Cuối tháng 12, cuối cùng Ninh Thư Duyệt vẫn không đi nước S. Đầu tiên là Ôn Niệm ly hôn, sau đó lại bị trộm vào nhà, cho dù Khương Lâm có thuyết phục thế nào, bà cũng phải ở nhà để trông chừng con gái.
Còn Khương Lâm cùng với Đồng Quân Hạo, từ thành phố G đến nước S, đi cùng với người do Lộc Hành Tuyết sắp xếp, nếu không phải Đồng Quân Hạo còn kì thi cuối kỳ thì Khương Lâm cũng sẽ không chịu trở về sớm.
Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên quay lại, bà đã đã bị đứt tay khi đang nấu ăn. Bà gọi điện cho Khương Từ, bảo Khương Từ khi nào có rảnh đến lấy quà lưu niệm.
Lúc chạng vạng Khương Từ kết thúc công việc, đi một chuyến đến đường Tùng Linh.
Trên bàn ăn dì Ngô đang chăm sóc cho Đồng Quân Hạo ăn cơm chiều, trong phòng khách vắng vẻ. Khương Từ chào hỏi họ rồi đi lên lầu bước vào phòng ngủ của Khương Lâm.
Khương Lâm nửa nằm trên giường không có ngủ, vừa nghe nhạc vừa mở TV.
“Sao mẹ bất cẩn như vậy?” Khương Từ di chuyển chiếc ghế bằng gỗ đỏ, ngồi xuống bên giường.
“Giật cả mình.” Khương Lâm chống khuỷu tay hướng lên trên:
“Đợi lát nữa con liên lạc với Ôn Niệm, xem khi nào tiện thì đưa cho con bé một phần. Dì Ninh của con dạo này không được khỏe, bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho con, bảo con đừng đến Ngự Thuỷ Nam Uyển. ”
Khương Từ kéo bàn tay bị thương được quấn băng gạc của Khương Lâm để kiểm tra:
“Đã biết. Tay mẹ thế nào?”
Khương Lâm cao hứng lên: “Không sao đâu, đã khâu hai mũi, thay thuốc đúng giờ là được. Vốn đang định tự mình xuống bếp, rồi gọi con và Lộc Hành Tuyết đến đây ăn cơm. Con nói với con bé, không quá hai ngày nữa, đợi mẹ khoẻ lại.”
Khương Từ: “Mẹ khách khí với bọn con làm gì, mẹ cứ an tâm mà dưỡng tay đi.”
Khương Lâm chỉ chỉ cô: “Tình cảm có nhận thì phải có cho đi, người thân cũng không ngoại lệ. Lần này mẹ cùng Hạo Hạo ra ngoài chơi một chuyến, được thư giãn cùng thoải mái rất nhiều, còn không phải là do phúc phần của Lộc Hành Tuyết sao? Làm người phải nói đến tình nghĩa.”
Khương Từ gật gật đầu: “Đã biết.”
Khương Lâm: “Hừm, mẹ biết con không có coi trọng lời mẹ nói……….con ăn cơm chiều chưa?”
Khương Từ: “Vẫn chưa.”
Khương Lâm xốc lên chăn: “Đi thôi, cũng không có chờ ai, chúng ta cùng nhau ăn.”
Khương Từ: “Hôm nay ba không về ăn cơm sao?”
Khương Lâm cúi đầu mang dép lê: “Không có về, nói là có xã giao, không thể phân thân.”
Khương Từ cùng Khương Lâm ăn cơm chiều, Khương Lâm liền uống một bát cháo nhỏ. Cuối cùng, Khương Lâm dẫn Khương Từ đi xem những món quà mà bà đã chuẩn bị. Rất nhiều đồ vật linh tinh vụn vặt được chia thành hai phần, một phần nhỏ hơn được đưa cho Khương Từ, phần còn lại đưa cho Ninh Thư Duyệt.
Trên đường về nhà, Khương Từ liên lạc với Ôn Niệm, Ôn Niệm hỏi cô:
“Buổi chiều ngày mai em có công việc gì không?”
