Một Đời Nắm Tay

Chương 8: Họp



Trời vào trưa, thư ký Hồng vẻ mặt hớn hở cầm điện thoại trên tay, không hề chú ý tới thân ảnh cao ngất đã đứng trước bàn làm việc của mình hồi lâu.

Mãi đến khi truyền đến âm thanh gõ vào mặt bàn.

Thư ký Hồng ngẩng đầu lên thì thấy Thư Luật đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã trực tiếp ngã xuống đất. Đoạn tin nhắn trên màn hình quả thực có thể dùng từ “Khó coi” để hình dung ——

Có một loại hồng gọi là hồng Trung Quốc: Nếu ngươi khăng khăng muốn đấu, gia đây sẽ chiều đến cùng (cao ngạo).jpg

Vác súng đi tuần: Bổn cung rất thích cái nết thà chết cũng không khuất phục này của ngươi (khịt mũi khinh thường).jpg

Có một loại hồng gọi là hồng Trung Quốc: Ngươi quát ta sao? (vẻ mặt tủi thân).jpg

Vác súng đi tuần: Ngậm máu phun người (khinh thường).jpg

Cho dù Thư Luật bình tĩnh đến đâu, thì đoạn tin nhắn trẻ con ấu trĩ này cũng đủ khiến cho anh câm nín một phút đồng hồ.

“Hồng Đồng Đồng, cậu rất rảnh?”

Thư ký Hồng run lẩy bẩy thả điện thoại xuống, vội vã chụp cái nồi này lên đầu người khác: “Trì… Trì tiểu thư nói cô ấy xem tài liệu mệt quá, nên mới tìm tôi nói chuyện phiếm một hồi để giải tỏa stress.”

Thư Luật nhíu mày: “Cậu nói ai?”

“Trì tiểu thư đấy! Vác súng đi tuần chính là cô ấy.”

Hồng Đồng Đồng nói xong câu đó, dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt ông sếp nhà mình trầm xuống.

Trái tim bé bỏng của cậu sắp vỡ ra đây rồi này.

“Xem ra không phải mỗi mình cậu nhàn rỗi không có gì làm.” Thư Luật lạnh lùng nhìn anh ta, “Thông báo xuống phía dưới, nửa giờ sau họp.”

Phòng họp tầng 15.

Trong phòng không có nhiều người, trưởng phòng của một số bộ phận ngồi vào hai bên bàn hội nghị. Thư Luật đã ngồi xuống ghế chính, mãi tới khi anh liếc mắt ra cửa lần thứ ba thì Trì Tĩnh mới đi tới.

Cô là người tới cuối cùng, bởi vì chưa quen đường nên đi lộn chỗ.

Sau khi thấy cô đã ngồi vào vị trí của mình, Thư Luật nhìn quanh một vòng, chậm rãi mở miệng.

“Đây là giám đốc sáng tạo mới của chúng ta, Trì Tĩnh.”

Ở đây có người của phòng truyền thông, phòng kế hoạch và cả phòng quan hệ công chúng. Bọn họ đã sớm biết Trì Tĩnh, chỉ là hôm nay mới được tính là gặp mặt chính thức.

Mấy người gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng lại không có ai chủ động chào hỏi Trì Tĩnh.

Trì Tĩnh cũng không để ý, thái độ vẫn không hờ hững cũng không lạnh lùng như trước.

“Vài ngày nữa chính là ngày mồng một tháng năm, tranh thủ ba ngày nghỉ lễ này công ty có lên kế hoạch tổ chức một hoạt động.”

Thư ký Hồng đem tài liệu phát cho mọi người trong phòng.

“Salon party*?”

*Buổi giới thiệu sản phẩm

“‘Không sai.”

Trần Cách Phỉ lập tức tỏ vẻ phản đối: “Thương hiệu Zing từ khi thành lập tới nay chưa từng tổ chức loại hoạt động thế này bao giờ. Tôi cho rằng với đẳng cấp của chúng ta, không cần thêm râu ria như vậy.”

