Gần đến trưa, Đông Tâm phân vân nửa tiếng đồng hồ rồi mới quyết định đi đến công ty của đối phương. Công ty game mobi này diện tích không lớn lắm, chỉ khoảng bảy tám chục mét vuông, văn phòng có khoảng mười mấy người. Đông Tâm nhìn quanh một vòng, có lập trình viên, cũng cũng có tester (người chơi thử game để phát hiện lỗi), mỗi bộ phận có vài người ngồi chung với nhau.
Lễ tân dẫn Đông Tâm đến ngồi ở phòng họp bên trái sau đó liền rời đi. Một lúc sau có một người phụ nữ khác đẩy cửa tiến vào. Người phụ nữ có mái tóc xoăn dài, dáng người yểu điệu, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, nhìn qua cũng khoảng 30 tuổi. Đông Tâm nhìn chằm chằm người trước mặt, nhất thời không thể xác định được đây có phải là Ngải Mỹ ở Marvel đó không. Còn đang cân nhắc thì đối phương đã lên tiếng trước.
“Sao? Bị dọa giật mình rồi à? Không nghĩ là tôi đúng không?” Người phụ nữ mỉm cười: “Đông Tâm, đã lâu không gặp!”
Đông Tâm nghe xong đồng tử chợt co lại, là Ngải Mỹ! Người này trăm phần trăm chính là Ngải Mỹ đã vu oan giá họa cho mình năm đó! Đông Tâm líu lưỡi, mang theo tâm tình nửa kinh ngạc nửa dò xét hỏi: “Cô chính là người nói với biên tập muốn mua bản quyền truyện tranh của tôi để chuyển thành game? Cũng là người giật dây tìm người liên hệ với tôi?”
“Không còn cách nào khác mà.” Ngải Mỹ cong mắt cười, “Cô kéo tôi vào danh sách đen, QQ, Wechat, Weibo đều không thể liên lạc được, gọi điện thoại thì sợ cô không nhận, cho nên tôi đành phải làm như thế.”
Thần sắc Đông Tâm trở nên nặng nề, trầm giọng: “Cô định làm gì?”
“Cô đừng khẩn trương như thế, ” Ngải Mỹ rót nước cho Đông Tâm, đưa tới trước mặt cô, sau đó mới nói tiếp: “Tôi không có ác ý với cô, mời cô tới thật sự chỉ vì bản quyền trò chơi mà thôi. Cốt truyện và ý tưởng của bộ <Vân vụ nhân> thực sự không tồi, đúng lúc sang năm công ty chúng tôi đang có ý định khởi động một hạng mục mới theo hướng khoa học viễn tưởng cho nên mới tìm cô để bàn chuyện hợp tác. Sao? Cô thấy thế nào?”
Đông Tâm nghe xong thực không thể tin nổi vào lỗ tai mình. Ngải Mỹ có ý gì đây? Muốn cô bán bản quyền <Vân vụ nhân> cho cô ta ư? Cô ta cảm thấy cô sẽ đồng ý sao? Cô ta cảm thấy cô sẽ đem “con gái ruột” của mình gả cho kẻ thù đã từng hãm hại mình sao?
Dường như không hề nhìn thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Đông Tâm, Ngải Mỹ vẫn nắm tay nghiêm túc nói: “Giá cả do cô quyết định trước, chúng ta có thể từ từ thương lượng. Nhưng thời hạn chuyển nhượng chúng tôi muốn vĩnh viễn, hơn nữa tất cả những trò chơi cùng với những sản phẩm xoay quanh đều thuộc quyền sở hữu của chúng tôi.”
Đông Tâm nhíu mày, thiếu chút nữa thì gào lên “Cái đê ma ma nhà cô!” Chuyển nhượng vĩnh viễn, lại còn tất cả những sản phẩm liên quan trong ngoài đều phải trao bản quyền cho họ, họ tưởng cô là cái chày gỗ thích gõ thế nào thì gõ chắc?
