Tôi là Ê-ri

Chương 18



Sau khi ghi nhớ ngoại hình của nhân viên này xong, tôi ra khỏi khách sạn và trở về nhà. Bà chủ đưa tôi đi chơi trong một siêu thị rất lớn theo như suy nghĩ của tôi lúc đó. Bà chủ thường nói, bà muốn tôi ở lại Malaysia, không muốn tôi đi Nhật vì tôi là người tốt và chăm sóc con bà rất tốt. Đứa bé cũng rất yêu quý tôi. Nhưng tôi nói với bà tôi không thể ở lại, vì mơ ước của tôi là kiếm được thật nhiều tiền để mua nhà cho gia đình và quan trọng là tôi rất muốn được đi Nhật. Mặc dù bà chủ có cố gắng nói cho tôi biết thực tế ở Nhật Bản không được tốt lắm, sẽ có rất nhiều Yakuza (xã hội đen Nhật) kiểm soát công việc của chúng tôi, nhưng tôi cũng không mấy quan tâm. Bà còn bảo tôi không được nói chuyện này với người khác. Nghe bà nói như vậy là tôi cũng biết bà sợ các bạn của tôi sẽ lo lắng mà bỏ về nước, không chịu đi nữa. Bà cũng cấm tôi không được phép nói chuyện này với ông chủ nếu không bà sẽ bị ông chủ đánh đập. Tôi cũng nhận lời sẽ không kể chuyện này cho ai biết.

Hôm đó, bà mua một bộ mỹ phẩm của một thương hiệu nổi tiếng cho tôi. Tôi có cảm giác bà có vẻ buồn chán với cuộc sống hiện tại và muốn có bạn để tâm sự. Bà kể cho tôi nghe trước đây bà từng là một gái bán dâm, làm việc tại Malaysia cho đến khi được ông chủ mang về nuôi cho đến tận bây giờ. Nhưng bà chưa từng hạnh phúc mặc dù ông chủ cho bà rất nhiều tiền, muốn gì được nấy. Thỉnh thoảng, bà còn bị ông chủ đánh. Tôi hỏi bà tại sao bà không quay về Thái Lan. Bà nói bà đã có con và rất thương con, không muốn con phải khổ vì không có bố. Nếu bà nghĩ như vậy thì tôi cũng không biết phải khuyên bà ra sao, thôi thì đành để bà tự giải quyết vậy.

Khi quay lại nhà trọ, tôi thấy mọi người đã trở về phòng hết. Bọn họ chỉ đi không quá hai tiếng đã xong việc và ai cũng được tiền mang về, mỗi người hai nghìn bạt. Số tiền này ông chủ là người trả, coi như họ đi làm việc cho ông chủ, vẫn tốt hơn là làm không công.

Sáng sớm hôm sau, tất cả bảy người chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Ai cũng vui mừng vì nghĩ rằng cuối cùng cũng đến được Nhật. Máy bay mà chúng tôi đi là của hãng hàng không Hàn Quốc, Korean Air.

