. . . . . Sau khi thay quần áo xong, chúng tôi mang hành lý chuẩn bị trở về trường học. Ngày mai khai giảng giáo viên phải có mặt, không thể chơi đùa nữa.
Vừa đi đến cửa, liền bị Tiếu Bạch kéo lại. Ngoảnh lại, khó được trong mắt anh ấy có sự đứng đắn. . . Tình ý. . . Làm cho cô không dám nhìn thẳng. . .
Lẳng lặng đem cô ôm vào trong ngực, giọng nói Tiếu Bạch rầu rĩ từ đỉnh đầu vang lên: “Tại sao mỗi lần chúng ta ở cùng một chỗ, thời gian lúc nào cũng ngắn như vậy. . . Anh còn chưa hôn đủ. . . Lại muốn đi rồi. . . . .”
Ngẩng đầu, kiễng chân, nhắm mắt, hôn môi. Tất cả đều rất tự nhiên, dịu dàng. Cô thích đôi môi này, quấn lấu môi nhỏ xinh của cô, vĩnh viễn ấm áp như vậy, nhiệt tình như vậy. Chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích, là có thể kích nội tâm cô rung động. Lưỡi của cậu từ từ miêu tả môi của cô, như muốn miêu tả từng đường nét trên môi cô. . . Chặn lại đôi môi của cô, thì thầm “Anh bắt đầu nhớ, đôi môi này là của anh. . . Lần sau. . . Không biết phải bao lâu mới có thể hôn đến. . . .” Tiếng nỉ non bị nuốt vào trong miệng. Trong nháy mắt từ dịu dàng biến thành mãnh liệt xâm nhập, môi lưỡi kia không ngừng khiêu chiến cực hạn của cô, như muốn kích thích sự nhiệt tình của cô. Anh ấy ngang ngược (thô bạo) đẩy cô cả người tựa vào trên cửa, bị ngăn đến gắt gao, không có chỗ để trốn nữa, cả người nóng lên, thiếu dưỡng khí đầu óc trống rỗng, đành phải thuận theo. . . Đón nhận. . . .
Đây tuyệt đối là nụ hôn mãnh liệt nhất của cả hai. Trong nháy mắt khi môi Tiếu Bạch rời đi, trước mắt cô hoa lên, nháy mắt sẽ phải ngã ngồi trên mặt đất, Tiếu Bạch liền ôm lấy cô. . . Éc . . cứng rắn của anh ấy phản ứng để dưới bụng cô. . . . Sau đó nụ hôn từ cổ trượt dần xuống phía dưới. . . . Chỉ cảm thấy bả vai buông lỏng. . . . Còn chưa kịp phản ứng. . . Bộ ngực lại căng thẳng. . . . Bị một bàn tay to lớn chiếm lấy. . . . Cô xụi lơ từ từ trượt xuống dưới. . . . Bị kéo lên. . . Cúi đầu. . . Trước ngực lập tức rơi vào trêu đùa . . . .
Đôi môi kia vừa khiêu khích lại cắn, làm cho cô trong lòng ngứa ngáy. . . Một bàn tay khác, lại không ngừng trêu chọc bên kia nhô lên. . . Tiếng tiếng rên rỉ vang lên. . . Cô tách hai chân ra để cho anh ấy càng đến gần hơn. . . . cứng rắn lập tức chống đỡ lên nơi mềm mại của cô, cho dù bị ngăn cách bởi chiếc quần jean thật dầy, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ này. . . .
Ngón tay không biết đặt vào đâu, chỉ đành phải xuyên vào mái tóc đen dày của anh ấy, nâng lên khuôn mặt ửng hồng của anh ấy, mắt Tiếu Bạch, đen nhánh, lại như tràn đầy sắc thái, vẻ mặt xinh đẹp, lại bắt đầu hôn môi cô. . . .
Một trận choáng váng. . . Trong nháy mắt bốc lên một đoàn hỏa, còn chưa kịp từ cao trào trở lại thực tế, liền bị ném tới trên giường. . . Bóng dáng cao lớn kia trong nháy mắt đè xuống, không cho cô thời gian thở dốc. . . Lại một nụ hôn mãnh liệt nữa. . . Lần này, ngay cả hai chân của cô cũng nóng lên. . .
Tay của cậu ấy, nhẹ nhàng lướt qua vai của cô. . . Chẳng biết lúc nào . . . Quần áo bị cởi ra từng chút một. . . Khi ngực của anh ấy dựa xát vào bộ ngực mềm mại của cô. . . . Cả người anh ấy rất nóng. . . Sự khác biệt giữa nam nữ . . . Nhất thời làm cô lo sợ . . . .
