Đi ra khỏi phòng, Lý Tùng Phong có chút đần độn, bước chân phù phiếm, vẻ mặt tái nhợt. Ngược lại, Tô Thanh Việt một tay nhét trong túi áo, cả người thần thanh khí sảng, nét mặt tỏa sáng, toàn thân đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh khác hẳn với những gì mình tưởng tượng, nhất thời nói không nên lời.
Tô Thanh Việt không chỉ nghĩ ra phương pháp đối phó Diệp Lệ Hành, mà còn thuận đường giải quyết vấn đề sinh kế của mình, tâm tình vô cùng sung sướng.
Cậu đi ra cửa, nhìn Lý Tùng Phong, ái muội cười: “Phục vụ không tệ, đừng quên ước định của chúng ta. Cuối tuần gặp lại, còn nữa, nhớ thanh toán tiền nước trái cây cho tôi.”
Thẳng tới khi Tô Thanh Việt rời đi, đám người xem náo nhiệt mới sôi nổi đi về phía Lý Tùng Phong.
Lý Tùng Phong vất vả lắm mới ổn định lại. Hắn cảm thấy bản thân dường như đã gặp quỷ, lặng yên không một tiếng động, thân hình quỷ mị. Nhưng nói ra thì ai tin, bởi chính hắn cũng không tin.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đám người khiếp sợ nhìn mình, thật là một lời khó nói hết. Hắn nghĩ đến bộ dáng lúc này của mình, liền biết bọn họ đang nghĩ gì, tức khắc giận dữ: “Biến biến biến…”
Mọi người lập tức giải tán, nhưng từ đây, trong giới liền xuất hiện lời đồn, thì ra Lý thiếu gia nằm dưới.
Từ đó về sau, người chủ động đưa tới cửa nếu không phải là tráng hán thì chính là vô cùng có năng lực, có thể khiến người ta thỏa mãn. (Poor anh =]]])
Tô Thanh Việt vui vẻ đạp xe đạp địa hình về nhà.
Cậu đã hẹn Lý Tùng Phong tối thứ bảy tham gia một bữa tiệc từ thiện. Bữa tiệc này có rất nhiều vị đạo diễn nổi tiếng, mà trùng hợp là hắn ta lại quen biết mấy vị, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.
Cha Lý Tùng Phong là trùm bất động sản, chẳng ai dại gì mà không cho hắn mặt mũi.
Một tuần kế tiếp, Tô Thanh Việt vô cùng an phận, không làm ra chuyện gì xấu. Mỗi ngày ngoại trừ đi học thì lại nhốt mình trong phòng tập thể thao, quyết tâm phải luyện ra một thân cơ bắp.
Tuy rằng phim điện ảnh của Diệp Lệ Hành đã đóng máy, nhưng vẫn phải tham gia tuyên truyền. Biết thiếu niên sẽ không lại gây chuyện thị phi, liền an tâm rời khỏi nhà. Vậy nên, hắn căn bản không biết thiếu niên mà mình cho là ngoan ngoãn đang mưu đồ làm việc gì.
Giới giải trí này có bao nhiêu phức tạp, không ai rõ ràng hơn Diệp Lệ Hành.
***
Lý Tùng Phong cảm thấy gần đây mình có chút kỳ quái, nguyên nhân chính là vì thiếu niên tên Tô Thanh Việt.
Lúc mới quen biết, vẻ ngoài của Tô Thanh Việt đã hấp dẫn hắn, làn da trắng nõn, cái mũi cao thẳng, hai mắt to tròn có thần, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra một loại hơi thở tươi mát.
Nhưng sau khi ở chung mới phát hiện, thiếu niên này không chỉ tính tình kém, còn tự cao tự đại, không hiểu rõ bản thân. Vốn cũng không hứng thú lắm, nhưng bộ dáng này lại hợp khẩu vị nên hắn nghĩ không bằng đánh một pháo rồi giải tán cũng không muộn, dù gì cũng không có hại.
Sau đó người này biến mất nửa tháng, đến lúc xuất hiện lại như thay đổi thành một người khác. Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi.
