Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 7



Chương 7:

“Mẹ!”

Chân cô bị một cánh tay mềm mại ôm chặt cứng, Lâm Quán Quán lập tức định thần lại, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy chói lóa cả mắt.

Một cô bé trắng trẻo hồng hào chừng ba bốn tuổi đang ôm lấy chân cô, cô bé có phong cách thật khác lạ, mái tóc xù mì đầy cá tính, khoác chiếc áo da đính nút kim loại, bên dưới mặc chân váy voan tua rua đính kim sa lấp lánh trông rất phô trương, dưới ánh đèn, kim sa phản chiếu ánh sáng đủ màu khiến người ta lóa mắt.

“Bé ơi, con nhận nhầm người rồi hả?”

Cô nhóc lắc nguầy nguậy mái đầu xù mì, mặt đầy kiêu hãnh, “Con có phải trẻ lên ba đâu, làm sao nhận nhầm được, mẹ chính là mẹ của con!”

“Vậy năm nay con mấy tuổi?”

Cô nhóc giơ ra bốn ngón tay, líu lô nhấn mạnh thêm, “Bốn tuổi! Hai hôm trước con mới qua sinh nhật ba tuổi, giờ đã sang bốn tuổi rồi!”

Quả đúng là không phải trẻ lên ba nữa, khóe miệng Lâm Quán Quán co giật!

Xưa nay Lâm Quán Quán không thích đứa trẻ nào ngoại trừ Duệ Duệ, nhưng không biết tại sao, bị cô nhóc này ôm lấy, cô lại không hề thấy phản cảm.

Nếu năm xưa đứa con gái sinh đôi của cô sống sót được, chắc cũng sẽ đáng yêu như thế này.

Anh mắt Lâm Quán Quán dịu hẳn lại.

“Cô bé…”

“Mẹ ơi mẹ vào đây mau!”

“Ơ…”

Cô nhóc không đợi Lâm Quán Quán lên tiếng, đã túm tay kéo cô vào một căn phòng đặt riêng, “Mau vào đây này mẹ ơi!”

Vòng qua cánh cửa hình vòm bước vào phòng ăn, Lâm Quán Quán mới phát hiện trong phòng còn có hai người khác.

Một nam một nữ ăn vận chỉnh chu, ngồi đối diện nhau đang dùng bữa.

Từ góc độ của Lâm Quán Quán chỉ có thể nhìn được bóng lưng người nam, nhưng vừa khéo có thể trông thấy khuôn mặt người nữ, không đợi cô bình tĩnh lại, cô nhóc đã kéo tay cô xông tới.

“Bà thím, đây là mẹ của tôi nè, sao hả, đẹp không, bỏ xa bà thím mười con phố chưa! Tôi nói nghe nha, nhan sắc của bà thím đừng nói là lọt được vào mắt của bố tôi, đến cửa của tôi còn không qua nổi nữa là, tôi không có muốn em trai em gái của mình sau này trông như yêu quái già đen thui đâu!”

“Con, con…” Người nữ tức đỏ mặt.

Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Bố một lòng một dạ với mẹ tôi, bọn lẳng lơ diêm dúa các người không quyến rũ được đâu, nên cô hãy bỏ cuộc sớm đi!”

Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Bố một lòng một dạ với mẹ tôi, bọn lẳng lơ diêm dúa các người không quyến rũ được đâu, nên cô hãy bỏ cuộc sớm đi!”

————————

Lâm Quán Quán chợt hiểu ra.

Đôi nam nữ trước mặt chắc có lẽ đang coi mắt, còn đứa bé dắt cậu chàng nhà cô là con gái của người nam, cô nhóc không vừa ý với đối tượng coi mắt của bố nên kéo cô tới để phá.

Lâm Quán Quán đau đầu nhức óc.

Ăn bữa cơm thôi mà cũng gặp phải tình huống thế này.

Lâm Quán Quán ngồi xuống, “Này nhóc…”

“Mẹ, con biết mẹ tủi thân.” Cô nhóc diễn quá sâu, không đợi cho Lâm Quán Quán kịp lên tiếng, mắt đã long lanh đột nhiên nhào vào lòng cô, “Vì ông bà nội không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà nên mẹ và bố yêu nhau chỉ có thể lén lút ở bên nhau… Mẹ yên tâm, ông bà nội không thương mẹ, có Tâm Can thương mẹ, Tâm Can chỉ có mẹ là mẹ thôi! Cả bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có một mình mẹ, gia đình ta có thế nào cũng sẽ không chia cắt đâu.”

Cô nhóc nói rồi gục vào lòng cô nức nở, Lâm Quán Quán cảm nhận được người cô nhóc khẽ run run, phần áo trước ngực cô ướt nhòe.

Lâm Quán Quán chợt động lòng thương cảm khôn nguôi.

Đứa trẻ này thật đáng thương.

Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế rồi có bố dượng, chắc chắn cô bé lo sợ sau khi bố cưới mẹ kế về sẽ không còn thương mình nữa, nên mới phản đối việc bố đi coi mắt đến vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.