Khương Từ: “Có thể bớt chút thời gian.”
Ôn Niệm: “Vậy thì đến lúc đó gửi địa chỉ qua cho chị, chúng ta sẽ uống một bữa trà chiều đơn giản.”
Công ty của Lộc Hành Tuyết cuối năm cũng rất bận rộn, về đến nhà thời gian cũng không còn sớm. Nhìn thấy cửa phòng của Khương Từ đang mở, nàng gõ vài cái rồi quen thuộc bước vào:
“Tay mẹ bị thương?”
Khương Từ từ trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lên, cũng không ngạc nhiên khi Khương Lâm nói chuyện này với Lộc Hành Tuyết:
“Tôi đã đến gặp bà ấy, miệng vết thương đã được băng bó, nói rằng đã khâu hai mũi.”
Lộc Hành Tuyết nhíu mày: “Hẳn là rất đau.”
“Ừm, cả người không có tinh thần, cũng không có ăn uống gì.” Khương Từ lấy ra món quà lưu niệm mà cô đã mang từ chỗ Khương Lâm đưa cho Lộc Hành Tuyết:
“Bà ấy đã mang nó về từ nước S. Cô nhìn xem có cảm thấy hứng thú với thứ gì không.”
Lộc Hành Tuyết mở miệng túi ra, nhìn nhìn rồi lấy ra một hộp sô cô la:
“Cái này ăn rất ngon.”
Khương Từ nhìn nàng đang mở hộp ra: “Thật không?”
“Ừm.” Lộc Hành Tuyết lấy từ bên trong ra một viên, dùng ngón tay thon dài bóc lớp vỏ ra:
“Nếm thử xem.”
Nàng đưa sô cô la đưa đến bên miệng Khương Từ.
Khương Từ: “……”
Khương Từ sắc mặt không đổi, mở miệng ra.
Lộc Hành Tuyết: “Thế nào?”
Vị ngọt của sô cô la tràn ngập trong miệng, Khương Từ bình tĩnh nói:
“Cũng không tệ lắm.”
Lộc Hành Tuyết lại bóc một viên khác, đưa vào trong miệng của mình, đôi mắt đen đang cười nhìn quét qua vành tai đỏ ửng của Khương Từ.
……
Chiều ngày hôm sau, Khương Từ xách theo một chiếc túi lớn xuất hiện ở quán cà phê đã ước định trước với Ôn Niệm.
“… Cũng quá khoa trương, tại sao dì Khương lại mang cho bọn chị nhiều như vậy?” Ôn Niệm kinh ngạc cầm lấy cái túi, đặt vào chỗ trống bên cạnh.
“Mẹ của chị bị cảm?” Khương Từ ngồi đối diện hỏi nàng.
Ôn Niệm: “Mấy ngày trước phát sốt liên miên, cũng không nói cho chị biết. Hôm qua chị đưa bà ấy đến bệnh viện, tối hôm qua cũng bắt đầu giảm sốt.”
Người phục vụ bưng hai món tráng miệng đến bàn, Khương Từ nói với Ôn Niệm:
“Dì ấy sợ chị lo lắng nên không nói cho chị biết, chị cũng bận đủ rồi.” . Đam Mỹ Hài
“Bà ấy như thế này, chị mới càng lo lắng.” Ôn Niệm nói cảm ơn với người phục vụ, ra hiệu cho Khương Từ nhấc nĩa:
“Trợ lý Chu nói món tráng miệng ở đây rất nổi tiếng. Đôi khi đến đây cũng không nhất định mua được ”
“Thu hút khách như vậy sao?” Khương Từ cảm thấy logo nhãn hiệu trên bộ đồ ăn có chút quen mắt, khi nếm thử mùi vị cô mới nhớ ra nhãn hiệu bánh này là do Lộc Hành Tuyết mang đến khi cô làm việc tại nhạc viện Ngôi Sao vào mùa thu.