Mà hắn lại bi ai phát hiện mình không thoát ra được, trong đầu vẫn thường hiện lên bộ dáng của cậu, đối với những thanh niên tươi trẻ trước đây hắn rất thích lại không dậy nổi hứng thú.
Lý Tùng Phong nghĩ mình đã yêu mất rồi, lần này nhất định phải bắt được người vào tay.
***
Tiệc từ thiện tổ chức tại một khách sạn năm sao cao cấp ở thành phố B.
Khách sạn cấm phóng viên đi vào, canh giữ vô cùng nghiêm mật. Tuy nói là vô cùng đơn giản, nhưng tất cả những nhân vật có uy tín tại thành phố B đều xuất hiện, vì đơn vị đứng ra tổ chức lần này chính là thương nghiệp đứng đầu thành phố B – Tần gia.
Không ít người đều muốn tới thử thời vận.
Lý Tùng Phong đã sớm chuẩn bị một bộ quần áo cho Tô Thanh Việt, lúc đi học cũng đã đưa cho người ta. Tô Thanh Việt không lộ ra mình ở Cẩm Tú Loan, tuy rằng người có tâm điều tra thì sẽ biết, nhưng Lý Tùng Phong hiển nhiên vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.
Hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Khi Lý Tùng Phong nhìn thấy Tô Thanh Việt xuất hiện, đôi mắt hắn liền không thể dứt ra được.
Thiếu niên mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng người mảnh khảnh, thon dài được tôn lên không sót chỗ nào.
Mấy ngày nay rèn luyện cũng không lãng phí, dáng người thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng lại không mất mỹ cảm.
Mái tóc ngắn hiển nhiên đã được chải chuốt gọn gàng, vài sợi tóc cố tình buông rơi trước trán, quả thực khiến người ta không thể rời mắt. Người không biết còn tưởng là thiếu gia nhà nào.
“Đi thôi.” Nhìn đối phương đứng trước khách sạn có chút sững sờ, Tô Thanh Việt nhàn nhạt nói.
Lý Tùng Phong khôi phục tinh thần, lúc này mới dẫn người vào.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ bất động thanh sắc đánh giá khách sạn tráng lệ trước mắt, cảm thấy nhân loại thật sự là một loại sinh vật đáng sợ. Chỉ là thời đại này quá ỷ lại vào thiết bị điện tử, con người cũng chậm chạp, không chịu tự thân vận động.
Nhìn bữa tiệc linh đình, người người ăn mặc đẹp đẽ, Tô Thanh Việt mím môi. Bất luận là cổ đại hay hiện đại đều có một quy tắc bất biến, đó là tiền tài quyết định địa vị của một người, khống chế nhân sinh của người đó.
Ở thời đại ăn uống cũng phải trả tiền này, cậu không thể không khuất phục.
“A, Lý đại thiếu, đã lâu không gặp, gần đây lệnh tôn bận gì thế?”
“Đây không phải là chú Trương sao! Chú biết đấy, cháu cũng chỉ biết ăn nhậu, chơi bời, sao có thể biết ba cháu đang bận gì chứ!” Lý Tùng Phong cười ha hả, đánh thái cực với người ta, “Cháu đang tìm mấy người bạn cũ có chút việc, chú Trương cứ thong thả.” Lý Tùng Phong không đợi người nọ trả lời đã mang theo Tô giáo chủ đi mất.
“Lão già họ Trương này gần đây đầu tư có chút vấn đề, tìm người hợp tác khắp nơi. Ông ta đi tìm ba anh rất nhiều lần, nhưng hạng mục kia căn bản không kiếm được tiền, nên ba anh không để tâm tới. Chúng ta cứ tránh ông ta là được.” Hắn vừa nói, vừa đưa mắt tìm mấy vị đạo diễn quen biết.
Tô Thanh Việt có chút ngạc nhiên nhìn hắn vài lần. Lý Tùng Phong như đọc hiểu ý tứ trong mắt cậu, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Có phải em cho rằng làm đại thiếu gia thì chỉ cần cả ngày ăn chơi trác táng là được?”
