Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 30: Cơm tập thể



Tới tận xế chiều, Tiểu Võ vẫn chưa trở lại. Tần Thẩm, Thẩm Hoành Hoan, lão Quách và Đổng Tu, bốn người có dị năng đã bị triệu tập đi họp.

Đổng Văn Triết không yên lòng con nhỏ, liền xin Tô đại tá đi cùng con.

Lục Chân Nghi, Ngô Tĩnh San và Giả Vân Ảnh, ba người không có chuyện gì làm liền quyết định ra ngoài đi dạo.

Đi dạo này đương nhiên không phải đi dạo phố mà là đi xem xét tình hình xung quanh. Dù sao, trong khoảng thời gian sắp tới bọn họ cũng sẽ sống ở đây, nên hiểu rõ nơi này thì hơn.

Đàn ông có dị năng hay không dị năng đều phải cố gắng làm việc, đám phụ nữ tạm thời không có việc gì làm, vậy ít nhất phải quản lý tốt việc nhà.

Ngô Tĩnh San thở dài nói: “Mình giống như lập tức biến thành quân tẩu vậy.”

Lục Chân Nghi cười nhạo cô ấy: “Cậu vốn là quân tẩu rồi còn gì, mình mới tai bay vạ gió đây này… Ai, ở nhà làm việc nhà thật đúng là không thích hợp với mình, mà người có dị năng bắt buộc phải nhập ngũ sao?”

Giả Vân Ảnh nói: “Hai cô đừng kể khổ, chị phải nhờ vào con trai mới tám tuổi mới là đáng buồn đây này.” Tâm trạng Giả Vân Ảnh phức tạp nhất. Con trai ưu tú, đương nhiên rất tự hào, nhưng nghĩ đến chuyện mình là người lớn mà về sau lại phải dựa vào con nhỏ, liền cảm thấy hết sức xấu hổ: “Bộ đội sẽ không để cho như trẻ con nhỏ như vậy đi ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm đúng không?”

Lục Chân Nghi cùng Ngô Tĩnh San đều an ủi cô ấy.

Bọn họ ở khu quân doanh, xung quanh rất giống hồi đại học đến doanh trại học quân sự, đi đâu cũng thấy binh lính mặc quân trang qua lại. Chỉ khác là không có huấn luyện, tinh thần cũng không vui vẻ, trái lại đều tiều tụy nhếch nhác, vẻ mặt sốt ruột, có thể thấy là đều có nhiệm vụ. Cho dù là nhân viên hậu cần cũng đi rất vội vàng.

Mấy ngày nay, quái thú đa phần đều tập trung tấn công các quân doanh, cũng may vũ khí đạn dược trước mắt còn đủ, số lượng quái thú cũng giảm bớt chứ không tăng.

Phiền toái là thiếu thức ăn, thuốc men, vật liệu, mọi người đa phần còn tương đối lạc quan. Nhưng theo như Lục Chân Nghi thấy, bây giờ là mùa đông, không có khả năng trồng trọt, cho dù là đầu xuân sang năm có lẽ cũng khó. Chưa nói tới an toàn, hiện giờ khắp nơi khô hạn, bởi vì Thử Thử, rất có khả năng sẽ tiếp tục hạn hán.

Các cô đi tới đi lui, liền ra khỏi khu quân doanh, đến doanh cứu nạn. Nơi này hỗn loạn hơn nhiều, cũng có không ít người vẻ mặt vội vàng do được nhận làm tình nguyện viên.

Các cô nghe thấy không ít lời oán giận:

“Một ngày một cái bánh bao, một túi bánh quy ăn sao đủ no… Nghe nói hiện giờ tình nguyện viên cũng không có cơm hộp nữa, một ngày ba bữa chỉ không đói bụng mà thôi.”

“Tiểu Bân nhà tôi hôm qua tình nguyện đi tìm kiếm vật liệu, nhưng nghe nói có một đội của bọn họ gặp phải quái thú vô cùng lớn, chỉ hai người thoát được.”

“Vẫn đi xây dựng thì hơn.”

“Mệt mỏi như vậy, ăn vào cũng vẫn sẽ đói …”

“Còn hơn không có gì ăn.”

“Nếu có thể làm tình nguyện viên hậu cần không cần ra khỏi doanh thì tốt rồi.”

“Đừng có nằm mơ, đó đều là có quan hệ, gia đình quân nhân hoặc người nhà dị năng…”

Tuy hỗn loạn nhưng trị an trong doanh cứu nạn coi như không tệ, thỉnh thoảng có tranh chấp cãi cọ, chứ rất ít khi đánh nhau.