“Của em ăn ngon không?” Ôn Niệm hỏi Khương Từ.
Khương Từ: “Ăn rất ngon.”
“Của chị cũng rất ngon.” Ôn Niệm dùng nĩa câu ra một miếng lớn, duỗi cánh tay đưa đến cho Khương Từ:
“Nào, mở miệng ra, thử xem cái này của chị.”
……
“… Theo điều tra lúc trước của mình, mối quan hệ của họ đã từng rất thân mật. Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Lộc phu nhân của chúng ta đã từng thích vị tiểu Ôn tổng này…. Nếu không phải cùng cậu có hiệp ước hôn nhân, có lẽ bây giờ họ sẽ là cục diện gì rồi. Đúng rồi, Ôn Niệm vừa mới ly hôn sao? ”
Vạn Văn đang muốn xuống xe để lấy chiếc bánh đã đặt trước thì liền thấy Khương Từ mở cửa quán cà phê bước vào. Sau khi thấy rõ đối tượng hẹn hò là Ôn Niệm, nàng mới nói với Lộc Hành Tuyết những lời này.
Nàng là người trong cuộc, hiệp ước hôn nhân kia là do chính nàng soạn thảo, nàng cùng Lộc Hành Tuyết lại thân nhau đến vậy, nên nói chuyện rất trực tiếp, còn mang theo vài phần tâm trạng xem kịch vui.
Lộc Hành Tuyết không nói lời nào, Vạn Văn vuốt mũi đi lấy bánh kem, Lộc Hành Tuyết bước xuống xe theo nàng, vẻ mặt không mặn không nhạt.
——cho đến khi nhìn thấy Ôn Niệm chủ động đút cho Khương Từ.
“….. Nhiều như vậy, chị đào hết cái đĩa của mình rồi.” Khương Từ không hướng lên nhận, hỏi Ôn Niệm:
“Màu đen bên trong là sô cô la?”
Ôn Niệm lắc tay: “Nhanh lên…….Là làm bằng hạt vừng đen.”
Khương Từ: “Ồ, em ——”
“Hai người đang uống trà chiều?”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Khương Từ quay mặt lại liền nhìn thấy Lộc Hành Tuyết. Đôi mắt cô sáng lên, đang muốn đứng dậy, Lộc Hành Tuyết đã ấn vào vai cô, ý bảo cô ngồi yên.
Ôn Niệm thu nĩa lại, nụ cười không thay đổi:
“Lộc tổng cũng vây? Có muốn ngồi cùng nhau không?”
Lộc Hành Tuyết đã nhìn thấy chiếc túi bên cạnh Ôn Niệm, nó giống như cái mà hôm qua Khương Từ mang từ đường Tùng Linh, trong lòng biết Khương Từ đến đây là để đưa quà, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, trả lời:
“Chỉ là tiện đường đi cùng người khác đến lấy bánh kem, không ngờ lại gặp hai người, tiếp theo tôi còn có việc phải làm nên sẽ không ngồi lại. ”
Vạn Văn đang ở cách đó không xa xách theo hộp bánh, vẫy vẫy tay với Khương Từ, Khương Từ cũng đưa tay vẫy vẫy.
Lộc Hành Tuyết vỗ vỗ vai Khương Từ: “Em cứ từ từ ngồi cùng tiểu Ôn tổng, Vạn Văn vẫn còn đang đợi tôi, đi trước đây.”
Khương Từ còn chưa hoàn hồn trước sự đột nhiên gặp nhau, buột miệng thốt ra:
“Gấp như vậy sao?”
Sau khi hỏi xong mới phản ứng lại, điều đó giống như muốn nói cho Lộc Hành Tuyết biết, cô muốn nàng ở lại như thế nào.
Lộc Hành Tuyết cười nói: “Nhớ về nhà ăn cơm chiều, hôm nay dì Trang sẽ đến.”
Khương Từ: “Ừm.”
