Dư Hân Khiết ôm hai tay, “Cơ hội này không cần cũng được, nếu đến lúc đó trực tiếp điều động nội bộ chọn Nhạc Thanh Dao, truyền thông châm ngòi thổi gió nói tôi bại bởi Nhạc Thanh Dao, thì mặt mũi tôi vứt đi đâu?”
Viên Hàng hít sâu một hơi, “Tùy em, em muốn đi thì đi, không muốn đi thì từ chối, dù sao bây giờ vẫn còn có mấy kịch bản đang đàm phán, không lo không có phim đóng.”
Dư Hân Khiết suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Không, Viên Hàng, nếu tôi từ bỏ 《 Ánh rạng đông ngày sau》, vậy chẳng phải là có lợi cho Nhạc Thanh Dao sao?”
Nhạc Thanh Dao tham gia show thực tế, mới phát sóng tập đầu tiên, đã được phần lớn người xem yêu thích, nếu ngay lúc này còn cho cô ta cơ hội diễn nữ chính, vậy thì vị trí Nhất tỷ của cô ta ở công ty sẽ có nguy cơ đe dọa.
Viên Hàng: “Anh và em nghĩ giống nhau, cũng không hy vọng cô ta nổi tiếng.”
“Nhưng chỉ cần một ngày cô ta vẫn còn ở bên Tiêu Chính Vũ, vậy vẫn sẽ có cơ hội nổi tiếng.” Dư Hân Khiết hơi hơi nheo đôi mắt, “Viên Hàng, anh nói, rốt cuộc có biện pháp nào để Tiêu Chính Vũ đá cô ta không?”
Lần trước cố ý tiêu tiền tìm người hắc cô ta, nhưng không thành công, ngược lại bị cô ta lợi dụng lăng xê một phen. Lúc này đây, Viên Hàng cũng không dám xằng bậy, nếu không vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
“Lúc trước không phải anh và cô ta là một đôi sao? Anh hẳn là biết rất nhiều bí mật của cô ta chứ.” Dư Hân Khiết ngồi vào bên cạnh, “Để Tiêu Chính Vũ thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ta, sau đó chia tay, có biện pháp nào không?”
Anh ta cùng Nhạc Thanh Dao yêu đương không lâu, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Nhạc Thanh Dao đưa ra yêu cầu chia tay, hiểu biết về cô cũng không phải rất nhiều. Khi ở chung cũng không tìm ra tật xấu gì đặc biệt phản cảm.
“Khi ở chung, có lưu lại ảnh chụp hoặc là ghi hình không?” Dư Hân Khiết suy nghĩ, “Nếu có, gửi Tiêu Chính Vũ xem, anh ta tuyệt đối sẽ không chịu đựng người phụ nữ của mình có gian tình với người đàn ông khác.”
“Anh và cô ta còn không chưa có tiến hành đến bước đó.”
Dư Hân Khiết cạn lời, “Vậy cái khác, ảnh chụp thân mật một chút, phải có chứ?”
Bọn họ không công khai quan hệ, cho nên thời gian anh ta và Nhạc Thanh Dao ở cùng không nhiều lắm, ở công ty chạm mặt cũng chỉ là giống đồng nghiệp bình thường chào hỏi một câu.
Địa điểm thử vai của 《 Ánh rạng đông ngày sau》là ở tòa nhà chính của YueYing ảnh thị, ban đầu nơi đây hoạt động theo hình thức phòng làm việc, sau này sản xuất ra mấy bộ phim điện ảnh xuất sắc, nên đã phát triển trở thành công ty.
Nhạc Thanh Dao tới trước nửa tiếng, nhân viên ở quầy lễ tân đã sắp xếp cho cô đợi trong phòng họp. Trong phòng họp có một mùi khói nhàn nhạt, Vu Tĩnh Lan liếc nhìn quanh phòng họp, nắm lấy cánh tay của Nhạc Thanh Dao, bí mật hỏi: “Chị Dao, chị có căng thẳng không?”
Nhạc Thanh Dao nhàn nhạt nói: “Còn ổn.”
“Em căng thẳng quá.” Vu Tĩnh Lan nói.
Nhạc Thanh Dao bất đắc dĩ nói: “Em có cái gì mà phải căng thẳng.”
“Không biết, chính là rất căng thẳng.” Vu Tĩnh Lan cũng cho rằng mình thật nực cười, “Đợi lát nữa đừng căng thẳng, nếu căng thẳng thì sẽ không thể hiện tốt được.”
“Ừm.”
Ngay sau đó, Hà Băng San cùng Dư Hân Khiết lần lượt bước vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Nhạc Thanh Dao nhìn thời gian, còn mười phút nữa là thời gian đã hẹn cho buổi thử vai, nhân ở quầy lễ tân nói: “Mọi người hãy đợi ở đây.”
Dư Hân Khiết vào phòng họp, Quách Ngọc Linh dùng bàn tay phẩy phẩy, giọng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được: ” Chị Hân, phòng họp này thật sự rất hôi.”
