Em Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 27: Hình bóng trong đêm tuyết



Đúng như dự báo thời tiết, nhiệt độ không khí ngày càng thấp hơn.

Vào ngày cúng tổ, sau khi đến giờ, xe của Đồng gia dừng ở dưới lầu để đón Khương Từ.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Khương Từ mở cửa ra, thấy Lộc Hành Tuyết đứng bên ngoài cửa.

“Cô còn chưa ngủ?” Khương Từ hơi kinh ngạc.

Giọng của Lộc Hành Tuyết lười biếng:

“Tôi vừa mới xem xong bản kế hoạch thu mua. Dưới lầu có đèn xe. Tôi nghĩ là đến đón em. Mọi thứ đã thu dọn xong rồi sao?”

Vì muốn ở lại quê một đêm, cho nên Khương Từ phải mang theo một số quần áo đơn giản.

“Cũng sắp xong hết rồi.” Khương Từ để Lộc Hành Tuyết vào cửa, rồi tiếp tục làm việc trước đó, cho vài thứ linh tinh vào túi để đồ rồi nhét vào trong vali.

Lộc Hành Tuyết lặng lẽ nhìn cô bận rộn, cuối cùng nhắc nhở nói:

“Hôm nay trời có thể có tuyết, nên mặc ấm một chút.”

“Tôi biết rồi.” Khương Từ đóng vali lạ, ngẫm nghĩ một chút:

“… Sau khi thu mua xong, cô xem tình hình nếu thời tiết xấu, cô cũng không cần phải chạy đến. Dù sao tế lễ cũng sẽ kết thúc trong ngày.”

Lộc Hành Tuyết: “Được.”

Mặt khác cũng không có gì khác để dặn dò, cũng chỉ là đi ra ngoài một ngày, Khương Từ mặc áo khoác vào:

“Vậy bây giờ tôi đi xuống, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cổ áo khoác của cô đã rủ xuống một nửa, Lộc Hành Tuyết để ý đến, nàng bước đến để kéo lên và cười khẽ:

“Tôi đưa em xuống tầng dưới.”

Khương Từ: “…… Ồ.”

Tài xế đón Khương Từ, lần nữa quay trở lại đường Tùng Linh để đón Khương Lâm. Ngôi nhà cũ của Đồng gia ở một trấn cổ, cách thành phố G khoảng 4, 5 tiếng đi xe, Đồng Đình Khải đã đầu tư rất nhiều để xây dựng lại từ đường gia tộc, đây là từ đường mới được hoàn thành để thờ tổ tiên rất hoành tráng, ông ấy đã về trước đó hai ngày. Bởi vì mẹ của Đồng Chân Ni đã qua đời ở nhà cũ, nên Khương Lâm cũng chưa bao giờ nguyện ý ở lại đây lâu dài, cho nên bọn họ mới hoãn lại đến hôm nay.

Về phần Đồng Chân Ni, kể từ khi cãi nhau một trận với Đồng Đình Khải, nàng thường ban đêm không về ngủ và không thể liên lạc, tế tổ lần này cũng không ai biết nàng có xuất hiện hay không.

Khương Lâm đưa Đồng Quân Hạo lên xe, Đồng Quân Hạo vui vẻ hưng phấn hướng đến nhào lên Khương Từ: “Chị!”

Khương Lâm xốc chăn sau lưng nó: “Hạo Hạo, lại đây ngủ.”

“Con không buồn ngủ, con muốn chơi với chị” Đồng Quân Hạo từ trong túi lấy ra một xấp bức tranh được in thu nhỏ, rung đùi đắc ý:

“Gần đây trường bọn em đang thịnh hành cái này. Chị nhìn xem, em có cái này ~ có rất nhiều! Có muốn em dạy cho chị chơi cái này hay không?”

Khương Từ: “Em đến chỗ của mẹ ngủ đi, chị cũng chuẩn bị ngủ.”

Đồng Quân Hạo nghe xong, nào có buông tha:

“Không được, chị không được ngủ, chị phải chơi cùng với em!”

