Hoan Lạc Anh Hùng

Chương 7: Tên Trộm Khét Tiếng



Mỗi lần Yến Thất xuất hiện cũng y như những lần hắn lẻn đi, nó là chuyện bất thình lình người không hay… chó cũng không hề sủa.

Quách Đại Lộ lắc đầu:

– Cái tên này nói chuyện với ai xem chừng cũng khá là… văn nhã, nhưng không hiểu tại sao hắn lại cứ nhắm vào tôi mà “xói” nhứ thế cũng lạ!

Yến Thất cười:

– Nếu anh không phải là bằng hữu của tôi thì có yêu cầu tôi, tôi cũng chẳng “xói” đâu.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Vương Động cũng là bằng hữu của anh sao anh không bao giờ “xói” hắn?

Vương Động cười:

– Nhưng cái xấu về tôi, anh đã nói mẹ nó hết rồi thì người khác lấy gì mà nói nữa chứ?

Quách Đại Lộ cũng bật cười bước lại vỗ vỗ vào vai Yến Thất:

– Chuyến này anh mò đến cái lỗ nào thế?

Yến Thất nhún vai:

– Thì… cũng đi chơi bời bậy vậy mà.

Hình như hắn không muốn ai tò mò về những chuyến đi của hắn. Mỗi lần Quách Đại Lộ đả động tới thì y như hắn không khoái chút nào. Cũng có thẻ vì ngoài Quách Đại Lộ ra không còn ai hỏi về hắn cả.

Quách Đại Lộ hình như biết thế, nhưng hắn cũng cứ hỏi:

– Đi chơi đâu thế?

Yến Thất trả lời dặt một:

– Dưới núi, trong thành Quách Đại Lộ không chịu buông:

– Ở đó có gì mà chơi?

Yến Thất gặn lại:

– Ai nói không có gì?

Quách Đại Lộ nhướng mặt:

– Thế thì có à?

Yến Thất nói:

– Tối hôm qua anh thấy người đẹp xách hai cái giỏ…

Quách Đại Lộ cau mặt:

– Thế nhưng đêm nay thấy cái gì?

Yến Thất nói:

– Thấy giết người.

Quách Đại Lộ chồm tới:

– Giết người? Nhưng ai giết?

Yến Thất đáp:

– Côn Tử.

Quách Đại Lộ càng chồm tới hơn một chút nữa:

– Côn Tử giết người? Nhưng hắn giết ai?

Yến Thất nói:

– Người thuộc loại hồ nghi.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Người nào thuộc loại hồ nghi? Mà hồ nghi cái gì mới được chứ?

Yến Thất nói:

– Người mà Côn Tử định tìm là một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi tuổi.

Người ấy đã đến đây khoảng mười năm về trước vì thế cho nên bất cứ ai thuộc về… đàn ông mà khoảng năm mươi về trước đều bị liệt vào… hồ nghi vì người như thế rất có thể là Phượng Thê Ngô.

Quách Đại Lộ cau mặt:

– Mà Phượng Thê Ngô là người mà Côn Tử định tìm?

Lâm Thái Bình vụt hỏi:

– Phượng Thê Ngô mà anh nói có phải là người có biệt danh “Kê Khuyển Bất Lưu” đó không?

Yến Thất gật đầu:

– Hắn đấy.

Quách Đại Lộ cười:

– Con người có tên phong nhã như thế mà tại sao lại chọn một ngoại hiệu nghe chối tai vậy?

Yến Thất nói:

– Bởi hắn là một tên trộm khét tiếng. Khi hắn đã viếng nhà nào thì kể như nhà ấy không còn một mống nào cả. Có người đã bị hắn trộm một mẻ là tán gia bại sản, có người sau khi bị hắn trộm đã phải treo cổ lên xà nhà. Vì thế tuy hắn chưa từng giết người nhưng người bị hắ? bức tử cũng không phải ít.

Lâm Thái Bình nói:

– Nghe nói con người ấy lòng dạ độc ác mà cũng là tay xem tiền hơn mạng sống cho đến tiền trộm được cũng rặn từng đồng một.

