nói:
– “Đêm xuân một khắc giá đáng ngàn vàng” cái câu ấy chắc bằng hữu thấy đúng đấy chứ?
Người xách lồng chim gật gật đầu:
– À à… thì ra Quách bằng hữu muốn một… đêm xuân…
Quách Đại Lộ cũng gật gật đầu:
– Vâng, chính đệ có ý như thế, chỉ hiềm vì buồng the tìm quá khó khăn.
Người xách lồng chim cười:
– Ôi, tưởng gì chứ chuyện đó có gì đâu khó? “Có tiền mua tiên cũng được” kia mà!
*****
Chưa mua được “tiên” mà Quách Đại Lộ đã bị đánh tơi bời.
Khốn nạn một điều, đánh hắn là những cô nàng xinh đẹp, những cô gái rất chịu tiền.
Quách Đại Lộ đâu phải là hạng để cho người ta xem rẻ, nhất định không thể để cho ai tuỳ ý muốn đánh chửi gì cũng được.
Thế nhưng hắn lại bị đánh, tệ hơn nữa, người đánh hắn là “chị em ta”.
Tay hắn, lưng hắn bị người ta cắn cho mấy chỗ, đầu hắn cũng đã u lên mấy cục, hắn đang ôm đầu chạy ra và một tay hắn mò vào túi.
Cái túi trống không.
Rõ ràng lúc ra đi, hắn đã cho mớ châu ngọc vào túi cẩn thận rồi, thế mà bây giờ trống không trống hốc.
Những con vịt quay vào bụng hồi sớm mai, bây giờ cũng đã tiêu mẹ nó rồi, còn rượu thì đã túa ra lỗ chân lông.
Nhưng cho đến trời choạng vạng tối thì bao nhiêu mồ hôi cũng tuôn ra hết cả.
Quách Đại Lộ tìm một cái miếu hoang, ngồi dựa bệ thờ, hắn nhìn lên thấy miếu này là miếu thờ phật, hắn ngó tượng phật sững sờ…
Tượng phật cũng nhìn xuống hắn sờ sệt.
Hắn đã chủ định rồi, hắn định tìm chỗ nghỉ cho thật khỏe, tắm rửa cho tỉnh táo, hắn cũng có nghĩ đến đôi bàn tay ngà ngọc thoa nắn khắp trong mình hắn.
Hắn chuẩn bị một cuộc hưởng thụ thật là chu đáo.
Thế nhưng bây giờ? Bây giờ hắn nghe thấy rần rần trong mình, không phải là do bàn tay “ngà ngọc” sờ nắn mà lại do những con kiến hôi, kiến đất nghe hơi mồ hôi đánh mò lên.
Hình như miếu này trước kia cũng có một lúc thịnh hành, trước bệ thờ có trải bồ đoàn để cho thiện nam tín nữ hành hương đính lễ, nhưng bây giờ thì chiếc bồ đoàn đã cũ quá rồi và hình như bao nhiêu kiến bò trên thế gian này đều tập trung vào đó để…
hành hương.
Quách Đại Lộ phủi lia, nhưng cái phủi của hắn không đẩy lui được đám bọ kiến đang đói vì… chay lạt lâu ngày.
Hắn lầm thầm một mình: “Con người của ta chẳng lẽ sinh ra để mang độc một chữ “cùng”?”.
Và bỗng nhiên, Quách Đại Lộ sực nhớ đến cái tốt của tình bằng hữu.
Hắn nghĩ: Tại làm sao mình hắn đơn độc ngồi mãi nơi đây? Tại làm sao mình lại tách rời Yến Thất?
Hắn nghĩ có lẽ bây giờ bọn Vương Động đang ăn uống phủ phê và cứ nghĩ tới đó là hắn nghe như đám kiến đã bò tuốt vô trong bụng…
Hắn đói thật rồi.
Hắn càng nghĩ càng thấy rằng bất cứ một con người nào, bất cứ trong lúc nào cũng không nên tách rời bè bạn, ngoài bè bạn ra, trên đời này không có gì đáng quí cả.
Cũng may, sáng mai này thì hắn lại gặp họ rồi, hắn chỉ mong cho thì giờ trôi qua nhanh hơn mọi bữa.
