Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù ( Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 18



Việc bà Trương ra măt, Trương Khải Minh rất nhanh liền biết, vẻ mặt của ông cực kỳ áy náy đến tìm Trương Hàng, trong thần sắc còn tràn đầy uể oải. ông rốt cuộc cũng hiểu được, muốn nhận Trương Hàng quay về bất quá chỉ là một mình ông tình nguyện, trừ ông ra, người nhà họ Trương sợ rằng sẽ không còn ai vẫn yêu thương đứa bé này, cũng không chờ mong cậu quay lại. Trương Hàng nếu thật sự quay về, sợ rằng chỉ nhận đến thương tổn càng lớn hơn.

“Ba, con cũng không phải đang đấu khí cùng với ba,” Trương Hàng chăm chú hướng về phía Trương Khải Minh nói, Đại Hắc vẫn rất thành thật ngồi bên cạnh cậu, “Con thực sự tin rằng mình có thể sống tốt. Dạo này con vẫn tự học chữ nổi, biết được không ít chữ, sau này còn có thể học một nghề nào đó, tìm việc làm thật tố.”

Trương Khải Minh thở dài thật sâu, ông rốt cục cũng phải lùi bước trước hiện thực.

“Chí ít cũng để ba chu cấp cho con đến lúc con có thể tự lập đi tìm việc làm, được không?” Nói đến đoạn này thì ngữ điệu của Trương Khải Minh lại mang theo một ít vẻ cầu khẩn, vì sao ông lại bất hạnh như vậy, là bản thân mình đi chăm sóc người khác vậy mà còn phải khẩn cầu đối phương cho mình cơ hội. Lúc này trong lòng Trương Khải Minh còn có một điểm hối hận mơ hồ, nếu như ngày đó lúc phát hiện thân thế của Trương Hàng ông có thể tỉnh táo hơn một chút, xử lý việc kín đáo một chút, không đem chuyện này nói cho người khác biết mà chỉ tự mình len lén lấy mẫu gien đi xét nghiệm thì tốt biết bao nhiêu. Như vậy, chí ít, sau khi mình tỉnh lại từ cơn thịnh nộ cũng không đến mức làm ra một loạt hành động khiến bản thân phải hối hận, càng không đến mức khiến đứa bé này trở nên cơ khổ không có người nương tựa.

Không, Hàng Hàng cũng không phải cơ khổ bơ vơ. Thần sắc của Trương Khải Minh mang theo vẻ có lỗi nhìn Trương Hàng đang thân mật gãi gãi lỗ tai Đại Hắc, ông nhớ đến ngày đó khi chính mình đánh Trương Hàng lại bị Đại Hắc cắn một cú. Một bên là tổn thương, một bên là thủ hộ… có lẽ từ một khắc ông ra tay đó, bản thân đã đánh mất quyền lợi chăm sóc đứa bé này.

“Ba ” Trương Hàng cầm tay Trương Khải Minh nói, “Trong lòng ta, người vĩnh viễn vẫn là ba của ta, người ba tốt nhất.”

Những lời này là đang khẳng định tư cách của Trương Khải Minh, cho biết cậu nguyện ý để ông chăm sóc.

Đứa trẻ này đã tha thứ cho ông, cũng không để tâm những chuyện lúc đầu, càng không để tâm lời nói tàn nhẫn của mẹ mình ngày đó, cuối cùng, cậu vẫn tha thứ cho ông. Trương Khải Minh cố sức ôm lấy Trương Hàng, đôi mắt lưng tròng đầy nước, ông vỗ vỗ vai Trương Hàng, nói: “Con ta, từ nhỏ đến lớn đều là ưu tú nhất, sau này cũng phải là ưu tú nhất!”

Trương Hàng vui mừng nở nụ cười, mặc kệ quá khứ như thế nào, Trương Khải Minh vĩnh viễn đều là cha của cậu, đó là sự thật không thể thay đổi của tình yêu thương kéo dài mười mấy năm trời.

Biết Trương Hàng ở nhà của Tiếu Nhâm không quá thuận tiện, Trương Khải Minh liền bắt đầu xem xét nhà ở sau lưng cha mẹ mình, ông định mua cho Trương Hàng một căn nhà nhỏ, kết ấu đơn giản, thích hợp cho người khiếm thị. Năm 2006, giá nhà đất ở thành phố này cũng không coi như quá đắt, Trương Khải Minh càng không thiếu tiền, hoàn toàn có thể chi trả.