Yến Thất nói:

– Con người ấy trong đời chuyện gì cũng làm cả, chỉ có chuyện tốt là hắn luôn từ chối.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Thế thì tiền hắn bỏ vào đâu hết?

Yến Thất nhún vai:

– Ai mà biết nổi cái chuyện đó.

Trầm ngâm một lúc, Quách Đại Lộ hỏi:

– Trong thành có bao nhiêu người bị hồ nghi?

Yến Thất nói:

– Vốn thật thì không nhiều lắm và bây giờ lại càng ít hơn.

Quách Đại Lộ lại hỏi:

– Côn Tử giết hết bao nhiêu người rồi?

Yến Thất nói:

– Năm sáu người, sáu bảy người.

Quách Đại Lộ trừng mắt:

– Hắn giết người còn anh thì đứng xem phải không?

Yến Thất nói:

– Bây giờ chuyện xem tôi cũng đã chán luôn.

Quách Đại Lộ cứ trừng mắt nhìn Yến Thất rồi hắn vụt phóng chạy ra ngoài cửa…

Vương Động thở ra như nói một mình:

– Không hiểu sao từ ngày quen biết với hắn rồi tôi cứ phải “động” luôn như thế này thật cũng lạ.

Quách Đại Lộ tuy không hoàn toàn hồ đồ trong việc làm nhưng hắn vốn là một con người rất dễ dàng xung động.

Đáng lý hắn phải hỏi Yến Thất xem Côn Tử giết những người thế nào. Thế nhưng hắn lại không chịu hỏi vì hắn thừa biết Côn Tử giết những người nhất định không phải là hạng tốt.

Hắn hiểu rõ ràng như thế nhưng hắn lại không thể ngăn cản sự xung động của mình.

Tuy đó không phải là một thói quen cần thiết nhưng so với những kẻ lạnh lùng, không nhân không nghĩa thì vẫn còn hơn.

*****

Con người áo đen có một thói quen.

Thói quen của hắn là không khi nào bằng lòng đi trước bất cứ một ai.

Tự nhiên đó không phải là một thái độ khiêm cung, mà vì hắn chỉ bằng lòng lấy mắt nhìn người chứ không bằng lòng đưa lưng lại thiên hạ.

Thói quen. Bất cứ thói quen nào cũng không phải là chuyện tốt, nhất là cái thói quen không chịu quay lưng về phía kẻ khác. Thế nhưng thói quen đó cũng giúp hắn sống được lâu hơn.

Bây giờ thì hắn đang đi sau lưng của Kim Sư Cẩu và Côn Tử.

Kim Sư Cẩu và Côn Tử hình như rất yên lòng đối với hắn bởi vì họ biết tiếng của hắn không khi nào đâm từ phía sau lưng người ta.

Tuy hắn dùng khăn đen bịt mặt nhưng hắn lại trông thể diện hơn ai hết. Con đường phố của thị trấn vùng sơn cước thật là vắng lặng và cũng khá dài, chỉ có chừng vài ba cái cửa sổ của một vài cái nhà hãy còn ánh đèn le lói, còn thì im lặng như tờ.

Đi đến nhà thứ tư ven đường bên trái bọn họ dừng chân lại.

Gian nhà ấy cũng như bao nhiêu gian nhà khác trong phố xây cất theo lối chắc chắn tự nhiên: cửa hẹp mà ván thật dầy, cửa sổ nhỏ mà cao, ánh đèn bên trong vàng vọt như không muốn cho sáng hơn vì sợ tốn dầu.

Cửa sổ và cửa cái đều đóng chặt.

Kim Sư trầm giọng:

– Nhà này đây phải không?

Côn Tử gật đầu…

Hình như hắn chỉ nói khi cần hỏi ai một chuyện gì đó thôi.

Kim Sư vụt phóng mình lên.

Hắn có một vóc người cao lớn nhưng hành động của hắn lại rất nhanh nhẹn.