Mình nghĩ đến họ thì biết đâu họ cũng đang nghĩ đến mình.
Vương Động có lẽ đang ngủ khò sau khi quất một bụng no say. Yến Thất thì bây giờ có lẽ đang quấn bên người đẹp?
Nghĩ đến đó, Quách Đại Lộ bất giác thở dài sườn sượt.
Và hắn vụt thấy rõ hơn ai hết, hắn đối với bạn bè thật tốt, hắn trọng bằng hữu còn hơn trọng hắn.
Hắn chợt nghe có phần an ủi.
An ủi và cảm hoài.
Hắn ngồi dựa bệ thờ trong miếu và thiu thiu nhắm mắt.
*****
Sáng sớm.
Quách Đại Lộ vừa thức dậy là hắn quyết phải đến sớm để đợi bọn Vương Động tạo Khuê Nguyên quán.
Hắn định đến đó quất trước một bụng rồi chờ họ đến trả tiền.
Hắn quyết định chọn thức ăn thật ngon để bù trừ suốt một ngày đêm nhịn đói.
Hắn chợt cảm thấy rằng ai ai cũng nên vui lòng khao hắn, hắn quên bẵng cái lỗi của mình, hắn quên bẵng tại sao mình ra nông nổi này.
Cũng có thể vì hắn đã đói quá mức nên đầu óc hắn mù mờ, trong cái mơ mơ hồ hồ đó, hắn chợt thấy từ trước đến nay, hắn vì bằng hữu mà hy sinh tất cả.
Tự nhiên, hắn rất thông cảm và dễ dàng với… hắn.
Chỉ có điều hơi tiếc là lão chủ tiệm Khuê Nguyên quán không thể có được cái “cảm thông dễ dàng” như thế, chẳng những không mở cửa cái mà luôn cả cửa sổ cũng không thèm hé một chút nào.
Tự nhiên, Quách Đại Lộ không khi nào trách mình đến quá sớm, chỉ trách người ở đây làm ăn lười biếng quá.
Tại làm sao đến bây giờ mà họ không chịu mở cửa chứ? Làm ăn cái kiểu gì mà kì cục thế? Khách đã đến rồi mà chủ quán cứ ngủ khò!
Một con người khi đã nói đến cái mức “choáng váng” vì rượu, nhất là vì đói thì không còn suy lý gì nữa cả.
Hắn định đưa tay gõ cửa, thì chợt có ai vỗ vào vai hắn.
Tiếp theo là giọng nói quen quen:
– Chà, sớm thế?
Yến Thất mặc một bộ đồ rất mới, vẻ mặt hắn rạng rỡ hơn bao giờ hết, thứ vẻ mặt của con người ăn no ngủ thẳng, vẻ mặt của con người đầy đủ.
Tuy trong bụng đã chẳng còn “hơi”, nhưng Quách Đại Lộ vẫn nói:
– Bây giờ mà còn sớm à? Mặt trời nóng tới đít rồi đây.
Yến Thất cười:
– Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tạo sao không nằm ráng với giai nhân cho ấm?
Quách Đại Lộ nói:
– Ở đó bọ chét nhiều quá.
Yến Thất nhướng mắt:
– Mỹ nhân mà lại có bò chét à?
Chợt thấy mình nói lỡ lời, Quách Đại Lộ đằng hắng hai ba tiếng và cười hề hề:
– Thật thì không phải bọ chét, nhưng bàn tay “nàng” cứ mò mẫm trong mình còn khó chịu hơn là bọ chét nữa.
Yến Thất chớp chớp mắt lắc đầu:
– Kề cận mỹ nhân, có phúc mà không chịu hưởng, tôi muốn được thứ bò chét ấy bò bậy bò bạ trong người mà kiếm không ra.
Quách Đại Lộ cười khà khà…
Hắn cười thật là cởi mở, hắn muốn như thế, nhưng khi tiếng cười phát ra lại rè rè y như chẳng còn hơi…
Yến Thất nhìn từ trên xuống dưới:
– Trong… bao tử của anh hình như không được khoan khoái đấy? Ăn no quá phỏng?
Quách Đại Lộ không trả lời nổi, hắn chỉ ư ứ trong miệng…
Yến Thất cười:
– Vị cô nương nào đó thật tốt quá, chắc chắn nàng thân tự đến bếp lo thức ăn bổ dưỡng một đêm mệt nhọc cho anh chứ gì? Đúng là tốt phước.
