Sau khi cô công khai mối quan hệ của mình với Tiêu Chính Vũ, mẹ cô đã gọi điện nhiều lần để yêu cầu cô đưa anh về nhà nhưng Nhạc Thanh Dao đã từ chối với nhiều lý do khác nhau. Anh ấy đang đi công tác, anh ấy có một cuộc họp rất quan trọng, anh ấy rất bận…
Nhạc Thanh Dao gần như không tìm được cớ, “Mẹ, người ta là sếp của công ty, hàng ngày phải giải quyết nhiều việc, buổi tối về nhà còn phải tăng ca.”
Tằng Mẫn Lệ nói: “Vậy thì con cho mẹ số điện thoại để mẹ nói chuyện với nó.”
Nhạc Thanh Dao hỏi: “Mẹ với anh ấy thì có chuyện gì để mà nói?”
“Nó và con gái mẹ ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả bố mẹ cũng không chịu gặp, mẹ nghi ngờ nó có đáng tin cậy không.” Tằng Mẫn Lệ nói.
“Không, mẹ, anh ấy tốt lắm, nhưng anh ấy rất bận.”
Tằng Mẫn Lệ quyết tâm nhìn thấy anh, “Vậy thì, con trở về vào tối nay, ngày mai mẹ sẽ cùng bố con về nhà gặp nó, việc này không có vấn đề gì chứ.”
Nhạc Thanh Dao xoa xoa trán, thái độ của mẹ rất kiên quyết khiến cô đau đầu, “Mẹ, thôi, không cần phiền phức vậy. Lát con sẽ hỏi anh ấy sau để xem liệu có thể dành thời gian để tới gặp bố mẹ không. “
Tằng Mẫn Lệ trên mặt cuối cùng cũng cười, “Được, mẹ nói con nghe, nếu nó không tới, chúng ta cùng lắm thì đi gặp.”
Đối với mẹ mình, Nhạc Thanh Dao hoàn toàn không có cách nào.
Vu Tĩnh Lan chạy tới nói: “Chị Dao, nhân viên đang tìm chị.”
“Chị sẽ đến ngay.”
Nhạc Thanh Dao cất điện thoại và đi đến trường quay.
Sau khi quay xong cảnh buổi sáng và trong giờ nghỉ trưa, Nhạc Thanh Dao gọi điện thoại cho Tiêu Chính Vũ, “Tiêu tổng, tối nay anh có rảnh không?”
“Nói đi.”
“Không phải chuyện gì quan trọng, nếu anh có rảnh thì tôi mới nói.”
“Có rảnh.”
Nhạc Thanh Dao thẹn thùng nói: “Là như vậy, mẹ tôi muốn gặp anh. Thật ra đã thúc giục mấy lần, tôi nói anh rất bận không có thời gian…”
“Khi nào?”
“Hôm nay, thực ra là sinh nhật của bố tôi. Mẹ tôi muốn anh về ăn bữa cơm. Bố tôi nấu ăn khá ngon. Anh có tới không?”, Nhạc Thanh Dao dừng lại, không đợi Tiêu Chính Vũ nói đã nói thêm: “Nếu anh bận, không đi cũng không sao, tôi đã nói là anh đang đi công tác rồi. “
Tiêu Chính Vũ: “Nếu là gặp bố mẹ em, dù có bận tôi cũng sẽ sắp xếp thời gian.”
Nhạc Thanh Dao rất cảm động, “Lần sau sinh nhật bố anh, dù bận thế nào tôi cũng sắp xếp thời gian!”
Tiêu Chính Vũ: “……”
Vu Tĩnh Lan cầm cơm hộp lại đây, “Chị Dao, hôm nay ăn gà nướng!”
“Em ăn cơm trước đi, chị qua sau.” Nhạc Thanh Dao nói: “Về đến nhà tôi phải mất hơn ba giờ, tôi đã nói với đạo là xin nghỉ phép lúc 4 giờ chiều nay. Tầm đó anh tới đây đi, từ phim trường về nhà của tôi tiện hơn. “
“Được.”
Tiêu Chính Vũ treo điện thoại, nhấc điện thoại cố định và gọi cho trợ lý, “Đến văn phòng của tôi.”
Chỉ chốc lát sau, Quan Cảnh Hoa mở cửa tiến vào, đi trước bàn làm việc, “Tiêu tổng.”
“Cậu gửi thông báo. Cuộc họp sáng mai sẽ được hoãn lại đến sáng ngày kia.”
“Vâng.”
Tiêu Chính Vũ tiếp tục nói: “Sau ba giờ chiều cho đến sáng mai, tôi sẽ không có mặt trong văn phòng. Văn bản khẩn cấp không đặc biệt quan trọng phải có phó tổng ký. Những việc quan trọng chờ tôi trở lại.”
“Tốt.” Tiêu Chính Vũ hiếm khi thay đổi kế hoạch tạm thời, Quan Cảnh Hoa thuận miệng hỏi thanh, “Tiêu tổng có phải hay không chuyện khẩn cấp?”
“Việc nhà mà thôi.” Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt trả lời.