Tên con trai kia lại thoải mái thở dài. . . Trời ạ, hiện tại kẻ ngu cũng biết muốn xảy ra cái gì. . . .
Chẳng lẽ. . . Thật sự để chuyện này tiếp tục hay sao. . . .
“. . . . Tiếu. . . . Bạch. . . . Đừng. . . . .” Giọng nói yếu ớt, tràn đầy quyến rũ. . . . Là cự tuyệt. . . Hay là cho phép. . . . Trời ạ. . . Bản thân cô cũng phân không rõ ràng lắm. . . .
Tiếu Bạch lại càng thêm động tình, dọc theo cổ của cô. . Ngực. . . . Trên bụng. . . . dưới bụng. . . . . hôn xuống dưới. . . .”Tiếu. . . . . Đừng. . . . . . Ừ. . . . . .” Tay kia lại giống như có điện, vuốt ve mỗi một tấc da thịt cô. . . . Từ từ chạm vào da thịt chỗ bụng dưới sát quần jean. . . . . Nơi bí ẩn kia, giống như có một đốm lửa. . . nhẹ nhàng bị dấy lên. . . . Lý trí muốn dập tắt nó. . . . Rồi cảm tính lại đem nó thổi lên. . . . .
Khóa quần bị kéo xuống từng chút một. . . . . Hôn từ chỗ da thịt lộ ra một đường xuống phía dưới. . . . Bụng. . . . . Bắp đùi. . . . . Bắp chân. . . . . Thậm chí đầu ngón chân của cô. . . . . .”A. . . . . .” Ngón chân nhanh chóng cuộn lên. . . . . Lại một trận run rẩy. . . . . Tiếng thở dốc trong không khí càng lớn. . . . Trên đầu Tiếu Bạch, che kín mồ hôi. . . .
Trên người cô. . . . Đã sớm phân không rõ ràng là mồ hôi của anh ấy. . . hay là nước miếng. . . Giờ phút này, hôn tuyệt đối đã không chỉ là hôn thôi. . . . Giữa môi và lưỡi kia có quy luật co rúm. . . . Giống như ám chỉ cái gì. . . . Tiếu Bạch ngồi dậy. . . Nhanh chóng kéo quần jean ra. . . . . Cô đưa tay ngăn anh ấy lại động tác. . . . Ai ngờ. . Động tác quá lớn. . . . Lại đụng phải hắn. . . . Nhìn tên kia trong nháy mắt nhảy mấy cái. . . . Ngẩng đầu nhìn đến Tiếu bạch cao gầy lông mày hòa. . . . Cơ hồ phun máu mũi nét mặt. . . . Trời ạ. . . . Ta vốn là muốn cự tuyệt ấy. . . Thế nào biến thành trêu đùa. . . . .
Tiếu bạch trong nháy mắt đi ra ngoài trên người quần tím, lại xông về trên giường cùng ta nụ hôn nóng bỏng. . . . . . . Cơ hồ □ hai người. . . Rốt cuộc”Thẳng thắn gặp nhau” rồi. . . . Bắt được dừng lại cái đó trong nháy mắt, ta vớt trở về trước ngực tác quái Đại Đầu, há mồm muốn nói, lại không phát ra được bất kỳ bình thường âm thanh, không thể làm gì khác hơn là, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết không thể. . . . Thế nhưng hắn lại vuốt tóc ta. . . Dùng hắc không thấy đáy ánh mắt của, động tình ở bên tai ta thổi hơi. . .”Bảo bối. . . . Ngươi. . . . Thật đẹp. . . . . .” Này lưỡi. . . . Cũng đang tai của ta khuếch qua lại. . . Tuần hoàn. . . . Xù xì bựa lưỡi. . . . Cùng tinh tế viền tai tiếp xúc. . . . Trong nháy mắt không khí lạnh lẽo. . . . Một vòng mới run rẩy. . . . Cùng bụng chạy tới khí nóng. . . .
Trời ạ. . . . Cô còn không có cự tuyệt. . . . Cũng đã đầu hàng rồi. . . .
Khẽ vuốt ve xuống phía dưới. . . . Dừng lại ở. . . . Trước quần lót Đôrêmon của cô. . . . Tiếng thở dốc. . . Lại mang theo cười đùa: “Đôrêmon. . . . . Anh thích. . . .” cô vừa định che hình vẽ lại. . . Trong nháy mắt. . . Đôrêmon đã sớm không thấy. . . . . Sau đó anh ấy. . . . . Cũng. . . .
Trời ạ. . . . . . . Làm thế nào. . . Làm thế nào. . . . .
Tại sao trên sách nói. . . Người ta đều rất mê loạn. . . . Giờ phút này. . . . Thân không mảnh vải lại làm cho cô hoảng sợ. . . . Tâm loạn. . . .