Quách Đại Lộ lừ mắt:
– Anh cũng nhiều kinh nghiệm quá há?
Yến Thất thở ra:
– Làm gì mà có phước được như anh?
Quách Đại Lộ hỏi:
– Đêm hôm này anh đi đâu?
Yến Thất nói:
– Anh còn hỏi nữa à? Chờ anh muốn chết, thế rồi không chịu nổi phải đi tầm bậy tầm bạ, thiếu chút nữa không có chỗ để ngủ.
Quách Đại Lộ chửi thầm: Mẹ họ, hắn vẫn còn làm bộ nói dóc mình, thật là chuyện đáng tức, mình đã thấy rõ ràng thế mà hắn còn cố nói dối, thế nhưng hắn vẫn cứ phải cười:
– Ai bảo anh không chịu đợi? Báo hại một mình tôi phải đối phó với mấy ả muốn chết luôn.
Yến Thất lắc đầu thở ra, tỏ vẻ hối tiếc…
Quách Đại Lộ hơi khoái trong bụng, nói luôn:
– Nhưng cũng không nên lo làm gì, bận sau sẽ có cơ hội cho anh. Kể ra cũng tiếc, trong đám có một cô đẹp quá xá đẹp, vừa đẹp mà tính nết lại nhu mì, bất cứ chuyện gì, không cần mình nói, vừa thất ý là cô nàng đã làm đúng theo ngay.
Yến Thất trố mắt như… đang thấy cô gái ấy, hắn lắc đầu:
– Cứ như thế thì nàng đúng là một nữ bồ tát rồi? Đúng cô ta là Phật.
Nhớ lại mình ngồi ngủ trong miếu phật, Quách Đại Lộ giật mình:
– Đâu? Phật ở đâu?
Yến Thất cười:
– Thì… thì những cô gái có thể làm mát lòng mình là nữ bồ tát chứ còn gì nữa?
Quách Đại Lộ thở phào, bất cứ ai có tịch thì hay rục rịch, ban đầu hắn cứ tưởng Yến Thất nói cạnh nói khóe chuyện của hắn đêm rồi…
Yến Thất hỏi:
– Sáng hôm nay vị… nữ Bồ Tát ấy đã làm cho anh món gì thế?
Quách Đại Lộ nuốt nước bọt khan:
– Cũng chẳng có gì… ngon lắm, có mấy chén yến, mấy tô mỳ gà, vài cái bánh bao…
Hắn nói ngay những thứ mà hắn đang muốn ăn, hắn cố nói cho đỡ đói…
Thế nhưng hắn không làm sao nói hết được, nếu nói cho hết chắc nước miếng sẽ theo tiếng nói mà chảy ra ngay.
Yến Thất lại thở ra:
– Thế thì chẳng những suốt đêm được sát bên người đẹp mà lại còn được ăn ngon, thật tội nghiệp cho tôi, bây giờ đói gần rã ruột, bây giờ phải kiếm chỗ ăn mới được…
Hắn chưa nói dứt thì Quách Đại Lộ đã xôm tới:
– Đâu? Đi ăn đâu? Được lắm, tôi sẽ cùng đi với anh cho vui.
Yến Thất lắc đầu:
– Không cần lắm đâu, anh đã ăn no rồi thì thôi, cứ để tôi đi kiếm cái gì ăn qua loa cũng được…
Quách Đại Lộ tức gần bể bụng, thiếu chút nữa hắn đã nói thật cho Yến Thất biết là mình đang đói muốn chết đây, nhưng ngay lúc ấy cánh cửa quán xịch mở, có người thò đầu ra mà đôi mắt hãy còn híp lại y như là say ngủ từ bao giờ, hắn nói bằng một giọng nhừa nhựa:
– Nơi đây có nhiều thức ăn, các vị cứ vào chứ phải đi tìm đâu cho mệt.
Quách Đại Lộ và Yến Thất ôm bụng cười lăn chiêng, vì người nói đó là Vương Động.
Quách Đại Lộ vừa cười vừa nói:
– Đúng là tay hành động xuất thần nhập thánh… Anh đến đây từ bao giờ thế? Mà lại còn là tiểu nhị cho Khuê Nguyên quán bao giờ thế?