Sau khi Lộc Hành Tuyết rời đi, Khương Từ giơ cổ tay lên xem thời gian. Không có nhiều thời gian rảnh để ngồi với Ôn Niệm, cô phải vội vàng trở lại làm việc.
Ôn Niệm lấy nĩa cắt nát khối bánh kem kia, từng chút một đưa vào trong miệng.
………
Khương Từ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chơi trò ghép hình. Đồng Đồng đang đạp xe ở bên ngoài, khắp toà nhà đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thuý của con bé.
Dì Trang lau tay, tiến lại gần: “Khương tiểu thư, Lộc tiểu thư còn bao lâu mới trở về? Ôi chao, đồ ăn đều nguội rồi.”
Khương Từ nhìn lên, thấy kim giờ của đồng hồ quả lắc đã chỉ đến số 7, ngạc nhiên nói:
“Đã đến giờ này rồi sao?… Con sẽ gọi cho cô ấy.”
Trong lúc chờ đợi, dì Trang hỏi: “Lộc tiểu thư nói như thế nào?”
Số điện thoại di động bị gián đoạn, Lộc Hành Tuyết không trả lời.
Khương Từ: “……”
Khương Từ: “Dì Trang, dì về trước đi, đồ ăn nguội con sẽ đi hâm nóng lại.”
Dì Trang cởi tạp dề xuống và chuẩn bị đi về, Khương Từ ấn điều khiển từ xa bật TV lên, tiếp tục trò chơi ghép hình.
7 giờ rưỡi, Khương Từ xoa xoa bụng, cảm thấy đói bụng. Cô đi đến bên bàn, dì Trang làm rất nhiều món, chỉ cần nhìn màu sắc và độ bóng bẩy thôi cũng khiến cô động đậy ngón trỏ, nhưng nhiệt huyết đã biến mất.
Khương Từ bật sáng màn hình điện thoại, nhưng không thấy Lộc Hành Tuyết trả lời, cô gọi điện cho Khương Lâm hỏi vết thương trên tay đã đỡ chưa.
“Lúc nào cũng đau, làm việc gì cũng không tiện.” Giọng nói giống như đang bệnh của Khương Lâm phát ra từ tai nghe.
Khương Từ có chút lo lắng: “Mẹ, mẹ có chố nào không thoải mái sao? Giọng nói nghe có vẻ yếu ớt.”
Khương Lâm: “Có lẽ hai ngày nay ngủ rất nhiều, càng ngủ càng không có tinh thần. Lát nữa chuẩn bị đi ra ngoài chạy một vòng.”
Khương Từ mở cửa nhà ra, bên ngoài lạnh lẽo, không nghe thấy tiếng chơi đùa của Đồng Đồng nữa, cô lùi lại nói:
“Bên ngoài rất lạnh, mẹ coi chừng bị cảm lạnh. Chỉ cần chạy trên máy chạy bộ thôi.”
Gọi điện thoại xong, Khương Từ ngồi trở lại trên sô pha, tay cầm mấy miếng ghép hình, nhưng không còn tĩnh tâm như vừa rồi.
Sau 8 giờ, Lộc Hành Tuyết cuối cùng cũng đã trở về. Nhìn thấy Khương Từ ngồi trên ghế sô pha, nàng gật đầu chào hỏi:
“Chào buổi tối.”
“Lộc Hành Tuyết” Khương Từ thả trà chơi ghép hình xuống:
“Cô đợi một lát, tôi sẽ hâm nóng đồ ăn.”
“Em vẫn còn chưa ăn?” Lộc Hành Tuyết đi về phía Khương Từ hai bước, liền dừng lại.
Khương Từ sửng sốt, không phải nói sẽ cùng nhau trở về ăn cơm sao?
“……”
Lộc Hành Tuyết chỉ nói rằng dì Trang sẽ đến, nhưng cũng không nói rằng nàng sẽ trở về ăn cơm.
Khương Từ nhận ra điều đó sau đó và không biết phải dùng biểu cảm gì để đáp lại Lộc Hành Tuyết
Lộc Hành Tuyết: “Em chờ đến bây giờ?”