Lục Chân Nghi đi vài vòng, lúc định trở về, đột nhiên Ngô Tĩnh San kêu lên: “Thầy Tống!”

Lục Chân Nghi và Giả Vân Ảnh quay lại nhìn, liền thấy một người công nhân đang chuyển gạch…

Người đàn ông kia cũng tầm hơn ba mươi tuổi, ngẩng đầu lau mồ hôi và tro bụi trên mặt, nụ cười rất nhã nhặn. Nhìn thấy Ngô Tĩnh San anh ta liền vẫy tay với cô ấy, sau đó nói gì đó một công nhân cao lớn thô kệch khác rồi mới đi tới.

Ngô Tĩnh San giới thiệu: “Đây là giáo viên ngoại ngữ của mình, thầy Tống.”

Lục Chân Nghi và Giả Vân Ảnh đều kinh ngạc.

Thật sự là quá đối lập.

Người đàn ông nhã nhặn này mặc một chiếc áo len màu xanh, trên người bẩn thỉu, giống hệt công nhân, ai có thể ngờ anh ta lại là giáo viên ngoại ngữ.

Thầy Tống dường như cũng nhìn ra sự nghi ngờ của họ, cười khổ một tiếng, nói: “Các cô vừa tới đúng không? Qua vài ngày sẽ biết, người giống tôi cũng rất nhiều.”

“Ở chỗ này có làm mới có ăn, tôi rất muốn đi cứu viện, nhưng lúc trước tôi bị chó biến dị cắn bị thương, bây giờ để lại ám ảnh tâm lý, gặp phải nguy hiểm có khi sẽ sợ đến nhũn chân chạy không nổi rồi bị thịt…” Nói xong anh ta cười một cái tự giễu.

“Không có can đảm đành phải làm cu ly.” Anh ta đẩy kính mắt, “Thật hối hận lúc trước học ngoại ngữ, nếu là máy tính, nông học, hóa chất, thì bây giờ còn hữu dụng. Ngoại ngữ có tác dụng gì đâu!” Sau đó anh cười nói: “Hiện giờ tôi chỉ mong đừng sinh bệnh, đừng bị thương, đừng hỏng kính…”

Ba người đều im lặng, tuy rằng thầy Tống nói rất nhẹ nhàng, nhưng đề tài này thật sự quá nặng nề.

Thầy Tống vẫy tay tạm biệt các cô: “Tôi đi làm việc tiếp đây, see you!”

Suốt dọc đường về ba người đều không nói gì.

Đám đàn ông không bao lâu sau cũng về đến.

Tiểu Võ là người về đầu tiên, anh ta nói cho Ngô Tĩnh San hiện giờ anh ta được bố trí vào quân đội, làm Đại đội phó, ngày mai bắt đầu ra ngoài làm nhiệm vụ. “Thật là kỳ lạ, ta cảm thấy bây giờ bộ rất thoải mái, chạy siêu nhanh, xem ra thịt Tinh Tinh thật sự rất hữu dụng.”

Ba người các cô vừa rồi đi dạo nửa ngày cũng không cảm thấy mệt, nhưng không thấy tốc độ tăng nhanh.

Tiểu Võ nói: “Có lẽ tại tôi ăn nhiều thịt.”

Sau đó những người có dị năng cũng trở về.

Bọn họ quả nhiên bị chiêu mộ nhập ngũ, hơn nữa cũng đã tới đội dị năng hỏi thăm tình huống. Hiện giờ trong doanh Xương Bình này tổng cộng có hơn hai trăm người có dị năng, trong đó hơn một trăm người là biến dị sức mạnh và tốc độ, thậm chí còn có người song biến dị. Đội này được gọi là “Đội Siêu Thường”, lão Quách được phân vào đội này.

Mà gần một trăm người còn lại là biến dị theo các loại nguyên tố: kim mộc thủy hỏa thổ, trong đó lại có hai ba người biến dị khác biệt như hệ lôi, hệ băng; hai người là dị năng không gian, một người dị năng tinh thần, và vài loại khác. Đội này được gọi là “Đội Dị Thường”. Tần Thẩm, Thẩm Hoành Hoan và Đổng Tu sắp sửa gia nhập đội này.

“Nghe nói còn có một người là dị năng tàng hình.” Thẩm Hoành Hoan nói.

Lục Chân Nghi hỏi: “Có ai biết bay không?”

Mọi người sửng sốt, nói: “Không có.”

