Tôi và Cát cùng ăn cơm và nói vài chuyện phím. Do trước nay chúng tôi không hay trò chuyện cùng nhau nên hôm nay các câu chuyện có vẻ rời rạc và ngượng ngùng. Tôi biết Cát đang rất cố gắng để xây dựng lại mối quan hệ này, nhưng liệu anh có vội vàng quá hay không?
Bữa cơm gần kết thúc thì tôi cũng phát hiện có thêm ba người tiến vào tửu lầu. Chính là cô gái họ Dương đã va vào tôi trên đường lúc trước.
Không hiểu sao tôi không muốn phát sinh quan hệ với họ nên bảo Cát thanh toán tiền để nhanh chóng rời đi. Nào ngờ người đàn ông cầm quạt trông thấy tôi, kêu hai người còn lại cùng tiến lại gần chỗ tôi ngồi.
Cô gái họ Dương kia vẫn mặc trang phục đàn ông, có vẻ phấn khởi khi trông thấy tôi: “Chào em gái, chúng ta lại gặp rồi. Vết thương của em sao rồi?”
“Cảm ơn đã quan tâm. Hôm đó chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”
Cát trông thấy người lạ nên hỏi tôi. Tôi buộc phải giới thiệu: “Đây là những người tình cờ em gặp trên đường mấy tháng trước. Còn đây là chồng tôi.”
Tên nam nhân dáng vẻ xinh đẹp, cầm quạt phe phẩy kêu lên: “Không biết cô đã có chồng rồi. Thật bất kính quá.”
Tôi mỉm cười khách sáo nói với họ: “Mọi người ở đây dùng bữa ngon miệng, tôi và chồng tôi có việc nên đi trước đây.”
Cát khách khí chào họ rồi cùng tôi rời khỏi tửu lầu. Tôi biết anh thắc mắc tại sao tôi lại quen mấy người ấy nên cũng không giấu: “Họ là nhóm người đã đụng tôi lúc trước. Trong đó người họ Dương kia tôi đoán là nữ giả nam. Tôi thấy hành tung họ bí ẩn nên không muốn tiếp xúc nhiều, anh đừng hiểu lầm.”
Cát mỉm cười xoa đầu tôi: “Anh có hiểu lầm gì đâu mà em phải giải thích. Nhưng anh nhìn quần áo trên người họ, đoán là họ đến từ kinh thành. Chẳng những vậy thân phận còn có sự đặc biệt.”
Tôi thở dài: “Đặc biệt hay không cũng không liên quan đến tôi. Tốt nhất là không nên kết giao.”
Chúng tôi đến xem hát tại một kịch quán. Hôm đó họ diễn vở Trọng Thủy Mỵ Châu. Mỵ Châu và Trọng Thủy yêu nhau, nhưng trên vai của cả hai còn mang món nợ với giang sơn xã tắc, muốn gần nhau cũng không thể. Lúc Mỵ Châu chết dưới gươm của An Dương Vương, tôi thấy tâm can mình cũng thật xót xa.
Cát và tôi đi chầm chậm về nhà. Những cây đào hai bên đường đã bắt đầu nở rộ.Cát đi cạnh tôi, cất tiếng: “Xin lỗi vì dắt em đi xem vở kịch quá buồn.”
Tôi chỉ thấy luyến tiếc cho mối tình Mỵ Châu Trọng Thủy một chút thôi, chứ không hẳn là buồn bã nên nói với anh: “Không sao đâu. Dù gì tích này tôi cũng không lạ, lâu lâu xem lại như giải khuây thôi.”
“Nơi An Dương Vương xuống tay với con gái là ở Diễn Châu có đúng không?”
Tôi nhìn Cát thầm hỏi tại sao anh biết. Cát cười: “Còn nhớ lần đầu tiên sau ngày cưới anh cùng em đi về Diễn Châu. Lúc trên thuyền em còn kể rất nhiều chuyện cho Xuân Mai nghe, anh đứng gần đó, tất cả đều nghe thấy.”
Tôi à lên một tiếng. Thì ra đó đã là chuyện từ hai năm trước rồi. Lúc đó tôi cứ nghĩ anh không quan tâm, nhưng thì ra anh nghe hết, chẳng những vậy còn ghi nhớ tất cả. Nghe anh nhắc lại chuyện lúc trước mà tôi có cảm giác mình chỉ mới trải qua thôi.
“Anh biết anh làm em đau khổ rất nhiều. Lúc vì nhầm lẫn mà cưới em về nhà anh đã có những hành động sai quấy. Lúc đó, anh cứ nghĩ trái tim này cả đời cũng không thể quên đi hình bóng Tú Bình. Nhưng càng sống bên cạnh em, tình cảm dành cho em cứ lớn dần, đến mức anh đã dùng mọi thứ để chối bỏ nhưng cũng không thể nào trốn tránh được sự thật.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Cát, không nghĩ có thể nghe những lời này từ miệng của chính anh.