Khinh công của hắn tỏ ra đã đạt tới mức cao siêu. Hắn chỉ cần ấn nhẹ mũi chân là thân hình đã đứng lên trên nóc nhà.

Và khi lên đến nóc nhà rồi, hắn cử động nhẹ một cái thì bóng hắn biến mất vào đêm tối.

Côn Tử quay người lại nhìn người áo đen và cất cao giọng:

– Đây là lệnh tra xét án tình của quan nha, dân chúng hãy đóng cửa ở trong nhà.

Ai ra ngoài sẽ bị sử chém.

Tiếng hắn còn chưa dứt thì tất cả đèn đuốc trong các ngôi nhà cả thẩy đều tắt hết.

Và tiếp theo ngay gian nhà có tiếng động phía sau, tiếng động của người tông cửa sổ.

Chỉ tiếc là Kim Sư đã có phòng bị.

Một tiếng rú lên tiếp theo là giọng của Kim Sư:

– Chạy đi đâu?

Và tiếp theo nữa là bóng người hiện lên trên nóc nhà. Khinh công của người này không kém Kim Sư.

Bóng đen nhỏ thó, hắn nhìn quanh bốn phía và nhún mình vút qua phía đông nam.

Côn Tử vẫn đứng yên.

Người áo đen cũng đứng yên.

Nhưng chỉ thoáng một cái, hắn vút lên như một con én. Hắn chặn ngang trước mặt bóng đen khi nãy. Bóng đen giật mình, hai tay cùng tung ra một lượt.

Người áo đen đứng yên…

Nhưng cũng như lúc còn ở dưới đất, hình như hắn không nhúch nhích nhưng chỉ thoáng một cái, bóng đen vừa vung tay đánh hắn thì đã ngã lăn từ trên nóc nhà xuống y như cái trục.

Bây giờ Côn Tử mới chậm chạp bước lại, hai tay hắn chắp sau lưng cúi xuống nhìn bóng đen mới rơi từ trên nóc nhà xuống.

Gió lạnh phất qua từng chập, khung cảnh về đêm trong thị trấn thật là xơ xác.

Hai con mắt của Côn Tử y như hai mũi dùi mà hai mũi dùi này đã được bó chặt bằng băng giá…

Quách Đại Lộ đứng bên góc đường nhìn vào khung cảnh ấy khá lâu.

Hắn vốn muốn xông vào lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy mơ hồ không biết xông lại để làm gì?

Tự hắn thật tình cũng không biết phải làm gì?

Nếu quả thật Côn Tử đã bắt đúng một tên trộm tàn ác thì chẳng lẽ hắn lại đi giúp tên trộm ấy hay sao?

Chẳng lẽ hắn lại đi giúp bọn trộm cướp để chống lại quan nha?

Từ trên núi chạy như bay xuống đây hứng vào mặt những ngọn gió lạnh thấy xương hình như bao nhiêu ngọn lửa trong lòng hắn cũng bị ngọn gió lạnh làm nguội bớt khá nhiều.

Vì thế nên hắn vẫn cứ đứng mãi trong chỗ khúc quanh mà nhìn chầm chập…

*****

Cái bóng đen rơi từ trên nóc nhà xuống vẫn co rút dưới đất không động đậy.

Côn Tử nắm cổ áo hắn kéo dựng lên.

Hai tay xé banh thân áo trước của bóng đen ấy. Côn Tử cất giọng quát:

– Hãy nhìn vào mặt ta đây.

Con người ấy tuy đã đứng thẳng nhưng đầu hắn vẫn cúi gầm xuống.

Côn Tử buông tay phải ra và tát luôn vào mặt người ấy mười mấy cái bạt tai.

Máu tươi bắn đầu rỉ ra hai bên mép, thế nhưng người ấy vẫn cứ cắn răng không nói một lời.

Côn Tử cười gằn:

– Giỏi, khá đấy.