Buổi chiều 3 giờ, Tiêu Chính Vũ đúng giờ từ công ty xuất phát đi tới phim trường.
Sau khi đến phim trường, Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần đang ngồi trên ghế cạnh nhau, cả hai cùng nhau đọc kịch bản và thảo luận về cách diễn.
Nhạc Thanh Dao: “Ở chỗ này, nam chính giáo huấn nữ chính nên rất tức giận, chính là loại tức giận bùng nổ, vì yêu nữ chính nên giận nữ chính đã hành động nông nổi, một mặt anh trách cô vì là sếp, mặt khác vì rất lo lắng cho cô nên anh cũng sẽ có tâm lý hoang mang lo sợ mất mát trong mình, nghiêm khắc nhưng tràn đầy tình cảm.”
Vu Trạch Thần cười cười, “Phân tích rất có đạo lý, em rất chuyên nghiệp.”
Nhạc Thanh Dao: “Từ “chuyên nghiệp “không phù hợp với tôi. Tôi chỉ thuần túy thích cuốn tiểu thuyết này. Sau khi đọc nó vài lần, tôi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ ra lời thoại.”
“Thật sao?” Vu Trạch Thần nói: “Thảo nào mấy ngày nay em thể hiện rất tốt.”
“Quá khen quá khen.”
“Chuẩn bị xong chưa?”
Đỉnh đầu vang lên một thanh âm, Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiêu Chính Vũ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Vu Trạch Thần chào một tiếng, “Tiêu tổng.”
Nhạc Thanh Dao kiểm tra thời gian, đã đúng bốn giờ, cô nói với Vu Trạch Thần nói: “Hôm nay tôi có việc phải làm. Ngày mai chúng ta hãy thảo luận tiếp.”
“Được.”
“Đi.” Tiêu Chính Vũ vươn tay, Nhạc Thanh Dao nhìn nửa ngày mới phản ứng lại là anh muốn nắm tay cô, lúng túng đưa cho anh, Tiêu Chính Vũ dẫn cô ra khỏi phim trường.
Ở trên đường đi, Tằng Mẫn Lệ gọi điện thoại mấy lần hỏi đã đến nhà chưa, nghe được bà ấy rất chờ mong gặp được bạn trai của con gái.
Nhạc Thanh Dao giữa trưa gọi điện thoại đặt bánh kem 2 tầng ở cửa hàng gần nhà. Về nhà có thể tiện đường mang về.
Tới dưới nhà Nhạc Thanh Dao, Tiêu Chính Vũ xuống xe, mở cốp xe ra, bên trong có năm sáu hộp quà.
Nhạc Thanh Dao đang cầm bánh, ngẩn người nhìn hộp quà chất đầy thùng xe, “Anh đây là…”
“Lễ gặp mặt.” Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.
Anh đã chuẩn bị nhiều quà như vậy, nhìn hộp bao bì cao cấp kiểu phương tây cũng biết giá không hề rẻ.
Cầm món quà, Tiêu Chính Vũ đóng cốp xe lại, nhìn Nhạc Thanh Dao vẫn còn đang sững sờ, “Tầng mấy?”
“Tầng chín.” Sau đó cô nhìn những món quà mà Tiêu Chính Vũ đang cầm: “Kỳ thực, mua một ít táo là được rồi, anh mua nhiều quá.”
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: “Lần đầu gặp mặt, lễ không thể mỏng.”
Nhạc Thanh Dao: “……”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Đi thang máy lên tầng chín, Nhạc Thanh Dao đang định lấy chìa khóa mở cửa, cửa đã mở sẵn. Tằng Mẫn Lệ đã đợi mãi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, bà lập tức đi tới, mở cửa.
“Mẹ.” Nhạc Thanh Dao hô một tiếng.
Tằng Mẫn Lệ mỉm cười nhìn người đàn ông phía sau Nhạc Thanh Dao, Tiêu Chính Vũ chào một tiếng, “Bác gái.”
“Aiya, thằng nhóc này thật đẹp trai.” Tằng Mẫn Lệ bước sang một bên và để họ vào, “Nhanh lên, vào ngồi xuống.”
Tiêu Chính Vũ đưa món quà cho Tằng Mẫn Lệ, “Một chút quà nhỏ, bác hãy nhận lấy.”
Nhạc Thanh Dao nghe được Tiêu Chính Vũ những lời này, mím môi muốn cười, ngày thường Tiêu Chính Vũ có một khuôn mặt lạnh lùng và không nói nhiều. Thực sự hiếm khi nghe anh ấy nói những lời khách sáo.
Tằng Mẫn Lệ nhìn những thứ trong tay, “Ôi mua nhiều quá. Thật ra, có đến đây là được.”
Nhạc Quý Hoành từ trong phòng bếp đeo tạp dề đi ra, “Đã về rồi à, ngồi xuống trước đi, đồ ăn sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong.”
Tiêu Chính Vũ lễ phép mà hô một tiếng, “Bác trai.”
Nhạc Quý Hoành nhìn con rể tương lai, “Mau ngồi xuống, Chí Thành, mau đi ra, rót trà cho anh rể.”
