Long Hồn Hành Giả

Chương 57: Giải quyết xong chi nhánh Thanh Châu



Nhìn thấy khẩu AK47 trợ thủ đắc lực của Tả Long, khóe mắt ông lão kia như nứt ra.

“Nhóc con, lẽ nào mày cho rằng hai khẩu súng kia có thể ngăn cản tao giết mày chắc?”

Ông lão kia vừa nói xong, trên người chợt tỏa ra một luồng khí thế.

Khí thế ấy lập tức thổi bay tro bụi trong phòng.

Tả Long vui vẻ.

“Không tệ đó chứ, vậy mà lại là võ giả đỉnh phong”.

Ông lão này mạnh hơn cái tên Trần Đào kia rất nhiều.

Nội kình của võ giả đỉnh phong sẽ biến đổi thành một loại cương khí vờn quanh người, đao kiếm khó có thể phá nổi.

Chẳng hạn như giờ Tả Long cầm AK47, nếu cách xa hơn một chút và phát nào cũng có thể bắn trúng ông lão kia thì vẫn sẽ làm ông ta bị thương, thậm chí bắn chết được ông ta.

Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, dù có bắn trúng hết cũng không thể nào phá hủy được cương khí bảo hộ kia.

Ông ta kinh ngạc:

“Cũng không hổ với cái tên Long Vương đó, vậy mà có thể nhận ra cảnh giới của tao. Xem ra, bản lĩnh của mày cũng không chỉ giới hạn trong cái loại múa đao bắn súng như lính đánh thuê”.

Tả Long cười, sau đó giơ hai khẩu AK47 lên.

Ông lão nhíu mày: “Gàn bướng ngu xuẩn, hay là mày không biết sự đáng sợ của cương khí bảo hộ!”

Tả Long khẽ lắc đầu, nói: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dùng nắm tay đánh chết ông, giờ chỉ là định giải quyết mấy con tôm thôi”.

Bụi mù bị ông lão thổi bay, Tả Long nhìn thấy trong góc hai bên trái phải còn có hai người một nam một nữ còn sống, chỉ có điều đều bị thương nặng.

Lời của Tả Long đương nhiên cũng bị họ nghe được, đều mở miệng cầu cứu: “Trưởng lão cứu tôi với!”

Bằng, bằng!

Sau hai tiếng súng, giữa trán một nam một nữ kia lập tức trúng đạn, nằm vật ra đất.

Bắn xong, Tả Long ném hai khẩu AK47 xuống đất, sau đó nhìn ông lão kia nói: “Ông già kia, đừng bảo tôi không kính già, giờ ông nói cho tôi điều tôi muốn biết thì tôi có thể khiến ông ra đi một cách nhẹ nhàng!”

Hai tay ông lão kia vung lên, đánh về phía Tả Long: “Bớt nói nhảm, thể hiện ra bản lĩnh thật đi!”

Bước chân ông ta di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ, trông thì thong thả, nhưng thực ra lại rất nhanh đã xông tới trước mặt Tả Long.

Tay phải ông lão hóa thành chưởng đập vào ngực anh.

Tả Long khẽ nhích chân phải, cơ thể nghiêng qua một bên tránh thoát.

“Miên chưởng, được đó, cũng có một chút thần vận!”

Ông lão bị Tả Long lập tức nói ra được tên chưởng pháp thì vừa sợ vừa giận, hai tay lại hóa thành chưởng múa may phát động tấn công như vũ bão.

Tả Long né tránh vài cái rồi nắm tay phải thành quyền bỗng đấm ra.

“Quyền đối chưởng, để ông đây nói cho ông biết cái gì là nghiền áp về sức mạnh!”

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên giữa hai người, Tả Long vẫn đứng lù lù tại chỗ.

Song ông lão kia lại liên tục lùi về phía sau bảy tám bước, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Vẻ mặt ông ta nhìn Tả Long đã tràn ngập sự hoảng sợ.

Một quyền trông như bình thường kia, vậy mà nội kình của Tả Long đã đập tan cương khí bảo hộ của ông ta. Giờ, vẫn còn đấu đá lung tung trong cơ thể ông ta.

Phụt!

Ông lão phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày uể oải xám xịt.