Chúng tôi đều không biết gì cả, họ sai làm gì thì chúng tôi làm cái đó. Khi ở sân bay Malaysia, một sự cố bất ngờ đã xảy ra. Tôi thấy ở ô số tám mà tôi phải vào đóng hộ chiếu hôm đó là một người hoàn toàn lạ mặt, không phải người đàn ông mà tôi đã gặp. Tôi đứng ngơ ngác trước quầy làm thủ tục vì không biết phải vào đóng dấu ở ô nào nữa. Thấy tôi, người đàn ông ở ô số tám quay ra nhìn tôi, nháy mắt và vẫy tay gọi: “Come, come!”. Tôi không thể bỏ chạy nên đành ngoan ngoãn đi vào. Cuối cùng, anh ta cũng đóng dấu hộ chiếu cho tôi qua một cách đơn giản. Hộ chiếu mà tôi dùng không phải hộ chiếu Thái Lan mà là hộ chiếu của một người Malaysia viết bằng tiếng Trung Quốc nên tôi không nhớ tên là gì. Có nghĩa là, tôi không biết tôi giả danh người Malaysia nào để bay qua Nhật. Nguyên nhân phải làm giả hộ chiếu vì chúng tôi sẽ không phải mất quá nhiều thời gian xin visa qua Nhật trước khi bay. Nếu sử dụng hộ chiếu Thái Lan, chúng tôi sẽ phải chờ xin visa rất lâu và còn có nguy cơ không thể xin được visa. Còn nếu là người Trung Quốc thì có thể bay ngay mà không cần có visa. Một vấn đề mà phụ nữ Thái Lan thường gặp khi qua phòng xuất nhập cảnh Nhật là họ thường bị chặn lại và trục xuất về Thái. Họ sẽ bị cảnh sát hỏi cung rất nhiều. Đừng nói tiếng Nhật Bản, phụ nữ Thái đi đến nước nào cũng thường gặp rắc rối khi qua phòng nhập cảnh gì người ta thường nghĩ những người này đến nước họ để bán dâm. Hình ảnh của phụ nữ Thái thường không được nhìn nhận trên phương diện tốt. Tuy thế, phụ nữ Trung Quốc hoặc Philippines cũng đi bán dâm rất nhiều, không thua gì phụ nữ Thái. Chị Ổ và tất cả mọi người cùng đi Nhật với tôi đều dùng hộ chiếu giả. Là người Thái nhưng chúng tôi không được sử dụng hộ chiếu Thái Lan, tuy nhiên cuối cùng cũng có thể vào được nước họ một cách dễ dàng. Thật đúng là kỳ khôi!

Khi đã lên máy bay, chúng tôi mới biết trong đoàn có thêm một người Malaysia gốc Hoa nữa đi cùng. Anh ta sẽ là người đưa chúng tôi đi Hàn Quốc rồi nghỉ lại Hàn Quốc khoảng hai đêm. Bản thân tôi muốn phát điên lên và thầm nghĩ tại sao phải rắc rối đến như vậy? Tại sao cứ phải nghỉ lại chỗ này vài ngày, chỗ kia vài đêm mãi thế. Không biết đến bao giờ chúng tôi mới có thể đến được Nhật Bản?

Nguyên nhân là vì thời gian chúng tôi bay sang Hàn Quốc vừa lúc trùng với thời gian Hàn Quốc là nước chủ nhà tổ chức Thế vận hội Olympic. Và chúng tôi phải đóng giả là khách du lịch sang Hàn Quốc chơi và sẽ có người Malaysia bay cùng để làm hướng dẫn viên du lịch đưa đi chỗ nọ chỗ kia. Tôi không còn nhớ rõ năm đó là năm nào[4]. Chúng tôi cũng vào trong khu thi đấu bơi lội nhưng không ai có tâm trạng xem cả. Tuy thế, chúng tôi vẫn phải vào đúng theo chương trình du lịch. Sau đó, chúng tôi đi mua sắm, toàn mua những món quà lưu niệm nho nhỏ gọi là mua cho có hình thức. Ông chủ cho chúng tôi một ít tiền mang theo để chi tiêu lặt vặt nhưng cũng không nhiều lắm. Sau đó, chúng tôi về lại khách sạn nghỉ ngơi khoảng hai ngày. Đêm đầu tiên không có vấn đề gì xảy ra. Đến sáng ngày tiếp theo ông chủ gọi điện đến phòng khách sạn chúng tôi đang ở báo rằng đêm nay chúng tôi phải tiếp đoàn khách người Hàn Quốc, sẽ có người đến đón chúng tôi ở khách sạn. Ông ta bảo chúng tôi không phải sợ, cứ đi theo họ. Họ sẽ đưa chúng tôi đến gặp khách. Tất cả mọi người đều phải đi. Tôi đã cố gắng từ chối xin ông chủ để không phải đi nhưng ông chủ bảo:

“Không được. Hôm nay tất cả mọi người đều phải làm việc. Không phải sợ gì hết”.

[4] Thế vận hội mùa hè tổ chức ở Seoul, Hàn Quốc vào năm 1988.

Khách sẽ ngủ với chúng tôi đều là nhân viên xuất nhập cảnh tại sân bay Hàn Quốc, cũng giống như ở Malaysia, tất cả các cô gái đến Hàn Quốc đều phải làm như thế. Khi tôi hỏi đến tiền công, ông chủ nói khách sẽ tự trả, chúng tôi được phép giữ số tiền này, coi như là tiền công làm việc. Khi không thể từ chối được, tôi buộc phải làm việc theo lời ông chủ. Ngoài ra, nếu tôi không làm, có lẽ các bạn của tôi sẽ nói ông chủ không công bằng với họ và thế là tôi cũng phải làm việc giống như những người khác.