. . . . Nhưng. . . . Cũng rất tỉnh táo. . . . . . . . Hai tay không biết nên để chỗ nào. . . . Chỉ muốn nhấc chân chạy đi. . . . .
Còn chưa kịp phản ứng, cô lại thật sự từ trên giường nhảy dựng lên. . . Chạy ra ngoài. . .
Nhưng còn chưa đi được hai bước. . . Liền bị bắt trở lại trên giường. . . . Người tay dài chân dài. . . Rất giỏi mà. . .
Bị ôm vào trong ngực. . . . Yên tĩnh một lúc. . . . Tiếu Bạch mới ngẩng đầu lên, khẽ vuốt tóc cô, nghiêm túc nhìn cô: “Em gái cây xoài . . . Anh không kiềm chế được. . . Thật xin lỗi. . . . Nếu như. . . . Em còn không chuẩn bị xong. . . Coi như xong. . .” Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bắt đầu tìm quần áo cho cô mặc. . . .
Thành thật mà nói, từ lúc ở phòng khách đến trên giường. . . Cô đúng là do dự. . . Rốt cuộc có muốn. . . Cho anh ấy không? Nhưng đến phút cuối cùng. . . Cô thật sự muốn trốn. . . Trong truyền thuyết ý loạn tình mê. . . Ít nhất sau cùng một khắc chưa từng xuất hiện. . . Sau khi tỉnh táo lại, càng cảm thấy. . . Cô không muốn trong lúc mơ hồ giao bản thân mình. . . .
Có lẽ. . . Cô thật sự không nghĩ kĩ. . . Nhưng, hành động của Tiếu Bạch giờ phút này, lại càng làm cho cô cảm thấy. . . Yêu đúng người. . . . Ít nhất, anh ấy không ép buộc cô. . . Nói thật, nếu tiếp tục làm tiếp. . . Bản thân cô cũng không kiềm chế được tư tưởng của mình, huống chi là đàn ông đã bị tinh trùng lên não. . .
Đại khái mặc quần áo một chút, ôm lấy người đàn ông này từ phía sau. Đúng, cô chính là muốn dung cái từ “Đàn ông” này. Giờ phút này, cô cảm thấy anh ấy rất đàn ông, làm cô cảm động.
“Tiếu Bạch, em yêu anh.” Những lời này, là những lời thật lòng. Cho dù lúc đi cùng Tô Nham, cô cũng không nói ra những lời này. Giờ phút này, cô lại thật lòng cảm thấy, cô muốn đem cái từ “Yêu” này giữ lại cho anh ấy. Tiếu Bạch, thật là một người đáng giá để yêu.
Cảm nhận được hành động của Tiếu Bạch, anh ấy xoay người hung hăng đem cô ôm vào trong ngực. . . Theo cô. . . .”Đây là vừa đánh vừa xoa sao?” . . . . . Lúc này, không phải nói. . . Cô cũng như vậy sao?
“Cám ơn anh, đã không ép buộc em.”
Anh ấy nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: “Sẽ không. . . Anh sẽ không ép buộc em. . . Anh sẽ đợi. . . . Đợi đến khi em đồng ý. . . . . Bởi vì. . . . Anh cũng yêu em. . . . .”
. . . . Nụ hôn dịu dàng, làm cho cả phòng trở nên yên tĩnh. . Càng thêm lãng mạn. . . .
Chỉ là. . . Một người con trai khỏa thân. . . . Một thứ gì đó vẫn còn đang giật giật. . . . .
Ách. . . . Cái này cái này. . . .
Cô cũng không muốn phá hỏng khung cảnh lãng mạn này. . . Chỉ là nhất thời miệng tiện. . . .”. . . . Anh. . . . Có thể mặc quần áo vào trước không ~~”
Tiếu Bạch vừa kéo quần vừa bĩu môi: “Aiii. . . Cho nên nói, con trai quá galang không có thịt ăn. . . . . trên TV Người ta sau khi yêu nhau không phải là trực tiếp gì kia à. . . Thế nào đến chúng mình liền biến thành tạm thời dừng lại. . . . Anh mà để lại tật xấu gì em phải chịu trách nhiệm đó ~~”
Ta vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra ngoài: “Tật xấu của anh chính là rất đê tiện! Điều này có thể trách em sao?”
“Ai! Mới vừa rồi còn anh anh em em, bây giờ thay đổi cũng quá nhanh đi? Có còn lương tâm hay không? !”
“Có, không phải vừa mới em còn nói lời dễ nghe sao? !”
“Quả nhiên. . . . Nữ nhân ở trên giường nói không thể tin. . . . .”
“Không ai ép anh phải tin . . . .”