Cho dù mấy năm nay cô không cầm cọ vẽ thì cũng có hiểu biết nhất định về giá cả thị trường được chưa? Bán một bộ truyện cho công ty chế tác game quốc tế cũng không có mấy điều khoản bá vương như thế! Đột nhiên Đông Tâm hứng thú muốn biết con số mà Ngải Mỹ ra là bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm nói: “Tôi ra giá bao nhiêu cũng vô dụng, chủ yếu vẫn xem mấy người bỏ ra bao nhiêu tiền để mua. Như vậy đi, hay là cô nói trước con số dự toán của các cô xem sao.”
Nghe vậy Ngải Mỹ chống cằm suy nghĩ, lại đổi chân vắt chéo, sau đó nói: “Nói thật, công ty chúng tôi là công ty mới thành lập, nguồn vốn không nhiều lắm, hạng mục trước lại vừa được đưa ra không bao lâu, cho nên cũng chưa thu hồi lại được vốn….”
Đông Tâm nghe xong nhịn không được cười ha ha hai tiếng, ép giá mặc cả thì cô có thể hiểu được, nhưng cô ghét nhất chính là lôi “tài chính công ty đang khó khăn” ra làm cái cớ. Nếu tài chính công ty khó khăn thì còn đi mua bản quyền làm cái vẹo gì, đóng cửa luôn cho nhanh! Hơn nữa tài chính công ty khó khăn thì liên quan quái gì đến cô mà cô phải chấp nhận vì nó mà hạ giá phí bản quyền chứ?
Mà bên kia Ngải Mỹ chắc cũng nhìn ra suy nghĩ của Đông Tâm, cô ta đảo mắt, cuối cùng đập bàn nói: “Nhưng cho dù thế nào thì chi phí cần phải bỏ ra vẫn phải bỏ ra. Như vậy đi, chúng ta không nói đến chuyện phí bản quyền sử dụng gì nữa, cô trực tiếp tha gia vào hạng mục của chúng tôi, làm chủ biên mỹ thuật kiêm nội dung cốt truyện. Đợi hạng mục này lên sàn thì chúng tôi chia cho cô 2% tiền lời.”
Đông Tâm á khẩu, ngửa mặt lên trời thở dài: Thật đúng là!!!
Thì ra đây mới là lý do Ngải Mỹ chờ cô ở đấy. Bảo sao lúc trước biên tập bảo Ngải Mỹ thêm số QQ của cô, Ngải Mỹ nhất định không chịu. Mấy lời này nếu nói ở trên QQ thì chắc chắn cô đã kéo thẳng đối phương vào danh sách đen luôn rồi. 2% tổng lợi nhuận nghe có vẻ nhiều, nhưng nếu tổng lợi nhuận chỉ có vài trăm vạn thì 2% cũng chỉ có mấy vạn mà thôi. Chỉ với mấy vạn mà bán đứt bản quyền <Vân vụ nhân> cho họ, nghĩ hay quá ha! Hơn nữa đấy là giả định trò chơi này kiếm ra tiền, nhưng nếu không thì sao? Trong khoảng thời gian đó chẳng phải mình thành lao động không công cho bọn họ à? Bàn tính này cũng tinh vi quá cơ!
Thấy Đông Tâm không nói gì, Ngải Mỹ mang vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Đông Tâm hít sâu một hơi, nhìn về phía Ngải Mỹ mỉm cười: “Ngải Mỹ à, cô cảm thấy với quan hệ của chúng ta thì tôi sẽ bán bản quyền <Vân vụ nhân> cho cô sao?”
Ngải Mỹ ngẩn người, sau đó mới nhận ra mình bị chơi, lập tức nói: “Cô…….”
Ánh mắt Đông Tâm yên lặng nhìn về phía Ngải Mỹ, lời nói gằn ra từ kẽ răng: “Đừng nói đến chuyện cô muốn tay không bắt sói, cho dù cô có bỏ ra mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn thì tôi cũng sẽ không bán <Vân vụ nhân> cho cô đâu! Không! Bất kì tác phẩm nào của tôi tôi cũng sẽ không! Bán! Cho! Cô! Đâu!”