Người của phòng kế hoạch cũng gật gù theo: “Đúng thế. Thư tổng, loại hoạt động như thế này trên thực tế không có ý nghĩa gì lớn.”

Người bên phòng truyền thông nhìn tài liệu một hồi, không phát biểu bất kỳ nhận xét nào.

“Giám đốc Trì thấy sao?” Thư Luật ngước mắt nhìn cô.

Trì Tĩnh ngồi ở phía cuối đuôi chiếc bàn dài, cách những người khác tới mấy chỗ, thoạt nhìn có vẻ cô đơn lẻ bóng.

Bị điểm tên, cô lật lại tài liệu, đầu ngón tay khẽ vẽ vòng vòng trên bàn.

Thật ra cô chỉ muốn nói “Hết thảy nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo”, nhưng trong lúc vô tình đụng phải ánh mắt sắc bén của Thư Luật.

Trì Tĩnh cười cười.

“Salon party là một hoạt động rất phổ biến ở nước ngoài. Tôi không rõ ý đẳng cấp khác mà Giám đốc Trần nói ở đây là gì, có lẽ cô ấy đã hiểu lầm mục đích của hoạt động này rồi.”

Trì Tĩnh không nhanh không chậm, nói ra ý kiến của mình vô cùng có logic: “Hoạt động này tổ chức không phải để ‘bán nước hoa’, mấy chuyện này đã có phòng sales lo, không cần vẽ rắn thêm chân làm gì.”

Sắc mặt Trần Cách Phỉ trầm xuống.

Trì Tĩnh lại nói: “Tập hợp một nhóm khách hàng qua đây học những kiến thức cơ bản về phân biệt và điều chỉnh các loại nước hoa, lại còn có thể tự mình làm điều chế ra mùi hương dành riêng cho bản thân thì có gì không tốt?”

“Cho dù học thì bọn họ cũng có rất ít người phân biệt được trước, giữa, sau của quá trình điều chế là gì. Căn bản vốn không có ý nghĩa thực tế nào.” Giám đốc phòng kế hoạch chen ngang.

Trần Cách Phỉ đang muốn phụ họa thêm, lại chú ý tới khóe miệng hơi cong lên của Thư Luật. Trong lòng cô ta khẽ động, nhếch môi không nói gì.

Trì Tĩnh không ủng hộ: “Tôi xin lỗi trước, nhưng tôi có thể hiểu ý của ngài thành: Nếu một người bình thường không thể phân biệt được hết nguyên liệu trong nấu ăn, thì việc học xào rau với người đó là vô nghĩa sao?”

“Giám đốc Trì có vẻ đang già mồm át lẽ phải nhỉ.” Trần Cách Phỉ cười nói.

Giám đốc phòng truyền thông im lặng nãy giờ chợt mở miệng: “Tôi cho rằng Giám đốc Trì nói có lý. Thương hiệu Zing của chúng ta qua nhiều năm như vậy vẫn luôn duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm, thông qua hoạt động này có thể kéo gần thêm các mối quan hệ bên ngoài. Đồng thời cũng truyền thông được lịch sử phát triển của công ty, đây đều không phải chuyện gì xấu.”

“Nếu như mọi người cảm thấy nhóm khách hàng được lựa chọn ngẫu nhiên ở ngưỡng cửa quá thấp, thế thì trực tiếp bốc thăm ở phân khúc khách hàng VIP là được.” Thư ký Hồng giúp đỡ người anh em của mình.

Đến đây, dù mọi người đều mang sắc mặt khác nhau, nhưng không ai nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng chờ quyết định của Thư Luật.

“Trang cuối cùng của tài liệu chính là bảng so sánh tỉ lệ kim ngạch xuất khẩu* của nước hoa so với sản phẩm các ngành khác của Zing.”