Đầu gối phải của hắn dộng ngược lên…

Một tiếng hự nghe đến lạnh mình. Con người ấy uốn quặn người xuống nhưng bàn tay trái của Côn Tử vẫn còn sau lưng hắn không gập mình xuống được. Hắn chỉ co rút người lại và toàn thân cứ dính theo trên cánh tay của Côn Tử.

Con người ấy bây giờ như con gà bị đập đầu, toàn thân lẩy bẩy, con như gân cốt không còn co giãn được.

Côn Tử nói thật chậm:

– Đối phó với hạng người không biết nghe lời, ta vốn có rất nhiều phương pháp, đây là một trong những phương pháp đơn giản nhất. Ngươi có muốn thử đến phương pháp kế tiếp không?

Con người ấy bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn Côn Tử bằng con mắt cực kỳ oán hận.

Côn Tử chợt như có phần đổi sắc, giọng hắn cũng hơi dịu lại:

– Ngươi không phải là Phương Thê Ngô?

Người ấy nghiến răng kèn kẹt:

– Đã biết rõ ta là không phải thế sao ngươi còn đối xử với ra như thế?

Côn Tử nói:

– Bởi ta chưa thể xác định, trừ phi ngươi phải nói cho ta biết ngươi là ai thì ta mới chứng thực được người không phải là Phương Thê Ngô.

Người ấy nói:

– Ta không phải là ai hết, ta là kẻ buôn bán sống ở trong thành này.

Côn Tử cười nhạt:

– Nếu ngươi không phải là “người nào khác” thì ta chỉ còn có cách cho ngươi la Phượng Thê Ngô.

Người ấy run giọng:

– Ngươi sợ bắt lầm người, ngươi sợ cấp trên quở phạt vì thế mặc dầu biết ta không phải là Phượng Thê Ngô nhưng cũng không chịu buông tha. Thủ đoạn của ngươi ta biết quá rõ rồi.

Sắc mặt Côn Tử hơi hòa hoãn, hắn nói:

– Ngươi đã lầm. Lần này ta chỉ tìm Phượng Thê Ngô. Những người khác không quan hệ gì cả. Chỉ cần ngươi nói thật lai lịch của ngươi, ta sẽ thả ngươi.

Người ấy hỏi bằng giọng hơi tin:

– Thả ta? Ngươi bằng lòng thả ta?

Côn Tử nói:

– Tại sao ta lại không bằng lòng? Cho dù ngươi có án ở địa phương nào khác đi nữa thì có can hệ gì đến ta chứ? Chuyện chi ta lại đi gánh bàn độc mướn cho mệt cái thân?

Suy nghĩ một hồi lâu, người ấy cắn răng bật nói:

– Ta họ Hàn, biệt hiệu là Nhất Trận Phong.

Côn Tử hỏi:

– Nhất Trận Phong? Có phải ngươi đã giết Hoàng viên ngoại tại Trương Gia Phủ hồi mùa xuân năm trước không?

Nhất Trận Phong đáp:

– Ngươi đã nói lúc nãy chỉ cần ta không phải là Phượng Thê Ngô thì ngươi sẽ thả ta, còn những chuyện khác thì ngươi không cần biết cơ mà?

Côn Tử nói:

– Tự nhiên ta không cần biết tới nhưng ta làm sao có thể biết chắc ngươi là Nhất Trận Phong mà không phải là Phương Thê Ngô?

Nhất Trận Phong nói:

– Dấu xăm trong mình ta…

Gã tự xé toạc thân áo ngực ra. Qua nhiên ngực hắn có xăm một con rồng uốn khúc…

Đúng là dấu hiệu đặc biệt của Nhất Trụ Phong.

Côn Tử nói bằng một giọng chậm rãi:

– Nhất Trụ Phong không thể giả mạo Phương Thê Ngô nhưng Phương Thê Ngô thì có thể giả mạo Nhất Trụ Phong.

Nhất Trụ Phong hỏi:

– Ngươi cần như thế nào mới có thể tin?

Côn Tử trầm ngâm:

– Nghe nói Hoàng viên ngoại bị người ta giết bằng mấy nhát kiếm phải không?