“Chuyện của Bảo Trân anh đều biết. Nhưng anh nghĩ đó là cách tốt nhất để giúp anh nhận định lại tình cảm anh dành cho em. Không ngờ lần đó chúng ta cãi nhau thật sự. Anh còn nghĩ lần này có thể chấm dứt mọi thứ rồi.”
“Nhưng cho đến lúc biết em giấu anh chuyện Tú Bình đến tìm em, anh đã rất tức giận và muốn đi tìm cô ấy ngay đêm ấy. Nhưng vừa rời khỏi nhà chưa lâu, anh lại không thể đi tiếp. Lúc đó anh đã nghĩ, nếu anh đi rồi em biết phải làm sao. Thế là anh ghé vào quán rượu, uống vài chung, sẵn tiện suy xét lại chính mình.”
“Cho đến khi anh về nhà, nghe Xuân Mai báo rằng em đi tìm anh. Lúc đó anh mới biết em lo cho anh nhiều đến như vậy. Nhưng đường đêm đầy nguy hiểm, em đi rủi có chuyện gì có lẽ anh sẽ ân hận cả đời. Anh vội thúc ngựa đi tìm em, may sao anh đã tìm được em. Nhìn em vì anh mà trải qua đau đớn như vậy, lòng anh như có ngàn mũi dao đâm vào.”
Tôi nghe Cát phân trần mà không khỏi hổ thẹn. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đi tìm anh vì sợ anh chết đi tôi không biết ăn nói sao với anh cả, chứ cũng không phải như một người vợ lo lắng cho chồng. Ngay cả những chuyện trước đây cũng vậy, tôi cứ nghĩ anh không thương yêu tôi nên tìm cách xa lánh tôi, nào ngờ vì anh yêu tôi nên cảm thấy ray rứt với Tú Bình và tìm cách chối bỏ tình cảm dành cho tôi. Nếu tôi nghe những lời này trước khi Bảo Trân xuất hiện, có lẽ tôi sẽ vỡ òa vì hạnh phúc, sau đó còn có thể cùng Cát làm một đôi vợ chồng ân ân ái ái bình thường. Nhưng giờ đây, tất cả những gì tôi cảm nhận được, chỉ là một chuỗi nặng nề.
“Cát à… tôi…”
“Anh biết sẽ là rất khó khăn, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể quên đi chuyện cũ để chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Chuyện về Tú Bình, về Bảo Trân hay thậm chí cả chuyện về người đàn ông ấy đều bỏ qua hết, có được không?”
Trước thái độ của Cát, tôi còn có thể nói gì đây ngoài một cái gật đầu.
Cát thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay tôi thật chặt trên suốt quãng đường còn lại. Gần tới nhà, anh bước nhanh đến trước mặt tôi, hóm hỉnh nói: “Còn một chuyện anh muốn nói cho em biết. Em đoán được không?”
Tôi lắc đầu. Bấy lâu nay anh giấu nhiều chuyện như thế, bây giờ anh muốn nói, tôi cũng làm sao biết được anh muốn nói chuyện gì.
“Thật ra đêm đó giữa anh và Bảo Trân, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.”
Cát nháy mắt với tôi. Chắc anh nói điều này để cho tôi yên tâm không sinh ghen tuông nữa. Nhưng chuyện đó tôi vốn dĩ nào có để trong lòng, dù anh với Bảo Trân có phát sinh gì không thì đối với tôi cũng không có gì khác. Nhưng tôi vẫn mỉm cười với Cát, để anh vui.
Không biết, anh có biết thật ra đêm hôm ấy, giữa tôi và anh cũng không xảy ra chuyện gì.
*
* *
Cát vẫn chung thuỷ nắm lấy tay tôi cho đến khi vào tận nhà. Vài người làm trông thấy, che miệng cười đầy hàm ý. Tôi vẫn không quen được cách đối đãi này của anh nên trong lòng chỉ là sự ngại ngùng. Xuân Mai và Nam đang tưới nước cho cây ngoài vườn, trông thấy chúng tôi liền chạy lại chào.
Dù chỉ là một vài giây ngắn ngủi Nam nhìn xuống tay tôi nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Tôi từ từ giật tay ra khỏi Cát, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh vào phòng xem đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ chưa. Nếu thiếu gì thì kêu Xuân Mai bổ sung.”
Cát gật đầu rồi hướng phía phòng đi thẳng. Xuân Mai cũng hiểu ý nên nhanh chóng theo sau. Trước khi Cát đi còn nghịch ngợm véo má tôi một cái, tôi dở khóc dở cười không biết giấu mặt vào đâu.
Xuân Mai đi Nam cũng định quay lại công việc còn đang dang dở. Tôi gọi anh lại nhưng quên mất mình muốn nói điều gì.
“Anh đã khoẻ chưa, sao phải ra đây làm việc?”
“Tôi khá hơn rồi. Làm chút việc nhẹ cho gân cốt dãn ra.”
“Tôi…”
“Nếu không có gì quan trọng thì tôi đi làm việc tiếp đây”
“Ừm, anh đi đi.”