Ngải Mỹ nghe xong không nhưng không giận mà còn bật cười, khoanh tay nói: “Đông Tâm, cô vẫn không thay đổi chút nào. Năm đó lúc tôi gặp cô cô như thế nào thì bây giờ cô vẫn như vậy. Tôi nói cho cô biết, cô cứ như thế này thì mãi mãi không bao giờ làm lên chuyện lớn được đâu. Trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Cô cảm thấy chỉ vì chút chuyện nhỏ năm đó mà từ bỏ cơ hội hợp ác với tôi, đáng sao?”
“Hơn nữa, chuyện cô hợp tác với tôi căn bản chính là một vốn bốn lời. Cô nghĩ lại xem, đến lúc đó trò chơi này được tung lên thị trường, tôi chỉ cần lăng xê một chút, mọi người sẽ nghĩ là…. A, đến cả chủ biên năm đó của Marvel cũng đã hợp tác lại với Đông Tâm rồi kia, có lẽ sự việc năm đó thật sự không liên quan đến cô ấy chăng? Mà cho dù đến lúc đó mọi người vẫn nghi ngờ cô sao chép cũng chẳng sao, trò chơi này của chúng ta coi như cũng được cọ tí lửa rồi, phải không?”
Đông Tâm nghe xong khiếp sợ há hốc mồm. Câu nói “trò chơi của chúng ta coi như cũng được cọ tí lửa” quay vòng hai bên tai cô, sau đó như một mồi lửa khiến cô bùng cháy. Vốn Đông Tâm cho rằng Ngải Mỹ là thật lòng nhìn trúng <Vân vụ nhân> nên mới muốn bắt tay giảng hòa, nhưng xem ra cô nghĩ nhiều rồi. Cái mà Ngải Mỹ nhìn trúng, chính là nhiệt độ của sự kiện lần này. Cô ta muốn dựa hơi sự kiện sao chép, dựa hơi <Tác giả truyện tranh Đồng Tâm> để lăng xê trò chơi, sau đó đạt được mục đích của mình.
Ý tưởng, cốt truyện của <Vân vụ nhân>, thanh danh của cô cũng như chân tướng của sự kiện sao chép năm đó căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của cô ta.
Ghê tởm! Thực sự quá ghê tởm! So với việc ăn s*** còn tởm hơn!
Sau khi biết được chân tướng, Đông Tâm chỉ cảm thấy buồn nôn, một câu dư thừa cũng không muốn, lập tức đứng bật dậy đi ra ngoài. Đầu bên kia Ngải Mỹ ngàn tính vạn tính nhưng cũng không tính đến được phản ứng này của Đông Tâm, đứng hình tại chỗ, mãi sau mới giật mình đuổi theo Đông Tâm. Nhưng lúc đó Đông Tâm đã kéo cửa phòng họp đi ra ngoài, Ngải Mỹ thấy đuổi theo không kịp thì liền hét lớn: “Đông Tâm!!”
Bước chân Đông Tâm khựng lại, nghe thấy Ngải Mỹ ở phía sau nói: “Cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Đông Tâm quay đầu lại, liền thấy Ngải Mỹ đứng dựa vào bàn, lạnh giọng cười: “Cô đừng tưởng tôi rời khỏi Marvel rồi thì không làm gì cô được nữa. Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giật dây khiến cho Marvel chứng thực trên Weibo hành vi của cô năm đó. A, cô thử nghĩ xem, đến lúc đó <Vân vụ nhân> của cô còn có thể vẽ tiếp hay không đây?”
Thực ra Đông Tâm hiểu, bây giờ vẫn còn fans ủng hộ cô là vì bọn họ cảm thấy đây chỉ là tin vỉa hè, anh một câu, tôi một câu, không có gì để chứng minh cụ thể cả. Nhưng…. Một khi bên phía Marvel đưa ra được bằng chứng chính xác cô chính là Đồng Tâm, thì Đông Tâm thực không dám suy nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế nào nữa.
Nghĩ đến những lời nhiếc móc chửi rủa ngập trời đó, còn có ánh mắt hoài nghi của mọi người, Đông Tâm chợt cảm thấy có chút khó thở.
