Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 20: Nhật thực



Thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc Sarah Stuart đã sống tại Forks hơn một năm. Đối với mọi người trong thị trấn, nhất là những thanh niên theo học trung học Forks thì cái tên Sarah này đã chẳng còn xa lạ. Quan hệ giữa Sarah và Edward qua một năm này, ngoài ý muốn của mọi người, vẫn chẳng có bước tiến triển gì thêm. Cách bọn họ ở cạnh nhau vẫn đạm nhạt và bình lặng như nước. Tuy vậy, sự bình thản này cũng thành công khiến không ít cặp đôi trong trường thầm hâm mộ. Không khí đặc trưng tồn tại giữa hai người quả thực rất ấm áp.

Năm học mới trôi qua cũng đã hơn nửa chặng đường. Mỗi ngày đều giống như mọi ngày, giống như một quy luật lặp đi lặp lại nhưng không làm người ta có cảm giác nhàm chán. Đối với những kẻ sống đủ lâu, như gia đình Cullen, hay kẻ đã sống qua hai kiếp người, như Sarah Stuart, sự bình yên này là một món quà tuyệt vời của tạo hoá. Thế nhưng, họ không biết, khoảng thời gian như thế này sẽ không thể kéo dài thêm được nữa.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt.

Bầu trời Forks trong xanh. Có thể nhìn thấy mặt trời vĩ đại treo lơ lửng giữa tầng không gian rộng lớn. Nhưng kì lạ là, dù mặt trời rất sáng nhưng Forks chân chính lại không có một tia nắng nào. Tất cả đều bị bao phủ dưới một lớp sương mờ. Thời tiết như thế này có thể xem là một kiểu thời tiết quỷ dị trong năm chục năm trở lại đây.

Thế nhưng điều này cũng không thể làm giảm bớt sự hưng phấn của người dân thị trấn Forks. Họ đều đang tập trung tại nhưng nơi rộng lớn quang đãng để chờ đợi chiêm ngưỡng một kì quan của tạo hoá. Những ngày gần đây, sự kiện mà báo đài đưa tin rất sôi nổi trên toàn lãnh thổ nước Mỹ chính là nhật thực toàn phần, một hiện tượng thiên nhiên vô cùng hiếm gặp. Và Forks, như nhận được món quà may mắn bất ngờ, là một trong những địa điểm có thể quan sát nhật thực bằng mắt thường. Điều này cũng là nguyên nhân khiến chỉ trong vòng vài tuần, tất cả các nhà nghỉ trong thị trấn và khu vực Port Angeles đều chật kín người. Tất cả đều hồi hộp chờ đợi sự kiện trăm năm có một này diễn ra vào đúng mười hai giờ trưa, giờ địa phương.

Trung học Forks, một nơi tập trung thanh niên trong thị trấn cũng không nằm ngoài không khí sôi nổi háo hức đó. Hầu như tất cả các học sinh đều tụ tập tại sân lớn, nơi bình thường vẫn được trưng dụng làm địa điểm nghỉ trưa và phơi nắng. Ai nấy đều tụm năm tụm ba thành những nhóm quen thuộc với mình. Tiếng thảo luận rôm rả khiến bầu không khí càng nóng lên ở khắp mọi nơi. Nhiệt tình của thanh niên đều sôi trào. Nếu nói đây là sự kiện lớn nhất trong vòng chục năm qua của thị trấn Forks cũng không có gì quá đáng.

Lần sự kiện thú vị này, Sarah không ngồi cùng với nhóm Jessica và Eric mà đứng chung với Edward và các Cullen trong một đoạn hành lang khuất sáng nhưng lại có tầm quan sát tuyệt hảo. Việc này cũng không phải vì quan hệ của Sarah và Edward thân mật hơn Jessica. Cái vị trí đứng hiện tại chỉ do một nguyên nhân duy nhất, cô và Edward vừa được thầy cho ra ngoài từ lớp học. Hiển nhiên, thầy giáo cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội quan sát tận mắt nhật thực toàn phần lúc này. Còn vị trí của bọn Jessica thì lại cách quá xa. Sarah và Edward là một trong những người ra chậm nhất. Nhìn biển học sinh chật chội trước mặt, Sarah lập tức không hề nghĩ đến ý tưởng đi tìm bọn Jessica mà thành thành thật thật theo sau Edward. Dù sao tên mặt lạnh này cũng là một tấm khiên cỡ bự. Trong những thời khắc quan trọng như thế này, chiếm chỗ là ưu tiên hàng đầu, không có gì có thể vượt qua được cả.

Nhìn thấu suy nghĩ lười biếng của sinh vật đơn bào, Edward cũng không hề lấy làm phiền. Anh đã quá quen thuộc với tính tình ngại phiền phức đã ngấm tới tận xương của cô nàng này. Trái lại, khoé miệng nghiêm khắc của anh cũng không tự chủ mà hơi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Anh khá hưởng thụ sự ỷ lại vô thức của cô gái theo phía sau mình.