Chúng tôi được đưa đến một quán karaoke, gần khu vực khách sạn. Bước vào quán, chúng tôi gặp một nhóm năm, sáu người đàn ông Hàn Quốc đang ngồi uống rượu, hát karaoke một cách vui vẻ. Bọn họ đến chọn chúng tôi rồi ngồi thành từng cặp. Chẳng ngờ, nhóm chúng tôi bị thừa ra một người vì khách chỉ có sáu người mà chúng tôi lại có bảy. Người chọn chị Ổ bèn gọi tôi vào ngồi cùng. Có nghĩa là tôi sẽ phải tiếp khách cùng với chị Ổ. Tôi nghĩ vậy cũng tốt, sẽ không phải tốn nhiều sức. Khách cũng có vẻ rất vui mừng, sau đó cả hai chúng tôi cùng theo khách vào trong một phòng khách sạn.

Khi đã vào phòng, tôi và chị Ổ đang mừng thầm vì nghĩ thế này cũng tốt nhưng bất ngờ người đàn ông đó chạy lại kéo tóc chị Ổ và đẩy chị ngã xuống giường. Tôi và chị Ổ rất sợ hãi, không hiểu tại sao hắn lại làm như thế. Tôi chạy tới định giúp chị thì hắn quay ra xử lí tôi. Hắn dùng thắt lưng của mình vụt liên tiếp vào người tôi. Chúng tôi bắt đầu thấy bực tức, mặt đỏ bừng bừng nên cùng giúp nhau đánh lại hắn. Chúng tôi định bỏ chạy ra khỏi phòng nhưng cửa đã đóng và nếu như một trong hai người trong chúng tôi đang bị đánh thì người kia bắt buộc phải ở lại giúp. Chúng tôi không thể bỏ mặc nhau. Đẩy tôi ngã xuống giường, hắn vội lấy dây sạc điện thoại siết cổ tôi, giống như sắp giết chết tôi vậy. Chị Ổ vội nhanh tay vớ lấy một chiếc ghế trong phòng đập mạnh vào đầu hắn, khiến máu chảy ròng ròng rồi cả hai chúng tôi cùng thi nhau đánh hắn khiến hắn đau đến mức phải chắp tay vái lạy chúng tôi xin tha. Hắn chịu thua và xin chúng tôi tha mạng vì lúc đó vết thương của hắn chảy rất nhiều máu. Nếu như chị Ổ không nhanh trí đánh hắn thì có lẽ tôi đã bị hắn siết cổ cho đến chết cũng nên. Sau đó, vì có tiếng động lớn, có lẽ là tiếng la hét của chúng tôi, nên đã có người đến gõ cửa phòng.

Bọn bạn của hắn chạy vào phòng chúng tôi rồi nói gì với nhau tôi nghe không hiểu nhưng tóm lại là bọn chúng định sẽ nộp chúng tôi cho cảnh sát rồi sẽ trục xuất chúng tôi về Thái Lan. Lúc đó, tôi chấp nhận mọi thứ, chúng thích kiểu gì cũng được, nếu không được đi Nhật thì tôi cũng mặc xác vi quả thực hắn đã định giết chúng tôi. Sau đó, ông chủ gọi điện từ Malaysia sang dàn xếp với bọn chúng. Ông chủ nói rằng tên người Hàn Quốc này là một kẻ bệnh hoạn, thích bạo lực. Tôi rất giận ông chủ, tại sao cứ bắt chúng tôi làm những chuyện này, tại sao phải ngủ với hết người này đến người kia như thế. Thật không phải chút nào cả!