Hành trình vẫn còn dài, Khương Lâm cũng không vội thúc giục Đồng Quân Hạo, bà hỏi Khương Từ:

“Lộc Hành Tuyết nói sau khi kết thúc cuộc họp sẽ đến đây phải không?”

Khương Từ vỗ vỗ Đồng Quân Hạo: “Đúng là nói như vậy, nhưng con nói với cô ấy phải xem tình hình, nếu có tuyết rơi thì đừng đến, lái xe trong đêm tuyết sẽ không an toàn.”

Đồng Quân Hạo phàn nàn: “Mẹ ơi! Mẹ nhìn xem chị kìa! Chị đẩy con!”

Khương Lâm không để ý đến con trai mình, nói thầm:

“Cố tình kéo dài thời gian…… Con nói thử xem, việc thu mua của con bé không phải là tìm cớ đấy chứ?”

Khương Từ: “Muốn con thay mẹ hỏi trợ lý của cô ấy?”

Đồng Quân Hạo bị làm lơ, buông giọng nói:

“Cùng chơi với em, cùng chơi với em, cùng chơi với em!!!”

“Đừng có ồn ào!” Sau khi Khương Lâm giáo huấn Đồng Quân Hạo, lại tức giận nói với Khương Từ:

“Con cũng ít cho mẹ âm dương quái khí đi, chẳng lẽ con bé trở về bái kiến ​​tổ tiên, không phải là cho con mặt mũi sao?……..chỉ mong hôm nay trời sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó nếu con bé không xuất hiện, thì dù sao cũng có cớ!”

Khương Từ lấy nút bịt tai nhét vào lỗ tai, dùng hành động thực tế nói cho Khương Lâm rằng cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con đã kết thúc.

Đồng Quân Hạo định hét lên lần nữa, Khương Lâm không nói lời nào kéo nó sang một bên, lấy chăn che mặt lại. Đồng Quân Hạo lần đầu bị chị gái lạnh nhạt từ chối, giờ lại bị mẹ ép ngủ, nhất thời tính tình thiếu gia trỗi lên, tay chân giãy giụa gào lên một cái rồi ném những bức tranh thu nhỏ tán loạn lên xe.

Nút bịt tai rất hiệu quả, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự ầm ĩ ở khoảng cách gần như vậy. Khương Từ phủi những bức tranh thu nhỏ rơi trên quần áo, tiến đến ngồi bên cửa sổ xe.

Đường phố sáng sớm rất yên tĩnh, nhìn ra ngoài có thể thấy những cao ốc phía xa đều là một mảnh đen tối.

Trong lòng hiện lên hình dáng vừa nói vừa mỉm cười của Lộc Hành Tuyết, một người dịu dàng cùng hoàn hảo như vậy, lại luôn lấy nàng ra khoe khoang. Khương Từ không thích như vậy.

………

Đồng gia là một dòng họ lớn ở trong trấn, trải thảm đỏ từ sảnh từ đường đến cổng trấn nhỏ, tiếng pháo, tiếng chiêng, tiếng trống náo nhiệt cả một ngày. Vào buổi tối, bầu trời u ám cuối cùng cũng nổi lên một lớp tuyết mịn.

Trong sảnh từ đường rộn rã tiếng nói chuyện, chén rượu trao nhau trên bàn.

Phân theo thân phận là hậu bối, Khương Từ ngồi cùng bàn với Đồng Chân Ni. Đồng Chân Ni tự mình đến, đến sớm hơn Khương Từ một ngày.

Nhân sinh của Khương Từ trong mười mấy năm trước, cô bị gán cho là con ngoài giá thú và không được Đồng gia thừa nhận, vì vậy ngay cả khi bây giờ Khương Lâm là Đồng phu nhân danh chính ngôn thuận, cô vẫn không có cảm giác thuộc về nhà họ Đồng. Nhất là khi ngồi chung một chỗ với Đồng Chân Ni, người khác tiếp đón cô ăn nhiều một chút, trong giọng nói cũng mang theo một chút xấu hổ.