Nhất Trụ Phong lắc đầu:

– Không, từ trước tới đến nay ta không khi nào xử dụng kiếm.

Côn Tử hỏi:

– Thế Hoàng viên ngoại chết bằng cách nào?

Nhất Trụ Phong nói:

– Trước hết ta đầu độc cho lão chết rồi ta ném lão xuống giếng.

Côn Tử cười cười:

– Như thế thì ngươi quả đúng là Nhất Trụ Phong.

Nhất Trụ Phong nói:

– Ta vốn là ta thì làm sao lại không thật?

Côn Tử gật gù:

– Tốt… tốt lắm.

Vừa nói hắn vừa dựng đứng bàn tay chặt mạnh xuống Nhất Trụ Phong…

Thân thể Nhất Trụ Phong biến ngay thành đống thịt.

Hắn tuy đã chết nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng, tròng mắt hắn từ từ lòi ra ngoài trong dáng sắc cực kì oán hận. Trông vào đôi mắt ấy người ta cá cảm tưởng như hắn đang hỏi: “Ngươi đã bảo rằng sẽ thả ta ra tại sao lại nuốt lời?”

Côn Tử không nói ra lời nhưng ánh mắt của hắn đã như hồi đáp…

Ánh mắt của hắn lộ vẻ đắc ý, hình như nói rằng:

“Đó chính là thủ đoạn của ta. Ta không tin ngươi thì tại sao ngươi lại ngây thơ đi tin vào như thế?”

*****

Phía bên kia góc đường, mắt của Quách Đại Lộ đã bắn ra những tia lửa.

Thế nhưng hắn vẫn đứng nhìn vì Nhất Trận Phong quả thật đáng chết.

Quan nha trừ trộm đạo đó là chuyện chính đáng nhất trong đời.

Ngay lúc đó chợt có tiếng vọng lên:

– Như vậy, lúc hắn giết người anh cũng chỉ đứng lấy mắt mà nhìn.

Không cần quay đầu lại, Quách Đại Lộ vẫn biết câu nói ấy phát ra từ của miệng của Yến Thất.

Hắn đứng yên và thở nhẹ:

– Nhưng tôi còn cần xem nữa.

Yến Thất hỏi:

– Anh thích xem hắn giết người à?

Quách Đại Lộ nói:

– Tôi còn chờ xem hắn giết lầm người.

Yến Thất gặn lại:

– Tại sao?

Quách Đại Lộ nói:

– Vì lúc đấy tôi mới có đủ lý do giết hắn.

Yến Thất gặn lại một lần nữa:

– Anh cần giết hắn?

Quách Đại Lộ:

– Nhất Trận Phong đáng chết nhưng hắn cũng đáng chết.

Yến Thất hỏi:

– Anh cho rằng hắn hành động sai lầm?

Quách Đại Lộ nói:

– Chuyện hắn làm không ai có thể bảo là sai lầm, nhưng thủ đoạn của hắn quá hèn hạ ti tiện.

Yến Thất hỏi:

– Nhưng nếu hắn luôn luôn không giết lầm người thì sao?

Quách Đại Lộ hơi lựng khựng…

Yến Thất cười:

– Trên đời này có những chuyện mà bất cứ ai cũng không nên can thiệp, huống chi Côn Tử tuy có ác nhưng hắn lại là con người hữu dụng. Có những hạng người mà rất cần bàn tay của hắn đối phó.

Quách Đại Lộ cũng bật cười:

– Anh cho rằng con người của hắn rất khó có người đối phó lắm à?

Yến Thất gặn lại:

– Ai có thể đối phó với hắn? Anh ấy à?

Quách Đại Lộ nói:

– Cũng có thể là tôi, mà cũng có thể là người khác. Bất luận là ai, điều đó không quan hệ, tôi chỉ thấy rằng thiên lý tuần hoàn, ác lai ác báo. Sớm muộn gì hắn nhất định cũng có người đối phó với hắn.

Đó chính là cái mà cho Quách Đại Lộ thành… Quách Đại Lộ.