Vương Động thản nhiên:
– Được Quách đại gia mời nhậu, nếu cứ chỏng cẳng ngủ thì rượu thịt bỏ cho ai?
Vì thế cho nên tôi đâu dám chờ đến sáng, tối hôm rồi đến sớm ngủ chờ, như thế chắc ăn hơn.
Yến Thất cười:
– Hay, Vương lão đại tính chuyện thật là chu đáo, được một người khách thành tâm như thế, nhất định chủ nhân thỏa mãn vô cùng.
Trong bụng Quách Đại Lộ cho dầu tức cách mấy cũng không còn chút nước nào để ói ra, hắn đành cười trừ:
– Tôi thật cảm động vô cùng, cảm động thấc mẹ luôn.
Yến Thất vỗ tay:
– Đúng, đúng, phải cảm động như thế mới xứng đáng với cái công chờ đợi của Vương lão đại chứ…
*****
Khuê Nguyên quán thật là rộng rãi.
Ngoài hai tầng lầu, bên dưới còn rộng thênh thang…
Cứ tối đến thì những chiếc bàn được kê lại thành giường, bọn tiểu nhị lấy đó làm chỗ ngủ.
Trong quán có bảy tám tên tiểu nhị, bây giờ chúng mới lóp ngóp bò dậy, tên nào tên nấy mắt cũng đỏ hoe, xem chừng như là hãy còn chưa đã ngủ.
Bọn chúng lăn xăn nói chuyện với Vương Động, xem chừng rất quí trọng và thân thiết:
– Vương lão ca dậy sớm thế á?
– Mau mau thức dậy để tiếp khách của Vương lão ca chứ.
– Chà thức trễ quá, xin Vương lão ca thứ cho…
Quách Đại Lộ thấy cách thức của bọn tiểu nhị mà phải sững sờ, hắn muốn hỏi Vương Động xem làm “lão ca” của chúng từ bao giờ?
Và bây giờ thì Quách Đại Lộ mới thật tình nhận thấy Vương Động hành sự vô cùng… xuất quỷ nhập thần, mà chuyện kết giao bằng hữu cũng lại tài tình, hắn chưa bao giờ có những người bạn làm tiểu nhị như thế ấy.
Yến Thất hỏi ngay:
– Bộ nơi đây anh thường đến lắm à?
Vương Động nói:
– Đây là lần thứ nhất.
Yến Thất trợn tròn đôi mắt, trong lòng hắn bội phục Vương Động vô cùng.
Chỉ mới đến đây lần đầu mà được bọn tiểu nhị trong quán trọng vọng như thế thật không phải là chuyện dễ.
Vương Động nói:
– Các anh ăn gì thì gọi nhé, tôi bảo họ nổi lửa lên.
Yến Thất nói:
– Cho tôi hai tô mì gà, tráng cho ba cái trứng, tiếp theo là cá nướng, thịt nướng dọn luôn.
Vương Động nói:
– Tôi cũng một phần như thế. Còn Quách đại gia?
Quách Đại Lộ nuốt nước bọt:
– Tôi…
Hắn chỉ mới xì ra được một tiếng thì Yến Thất hớt ngay:
– Khỏi cần, anh ấy đã ăn sáng no rồi.
Quách Đại Lộ choáng váng, tay hắn rung rung, giá như đúng lúc thì chắc hắn đã cho Yến Thất mấy thoi cho đã giận…
Ánh mắt của Yến Thất như cười, hắn hỏi luôn:
– Ủ, còn Lâm Thái Bình đâu nhỉ?
Vương Động nói:
– Hắn đến đây rồi, hiện đang ngủ trên lầu.
Yến Thất cười:
– Cái ngủ của hắn cũng xịn chẳng thua gì anh nhỉ?
Trên lầu chẳng những không có người mà cả bóng cũng chẳng có luôn. Phía góc trong mấy chiếc bàn hãy còn ken lại, trên bàn quả thật có một cái mền, nhưng lại là cái mền không.
Yến Thất hỏi:
– Hắn đâu?
Vương Động cũng sửng sốt:
– Lúc tôi xuống dưới thì hắn còn ngủ đây mà? Tại sao mới đó lại mất tiêu?
