-Ôi! No quá đi- Alex nói
-Ăn nhiều chi giờ than no?- Ken
-Kệ em nhá
-Ừ thì kệ em
-Khi nào con Ice tỉnh lại em phải kể cho nó nghe để nó phát ghen mới được
-Nếu được Ice cũng có thể đi ăn như em đó
-Ờ ha
Cả 2 vừa mở cửa ra thì đã hoảng loạn cả lên
-Ice đâu?- Alex nói
-Sao anh biết?
-Ice, Ice, mày đâu rồi Ice?- Alex chạy quanh phòng tìm nó, đi ra ngoài thì gặp cô y tá đi qua- Cô y tá, bệnh nhân phòng này đi đâu rồi ạ?
-À cô ấy vừa tỉnh dậy thì đã xuất viện rồi
-Cái…cái gì? Vậy cô có biết cô ấy đi đâu không?
-Cái đó tôi không biết, xin phép
-Ơ…- Alex đứng như chôn chân, sắp không đứng vững nữa, may cho có Ken ra đỡ chứ không cô đã ngã khụy xuống rồi- Ice, mày đâu rồi? Ice, tại sao mày đi mà không 1 lời từ biệt vậy chứ? Tao ghét mày, tao hận mày Ice
“Tinh tinh” tiếng tin nhắn từ điện thoại của Alex
Nó- Này, mày nói từ ghét với hận tao cả trăm lần rồi đấy, không chán à?
Alex- Mày đang ở đâu? Nói mau
Nó- Không gần cũng không xa, đủ để quan sát mọi thứ
Alex- Nói mau, mày đang ở đâu?
Nó- Đừng lo! Ta sẽ sớm gặp lại thôi! Giờ tao phải đi rồi! Tạm biệt nha
Alex- Tao chưa cho mày đi, mày không được đi, không, Ice, không
Sáng hôm sau, tụi hắn đến thăm nó, nghe Alex và Ken kể lại thì ai nấy đều bàng hoàng. Mấy girl nhà ta thì khóc lóc đủ kiểu, các boy thì an ủi, còn hắn nghe xong liền thất thần lao đến bar, uống rượu. Từ ngày đấy, hắn nhấn chìm trong bia rượu, không rượu thì cứ nhốt mình trong phòng nhìn ảnh nó, hắn đã khóc, người con gái đầu tiên khiến hắn khóc
“Rầm rầm”-Kelvin, kelvin, cậu nghe tôi nói không? Mở cửa ra mau, không đừng trách tôi- Alex đập cửa hét
-Các người đi đi, đi hết đi, để tôi yên- Hắn hét lên
-Này, tôi ức chế lắm rồi đấy! Cơn tức giận của tôi đã lên đến cực đỉnh rồi đấy! Giờ sao? Cậu có mở cửa ra không thì bảo?- Alex tiếp tục đập cửa hét
-Các người đi đi, để tôi yên- Hắn cứ tiếp tục hét vọng ra
-Cái…- Alex mặt xám xịt lại- Vậy thì đừng trách tôi