Khi hai người hội họp với bốn người còn lại của nhà Cullen, Sarah cũng không cảm thấy một chút ngượng ngùng như lần đầu tiên gặp mặt một năm kia. Cử chỉ của cô đều tự nhiên và phóng khoáng. Đối với cô, các Cullen đều có tính tình khôn g tồi và đáng để kết giao. Alice thân thiết nhiệt tình, Jasper gượng gạo cứng ngắc, Emmett hào sảng tuỳ tiện, Rosalie lạnh lùng nghiêm khắc; cả bốn người ai cũng có điểm đặc biệt của riêng mình. Mặc dù không phải là kẻ đại gian đại ác, trong cảm nhận của Sarah, nhưng tính xấu thì cũng không thiếu. Điều này khiến Sarah cảm thấy thoải mái hơn khi giao tiếp với họ. Dù sao cũng chẳng ai muốn đi làm bạn với một đống thần linh hoàn mỹ không tỳ vết. Không biết người khác như thế nào chứ Sarah cô sợ nhất là điều đó.

Một năm thời gian cũng không phải là một khoảng thời gian dài nhưng cũng khiến cảm tình của các Cullen đối với Sarah đều có những bước thay đổi nhất định. Không cần kể đến Esme và Alice vốn đã có tình cảm thân thiết với Sarah ngay từ ban đầu, đến lúc này, ngay cả băng sơn nữ Rosalie cũng đã chấp nhận khi Sarah gọi mình là Rose chứ không còn trừng mắt giận dữ như lúc trước. Mặc dù những lời mỉa mai và xỉa xói của cô nàng này thì vẫn chẳng hề tiêu biến theo thời gian. Thật không hề dễ dàng. Sarah khi nhìn thấy Rose đứng bên cạnh Emmett lại bất đắc dĩ cảm thán. Bông hồng gai, thật không dễ chọc.

Bất chợt, những tiếng xôn xao bên ngoài cũng tự động ngưng bặt. Ai nấy đều không tự chủ nhìn và phía bầu trời. Biến cố này khiến Sarah quăng hết suy nghĩ lung tung của mình ra sau đầu, vội vàng nhìn về phía mặt trời đằng xa.

Nhật thực toàn phần chính thức bắt đầu.

Chỉ thấy quầng ánh sáng chói chang khó có thể quan sát bằng mắt thường, ẩn sau lớp sương mù đang chậm rãi bị xâm thực. Bóng tối như một con quái vật kiên nhẫn, từ từ thưởng thức bữa tiệc mỹ vị được dọn lên cho riêng nó.

Một phần tư bị xâm thực.

Một phần ba.

Một nửa.

Ánh sáng dần dần bị bóng đêm nuốt chửng khiến cho mọi người đều có ảo giác ấm áp bị rút hết chỉ còn một luồng khí lạnh đang dâng tràn ở mọi ngóc ngách. Sương mù lượn lờ ngày càng dày đặc.

Mặt trời trên không trung hoàn toàn bị nuốt chửng. Cả bầu trời rộng lớn đều bị bao phủ bởi một tấm màn màu xám trắng dày đặc giống như vô cùng vô tận. Nổi bật trên đó là một bóng tròn đen kịt lơ lửng giữa không gian. Nó giống như một lỗ đen sâu hun hút không thoát ra một chút tia sáng nào. Bao bọc xung quanh là một vòng tròn màu đỏ thẫm cực kỳ yêu dị. Vòng tròn đỏ mỏng manh đó lại tạo cảm giác giống như khiến cho toàn bộ không gian nó đều nhiễm một tầng màu đỏ, giống như máu tươi, hoa lệ mà bạo ngược.

Tất cả những người bình thường đang quan sát tại thị trấn Forks đều không tự chủ toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Khung cảnh trước quá quỷ dị, đến mức không thể miêu tả thành lời. Không khí như bị nén ép lại một cách kinh khủng bởi một thế lực vô hình khiến mọi người đều cảm thấy bị đè nặng một cách khó thở.

Ở hai nơi cách đó không xa, có hai luồng ánh mắt thâm sâu nhìn lên mặt trời vĩ đại đã bị che khuất hoàn toàn.

Một người là Carlisle. Ông đang đứng ở bệnh viện thị trấn cùng mọi người quan sát nhật thực. Thế nhưng, dù cho đã sống qua mấy trăm năm, Carlisle cũng không thể không rùng mình trước khung cảnh tà mị trước mặt. Lần nhật thực này không hề giống những lần nhật thực bình thường khác. Nó giống như một điềm báo cho một điều gì không hề tốt đẹp trong tương lai.

Có cùng suy nghĩ với Carlisle là một người đàn ông trung niên đứng ở một địa điểm hoàn toàn cách xa. Đôi chân trần của ông ta đứng vững trên lớp đất đá ngổn ngang của của vách núi dựng đứng. Trên thân thể ngăm đen khoác một bộ đồ giản dị nhưng lại trang trí bằng một số hoạ tiết quái dị. Không khó để đoán ra người đàn ông này thuộc một dân tộc thiểu số bản địa nào đó. Những nếp nhăn trên khoé mắt hằn sâu khi ông khẽ híp mắt. Ánh nhìn nghiêm túc lại thâm sâu. Từ sâu trong tâm linh được truyền thừa tín ngưỡng khắc sâu qua tầng tầng lớp lớp những tổ tiên đi trước, ông nhận thấy được một sự thay đổi mờ mịt. Mà lần nhật thực này chính là dấu hiệu cho sự khởi đầu. Mọi thứ đều không hề tốt đẹp như trước kia.