Yến Thất hỏi:
– Anh có thấy hắn xuống lầu không?
Vương Động lắc đầu, hai con mắt hắn nhìn đăm đăm vào khung cửa sổ.
Yến Thất cười:
– Xem chừng con người này hành sự cũng xuất thần nhập quỉ lắm nghe, nhưng không thanh toán tiền bạc gì cả mà rút lui như thế được sao?
Trên lầu gồm tám cái cửa sổ nhưng chỉ có một cánh bị mở tung.
Yến Thất hỏi:
– Hồi nãy, khi anh xuống lầu thì cánh cửa sổ này mở hay đóng?
Vương Động nói:
– Không, tôi vốn không thích mở cửa ngủ, tôi sợ lạnh lắm mà…
Hắn chầm chậm bước lạ gần cửa sổ.
Bên dưới là cửa sau của Khuê Nguyên quán, cửa sau có một giòng sông chắn ngang, trên sông có cây cầu nhỏ.
Tuy con sông nhỏ nước thật là dơ, tuy cây cầu vừa cũ vừa gãy nhiều nơi, nhưng bây giờ ánh thái dương hừng lên, trên sông sương mờ hãy còn cô đọng nên trông cũng thật là nên thơ.
Nhưng cái cảnh nên thơ ấy lại bị hai người đàn bà là mất hứng ngang, cả hai đều có đai con sau lưng và họ đang ngồi rửa thùng tiêu.
Yến Thất cau mày, rồi lại hỉnh mũi, hắn kêu lớn:
– Vị đại tẩu kia ơi, vừa rồi có người từ cửa sổ này nhảy xuống chị thấy không?
Người đàn bà ngẩng mặt trừng trừng nhìn Yến Thất, rồi lại cúi mặt lẩm bẩm:
– Tưng hửng sáng là gặp quỉ ngay.
Đang đói bụng, Quách Đại Lộ đâm tức ngang, hắn lớn tiếng:
– Xuống tống một đạp cho lọt mẹ nó xuống sông cho bõ ghét.
Vương Động lừ mắt:
– Làm gì sáng sớm mà giận dữ như thế? Chẳng lẽ cả đêm hồi hôm bị ứ à?
Yến Thất cười hăn hắc:
– Đêm hôm hắn bị… bò chét bò trong mình, lại có nữa bồ tát ở sát bên, cho nên sáng nay nổi… từ tâm như thế ấy.
Vương Động ngạc nhiên:
– Nữ bồ tát? Bò chét? Chẳng lẽ đêm rồi hắn ngủ trong miếu hoang? Thế tại sao không đến đây ngủ cho vui?
Câu nói chơi của Vương Động làm cho Quách Đại Lộ đỏ mặt nhưng cũng may lúc đó thì tiểu nhị đã dọn thức ăn.
Hai tô mì thật to, còn có hai đĩa xương sườn chiên bột, mùi vị xông lên nồng lỗ mũi làm cho Quách Đại Lộ hắc hơi lên tiếp…
Nhưng hắn không tiện cầm đũa, hắn chợt nhìn đăm đăm dưới gầm bàn…
Chờ cho đến khi Yến Thất và Vương Động nhìn theo, hắn vội chớp cái bánh bao thồn vô miệng.
Yến Thất lấy đũa khỏ lên tay hắn cười nói:
– Mới được người đẹp cho ăn đồ bổ đây mà, làm chi dữ thế?
Quách Đại Lộ cười hề hề:
– Thử xem món ăn ở đây có khá không vậy mà?
Và hắn nói luôn:
– Tôi nghĩ món mì ở đây chắc là khá lắm.
Yến Thất làm một đũa và gật gật đầu:
– Cũng khá khá.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Nhưng khi ăn các anh có thấy mùi vị gì đặc biệt không?
Yến Thất lắc đầu.
Quách Đại Lộ chỉ chỗ phía cửa sổ:
– Ở đây họ nấu ăn bằng nước dưới sông ấy mà, vì thế cho nên nhất định phải có mùi của hai cái… thùng của hai mụ đàn bà khi nãy.
Yến Thất cười hì hì:
– Rửa thùng thì đâu có sao? Cứ đói là ngon hè.
