Trên chiếc giường, hai tay ả tình nhân dính đầy máu. Vệt máu dài dần loang rộng ra trải khắp cả ga giường. Dịch Trần hốt hoảng chạy lại, gương mặt hết sức khó coi.
– Bảo bối…em sao vậy?
– Em… không biết… không phải máu của em.
Giờ đây, tóc tai của ả tình nhân rối mù. Đầu óc hỗn loạn, ôm chầm lấy hắn. Bỗng chốc, cả hai người lạnh hết sống lưng. Cánh cửu sổ bên ngoài kẽo kẹt như bị ai đó điều khiển.
Rồi đến ánh đèn điện chập chờm tắt rồi lại sáng. Ảnh nhìn nhân lúc này ngước nhìn lên gương tủ quần áo. Ngay lập tức không tin vào mắt mình, ả ôm chặt hắn hơn gào to.
– Anh… anh… cô ta… cô ta đáng sợ… ma……a.a.a.a…
– Em nói gì?
Hắn vừa dứt lời, một làn gió lạnh bao trùm làm hắn sởn hết da gà. Ả tình nhân sợ hãi quá độ rồi ngay lập tức ngất xỉu. Đột nhiên, một lực đẩy mạnh mẽ nhấc cả người hắn lên dần ép sát vào tường. Mắt hắn nhòa đi, đến khi lấy lại ý thức thì tái mặt khi nhìn thấy cô.
– Cô… cô… sao có thể? Cô đã chết rồi…
Nhìn biểu hiện giận dữ của hắn như vậy cô thoải mái.
– Đúng là tôi đã chết. Nhưng… ở dưới đó buồn quá… tôi lên để dẫn anh theo cùng…
– Không… buông tôi ra!
Hắn càng vùng vẫy, cổ càng bị siết chặt nâng lên.
– Anh cũng phải cảm ơn tôi vì không cho anh thấy 1 bộ dạng máu me ghê tởm… còn bây giờ… mau chết đi…
Ánh mắt cô hiện lên tia thù hận. Nếu không phải vì hắn, cô không phải sống khổ sở… nếu không phải vì hắn, bây giờ có lẽ cô vẫn còn cơ hội để sống. Làm một hồn ma mang hận thù, còn không thể đầu thai. Cô hận! Cô hận!!!
Nhưng đến khi hắn sắp bị cô ép nghẹt thở, ngoài cửa sổ, hắc bạch vô thường lười nhác điều khiển sợi dây xích to, vòng qua trói chặt cô lại rồi nhanh chóng mang đi. Tất cả rất nhanh, chỉ trong tích tắc, căn phòng trở lại yên lặng. Hai con người bên trong phòng bị ngất đi vì sợ.
_________________
Cổng phủ Diêm Vương Điện.
Cô bị hắc vô thường lôi xền xệt kéo như bao tải.
– Khốn kiếp! Thả bà đây ra. Bà đây còn chưa trả được thù… các ngươi cho ta tận 4 canh giờ cơ mà…
Cô khó chịu, cả người bị xích trói chặt chẳng khác gì một cái bánh trưng ép giò. Bạch Vô thường đi trước, nhìn bộ dạng của cô khoái chí. Ai bảo lúc trước dám tát ta… bây giờ cho ngươi đáng đời.
– Âm khác trần, 4 canh giờ của người âm trôi rất nhanh so với người trần. Vậy nên… ngươi cấm phàn nàn…
Đù má! Cô chửi thề. Vậy mà bọn chúng lại không nói cho cô biết. Suýt nữa là cô đã cho tên kia thăng thiên rồi. Ai ngờ đâu bỗng dưng hết giờ.
Cô hậm hực, vừa đi chân lại đá loạn xạ. Cho tới khi…. một tiếng “huỵch” vang lên, lúc này cô mới giật mình. Hắc bạch vô thường khựng lại như đứng hình.
Cô khó hiểu di chuyển tầm nhìn xuống dưới. Lúc này, cô mới ngớ người. Vừa nãy… cô đá trúng một vị quỷ sai đi…
– Ngươi… ngươi… đá… Lưu…
Bạch vô thường lắp bắp. Còn hắc vô thường buông sợi xích trong tay. Hai người họ chạy vội vàng lại đỡ cái tên vừa bị cô đạp trúng.
Đến khi tên quỷ sai đứng được đỡ đứng dậy, cô đờ người ra. Nếu nói Diêm Vương là mĩ nam thì nam nhân này… hẳn là đại thần đi. Đẹp quá!!!
– Cái… cái đầu nhà ngươi… dám đạp ngã Lưu ca ca của ta…
Bạch vô thường trừng mắt. Ở cái địa phủ này ai mà không biết tới 2 vị mĩ nam xếp vào top đầu nổi tiếng nhất lục giới. Thứ nhất là Diêm vương đại nhân… thứ hai là Lưu phán quan. Người được mệnh danh tài tử nhu ngọc khiến biết bao nữ giới nghiêng ngả. Đến ngay Mạnh bà còn xiên lòng nữa là…
Cô xì một tiếng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Đẹp thì sao? Đẹp thì có quyền chắc.
Lưu phán quan phủi bụi trên quần áo. Do vừa nãy mải chăm chú những con số trên sổ sách mà không may bị ai đó đạp trúng. Ai ngờ… là một cô hồn mà hắc bạch vô thường câu được. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là cô hồn này chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thờ ơ. Chẳng lẽ… dạo này nhan sắc của hắn tụt giảm xuống một cách trầm trọng?
Thấy ánh mắt ai đó cứ nhìn chằm như đang dò xét mình, cô bực mình buột miệng.
– Mắc nhìn nhìn chằm ta? Nhìn cái đầu nhà ngươi ý!!!
– “…”