Chẳng những đối với con người, hắn có lối đối xử đặc biệt theo quan niệm của hắn mà hắn lại còn có cả một niềm tin.

Hắn tin rằng chân lý là bất biến, sự công bằng trong cõi đời này luôn luôn tồn tại.

Hắn tin chắc rằng chính nghĩa phải thắng. Chính phải thắng tà, bất luận cuộc đời có thay đổi ra sao cũng không thể làm lay chuyển nổi lòng tin của hắn.

*****

Kim Sư Tử vỗ vai Côn Tử cười cười:

– Cung hỉ, cung hỉ… lại thêm một đại án nữa bị khám phá. Trong một buổi tối mà khám phá luôn bảy vụ án, trừ anh ra không ai có thể làm nổi một kỳ công như thế.

Côn Tử nói:

– Có.

Kim Sư Tử hỏi:

– Ai?

Côn Tử nói:

– Anh.

Kim Sư Tử cười:

– Không được, tôi không làm được vì bụng tôi không được độc bằng anh cho nên cái “chén cơm” đó không làm sao nuốt trôi được.

Sắc mặt Côn Tử hơi tái, hắn làm thinh không nói Kim Sư hỏi:

– Nhà kế tiếp nữa là nhà nào nhỉ?

Côn Tử hất mặt nhìn vào tấm bảng hiệu.

Tấm bảng nền đen viết chữ vàng. Tiệm cầm đồ “Lợi Nguyên”.

*****

Chủ hiệu cầm đồ Lợi Nguyên tuy gọi là lão lột da, thứ ăn thịt không nhai xương, đã chẳng nhai xương mà lại còn chừa ở chỗ xương một ít thịt cho người khác.

Đối với lão ta, Quách Đại Lộ từ trước đến nay vẫn có một ấn tượng tương đối tốt.

Hắn thấy bọn Côn Tử sang bên ấy thì hắn dợm bước theo.

Đứng yên sau lưng hắn khá lâu, bây giờ Vương Động mới lên tiếng:

– Đừng có đi.

Quách Đại Lộ cười:

– Tôi không phải là Vương Động thì tại sao lại không cho động?

Vương Động nói:

– Bây giờ nếu động một cái là có chuyện phiền hà.

Quách Đại Lộ nghiêng đầu:

– Anh đã biết sợ chuyện phiền hà bao giờ thế?

Vương Động nói:

– Ngay lúc này đây và rất sợ cái chuyện phiền này.

Quách Đại Lộ nói:

– Anh đừng quên tiệm cầm đồ Lợi Nguyên vốn là giòng họ ngoại của mình. Bất cứ lúc nào mình cũng cần tìm đến nó nghen.

Vương Động nói:

– Không có cái giòng họ ngoại… xa xa như thế cũng chẳng sao, chứ nếu không có tổ tiên thì hơi khó đấy.

Quách Đại Lộ nhướng mắt:

– Sao gọi là không có tổ tiên?

Vương Động nói:

– Giòng họ ngoại lỡ có tên trộm nằm trong nhà mà mình lại đi giúp họ chẳng hóa ra mình chửi cả tổ tiên?

Quách Đại Lộ nói:

– Anh không cần phải đi, tôi đi.

Vương Động thở ra:

– Nếu tôi có thể để anh đi một mình thì tội gì tôi lại phải dầm sương đến đây?

Giờ này nằm trên giường chỏng cẳng có sướng hơn không?

Quách Đại Lộ quay lại nhìn hắn.

Nhìn cặp mắt lạnh băng băng của Vương Động, bộ mặt như nước đá của hắn trong bụng của Quách Đại Lộ chợt nghe ấm áp.

Quách Đại Lộ là một con người khi mà muốn làm chuyện gì thì không bao ai có ngăn. Ngăn được hắn chỉ là bằng hữu.

Bây giờ Kim Sư Tử và Côn Tử đã đến gần cửa hiệu cầm đồ Lợi Nguyên.

Vì cánh cửa vùng mở hé.

Bọn Quách Đại Lộ nhìn sang cũng giật mình…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.