Quách Đại Lộ vụt chồm tới nói lớn:
– Gì thì gì, tôi cũng cứ ăn, các anh không gọi thêm mì thì đói ráng chịu…
Hắn bưng càng tô mì của Vương Động lên húp xì xụp…
*****
Lâm Thái Bình ngồi sửng sốt.
Hắn về đã khá lâu rồi, hắn ngồi như tượng gỗ, hắn chờ xem bọn họ hỏi hắn đi đâu? Làm gì? Tại sao đi không nói?…
Thế nhưng không ai hỏi cả, họ mắc lo ăn.
Như thế thì chỉ có cách tự mình phải nói ra, chứ không ai hỏi cả, hắn liếc nhìn Quách Đại Lộ và nói chầm chậm:
– Vừa rồi tôi thấy một người, nhất định các anh không bao giờ nghĩ ra nổi là ai?
Quả nhiên, Quách Đại Lộ là người nhanh miệng hơn ai hết, hắn hỏi:
– Ai, ai? Người ấy tôi có biết không?
Lâm Thái Bình nói:
– Cho dầu không quen biết, nhưng ít nhất cũng đã có gặp qua.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Nhưng hắn là ai?
Lâm Thái Bình nói:
– Tôi cũng không biết hắn là ai, vì tôi cũng không quen với hắn.
Quách Đại Lộ trố mắt:
– Cái lão Lâm này nói tiếng nước nào thế nhỉ? Các anh có nghe được không nào?
Lâm Thái Bình thản nhiên:
– Tuy không quen con người đó, nhưng tôi có quen với bộ quần áo của hắn.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Quần áo gì?
Lâm Thái Bình nói:
– Quần áo đen.
Quách Đại Lộ bật cười:
– Quần áo đen thì đâu lại không có, trên đường tay tôi quơ một cái cũng đến vài mươi.
Lâm Thái Bình nói:
– Ngoài y phục của hắn, tôi còn thấy thanh kiếm của hắn nữa.
Bây giờ Quách Đại Lộ mới thấy vấn đề, hắn hỏi:
– Thanh kiếm như thế nào?
Lâm Thái Bình nói:
– Vỏ kiếm dài hơn một sảy, mà thanh kiếm chỉ hơn gang.
Quách Đại Lộ nhướng mắt:
– Anh thấy hắn hồi nào?
Lâm Thái Bình nói:
– Lúc các anh vừa đến đây.
Quách Đại Lộ bật cười:
– Anh cho chuyện đó là lạ lắm à?
Lâm Thái Bình gặn lại:
– Theo anh thì không lạ?
Quách Đại Lộ lắc đầu:
– Hắn vốn không phải đến huyện để giao tội, nếu anh không thấy hắn thì mới là chuyện lạ.
Lâm Thái Bình hỏi:
– Đáng lý hắn phải mang bọn Côn Tử, Kim Sư và Phượng Thê Ngô cùng tang vật đến nha môn, có phải thế không?
Quách Đại Lộ nói:
– Tự nhiên.
Lâm Thái Bình nhún vai:
– Nha môn không hề có chuyện ấy, trong mấy hôm nay không hề có ai giải tội đến đây.
Bây giờ Quách Đại Lộ mới giật mình:
– Anh làm sao biết chuyện đó?
Lâm Thái Bình nói:
– Tôi đến nha môn nghe ngóng.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Quách Đại Lộ nói:
– Cũng có thể hắn dẫn giải tội phạm đi nơi khác.
Lâm Thái Bình nói:
– Không có phạm nhân.
Quách Đại Lộ cau mày:
– Anh bảo không có tội nhân nghĩa là sao?
Lâm Thái Bình nói:
– Không có tội nhân, có nghĩa Côn Tử, Kim Sư và Phượng Thê Ngô đều không thấy, sổ tang vật cũng không thấy. Tôi theo dõi hắn đến một nơi, nơi ấy chỉ có một người.
Quách Đại Lộ sửng sốt, Yến Thất và Vương Động cũng sửng sốt luôn.
Lâm Thái Bình với tay bưng chén rượu trước mặt Quách Đại Lộ uống cạn một hơi rồi nói:
– Bây giờ các anh có thấy câu chuyện lạ lùng không?