“… Vâng, đó là tổng tài của Forest. Aizz nha, đặc biệt rất bận. Vốn dĩ muốn chạy đến sau khi kết thúc cuộc họp, nhưng trời tối lại có tuyết rơi, vì vậy chúng tôi bảo con bé đừng đến.” Khương Lâm ở bàn bên cạnh nói. Không biết cố tình hay vô ý, âm lượng cũng được buông ra, mọi người ngồi gần đó đều nghe thấy.

Đồng Chân Ni nở một nụ cười mà nhìn Khương Từ, gần như viết lên mặt những lời mỉa mai:

Nói rõ ra là Lộc Hành Tuyết lười đến đây để xã giao, nên mới lấy cớ để lừa các người, còn các người lại dùng cớ để lừa gạt mọi người ở đây.

“Tỷ tỷ, chị ấy thật sự sẽ không đến sao?” Đối diện với Khương Từ, một cô gái 17 tuổi không giấu được vẻ thất vọng:

” Lần trước em thấy ảnh chụp của hai tỷ ở trên Weibo, rồi nói cùng với các bạn học, bọn họ đều không tin! Còn tưởng lần này có thể chụp thật nhiều ảnh để bọn họ tâm phục khẩu phục. ”

Cô gái thẳng thắn nói ra như vậy, Khương Từ cũng không có gì khó chịu, gật đầu và nói:

“Hôm nay cô ấy bận, đi……….”

“Không lễ phép! Mọi người đã nói cô ấy không đến được, vậy mà con còn muốn đuổi theo hỏi, cố ý làm cho người ta khó xử phải không?” Mẹ của cô gái vỗ nhẹ vào sau đầu cô gái, lời giải thích của Khương Từ cũng bị cắt ngang ngay sau đó.

Đồng Chân Ni nhún vai với Khương Từ: Xem đi, tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.

Đáng tiếc, Khương Từ cũng không có hứng thú xem nàng khoe khoang.

Mẹ của cô gái: “Còn nữa, về sau con cũng ít lên mạng hơn đi, đừng suốt ngày cho mẹ xem những thứ lung tung đó nghe chưa? Có nghe thấy không?”

Cô gái tỏ ra không phục: “Con có chỗ nào không lễ phép? Con gọi chị ấy là tỷ tỷ! Hơn nữa lần trước không phải mẹ cũng xem trên Weibo sao, mẹ còn nói chim sẻ đậu……”

Mẹ của cô gái trừng mắt: “Đồng Hân Du! Con còn dám nói nữa!?”

Cô gái ngẩn người, biết mình đã lỡ miệng, khuôn mặt đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn Khương Từ.

Đồng Chân Ni nhếch mép cười, những người khác đang ngồi trong bàn thần sắc đều vi diệu. Với những ánh nhìn từ mọi hướng, Khương Từ bình tĩnh không gợn sóng ăn các món trong bát của mình.

Cô nghe hiểu được, chỉ là không thích so đo.

Trong sảnh từ đường đèn đuốc sáng trưng, mà mái ngói nhà đã sớm bị phủ đầy tuyết, bất tri bất giác tuyết rơi đến dày đặc.

Đồng Đình Khải phát mấy phong bao lì xì cho những tiểu bối, sau đó dọn tiệc rượu xuống, mạt chược được dọn lên bàn, Khương Từ nhân cơ hội lẻn về nhà cũ.

Trong phòng có máy sấy, sau khi Khương Từ tắm xong, ngồi ở bên cửa sổ thổi tóc, giọng nói giận dữ của Đồng Chân Ni đột nhiên vang lên trong đêm tuyết.

“Đã nói là không cần nhặt, không cần nhặt, bẩn rồi, dù có bán cũng không được mấy đồng. Tuy trong hai tháng nay con không có nhiều tiền, nhưng con cũng gửi tiền cho bà, nên bà đừng có luyến tiếc mà cứ dùng, có biết hay không!?”

Ở dưới lầu, Đồng Chân Ni chật vật cầm một xấp giấy bìa cứng lớn, dùng cằm đè nặng, thả lỏng tay ôm lấy eo một bà cụ:

“Bà đi chậm một chút! Trên mặt đất đều là tuyết!”