“Nói cha cậu đừng mua phòng ở nữa,” sau khi Tiếu Nhâm biết chuyện này thì không ngừng vỗ vai Trương Hàng nói, “Ở đây với anh không tốt sao? Anh mỗi ngày về nhà đều thấy có người đợi mình, thật giống như đang giấu một cô vợ nhỏ, tốt biết bao nhiêu… Ôi, Đại Hắc mày đừng cắn lỗ tai tao chứ! Tao đã nói dạo này mày càng lúc càng càn rỡ rồi, mày còn như vậy tao liền tìm cho Hàng Hàng một con chó dẫn đường mới, lại đem mày đi làm thịt, nghe nói thịt chó mực là ăn ngon nhất đó!”

Càng ngày càng càn rỡ là ngươi! Vậy mà cũng dám nói Hàng Hàng nhà chúng ta là cô vợ nhỏ của ngươi? Lục Thừa Nghiệp cứ cắn mãi không tha lỗ tai của Tiếu Nhâm, chỉ là cũng không thật sự dùng sức khiến người bị thương, chỉ khiến đối phương tê ngứa một chút mà thôi. Hiện tại lực khống chế của hắn đối với thân thể này đã rất tốt rồi, giữa lý trí và bản năng hắn đã có thể khống chế và đè ép, để cho lý trí vĩnh viễn chiếm thượng phong.

Trương Hàng cười to không ngừng, men theo thanh âm ôm lấy Đại Hắc, đưa ngón tay vào miệng của hắn khẽ đẩy ra, để hắn không tiếp tục dằn vặt lỗ tai của Tiếu Nhâm nữa. Ngón tay thon dài đặt trên đầu lưỡi, Lục Thừa Nghiệp nháy mắt mấy cái, quen thuộc đem toàn bộ bàn tay của Trương Hàng đều liếm qua một lần, sau đó lại đặt hai đầu ngón tay trong miệng cắn nhẹ, không đau, chỉ là răng nanh ma sát khiến đầu ngón tay có một loại cảm giác nhột nhạt thật nhẹ. Trương Hàng sau khi mất đi thị giác thì những giác quan khác cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, bị Đại Hắc liếm cắn như vậy, cảm giác tê ngứa từ trên tay không ngừng truyền đến, cậu dùng tay kia vỗ vỗ mặt của Đại Hắc một chút, giải phóng bàn tay rơi vào miệng chó của mình ra ngoài, dùng khăn giấy xoa xoa.

Tiếu Nhâm xoa xoa lỗ tai, nói khẽ với Trương Hàng: “Hàng hàng, cậu có phát hiện gần đây Đại Hắc càng lúc càng có xu thế thành tình? Anh đã nói với cậu, cảnh khuyển trong sở của anh có người chuyên môn huấn luyện, có thể nghe hiểu phần lớn ngôn ngữ con người, tinh khôn cực kỳ, anh còn tưởng đó là con chó thông mình nhất thế giới rồi. Thế nhưng sau khi gặp Đại Hắc, nói thật lòng, con cành khuyển kia liền bị Đại Hắc một chiêu nốc ao ngay cả tăm cũng không sủi, con chó này của cậu cũng quá thông minh rồi! Cậu biết không? Ngày hôm qua khi anh về nhà, dưới chân nó đang đạp remote, rõ ràng đang xem kênh tài chính kinh tế nha, những gì bên trong đó nói ngay cả anh cũng nghe không hiểu!”

Thân thể Lục Thừa Nghiệp cứng đờ, lỗ ta bởi vì đang ngậm ngón tay của Trương Hàng mà dựng lên trong nháy mắt tiu nghỉ xuống, ngay cả cái đuôi đang lay động cũng ủ rũ kep giữa hai chân, giống như một con chó sói không chút tiến động chạy đến bên cạnh Trương Hàng, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiếu Nhâm. Tiếu Nhâm thường ngày biểu hiện ra tính cách lơ là cẩu thả, vì vậy Lục Thừa Nghiệp cũng không phong fbị hắn, thế nhưng từ biểu hiện của đối phương lúc Vương Quế Anh đến mà xem xét, Tiếu Nhâm cũng không phải loại người đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt, tâm tư của hắn có điểm tinh tế, những chỗ không cần chú ý liền một chút ánh mắt cũng không thèm nhìn, chi tiết cần phải chú ý một sợi tóc cũng không buông tha, có lực nhạy bén quan sát, lực phân tích tinh chuẩn cộng thêm trực giác nhạy bén như dã thú, hoàn toàn la fmột người đáng sợ, tiền đồ không thể hạn lượng.