Thằng nhóc Đổng Tu là người hưng phấn nhất. “Vui lắm ạ, bác dẫn bọn cháu đi biến ra một cây đao từ trong tay hoặc biến một phần thân thể thành áo giáp! Nếu cháu cũng lợi hại như vậy thì tốt rồi.” Ba thằng nhóc ở bên cạnh cười khổ.

Tần Thẩm nói: “Về sau mỗi ngày đều phải tập luyện theo đúng giờ giấc, lúc cần thiết cũng phải đi làm nhiệm vụ. Hiện giờ thực lực của những người có dị năng đều không mạnh, chỉ có thể biến ra quả cầu lửa nhỏ…”

Thẩm Hoành Hoan nói: “Đãi ngộ quả thật không tồi, ngoại trừ suất ăn được chia thì còn được kèm theo một người thân nhận đãi ngộ tương tự. Hoặc nếu không có người thân thì có thể nhận mười lăm câu gạo, năm cân thịt, nửa cân dầu…”

Đây là tiêu chuẩn đủ cho không chỉ một người.

Sau đó Thẩm Hoành Hoan lại hưng phấn nói: “Tôi còn hỏi thăm được, nơi này cũng cho phép buôn bán, ba ngày một lần. Dưới sự giám sát và cho phép của quân đội, mọi người tự do mua bán, nhưng nếu tình huống khẩn thì phải hủy bỏ. Còn nữa, trị an nơi này không tệ, bên doanh cứu trợ tuy hỗn loạn, thỉnh thoảng có trộm cắp vặt nhưng không hề có giết người, cưỡng bức; cũng không có chuyện phụ nữ vì miếng bánh quy mà bán thân như trong truyện đâu… Nơi này không cho phép bán dâm!”

Tần Thẩm cười lạnh, nói: “Chỉ vì tình huống còn chưa chuyển biến xấu đến mức đó mà thôi. Nếu có một ngày không còn thức ăn để phân phát, đều sắp chết đói, dù không cho phép cũng sẽ có người bán thân.”

Bọn họ đều nhận được thẻ đăng ký, ba người Tần Thẩm là màu tím, phía trên có một chữ “Dị”, lão Quách là màu đỏ, có một chữ “Siêu”, Tiểu Võ là chứng nhận sĩ quan, mà những người còn lại là chứng nhận thân nhân. Gia đình quân nhân và người nhà dị năng đều như nhau.

Những thứ này là bằng chứng để bọn họ nhận thức ăn và đồ dùng.

Sau đó mọi người quyết định xuống nhà ăn xem thử.

Thẩm Hoành Hoan có chút vui sướng, một người ăn no cả nhà không lo, anh ta luôn vô ưu vô tư lự như vậy.

Ngoại trừ Thẩm Hoành Hoan còn có lão Quách. Ông ấy không có người nhà, hai người đều vừa có một phần của mình, vừa được nhận đồ dùng và thức ăn, đồ dùng không cần thì có thể mang ra trao đổi.

Có điều lão Quách nhất định là mong con gái có thể sống sót để hưởng thụ đãi ngộ này.

Mọi người tới nhà ăn khu sĩ quan, chỉ cần là quan quân, mọi người đều được chia như nhau, người có dị năng cũng vậy, một món chính thêm hai món ăn.

Món chính có thể chọn cơm hoặc bánh bao, thức ăn hôm nay là cải thảo hầm đậu phụ và đậu đũa xào thịt.

Nhìn cũng khá được.

Nhà họ Đổng vốn định mang đồ ăn về ăn, bọn họ còn muốn đi nhận dầu gạo thịt. Nhưng mọi người khuyên bọn họ hôm nay cứ nhận hai phần, tất cả cùng nhau ăn. Chờ sau khi ăn xong lại cùng Thẩm Hoành Hoan và lão Quách đi nhận sau.

Vì thế mọi người vô cùng vui vẻ ăn một bữa cơm tập thể.

Sau bữa cơm chiều trở về, trên đường nhìn lên sao sáng trên trời cao, Ngô Tĩnh San cảm thán nói: “Bây giờ không có khói bụi, sao thật đẹp.”

Đổng Văn Triết thở dài: “Dù con người gặp phải bao nhiêu tai ương thì vũ trụ này, bầu trời này cũng sẽ không thay đổi. Chúng ta đều coi như may mắn, tối hôm nay lại có thêm bao nhiêu người bệnh chết, đói chết hoặc bị cắn chết dưới trời sao đẹp đẽ này chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.