Bà cụ xách theo một cái bao ni lông, chộp vào trên tay và lắc lắc, liền trở về hình dạng một hộp cơm được đóng gói như ban đầu.

“Ni Ni, bà biết con hiếu thuận, nhưng sao bà có thể dùng tiền của con được? Chờ Ni Ni của chúng ta khi nào muốn làm chuyện lớn, bà sẽ cho con một phong bao lì xì lớn.”

Đồng Chân Ni: “Ai muốn tiền của bà! Chỉ cần bà chăm sóc tốt cho bản thân…”

Khương Từ không cố ý nghe, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cô đảo mắt đi xem, là Lộc Hành Tuyết gọi tới.

Khương Từ đi đến sảnh từ đường để đón Lộc Hành Tuyết.

Lộc Hành Tuyết đến đầu trấn, bước theo thảm đỏ tìm được sảnh từ đường, không biết đường phía sau nên gọi điện cho Khương Từ.

Một vài đứa trẻ không chịu về nhà vẫn đang chơi trò ném tuyết, vòng quanh cây cổ thụ trước sảnh từ đường mà rượt đuổi nhau, giọng nói trẻ con trong trẻo.

Tuyết rơi được mạ vàng bởi ngọn đèn đường, Lộc Hành Tuyết đứng dưới mái hiên, cách một màn tuyết, nàng mặc một chiếc áo khoác đen, mái tóc dài buông xõa tự nhiên tựa như thác nước, chiếc áo khoác của nàng theo phong cách cổ xưa, nhìn nàng tựa như một mỹ nhân của thời dân quốc.

“Tôi còn nghĩ rằng cô không tới.” Khương Từ đóng ô lại, bước lên bậc thềm từ đường hai bước.

Lộc Hành Tuyết mỉm cười xoay người lại.

—— Thật ra nàng có thể không cần đến, sẽ không có người ép buộc nàng, càng không có người sẽ chỉ trích nàng, nhưng nàng vẫn đến.

Một khi đã hiểu được điều này, giọng nói của Khương Từ nhẹ đi một chút:

“Trên đường đi có thuận lợi không?”

Lộc Hành Tuyết lại hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Khương Từ, em không lạnh sao?”

“Hả?” Bóng dáng đang đến gần của Lộc Hành Tuyết được phản chiếu trong con ngươi trong veo của Khương Từ.

“Tóc còn ướt đã liền chạy ra ngoài.” Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng nói rồi cởi khăn quàng cổ của mình ra quấn lên người của Khương Từ. Chiếc khăn quàng cổ mềm mại, nhẹ nhàng quấn thành từng vòng, gần như che gần hết khuôn mặt của Khương Từ.

Cô nghe điện thoại xong liền vội vàng đi ra ngoài, xác thật cô chưa kịp lau khô tóc.

Khăn quàng cổ lây dính mùi hương của Lộc Hành Tuyết, rất nồng đậm, Khương Từ lay động làm lộ mũi ra, chóp mũi đỏ hồng, khuôn mặt cũng có chút đỏ hồng mà không biết vì sao.

“…… Đi thôi.” Nàng nói.

Lộc Hành Tuyết chỉ đến lối vào của sảnh từ đường:

“Em không định dẫn tôi đi vào chào hỏi các vị trưởng bối sao? Nghe thanh âm, bên trong vẫn còn rất náo nhiệt.”

Khương Từ không nhúc nhích, Lộc Hành Tuyết nhìn thấy cô chần chờ:

“Làm sao vậy? Không ổn?”

Khương Từ hít sâu một hơi: “Không có.”

Cô dẫn Lộc Hành Tuyết vào sảnh từ đường, ngay sau khi hai người vừa mới xuất hiện thì mạt chược cũng liền dừng lại, sau kinh ngạc xong, Khương Lâm lập tức đưa Lộc Hành Tuyết đến giới thiệu với họ hàng.

Lộc Hành Tuyết chào hỏi từng người một, thái độ khiêm tốn có lễ.