Khương Từ: “Tôi gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không trả lời.”
Lộc Hành Tuyết lấy điện thoại ra xem: “… A, xin lỗi, không mở âm thanh.”
Khương Từ: “…… Không sao, tôi ăn một mình.”
Khương Từ nghĩ Lộc Hành Tuyết sẽ nói gì đó, ai ngờ Lộc Hành Tuyết chỉ gật đầu, đứng tại chỗ trong vài giây, sau đó đi thẳng lên lầu.
Khương Từ có chút bối rối, một mình hâm nóng lại hai món, càng ăn càng thấy uỷ khuất.
Uỷ khuất làm cô đợi lâu như vậy, nhưng Lộc Hành Tuyết không có ăn cơm cùng cô, lại càng uỷ khuất, Lộc Hành Tuyết thậm chí cũng không có cười với cô một cái, thái độ lạnh lùng xưa nay chưa từng thấy.
Rõ ràng là gặp nhau trong quán cà phê, mọi thứ đều còn rất tốt.
Quán cà phê?
Những lời của Lộc Hành Tuyết nói khi ở Ngự Thuỷ Nam Uyển hiện ra trong đầu Khương Từ.
——Khi nhìn thấy ảnh chụp, tôi rất hâm mộ Ôn Niệm, có thể gặp em sớm như vậy.
Nhớ lại lần Lộc Hành Tuyết xuất hiện trong quán cà phê, đó là thời điểm khi Ôn Niệm đút cho cô đồ ngọt.
Ngực của Khương Từ nhảy dựng,…… Không phải là Lộc Hành Tuyết để ý điều này chứ?
……
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, không biết sao Lộc Hành Tuyết lại bước xuống.
Khương Từ dùng khoé mắt quan sát nàng.
“Sao lại ăn ít như vậy?” Lộc Hành Tuyết dừng ở cạnh bàn ăn, chân mày nhíu lại.
Khương Từ như suy tư gì nói: “…… Một người ăn không được quá nhiều.”
Lộc Hành Tuyết dừng lại một chút, bưng đồ ăn lên và quay người đi đun nóng.
Khương Từ nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm chọc cơm trong bát, uỷ khuất đều biến mất.
Cả hai đang ngồi vào bàn ăn, Lộc Hành Tuyết xới một chút cơm, cùng ăn với Khương Từ.
Khương Từ: “Ngày mai tôi muốn đi gặp mẹ. Hôm nay tôi nói chuyện với bà ấy, nghe giống như đang bị bệnh.”
Lộc Hành Tuyết: “Khi nào? Tôi cùng đi với em.”
Khương Từ: “Buổi tối đi, chờ cô tan tầm.”
Lộc Hành Tuyết: “Được.”
Khương Từ: “… Thật ra, tôi cũng nên đi thăm dì Ninh, Ôn Niệm nói dì ấy bị sốt mấy ngày rồi. Mẹ tôi không có anh chị em, dì Ninh đối xử với tôi giống như là dì ruột.”
Khương Từ vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Lộc Hành Tuyết, bổ sung thêm:
“Ôn Niệm cũng xem tôi như là em gái ruột mà đối đãi.”
Lộc Hành Tuyết chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, sau khi ăn xong, nàng nhìn về phía Khương Từ. Khương Từ bình tĩnh nhìn thẳng nàng, Lộc Hành Tuyết rốt cục cũng nở nụ cười:
“Tôi đã biết.”
Editor: Nai con cũng như bao người khác thôi, cũng biết dỗi và ghen, nhưng cô vẫn luôn quan tâm A Từ, không nỡ để A Từ ngồi ăn một mình, cho nên mới đi xuống trở lại cùng ngồi ăn. Giống như Trăn Trăn đã nói ” sống cùng Lộc Hành Tuyết, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị lạnh nhạt.” ^^
Chương này đủ 60 bình chọn, ngày kế tiếp em sẽ đăng chương tiếp theo.