“Không sai, tôi chính là đang uy hiếp cô đấy!” Đầu bên kia Ngải Mỹ cười nhạo hai tiếng, lộ ra gương mặt thật. Cô ta híp mắt, cong môi nói: “Tôi cho cô mặt mũi rồi, là chính cô không biết giữ lấy thì tôi biết phải làm sao bây giờ? Bộ <Vân vụ nhân> này của cô, trừ tôi ra thì không ai dám muốn đâu. Tôi khách khí muốn nói chuyện hợp tác với cô, cô lại giở trò hoạnh họe, cho nên tôi chỉ còn cách đi thẳng vào vấn đề. Đông Tâ, chỉ cần cô có gan, tôi không ngại khiến cô gặp phải chướng ngại vẽ tranh một lần nữa đâu!”
Đông Tâm nghe xong chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn đứng chôn chân tại chỗ không biết làm sao. Trong lúc mơ hồ, lời của Thúc Miên lại vang lên trong đầu….
“Chị lại cảm thấy nhất định là vì cô đã đắc tội người nào đó, tất cả mọi người đều bị người nọ hỏi thăm qua cho nên mới không ai dám dùng em như thế.”
Đúng rồi, chính là như thế! Cô nên sớm nghĩ ra người này chính là Ngải Mỹ! Tuy rằng cô ta không có quyền lực to đến mức có thể khiến cho tất cả các nhà chế tác game lớn không thuê cô nhưng cô ta có thể tuyên truyền bốn phía bản thân cô là người không biết tốt xấu như thế nào, chuyên gia đối nghịch với công ty ra sao… cứ như thế thì sẽ không có ai muốn thuê cái người tiếng xấu đồn xa này là cô nữa. Chuyện đã cách nhiều năm rồi, Ngải Mỹ vẫn chưa chơi chán, muốn diễn lại trò cũ một lần nữa sao?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm im lặng, mím môi không nói gì.
Ngải Mỹ thấy vậy thì cho rằng Đông Tâm bị mình dọa sợ, nhướng mày nói: “Sao? Cô cứ nghĩ lại đ……”
Đông Tâm nghe mấy lời này xong không đáp lại, chỉ xoay người cầm lấy cái cốc giấy trên bàn, đi rót nước. Ngải Mỹ không hiểu cô định làm gì, chậm rãi đi theo Đông Tâm hai bước, đang định hạ giọng khuyên nhủ cô thì cô ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bị hắt tới. Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh nên Ngải Mỹ không kịp tránh, mà cô ta cũng chả kịp nhắm mắt, chỉ cảm thấy trên mặt chợt nóng rát, lập tức nhịn không được mà hét lớn.
– — Đông Tâm không chỉ hắt nước vào mặt cô ta, mà cô còn hắt nước nóng.
– ———————–
<Vở kịch nhỏ>
Tô Lịch vẫn luôn nói tính cách Đông Tâm quá lỗ mãng, hành vi lời nói đều không được đại não thông qua, cho nên sau khi cô hắt nước nóng lên mặt Ngải Mỹ xong thì không dám nói với Tô Lịch, sợ bị anh mắng. Không ngờ lúc ăn bữa cơm đoàn viên, Đông Tâm uống một chút rượu, trong lúc đang sáp lại ba mình kể lể thì đã buột miệng. Tô Lịch ngồi bên cạnh nghe được, lập tức ừ một tiếng, nhướng mày nói: “Em nói lúc đó thu thập tiện nhân đó em hắt cái gì?”
Đông Tâm nghe xong lập tức tỉnh rượu phân nửa, nhưng việc đã đến nước này rồi thì cũng chỉ còn cách ăn ngay nói thật: “Nước nóng….”
Mẹ già nhà cô nghe xong lập tức giận sôi máu: “Con hắt nước nóng vào người người ta? Ai da nếu như hủy dung người ta thì phải làm sao bây giờ? Ta chống mắt lên xem lúc đó con làm thế nào? Con định nuôi người ta cả đời chắc?”
Tô Lịch phụ họa mẹ vợ nói: “Đúng vậy, thật là quá ngu xuẩn.”
Mẹ già nghe con rể đồng ý với mình, còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe Tô Lịch nói tiếp: “Hắt nước nóng làm cái gì chứ? Lần sau hắt hẳn chai nước tẩy trang cho anh!”
Mẹ già: “……” Có con rể thế này cũng không bớt lo được tí nào cả =.=