Khương Lâm tự hào không thể nói thành lời, vừa rồi bà nói rằng Lộc Hành Tuyết rất bận, trời đang đổ tuyết Lộc Hành Tuyết sẽ không đến được, người nghe tuy bên ngoài sẽ phụ hoạ theo, nhưng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra……một người có thân phận cao quý như vậy, căn bản sẽ không để Đồng gia vào mắt, không đem vợ của mình để ở trong lòng, cho nên sẽ không đến.

Hiện tại Lộc Hành Tuyết lại bất chấp tuyết rơi dày đặc suốt đêm, tất cả các dự đoán đều tự sụp đổ.

Khương Lâm cố ý trách nàng: “Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, nói sẽ không đến, nhưng sao con lại đến!”

“…” Trình diễn đi qua, tay chân Khương Từ cũng không biết nên làm như thế nào.

Lộc Hành Tuyết cũng không sao, lịch sự mà đáp lời:

“Hẳn là sẽ đến, chỉ là đến hơi muộn. Đã làm phiền lòng các vị trưởng bối.”

“Không có gì phiền lòng cả, không phiền lòng.”

“Con là người bận rộn mà…”

Không biết giọng nói ở đâu: ” Chỉ sợ là luyến tiếc A Từ, phải xa nhau một đêm nên mới đến phải không?”

“……”

Mọi người đều nở nụ cười trên mặt, Khương Lâm cũng đặc biệt cao hứng. Đồng Đình Khải hỏi Lộc Hành Tuyết có chơi mạt chược không, dù sao vẫn còn sớm, nên ngồi xuống đánh vài vòng để giết thời gian.

Vài người vội nhường ghế cho Lộc Hành Tuyết:

“Nơi này nơi này, nơi này của ta bài rất phong vượng!”

“Bài của ngươi phong vượng? Của ta cũng vượng đấy!”

Một vị bá mẫu dứt khoát kéo tay Lộc Hành Tuyết và cười sảng khoái:

“Chúng ta hãy mở một bàn khác, không cần phải đánh với đám đàn ông thúi bọn họ.”

“……”

Khương Từ thật sự không thể ở lại được nữa:

“Mẹ, Lộc Hành Tuyết vẫn chưa ăn gì.”

Sau khi rời khỏi từ tường, không khí lạnh lẽo tràn vào phế quản, hô hấp của Khương Từ lúc này mới thông thoáng một chút.

Không như mong muốn, những điều không thích vẫn xảy ra.

Lộc Hành Tuyết đang cười, Khương Từ không có hỏi nàng đang cười cái gì, cái này cũng không cần phải hỏi. Phần lớn khuôn mặt bị quấn trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt kia tràn ngập bất đắc dĩ.

Lộc Hành Tuyết: “Không sao cả, tôi đều có thể ứng phó được…. Nhưng làm sao em có thể đoán được? Tôi thật sự chưa ăn tối?”

“Cô…” Khương Từ nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đói bụng mà băng qua tuyết chạy đến?

Lộc Hành Tuyết ánh mắt ôn nhuận, mỉm cười nhìn cô.

Thiên ngôn vạn ngữ, lời đã nói ra miệng, Khương Từ chuyển đề tài:

“…… Đi thôi, dẫn cô đi ăn cái gì đó.”

Bước lên những viên gạch xanh phủ đầy tuyết, Khương Từ đưa Lộc Hành Tuyết trở lại ngôi nhà cũ. Sau khi Đồng Chân Ni đưa nhị nãi nãi trở về, cũng vừa lúc quay lại, cả ba người gặp nhau ở cửa, Đồng Chân Ni “Xuy” một tiếng, cô ấy lách bên người chen qua, lao vào nhà trước họ.

Trong thời điểm tuyết đang rơi, nàng chỉ mặc một chiếc tất đen, lộ ra một nửa đôi chân trắng nõn, thật ra cũng không sợ lạnh.

(editor: Đoạn này mình cũng không biết nói đến ai có lẽ là Đồng Chân Ni.)

Món thịt hầm nấu với gạo nếp cùng với canh gà, là Khương Lâm chuẩn bị bữa tối cho mọi người ăn khuya. Khương Từ lấy một bát đầy cho Lộc Hành Tuyết.