Ông chủ nói rằng, chúng tôi bắt buộc phải làm như vậy vì nếu không bọn chúng sẽ không cho phép chúng tôi quá cảnh từ nước chúng qua nước thứ ba. Ông chủ nói ông đã phải trả rất nhiều tiền cho bọn chúng. Công biệc này đòi hỏi phải làm việc theo đường dây, đặc biệt đối với bọn nhân viên phòng xuất nhập cảnh. Giờ thì tôi đã biết thêm một hình thức kinh doanh nữa mà chúng ta thường không biết đến và không ngờ cơ chế hoạt động của chúng lại sâu rộng và phức tạp đến vậy. Mặc dù, chúng tôi chưa đến được Nhật Bản nhưng đã suýt bị mất mạng ngay ở Hàn Quốc. Vậy thì nếu đến Nhật Bản rồi, không biết còn điều gì đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước. Liệu chúng tôi có gặp phải bọn Yakuza không? Tôi thật không muốn nghĩ ngợi thêm nữa và phân vân không biết mình đã quyết định đúng hay sai? Nhưng dù thế nào thì tôi cũng mặc kệ, đã mất công đến đây rồi nên sẽ phải đi cho bằng được. Cái gì phải đến thì cứ để cho nó tự đến.

Cuối cùng bọn chúng cũng chịu thả cho chúng tôi lên đường sang Nhật. Sự cố này làm tôi nhớ mãi cho đến tận bây giờ, để biết rằng lúc đó mình đã “suýt chết”.

Sáng ngày hôm sau, chúng tôi tiếp tục lên đường sang Nhật cùng với người Malaysia đóng giả là hướng dẫn viên kia. Khi đên sân bay Narita, chúng tôi ai nấy đều rất vui mừng vì cuối cùng cũng đã đến được Nhật Bản. Tại sân bay, có một người phụ nữ Thái tên là Tíc chờ sẵn để đón va đưa chúng tôi về nhà chị ta ở Shin Okubo, nằm ở trung tâm khu Shinjuku. Chị Tíc tự giới thiệu với chúng tôi chị sẽ là “bót”[5] của chúng tôi và chúng tôi sẽ phải nghe theo chị. Tất cả bảy người chúng tôi có thể sẽ bị tách ra, mỗi người sẽ đi làm việc ở một nơi cho đến khi trả hết số nợ năm trăm nghìn bạt. Nếu ai may mắn có người thích, người đó sẽ bỏ tiền trả hết nợ cho chúng tôi. Chị Tíc nói có rất nhiều người đã may mắn như thế. Có người mới làm việc đúng một ngày đã có khách bỏ tiền ra chuộc. Lời nói của chị Tíc khiến chúng tôi cảm thấy rất thích thú và hồi hộp bởi chị chỉ toàn nói đến những chuyện tốt đẹp. Chỉ có một chuyện không hay duy nhất đó là đừng có ai suy nghĩ sẽ bỏ trốn đi đâu, vì có thể điều đó sẽ làm cho chúng tôi phải chịu khổ sở cả cuộc đời. Làm việc ở Nhật không quá vất vả và cũng không phải tiếp quá nhiều khách giống như ở các nước khác. Tiền dịch vụ cũng cao hơn nên nếu mọi người không quá lười biếng và mải chơi thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Chị Tíc nói:

“Chị sẽ không làm gì hại các em cả, đến làm việc ở đây chỉ cần các em cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, quan trọng là không được nghiện cờ bạc, không được nghiện đàn ông và không được nghiện thuốc phiện. Nếu các em nghiện một trong những thứ đó thì sẽ khiến cho các em phải trở về tay không hoặc còn có thể bị mất mạng nữa”.

[5] ”Bót”: Cách đọc bồi của từ Boss, dùng để gọi những người phụ nữ Thái có nhiệm vụ là người tổ chức nhận các cô gái Thái vào bán dâm ở một nước nào đó, có nghĩa vụ với người đó cho đến khi cô ta trả hết tiền cho “con-théc”.

Tất cả chúng tôi đều chăm chú nghe và quyết tâm sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể. Mọi người ai cũng đồng loạt trả lời chị Tíc:

“Sẽ không bao giờ có chuyện chúng em nghiện những thứ đó”.

Chị Tíc nói:

“Vậy cũng tốt. Chị cũng hy vọng các em làm được như thế. Vì phần lớn những người đến đây ít ai là không bị, nếu không nghiện cái này thì chắc chắn sẽ nghiện cái kia, có người con nghiện luôn cả ba thứ. Chị đã chứng kiến rất nhiều rồi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.