“Ông già kia, biết điều thì ngoan ngoãn khai ra đi, không thì thủ đoạn tra tấn ép hỏi của tôi cũng rất thú vị đó”.

Đối với loại người luyện ra được cương khí thì ít nhất với cảnh giới trước mắt của tả Long dùng kim châm là không thể làm gì đối phương.

“Ha ha!”

Ông lão bỗng ngửa mặt lên trời cười to.

“Tả Long! Mày thật sự rất mạnh, giữa những cao thủ mà tao thấy thì mày tuyệt đối có thể lọt vào top 3. Nhưng mà, mày không nên chọc đến Thiên Hồng bọn tao, dù mày có là Long Vương thì sao?”

Ông ta nhìn chòng chọc vào Tả Long, mặt mày đầy vẻ mê mẩn gằn ra mấy chữ: “Bởi vì Thiên Hồng là thần, mày, chắc chắn phải chết!”

Tả Long khẽ lắc đầu, ông lão này cũng tàn nhẫn ghê, không ngờ lại trực tiếp tự sát.

Hơn nữa, với mức độ tàn nhẫn đó, dù Tả Long có thể ngăn cản ông ta tự sát thì cũng chẳng hỏi ra được cái gì.

Anh tìm tòi một vòng trong phòng khách, ngoài một phần tài liệu liên quan đến mình không có bị nổ nát ra thì chẳng còn tìm được thông tin gì có tác dụng hết.

Tả Long thả một mồi lửa rồi xuống núi.

Chi nhánh Thanh Châu của Thiên Hồng đã bị xóa sổ, dù thế nào thì ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn Vệ Lam sẽ không bị đe dọa đến tính mạng.

Trong thời gian giảm xóc ấy, Tả Long cũng sẽ không từ bỏ việc điều tra trụ sở chính của Thiên Hồng.

Đối với căn miếu cũ nát này mà nói thì nó giống như chẳng có gì thay đổi.

Chỉ có cái bóng đèn đang lắc lư trong gió như đang kể lại nơi này đã từng xảy ra điều gì đó.

Khi anh trở lại câu lạc bộ Phú Bão thì đã là 0 giờ đêm.

Tả Long vừa đi đến cửa lập tức vui vẻ.

Lý Kỳ kia cũng thật sự hết lòng với công việc của mình, vậy mà còn ở ngoài cửa.

“Cậu cũng được đấy!”

Lý Kỳ nghe Tả Long khen, lập tức cảm thấy dù cho trông chừng thêm một đêm nữa cũng sẽ không câu oán hận.

“Anh Long quá khen”.

“Ừ, cậu trở về đi”.

Sau khi bước vào, ba người kia vẫn nằm sấp trên bàn như là đang ngủ.

Tả Long sờ trán, thở ra một hơi.

“Haiz, dậy đi, ba tên nhóc kia chắc chắn sẽ lại quậy cho xem!”

Bên trong phòng nghỉ, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, cả đám đều thở phì phì.

Tả Long bất đắc dĩ: “Được rồi, đều là con nít à? Quậy đủ chưa?”

Ba người vẫn không nói câu nào.

Vất vả lắm mới có được một cơ hội như vậy, thế mà lại bị anh Long kính yêu của họ trực tiếp cho leo cây.

Tả Long đứng dậy lấy 5 rương bia đến.

“Được rồi, một chọi ba, nếu mấy người có thể uống gục tôi thì lần sau nếu có chuyện như này nữa chắc chắn sẽ dẫn mấy người theo”.

Ba người lập tức sáng mắt.

“Anh Long, đây là anh nói đấy nhé”.

Hải Hân gật đầu như con gà mổ thóc.

“Anh Long, nếu uống gục được anh thật thì tôi có thể dùng cơ hội lần sau để đổi lấy một buổi tối ngủ chung với anh không?”

Tả Long trợn trắng mắt: “Đi sang một bên chơi đi, mấy người mở bia đi, tôi gọi điện cái đã”.

Trước khi xuất phát đi núi Ải Lang, anh đã gọi điện cho Vệ Lam xin nghỉ một đêm. Với tình hình như này thì xem ra tối nay có lẽ cũng không về được.

“Chị Lam, có lẽ tối nay tôi không về được đâu. Chuyện Thiên Hồng đã giải quyết xong rồi, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, chị có thể về nhà ở”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.