*Kim ngạch xuất khẩu là tổng giá trị xuất đi (lượng tiền thu về được) của tất cả những hàng hoá xuất khẩu của nước nhà (hoặc một doanh nghiệp) trong một kỳ nhất định (thường là quý hay năm), tiếp đến quy đổi đồng bộ ra một loại tổ chức tiền tệ nhất định. Kim ngạch xuất khẩu càng cao càng minh chứng kinh tế tài chính của doanh nghiệp hay của cả một nước nhà càng phát triển, Ngược lại kim ngạch xuất khẩu thấp, kim ngạch nhập khẩu cao thì kinh tế tài chính của ngành đó càng xưa cũ, chậm cải cách và phát triển.

Hai cánh tay Thư Luật đặt ở trên bàn, đôi mắt đảo qua từng phản ứng của mỗi người,

“Nhìn chung tình hình năm ngoái, không tính thị trường vùng Âu Mỹ và khu Trung Đông, thì thị phần nước hoa trong nước còn lại bao nhiêu? Các vị đã từng nghĩ nhân tố quyết định là gì chưa?”

Lời vừa ra, trong phòng chợt yên tĩnh lại. Mọi người cúi đầu nghiên cứu số liệu, bầu không khí căng như dây đàn.

Trì Tĩnh nhìn sự chênh lệch quá lớn giữa dân số và tỷ trọng doanh thu toàn cầu, dần dần hiểu ra ý tứ của Thư Luật.

Nhiều người ở Trung Quốc có thể sẵn sàng chi hàng nghìn đô để mua các sản phẩm chăm sóc da và quần áo, nhưng nước hoa lại được liệt vào danh sách đồ dùng không cần thiết.

Bởi vì rất ít người Trung Quốc có thói quen dùng nước hoa, càng chưa nói tới việc “Hiểu biết” về nó.

Salon party mặc dù không có ý nghĩa quá lớn, nhưng có có thể khiến nhiều người hiểu về mùi hương hơn, hoặc nếu bạn thích một thứ gì đó, tất nhiên đều phải bắt đầu từ sự hiểu biết.

Trì Tĩnh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Thư Luật, đáy mắt anh tựa như một biển hồ yên tĩnh, nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ cường áp.

Cô không tránh né: “Tôi nghĩ nhân tố quyết định trong lời Thư tổng nói hẳn chính là thói quen dùng nước hoa của người tiêu dùng trong nước.”

Câu trả lời của Trì Tĩnh khiến mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô.

Thư Luật nhìn cô, ám mắt thâm trầm. Lúc mở miệng, ngữ khí mang theo sự không cho phép chối từ: “Trước ngày thứ tư tuần sau, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch hoàn chỉnh.”

– –

Sau khi tan họp, thư ký Hồng trở về phòng làm việc với Thư Luật.

“Cơm trưa tôi đã đặt giúp ngài rồi, ở chỗ Ngự Hương Các dưới lầu. Khoảng mười hai rưỡi sẽ có người giao đến.” Dừng một chút, “Bên nhóm người của Thư tiên sinh có gọi tới mấy cuộc điện thoại, ngài xem…”

“Thư tiên sinh” trong miệng Hồng Đồng Đồng chính là chỉ Thư Dư Chính. Chỉ có khi gọi ông ta mới dùng kiểu xưng hô xa lạ như vậy.

Thư Dư Chính là một giảng viên đại học, đối với việc kinh doanh thì dốt đặc cán mai. Năm đó thái độ vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát từ bỏ quyền thừa kế.

Thế nhưng gần đây lại có chút ý tứ bắt đầu rục rịch.

Ngữ khí Thư Luật lạnh xuống: “Mặc kệ ông ta.”

Đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Hồng Đồng Đồng chạy xuống căn tin.

Giữa đám đông đang tụm năm tụm bảy, anh ta liếc mắt cái liền phát hiện ra Trì Tĩnh đang ngồi một mình trên chiếc bàn trong nhỏ, cô mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc dài được búi lên. Một thân trang điểm thành thục nhưng lại không mất đi vẻ mềm mại nữ tính.