Quách Đại Lộ nói:
– Lạ dữ chứ chẳng phải lạ thường…
*****
Bàn ghế được bày ra.
Những mền gối được thu dọn, bây giờ thì thực khách của Khuê Nguyên quán sắp sửa đông rồi.
Bây giờ trên lầu chỉ còn bốn người của Quách Đại Lộ, bốn người của họ ngồi sững như trời trồng.
Chỉ khác hơn tượng gỗ là họ đang uống rượu.
Nhưng không ai nói một tiếng nào.
Chén rượu đã vơi, những chiếc bầu nhỏ đã cạn. Anh một chén, tôi một chén, họ làm thinh uống riết.
Sau cùng, y như là họ hẹn, Quách Đại Lộ, Yến Thất và Vương Động cùng vật cười khan.
Cho dầu bọn khật khùng, họ cũng biết rằng chuyến này họ cũng bị người ta xí gạt, con người áo đen vốn không phải vâng lệnh quan trên theo dõi bọn Kim Sư gì cả, hắn cũng làm cái chuyện “cướp cha giật cướp con” thế thôi.
Bị người ta gạt trầm trọng như thế, đáng lý là một chuyện tức ói mật xanh, nhưng bọn Quách Đại Lộ thì lại thấy tức cười.
Yến Thất chỉ vào mặt Quách Đại Lộ:
– Lão Vương nói đúng, lúc cần thông minh thì anh là kẻ khật khùng, nói khật khùng còn hơi nhẹ, đáng lý phải nói khật khưởng mới rõ hơn.
Quách Đại Lộ cũng chỉ lại:
– Thế còn anh thì sao? Anh thông minh lắm chắc?
Lâm Thái Bình chờ cho họ cười đã đời rồi mới hỏi:
– Các anh cười cái gì?
Vương Động nhún vai:
– Không cười thì khóc à?
Thật quả là những bậc “triết nhân”.
Họ biết cười, dám cười và cười đúng lúc.
“Cười được là sống vui”.
Hình như đó là tâm niệm của họ.
Thế nhưng Lâm Thái Bình thì cười không nổi.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Tại sao anh lại chẳng cười với chúng tôi cho… vui?
Lâm Thái Bình nói:
– Nếu cười mà có thể giải quyết được vấn đề thì có lẽ tôi còn cười dữ hơn các anh nữa đấy.
Quách Đại Lộ nói:
– Cho dầu cười không giải quyết được vấn đề, thì ít nhất cũng còn hơn là ngồi tức.
Hắn cười và nói tiếp:
– Huống chi, nếu anh học được cái cười để mà sống thì lần lần anh sẽ thấy rằng con người ở đời không có vấn đề nào mà không giải quyết được.
Lâm Thái Bình nói:
– Cho dầu anh có cười được thật chăng nữa thì anh vẫn bị người ta lừa.
Quách Đại Lộ nói:
– Anh không cười thì cũng bị người ta lừa vậy? Đã bị lừa thì tại sao lại không cười được.
Lâm Thái Bình làm thinh…
Quách Đại Lộ hỏi:
– Anh đang có vấn đề gì thế?
Yến Thất hỏi luôn:
– Tại sao cái chuyện như thế mà anh lại có vẻ quan tâm?
Lâm Thái Bình trầm ngâm:
– Bởi vì con người ấy quả là Nam Cung Xú.
Yến Thất hỏi:
– Làm sao anh biết?
Lâm Thái Bình nói:
– Tôi biết.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Nam Cung Xú có quan hệ gì với anh?
Lâm Thái Bình nói:
– Không có quan hệ, mà chính vì không quan hệ gì nên cần…
Quách Đại Lộ chận hỏi:
– Cần cái gì?
Lâm Thái Bình nói:
– Cần giết hắn.
Vương Động ngồi im.
Yến Thất gục gật đầu.
Quách Đại Lộ lẩm bẩm:
– Cái tên oắt con này định giết người…
Vương Động làm thinh.
Yến Thất lại gục gật đầu…
Quách Đại Lộ qua nhìn Lâm Thái Bình, mặt hắn bây giờ tái xanh, một gương mặt trông dễ sợ…
Quách Đại Lộ định hỏi, nhưng Lâm Thái Bình đã nói gằn từng tiếng:
– Tôi đã giết hắn rồi!