Nói mùi khói nhưng lại như đang ám chỉ.
Nhạc Thanh Dao đứng lên, nói với Vu Tĩnh Lan là toilet.
Dư Hân Khiết cũng phải đi toilet.
Nhân viên lễ nói toilet ở lầu hai, Dư Hân Khiết Nhạc Thanh Dao một trước một sau vào toilet.
“Tôi đã đọc kịch bản của bộ phim này. Cô không thích hợp với vai nữ chính chút nào.” Dư Hân Khiết nói với giọng khinh thường khi đi phía sau cô.
Nhạc Thanh Dao quay lại, “Cô vừa mới đọc kịch bản, còn tôi đã đọc bản gốc vài lần.”
“Hả, vậy thì sao?”
“Hôm nay cô tới đây thử vai, cô mặc quần áo và trang điểm…” Cô liếc nhanh từ trên xuống dưới, “Thật là ngược lại với nữ chính.”
Dư Hân Khiết nhìn xuống chiếc váy màu hồng của cô ta, trong khi Nhạc Thanh Dao hôm nay mặc trang phục bình thường. Nhân vật nữ chính của 《 Ánh rạng đông ngày sau》 là một cảnh sát, và cô ấy thường trông giống như một nữ hán tử, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, rõ ràng là không phù hợp với hình tượng của nữ.
Nhạc Thanh Dao vào toilet bên cạnh, Dư Hân Khiết rửa tay ở bệ rửa, từ trong gương, cô nhìn thấy một thông báo dán trên cửa phòng rửa: Cửa này bị hỏng, xin đừng đóng.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa đã bị đóng, rửa tay, rút khăn giấy và lau tay cho sạch sẽ. Khi bước ra ngoài, cô ta bỏ vật nặng chặn ở chân cửa, tiện tay đóng luôn cửa.
Nhạc Thanh Dao ra khỏi phòng và không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì cho đến khi cô rửa tay để đi ra ngoài, vặn nắm cửa và không phản ứng, và cô không thể kéo nó.
Lăn lộn một hồi, cánh cửa vẫn không động đậy. Nhạc Thanh Dao không mang theo điện thoại di động, vì vậy cô đập cửa hét lên: “Có ai không?”
Hô vài tiếng, không ai đáp lại, Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hiệu quả cách âm tốt hơn nên người ở ngoài không nghe thấy.
Nhân viên ở quầy lễ tân đến phòng họp nhắc nhở mọi người đến trường quay thử vai, Vu Tĩnh Lan rất lo lắng, tại sao Nhạc Thanh Dao quay lại?
Vu Tĩnh Lan đành phải tìm cái cớ nói: “Xin lỗi, bụng cô Nhạc không thoải mái, đang ở toilet, lát nữa sẽ về.”
“Được.” Nhân viên trả lời.
Hà Băng San nhắc nhở nói: “Đạo diễn Cao Nghị không thích diễn viên đến trễ, kêu cô Nhạc nhanh lên đi.”
“Vâng.” Vu Tĩnh Lan lo lắng chạy vào toilet trên tầng hai.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Vu Tĩnh Lan tới gần toilet, cô ấy nghe thấy giọng của Nhạc Thanh Dao, và nói với cửa: “Chị Dao, mau ra ngoài. Hai diễn viên còn lại đã đến trường quay.”
Nhạc Thanh Dao nói: “Cửa hỏng rồi, em có thể từ bên ngoài mở ra thử.”
Vu Tĩnh Lan vặn nắm cửa và thấy rằng tay nắm cửa đã bị hỏng. “Không thể mở được.”
Vu Tĩnh Lan để ý đến thông báo dán trên cửa, “Chị Dao, cửa này bị hỏng, cửa bị dán thông báo không đóng được.”
Nhạc Thanh Dao vừa rồi cũng không có chú ý, nghĩ thầm nhất định là Dư Hân Khiết đóng lại! Bà nó!
Khóa cửa này bị hỏng, dù có kêu cứu lúc này, những người không chuyên nghiệp nhất thời sẽ không mở được. Nếu chờ mở khóa người lại đây, làm không tốt, còn bị đưa tin. Bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh, loại tin tức này nghe không được vẻ vang cho lắm.
Lần đầu tiên đi thử vai nữ chính, cô ấy không muốn đến muộn. Hai nữ diễn viên còn lại cũng không muộn, một diễn viên trẻ mới thăng tiến trong làng giải trí đã muộn, chắc hẳn cô ấy đã để lại ấn tượng không tốt cho đạo diễn.
Theo kinh nghiệm của cô, không khó để tháo ổ khóa bên trong cửa miễn là bạn có dụng cụ.
Nhạc Thanh Dao dựa vào cửa, “Tĩnh Lan, đi mượn cái kẹp và cái kìm!”
“Mượn cái này làm gì?”