Hồng Đồng Đồng cầm khay đồ ăn của mình đi qua.

“Tôi ngồi đây được không, Trì tiểu thư?”

Trì Tĩnh nghe thấy thanh âm chợt nhìn sang, hơi bất ngờ với sự xuất hiện của anh ta, khóe môi khẽ cong lên: “Hoan nghênh người anh em.”

Hồng Đồng Đồng lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Mặc dù trước đây hai người cũng từng ăn cơm với nhau, nhưng ăn riêng thế này thì lại là lần đầu tiên.

“Chuyện lần trước nói tuyển một trợ lý cho tôi tiến triển sao rồi?”

Nhắc tới đây, Hồng Đồng Đồng thở dài: “Yêu cầu của cô là người có hiểu biết một chút về kỹ thuật điều hương nên hơi khó tìm. Người trong công ty không hiểu nhiều, cũng ít có ai rảnh rỗi, tôi đang tìm bên ngoài xem sao. Cứ đợi thêm vài ngày nữa đã.”

Nói đến đây, vẻ mặt anh ta bỗng nhiên nghiêm túc mấy phần: “Trong công ty có nhiều cáo già lắm, rất thích ăn miếng trả miếng. Dù là Thư tổng thì đôi lúc cũng không thể ra mặt giúp cô.”

Trì Tĩnh cười cười, không nói tiếp.

Cô vốn cũng không trông chờ vào việc Thư Luật sẽ “đặc biệt chiếu cố” mình.

Thư Luật công tư phân minh, hình như anh cũng chưa từng đối xử đặc biệt với ai.

Về chuyện này, ba năm trước Trì Tĩnh đã thấy rất rõ ràng.

Dùng cơm xong.

Trước khi tách ra, Hồng Đồng Đồng giải thích với Trì Tĩnh: “Sau ngày đầu tiên cô đi làm tôi phải đi công tác với Thư tổng, không phải có ý ra oai phủ đầu đâu.”

Trì Tĩnh “À” một tiếng, chuyện đã qua lâu rồi, cô cũng không để bụng.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ của Trì Tĩnh.

Cô ngủ nướng nguyên một buổi sáng, buổi chiều đã hẹn đi spa với Hà Nhuế.

Sau khi rời giường cô ăn hết một đĩa salad cùng cốc sữa ấm, bất chợt điện thoại reo lên.

“Chị… Tiểu Tĩnh.” Thư Đông ở bên kia chậm rãi gọi cô.

Nghe thấy giọng của cậu bé, Trì Tĩnh bật cười: “Đông Đông hả, nhớ chị sao?”

“Đúng ạ.” Thư Đông cũng cười “Ha ha”, “Hôm nay chị… có thể tới đây thăm em không?”

Trì Tĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đồng ý với cậu: “Đi chứ, bây giờ chị bắt đầu ra cửa, một lát nữa chúng ta gặp nhau nhé?”

Thư Đông vô cùng vui vẻ: “Một… một lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, Trì Tĩnh trang điểm đơn giản rồi ra khỏi nhà.

Trước khi tới viện an dưỡng cô có tạt qua hiệu sách một lúc, chọn vài cuốn Thư Đông thích đọc, khi đến nơi cũng đã gần trưa.

Lúc Trì Tĩnh viết giấy đăng ký thăm thì điều dưỡng có nhìn cô vài lần. Cô cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng vào.

Ngón tay khẽ cong lại gõ vài cái, rồi cô mở cửa ra.

Trong phòng, một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện chơi cờ với nhau nơi cửa sổ.

Bước chân Trì Tĩnh dừng lại, bỗng nhiên có cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Còn Thư Đông nhìn thấy cô thì cười toe toét.

Mà Thư Luật đang ngồi đối diện cậu bé, gương mặt điển trai khuất dưới ánh mặt trời, lẳng lặng nhìn cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.