Mọi chuyện tưởng như dài lâu nhưng thật sự nhật thực toàn phần với khung cảnh vòng tròn đỏ yêu dị chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Nhưng trong cái khoảnh khắc ấy, ngoài Carlisle và người đàn ông xa lạ kia, Sarah cũng có những rung động không bình thường. Trong óc cô giống như có một đoàn linh cảm nhanh như tia chớp lướt qua khiến cô không tài nào nắm bắt được. Giống như bản thân đã vô tình bỏ quên một sự việc gì đó vô cùng quan trọng. Nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, Sarah cũng không thể nghĩ ra. Chỉ là trong tim của cô giống như vô tình bị gieo vào một hạt giống bất an và nó đang nảy mầm một cách thần tốc. Gốc rễ của nó càng lúc càng ăn sâu vào tim Sarah, vững vàng không thể lay chuyển. Sarah thông minh nhận ra, lần nhật thực này không phải là một sự kiện bình thường. Nó là một điềm báo, có quan hệ trực tiếp tới bản thân mình. Thế nhưng, điều này càng làm cô lâm vào một khoảng sương mù. Linh cảm bất chợt lại vô định như vậy. Thật sự rất vô lý và khó hiểu. Sarah đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Edward đang đứng bên cạnh cũng để ý đến tình trạng bất thường của Sarah. Trong lòng anh cũng mơ hồ nổi lên cảm giác lo lắng khi đứng trước cảnh tượng nhật thực quái dị kia. Những gì anh đọc được trong đầu cô đều rất hỗn loạn chứng tỏ tâm tình cô đang dao động bất ổn. Cho dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa, nó cũng không hề tốt một chút nào. Nhất là, Edward quay đầu chăm chú nhìn Alice. Cả ba người còn lại, Jasper, Emmett và Rosalie đều hành động tương tự. Chỉ thấy lúc này, Alice như một con rối vô hồn không có một chút sinh khí. Đồng tử cô bất động nhìn về phía trước nhưng lại không có bất cứ tiêu cự nào. Cả người như bị cố định tại một tư thế. Trên mặt không chút biểu cảm. Năng lực của Alice thế mà lại bất chợt khởi động. Edward cũng càng chú tâm.

Ngoài dự liệu của anh, lần dự đoán này của Alice vô cùng kỳ lạ. Những hình ảnh anh đọc được trong đầu cô bé chỉ là một đoàn màu sắc hỗn loạn vặn vẹo giống như bị một thứ gì đó làm nhiễu. Dự đoán đến bất ngờ và đi cũng trong chớp mắt. Alice nhanh chóng thoát khỏi dự cảm. Cô nghiêm túc nhìn mọi người, ánh mắt ngưng trọng.

“Hình ảnh quá khó hiểu.”

Điều này Edward cũng đồng tình gật đầu. Thật sự không thể giải mã.

Alice vẫn nặng nề nói tiếp.

“Thế nhưng, cho dù nó là cái gì. Em cảm giác, nó sẽ nhanh đến thôi.”

Lúc này, một giọng nói mềm nhẹ tiếp theo lời nói của Alice. Là Sarah.

“Không phải nhanh, mà là…Nó sắp đến rồi!”

Cả bốn người kinh ngạc quay lại nhìn Sarah. Tình trạng của cô cũng không tốt. sắc mặt quái dị, thân hình nhỏ nhắn lung lay như sắp đổ. Edward cau mày lo lắng nhìn cô. Cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng đỡ lấy thân hình mảnh mai, ôm vào lòng. Lần nhật thực này có vẻ đã tác động khá mạnh đến mọi người. Ngay cả sinh vật đơn bào cũng bất ngờ trở nên quỷ dị như thế này. Edward trầm giọng nói.

“Mọi người về trước đi. Báo cho Carlisle, ông sẽ quyết định. Tôi đưa cô ấy về.”

Trong những lúc thế này, Rosalie mới thể hiện phong thái đàn chị của mình. Cô ngắn gọn gật đầu với Edward.

“Được. Nhớ trở về sớm.”

Edward cũng không nói nhiều, nhẹ gật đầu rồi xoay người đi. Cho dù anh không có được giác quan thứ sáu mạnh mẽ như Alice và Sarah nhưng trong lòng Edward cũng cảm thấy bất an, giống như có một thứ gì đó đã bắt đầu hoạt động mà họ không thể khống chế được.

Bánh xe định mệnh chậm chạp khởi động.

Những con người này sẽ bước đi vững chắc trên con đường của mình hay bị nghiền nát dưới sức nặng khổng lồ của nó?

Điều này, không một ai có thể dự đoán trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.