“Cạy cửa!” Nhạc Thanh Dao dặn dò: “Dưới cửa có một đường kẻ, đừng mượn cái lớn quá, cắm vào cũng không được. Cũng đừng nói cho quá nhiều người biết, bị mắc kẹt ở đây. “
“Ồ, được rồi.” Vu Tĩnh Lan quay lại và hỏi quầy lễ tân mượn dụng cụ. Cô lễ tân lấy hộp dụng cụ ra và cô ấy chọn một vài cái nhỏ hơn.
Chỉ cần nhét một chiếc tuốc nơ vít nhỏ và một chiếc kìm vào bên dưới cánh cửa.
Sau khi Nhạc Thanh Dao lấy dụng cụ, đầu tiên dùng kìm tháo nắp trang trí trên tay nắm cửa, để lộ những con ốc trên đó. Sử dụng tuốc nơ vít để tháo từng vít một, kéo trụ khóa ra, sau đó tháo hai vít nhỏ khác trên bảng điều khiển và có thể tháo tay cầm.
Sau khi tháo nó ra, Nhạc Thanh Dao phát hiện ra rằng lõi vuông của ổ khóa cửa nối với tay cầm đã bị hỏng khiến tay cầm không hoạt động được. Cô thay thế lõi vuông bằng đầu kìm và đưa nó vào lỗ của lõi vuông, đầu kìm tròn, và lỗ lõi vuông là hình vuông, không khớp nhau.
“Chị, thế nào rồi? Chị mở ra được không?”
Nhạc Thanh Dao nghĩ ra một cách, dùng hai tay cầm hai bên kìm, hơi mở kìm, để đầu trước của kìm tựa vào hai mặt đối diện của lỗ lõi hình vuông, sau đó dùng hai tay vặn mạnh, và cuối cùng lắc lắc, nhưng trước khi cô có thể mở cửa một lần nữa, nó lại bật trở lại.
Nhạc Thanh Dao hét vào cửa: “Tĩnh Lan, em ở bên ngoài đẩy cửa, không cần quá dùng sức.”
“Vâng.”
Nhạc Thanh Dao lại cố gắng cầm kìm vặn lỗ lõi hình vuông. Thời tiết nóng nực, trong phòng tắm không có thiết bị làm lạnh, mồ hôi trên trán lấm tấm lớp trang điểm của cô, may mà trang điểm mắt của cô không quá đậm, nếu không toàn bộ khuôn mặt sẽ trở thành một khuôn mặt mèo.
Bang một cái, cửa mở ra, Nhạc Thanh Dao cảm thấy nhẹ nhõm, Vu Tĩnh Lan hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng mở được rồi!”
Nhạc Thanh Dao đưa kìm cho Vu Tĩnh Lan, và liếc nhìn khóa cửa trên mặt đất, “Tĩnh Lan, giúp thu dọn ở đây, chị sẽ đi thử.”
“Được, chị đi mau.”
Nhạc Thanh Dao vội vàng đến trường quay, Dư Hân Khiết cùng Hà Băng San đã hoàn thành buổi thử, Cao Nghị nói: “Cả hai đều diễn tốt. Hãy quay về và chờ tin tức.”
“Đạo diễn!” Nhạc Thanh Dao thở hổn hển mà đỡ khung cửa, “Xin lỗi tôi tới trễ.”
Cho dù người bên kia là bạn gái của Tiêu Chính Vũ, Cao Nghị vẫn mặt mũi đen sì tức giận, “Nghệ sĩ đến muộn thật là vô lễ. Hồi còn đi học cô giáo không dạy à?”
Dư Hân Khiết vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Nhạc Thanh Dao liếc cô ta một cái rồi giải thích với đạo diễn: “Kỳ thực tôi đến rất sớm. Cửa toilet trên lầu hai bị hỏng nên đến muộn.”
Bên cạnh Trần Dự Chung nói tốt cho Nhạc Thanh Dao, “Lão Gao, tôi nghe nói cửa nữ trên lầu hai quả thực bị hỏng.”
Cao Nghị nhìn về phía Nhạc Thanh Dao, “Là một nghệ sĩ, bất kể khi nào, cũng không nên viện cớ đi muộn.”
“Thực xin lỗi.” Nhạc Thanh Dao xin lỗi.
“Tuy nhiên, lần này cô được tha thứ.” Cao Nghị nhìn cô, biết Tiêu Chính Vũ đã bỏ tiền ra đầu tư nên đành phải ra mặt, “Tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
Nhạc Thanh Dao ánh mắt sáng lên, “Cảm ơn đạo diễn.”
Trang điểm trên khuôn mặt của Nhạc Thanh Dao có hơi nhòe nhưng không ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất của cô. Cao Nghị đưa cho cô một kịch bản, một cảnh mà nhân vật nữ chính tham gia vào một cuộc đấu súng với những kẻ buôn bán ma túy trong rừng.
Trần Dự Chung đưa cho cô một khẩu súng đồ chơi và nói, “Biểu hiện cho tốt nhé.”
“Vâng.”