Hai người ở trong phòng bếp, không bao lâu, Đồng Quân Hạo liền xông vào như pháo nổ, không chút thở hổn hển mà vọt tới Khương Từ:

“Xú tỷ tỷ, mẹ nói đưa em đi trượt tuyết, em sẽ không mang theo chị đi! Hừ hừ!” ”

Khương Từ: “Sao cũng được, dù sao chị cũng không thích.”

“Chị Chị Chị!” Đồng Quân Hạo bị cô chọc tức đến dậm chân.

Lộc Hành Tuyết đang thổi canh gà, uống xong rồi nở một nụ cười.

Khương Lâm mặt mang tươi cười theo sát ở phía sau:

“Tiểu Bạch, canh này con vẫn còn thích sao?”

Lộc Hành Tuyết: “Mọi thứ mẹ làm đều rất ngon. Uống một bát canh nóng trong thời tiết này thật sự rất thoải mái.”

Tài nấu nướng của Khương Lâm thật sự khỏi phải nói, đây cũng không phải là lời nịnh hót.

Khương Lâm thở dài: “Haizzzz, thật sự còn thân thiết hơn cả với mấy đứa do chính mình sinh ra.”

Khương Từ, Đồng Quân Hạo: “……”

Lộc Hành Tuyết cười hỏi: “Hạo Hạo nói muốn đi trượt tuyết? Địa điểm đã định rồi sao?”

“Chỉ mới có ý tưởng như vậy.” Khương Lâm thở dài:

“Dì Ninh các con, nói với mẹ rằng Lâm phu nhân có hẹn với Ôn phu nhân, hai đại gia đình tháng sau muốn cùng nhau đi nghỉ phép ở nước ngoài. Mẹ nghe thấy giọng nói của bà ấy, chắc rất là cô đơn. Vừa vặn Hạo Hạo đang ồn ào về việc trượt tuyết, liền dứt khoát mời bà ấy đi cùng. A Từ, con có thể giúp mẹ xem, đi nơi nào là thích hợp. ”

Khương Từ còn chưa kịp lên tiếng, Lộc Hành Tuyết đã nói:

“Nếu muốn trượt tuyết, mẹ xem thử nước S có được không? Ở nơi đó con có một nơi để ở, người quen cũng nhiều. Mọi người đưa Hạo Hạo đi cùng, nếu là đến nơi đó, con và Khương Từ cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều. ”

Nước S tất nhiên là tốt, có nguồn tài nguyên trượt tuyết hàng đầu. An ninh công cộng nói chung đứng đầu trong cộng đồng quốc tế. Nếu Lộc Hành Tuyết chủ động mở lời, điều đó đương nhiên có nghĩa là phải chăm lo đến toàn bộ hành trình. Ăn ở chỉ là thứ yếu, quan trọng là nàng có tâm tình này, Khương Lâm vui mừng nói:

“Có tiện không?”

Lộc Hành Tuyết gật đầu: “Mẹ xác định thời gian rồi nói với con.”

“A nha, thật tốt quá!” Khương Lâm vỗ tay.

Khương Từ: “……” Được rồi, hai người mới là hai mẹ con.

Khương Lâm càng ngày càng hài lòng với Lộc Hành Tuyết, mắt thấy bát canh của nàng sắp cạn, lập tức bưng bát thứ hai cho nàng:

“Bụng nhất định phải ăn đến no mới được.”

Lộc Hành Tuyết: “Cảm ơn mẹ.”

Khương Lâm nhấc nắp nồi canh lên:

“À đúng rồi Tiểu Bạch, gần đây sau khi uống mấy loại thuốc đó con đã ngủ ngon hơn chưa?”

Lộc Hành Tuyết dừng động tác ăn canh lại, Khương Từ bỗng dưng nhìn về phía Khương Lâm.

Khương Lâm: “Đêm nay là cùng ngủ với A Từ, hay là sắp xếp cho con một phòng khác?”

Editor: Chương này đủ 40 bình chọn, ngày tiếp theo em sẽ up chương kế tiếp.

Chương sau, 2 đứa ngủ chung một giường, có chuyện thú vị xảy ra. ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.