Tô Thanh Việt lắc lắc đầu, những đại gia, thiếu gia này có mấy người là thật sự đơn giản, không rành thế sự. Chỉ sợ bọn họ mang lên mặt nạ cũng không ít hơn cậu là bao.
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, nhà ai là đối thủ, nhà ai là đồng minh đều cần tự biết rõ ràng.”Lý Tùng Phong dùng khẩu khí khác hẳn với trước đây nói, “Ai, bất quá ở cái xã hội tiền tài là lớn nhất này, nào có đối thủ cùng đồng minh chân chính, đơn giản là cùng chung ích lợi mà thôi.”
“Anh hiểu rất rõ.” Tô Thanh Việt cảm thấy có lẽ mình phải thay đổi cái nhìn với hắn. Ít nhất người ta không phải không học vấn, không nghề nghiệp giống mình.
“Đương nhiên, cái danh thiếu gia của anh cũng không phải chỉ để đó. Nhưng mà, nghe nói hôm nay nữ thần của anh cũng sẽ đến.” Hắn cười có chút đáng khinh, tuy rằng ngày thường bộ dáng lưu manh, nam nữ không kỵ, nhưng trong lòng vẫn có một ánh trăng sáng, ai cũng không thay thế được.
“Nữ thần của anh?” Tô Thanh Việt phát hiện ra tên này còn rất có ý tứ.
“Phải, ảnh hậu liên tiếp ba năm, Ngụy Hồng Như. Đáng tiếc người ta quá lợi hại, không nhận quy tắc ngầm.”
“Quy tắc ngầm?” Tô giáo chủ có chút nghi hoặc nhìn hắn, “Quy tắc ngầm là cái gì?”
“Em muốn lăn lộn trong giới giải trí, không thể không biết quy tắc ngầm là cái gì chứ?” Lý Tùng Phong cảm thấy mình vừa phát hiện ra châu lục mới.
“Vấn đề này rất quan trọng hả?” Giới giải trí không phải là chỉ cần đóng kịch sao? Nhìn những bộ phim Diệp Lệ Hành đã đóng thì không thể không thừa nhận hắn rất lợi hại.
Lý Tùng Phong nghi hoặc nhìn bộ dáng thuần khiết của Tô giáo chủ, tức khắc không thốt nên lời, chỉ dùng tay vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, có anh che chở, không ai dám động tới em đâu.”
Tô Thanh Việt như nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút âm trầm, chẳng lẽ Diệp Lệ Hành đi đến bước này cũng phải trải qua những chuyện đó sao?
Ngẫm lại, Tô giáo chủ liền thấy không vui.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng ồn ào. Tô Thanh Việt nghe tiếng nhìn theo, Diệp Lệ Hành vốn nên tham gia hoạt động tuyên truyền cư nhiên lại xuất hiện ở nơi này. Mà bên người hắn lại có một đại mỹ nhân đang thân mật kéo cổ tay hắn.
“A, nữ thần của tôi. Diệp Lệ Hành bên cạnh nhìn thật ngứa mắt.”
“Anh biết hả?” Tô Thanh Việt ngoài miệng hỏi vậy, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang cùng người hàn huyên ngoài cửa. Từ nơi này nhìn lại, thật sự là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
“Cô ấy chính là nữ thần của tôi, Ngụy Hồng Như. Đến cái này cũng không biết, em còn muốn lăn lộn cái gì trong giới giải trí. Bọn họ chính là CP quốc dân, dù sao cứ có hoạt động là nhất định sẽ xuất hiện cùng nhau. Ảnh đế cùng ảnh hậu, bao nhiêu đề tài hot!” Giọng Lý Tùng Phong chua chát.
Răng rắc một tiếng, Tô Thanh Việt bất tri bất giác bóp nát ly rượu trên tay, thật giống như đang bóp cổ Diệp Lệ Hành. Ánh mắt cậu tối sầm nhìn đôi bích nhân cười nói vui vẻ, lộ ra một mạt lạnh lẽo châm biếm.
Trong thời kỳ hôn nhân lại dám ngang nhiên ngoại tình, Diệp Lệ Hành, giỏi lắm!