“Cậu nhìn xem, nhìn xem, nó hiện tại đang trừng mắt với anh kìa.” Tiếu Nhâm làm ra bộ dạng sợ sệt, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi Đại Hắc, trên sắc mặt còn  hiện ra nét nghi ngờ.

Trương Hàng lại là dị thường bình tĩnh vuốt ve bộ lông của Đại Hắc, ôn nhu nói: “Khi còn bé em cũng nghe qua không ít sự tích động vật có linh tính, tuy rằng có không ít chuyện có thể là bịa đặt, chỉ là không có lửa làm sao có khói. Đại Hắc so với chó bình thường thì thông minh hơn một chút, đặt ở cổ đại không chừng cũng có thể biến thành điều huyền diệu khó giải thích đâu.”

Giọng nói ôn hòa của cậu dịu dàng bình hòa sự nôn nóng trong lòng Lục Thừa Nghiệp, Đại Hắc ngoan ngoãn ghé vào bên chân Trương Hàng, cằm đặt trên đùi cậu yên lặng híp mắt, dịu ngoan như một con cừu. Trước đây nhà bạn Lục Thừa Nghiệp có nuôi chó, con chó đó luôn thích chân và giày của chủ nhân, vẫn luôn ôm chặt không chịu tha, trước đây hắn còn cảm thấy loài chó quả nhiên khẩu vị thật nặng, cái chân hôi rình của bằng hữu mình như vậy mà còn có thể ôm đến liếm tới liếm lui, hiện tại hắn cũng đã hiểu được vì sao.

Đây là mùi vị của chủ nhân, mùi vị của gia đình, là mùi vị khiến loài chó mê luyến lại an tâm. Cho dù có một chút mùi không thoải mái cũng không sao cả, chỉ cần có mùi vị của chủ nhân.

Đương nhiên, chận của Hàng Hàng hoàn toàn không hôi, vừa trắng vừa sạch.

Tiếu Nhâm nhìn chòng chọc và Đại Hắc một hồi, thấy con chó thành tinh này cứ an an ổn ổn ghé vào bên chân Trương Hàng, một tấc cũng không rời, mấy phần nghi hoặc trong lòng cũng thoải mái buông xuống.

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy đề làm gì đâu, cho dù thật sự là thành tinh, nếu Đại Hắc biến thành người phỏng chừng cũng chỉ có thể chiếu cố Hàng Hàng tốt hơn nữa. Huống chi… cũng có thể là hắn suy nghĩ nhiều đâu, Đại Hắc chỉ là thông minh mà thôi.

Phát hiện ánh mắt dò xét của Tiếu Nhâm tiêu thất, Lục Thừa Nghiệp yên tâm tựa đầu lên bắp chân Trương Hàng, cái lỗ tai lại nâng lên, thỉnh thoảng còn khẽ lay động. Hiện tại vẫn còn là mùa hè, nhiệt độ thật cao, Trương Hàng đang mặc một cái quần hộp lửng, chân dài lộ ra, cái đầu đầy lông tựa lên da thịt đối phương, lỗ tai không ngừng phẩy phẩy, thật sự khiến Trương Hàng vừa ngứa vừa nhột.

“Đại Hắc, đừng làm rộn, ngứa.” Trương Hàng cúi người bắt lấy lỗ tai Đại Hắc, lại bị hắn ‘Ư ử’ một tiếng cắn lấy đầu ngón tay không nhả ra.

Trương Hàng giơ tay lên, muốn giải phóng ngón tay của mình ra khỏi miệng chó, thế nhưng Đại Hắc cũng theo động tác của cậu mà ngẩng đầu lên, cuối cùng ngay cả chân sau cũng đứng thẳng dậy, thoạt nhìn chẳng khác gì bị hai ngón tay của Trương Hàng nhấc bổng lên.

Bộ dạng vô lại này của Đại Hắc khiến Trương Hàng nhịn không được phì cười, vươn tay kia nắm lấy cổ của Đại Hắc xoa xoa mạnh vài cái, áp mặt lên cổ của đối phương lẳng lặng nhắm mắt lại.

Tiếu Nhâm: “…”

Loại cảm giác bản thân hóa thành bóng đèn cực lớn như vậy quả thật không tốt chút nào, Hàng Hàng, cậu vẫn là mau mau dẫn theo con chó nhà cậu dọn ra ngoài trãi qua thế giới hai người đi!

Không, là thế giới một người một chó mới đúng…

++++++++++++

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Gần đây không hiểu vì sao lại đặc biệt mệt mỏi, luôn lười gõ chữ. Ta nghỉ có thể mình cần một bạn nhỏ cầm roi da thúc giục một chút. Ai tới?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.