Nhạc Chí Thành là em trai của Nhạc Thanh Dao, vẫn đang học trung học.
Tiêu Chính Vũ ngồi xuống ghế sô pha, Tằng Mẫn Lệ đem hoa quả rửa sạch đặt lên bàn
Nhạc Thanh Dao tìm chỗ đặt bánh xuống, Nhạc Chí Thành đang pha trà bên cạnh hỏi: “Chị ơi, chị mua loại bánh gì vậy?”
“Bánh phô mai trái cây.”
Nhạc Chí Thành bĩu môi, “Sao không mua chocolate.”
“Em thích nhưng bố mẹ không thích.” Nhạc Thanh Dao quay đầu lại liếc nhìn Nhạc Chí Thành, “Lần sau vào sinh nhật em chị sẽ mua chocolate cho.”
Nhạc Quý Hoành bưng món ăn cuối cùng ra, “Món ăn đã chuẩn bị xong, mau qua ăn tối!”
Tiêu Chính Vũ đứng lên, bước vào phòng ăn với Tằng Mẫn Lệ, trên bàn có năm món ăn, màu sắc, hương thơm và hương vị đều rất ngon. Nhạc Thanh Dao lấy chén đĩa và đũa ra, Nhạc Chí Thành mở tủ lạnh ra hỏi: “Anh rể, anh muốn uống loại đồ uống nào.”
Tiêu Chính Vũ nói: “Cái gì cũng được.”
Nhạc Thanh Dao khóe miệng giật giật, anh rể?
Trên bàn ăn, Tằng Mẫn Lệ liên tục đổ đầy thịt vào bát của Nhạc Thanh Dao, “Thật hiếm khi đến nhà một lần, nhớ ăn nhiều chút.”
“Vâng, cảm ơn bác gái.”
Nhạc Thanh Dao gắp một cái đùi gà, “Bố, ăn cái đùi gà.”
“Con cũng ăn đi.”
Sau bữa tối, cả nhà vừa trò chuyện vừa xem TV trong phòng khách, đa số là hai người lớn hỏi một số thông tin cơ bản về Tiêu Chính Vũ.
Tiêu Chính Vũ xuất thân từ một gia đình giàu có, còn Nhạc Thanh Dao là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, Tằng Mẫn Lệ hơi lo lắng rằng con gái mình sẽ bị người giàu chèn ép. “Chính Vũ, gia đình cậu đã gặp Thanh Dao chưa?”
“Gặp rồi ạ.”
“Gia đình không có phản đối chứ?”
“Bố mẹ cháu rất thích cô ấy.”
Tằng Mẫn Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười cười, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Nhạc Thanh Dao cùng Nhạc Chí Thành đem bánh kem bày ra, chuẩn bị hát một bài hát mừng sinh nhật và cắt bánh.
Tắt đèn, Nhạc Thanh Dao dẫn đầu hát một bài hát mừng sinh nhật, những ngọn nến trên bánh chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của cô. Tiêu Chính Vũ nhìn cô ở đối diện, từ từ nở nụ cười trên môi.
Thổi ngọn nến, Nhạc Thanh Dao mở chiếc bánh ra và mỗi người chia một phần.
Tằng Mẫn Lệ ăn bánh và nói: “Chính Vũ, đêm nay cậu ngủ cùng Chí Thành được không.”
Không đợi Tiêu Chính Vũ nói chuyện, Nhạc Thanh Dao nói: “Mẹ, Chính Vũ đã đặt khách sạn. Anh ấy sẽ trở lại khách sạn sau.”
“Như vậy sao được, tới trong nhà, trong nhà có chỗ ở, sao còn đi khách sạn.”
Nhạc Thanh Dao nói: “Chính Vũ thường quen với việc ngủ một mình trên giường lớn, nhưng anh ấy không quen với việc ngủ chung hai người.”
“Độc thân quen một người ngủ, về sau kết hôn, dù sao cũng phải thích ứng đi.” Tằng Mẫn Lệ nhìn Tiêu Chính Vũ, cười nói: “Chính Vũ, cháu nói đúng không.”
“Vâng.” Tiêu Chính Vũ lên tiếng.
Nhạc Chí Thành ăn dâu tây, nói: “Anh rể, đừng lo lắng, em khi ngủ cũng không động đậy, không giống như chị, khi ngủ có thể lăn xuống giường.”
Trên đầu Nhạc Thanh Dao dựng lên vài vạch đen, “Nếu tự khen mình thì hãy tự khen mình. Tại sao lại muốn lấy lịch sử đen tối của chị ra.”
Tiêu Chính Vũ nhìn về phía Nhạc Thanh Dao, cười như không cười, “Dáng ngủ của em thật sự không tốt lắm.”
Sau khi nghe những lời này, Tằng Mẫn Lệ ngạc nhiên che miệng lại, nghe những lời của Tiêu Chính Vũ, rõ ràng ám chỉ bọn họ đã cùng phòng. Nhưng nghĩ lại, giới trẻ bây giờ thoáng lắm, quen nhau ở chung cũng không là gì.