Tôi nhớ ra mình muốn hỏi anh những gì. Tôi muốn biết đêm đó anh đã khó khăn đến mức nào khi phải một mình chống chọi lại với đám sơn tặc kia. Lúc anh rơi xuống núi cùng những vết thương trên người, anh đã đau đớn ra sao. Tất cả mọi chuyện về anh những ngày qua tôi đều muốn nghe tường tận. Nhưng sao từ lúc Nam về dường như anh lại cố ý lãng tránh tôi?
Mấy lần tôi ở nhà trước anh kiếm chuyện đằng sau để làm. Tôi ra vườn thì anh ra nhà trước. Thậm chí lúc tôi đi đến nhà Nhược Lan, kêu anh theo anh cũng giữ khoảng cách với tôi. Cát thì mấy ngày trước khi về Hải Đông hầu như luôn dính vào tôi không rời.
Đêm trước khi Cát về Hải Đông tôi đang ngủ thì phát hiện một cánh tay ôm chặt lấy mình. Tôi giật mình định quay lại thì giọng Cát thỏ thẻ: “Đừng quay lại, anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon thôi.”
Tôi nằm im như lời anh, lên tiếng: “Sao anh không ngủ phòng anh cho yên tĩnh. Bên này tôi ngủ hay trở mình, sợ động đến anh.”
Tay Cát tìm đến tay tôi, nắm thật chặt: “Anh sợ lắm!”
“Sao lại sợ?”
“Lúc trước anh lạnh lùng với em bao nhiêu thì cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ rời xa anh. Nhưng từ lúc anh thú nhận tình cảm dành cho em, anh có cảm giác mình không thể giữ được em nữa. Mấy đêm trước anh đều mơ, thấy em quay lưng về phía anh, dù anh cố gắng thế nào cũng không giữ được em.”
Tôi thấy điều Cát nói thật mơ hồ. Tôi đã quyết định ở bên anh suốt cuộc đời này, làm sao có thể bỏ anh được. Trừ khi… đó là cái chết. Tôi nhẹ nhàng an ủi anh: “Anh lại lo lắng rồi. Tôi đã là vợ anh, không thể nào rời khỏi anh được.”
Cát siết chặt lấy tôi, lời nói nửa như đùa, nửa như đe doạ: “Nếu em có ý định rời xa anh, dù là chân trời góc bể, anh cũng tìm ra em!”
Còn nhớ hai năm trước lúc chúng tôi về lại Diễn Châu, chúng tôi cũng ngủ chung trên một chiếc giường. Lúc đó anh quay lưng về phía tôi, không biết đã nghĩ những gì. Tôi nhiều lần muốn chạm vào tấm lưng ấy, muốn anh có thể quay lại nhìn lấy tôi một lần, nhưng anh vẫn lặng yên. Hôm nay anh lại nằm sau tôi, tôi cũng không thấy được mặt anh, không biết tâm tư anh bây giờ sẽ như thế nào. Chỉ có hơi thở anh, khi dồn dập, khi từ từ, như thể giấc ngủ của anh không được ngon. Tôi không dám trở mình, sợ làm anh thức giấc. Cát làm đúng như những gì anh đã nói, đêm hôm đó chỉ ôm lấy tôi mà ngủ.
Còn tôi, cả một đêm dường như thức trắng vì anh.
Đến khi tôi tiễn Cát lên xe ngựa về Hải Đông, anh còn nắm lấy tay tôi kỳ kèo: “Hay em lên xe về luôn đi. Ra tết anh cùng em trở ra thăm Nhược Lan.”
Biết anh không muốn xa tôi nhưng tôi vẫn từ chối: “Quần áo tôi còn chưa thu xếp. Anh về đó trước đi, chỉ mười ngày thôi, tôi sẽ nhanh chóng có mặt cùng anh.”
Cát hờn dỗi đôi lúc rồi cũng đồng ý với tôi. Anh còn cẩn thận căn dặn Xuân Mai phải chăm sóc cho tôi thật tốt. Lúc xe chuẩn bị rời đi, anh ngoắt tay với tôi, tôi vừa thò đầu vào trong xe đã nhanh chóng bị anh đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ: “Sanh thần năm nay của em, anh sẽ cho em một bất ngờ.”
Mặt tôi hết tím rồi lại đỏ. Tiểu Mẫn trong xe cùng Cát thấy cảnh ấy ngại ngùng quay mặt sang một bên. Tôi tức giận đánh vào ngực anh mấy phát, nhưng có vẻ người ngoài nhìn vô lại nghĩ tôi đánh yêu.
Chiếc xe ngựa rời đi, chẳng mấy chốc nhỏ dần nhỏ dần. Cát còn thò đầu ra cửa sổ, nhìn về phía tôi vẫy chào. Tôi đưa tay lên chào anh, chợt nhớ đến những gì đêm qua Cát nói. Tôi vốn không nghĩ gì hết, nhưng sao lời anh làm tôi bất giác lo lắng, giống như lần chia tay này chúng tôi lâu lắm mới gặp lại.
Lần đầu tiên Xuân Mai trêu tôi: “Có vẻ cậu mợ bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
Tôi không biết mình có thật sự vui hay không. Đáy lòng tôi chỉ là một sự lo lắng mơ hồ…