Khương Từ xuống xe trước một con phố, dọc theo vỉa hè đi bộ về nhà.
Ban ngày trời có mưa, ban đêm gió có chút lạnh, mùa thu ở thành phố G dần dần càng dày.
Đi ngang qua cửa hàng trái cây, Khương Từ đi vào chọn mua một túi táo.
Có một con mèo Ragdoll giống như quả cầu tuyết nằm trên quầy thu ngân, khi tính tiền Khương Từ cứ nhìn chằm chằm vào nó. Người bán hàng nhìn thấy ánh mắt của Khương Từ dán vào con mèo, liền hào phóng mời cô chạm vào con mèo:
“Tính tình nó thật sự rất ngoan, nếu thích có thể chạm vào nó.”
“Có thể chứ…” Khương Từ có chút động tâm đưa tay ra sờ vào lỗ tai nó. Mèo Ragdoll lười biếng búng búng lỗ tai.
Mèo là sinh vật thật là đáng yêu.
Khương Từ lại sờ đầu nó thêm vài lần, mèo Ragdoll nheo mắt thoải mái, ngẩng đầu lên ngửi ngửi ngón tay của Khương Từ.
Tranh thủ lúc cửa hàng trái cây đang rảnh rỗi, Khương Từ ở lại một lúc, sau đó có một dòng người nối liền không đứt tại quầy thanh toán, vì vậy cô cảm ơn quản lý cửa hàng, mang theo táo rời đi.
Đẩy cửa kính ra, cách đó vài bước có một chiếc ô tô đậu ở ven đường, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống.
Đèn đường nhất định là quá sáng, nếu không thì tại sao chỉ trong nháy mắt Khương Từ lại nhìn thấy Lộc Hành Tuyết trên xe?
Lộc Hành Tuyết mỉm cười nói: “Khương Từ.”
Tay trái Khương Từ cầm theo một cái ô, tay phải xách theo túi táo đi về phía Lộc Hành Tuyết, vừa đi vừa quay lại nhìn về phía cửa hàng trái cây, ở hướng này có thể nhìn thấy rõ quầy thu ngân. Lộc Hành Tuyết đã ở nơi này bao lâu rồi? Bộ dáng của mình khi chơi với con mèo có chút ấu trĩ lắm phải không?
……
Lộc Hành Tuyết: “Mua trái cây sao?”
Khương Từ ghé vào bên cạnh xe: “Mua mấy quả táo.”
Lộc Hành Tuyết: “Có muốn lên không?”
Khương Từ từ cửa sổ nhìn vào. Tài xế lái xe hôm nay là Lạc Minh Thượng. Lạc Minh Thượng bắt gặp ánh mắt của Khương Từ trong gương chiếu hậu, thoáng chốc giật mình:
” Phu nhân, chào buổi tối.”
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết đã kết hôn được hơn ba năm. Đây là lần đầu tiên Lạch Minh Thượng gọi cô là ” Phu nhân”.
Khương Từ tự hỏi trong lòng, nhưng Lộc Hành Tuyết không để lộ ra điều gì bất thường với cách xưng hô như vậy, vì vậy cô cũng không làm ầm ĩ lên, bình tĩnh chào anh ta: ” Chào buổi tối.”
Nói với Lộc Hành Tuyết: “Cũng đã đến cửa tiểu khu, tôi đi bộ vào là được rồi.”
Lộc Hành Tuyết gật đầu: “Cũng được.”
Cửa sổ hướng đi lên.
Khương Từ lùi về phía sau, chờ xe rời đi. Không ngờ bánh xe chưa lăn thì cửa xe đã bật mở, đôi chân trắng nõn của nàng bước ra khỏi xe với đôi giày cao gót màu bạc.
Chiếc đế da dê mỏng manh dậm trên nền đất ẩm ướt. Lộc Hành Tuyết lấy túi táo từ trong tay Khương Từ:
“Chúng ta cùng nhau đi.”
Khương Từ: “Hả?…… Ồ.”
Hai người cùng dọc theo con phố đi về phía trước, phần lớn người đi bộ là cư dân gần đó, những người quen biết nhau sẽ tụ tập lại nói một chút chuyện phiếm.
“Hôm nay đi làm có mệt không?” Lộc Hành Tuyết hỏi, giọng nói uyển chuẩn, không biết là ánh đèn hay là ánh sao chiếu vào đôi mắt nàng, làm tối nay nhìn nàng trông rất ôn nhu.
Khương Từ đưa mắt nhìn sang chỗ khác:
“Không mệt, không có điều âm đàn, chỉ đi công ty để tham gia cuộc họp định kỳ.”
“Cuộc họp định kỳ…” Lộc Hành Tuyết chậm rãi lặp lại:
“Tôi cũng vậy, tôi ở cuộc họp từ sáng đến tối, dầu óc toàn là số liệu, may mà gặp được em, đi dạo giảm bớt căng thẳng rất nhiều. “
Hoa quế bên đường nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm sảng khoái thấm vào ruột gan.
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết ngẫu nhiên cũng có lúc đi cùng nhau, xách theo túi trái cây như vậy, tán gẫu về công việc một chút, rồi chậm rãi đi bộ về nhà. Trong ấn tượng đây vẫn là lần đầu tiên.
Giống như một cặp bạn đời bình phàm lại bình thường có thể tuỳ ý thấy được trong cuộc sống.
Khương Từ đột nhiên có hứng thú nói chuyện:
“Tôi thường xuống xe sớm, sau đó đi bộ về…. Lộc Hành Tuyết, cô ngửi thử xem, có ngửi được mùi thơm của hoa không? Sau một thời gian, lá bạch quả ven đường sẽ ngả màu vàng.”
Cô biết đường phố này bốn mùa thay đổi quanh năm, bất tri bấc giác đã sống ở đây ba năm.
Vầng sáng của ngọn đèn đường màu vàng, những con côn trùng nhỏ không biết tên bay xung quanh bóng đèn. Bóng cây đổ trên mặt đất, lá cây đung đưa qua lại theo làn gió chiều, thỉnh thoảng, những giọt nước nhỏ giọt từ trên cao rơi xuống.
Lộc Hành Tuyết nhìn Khương Từ mỉm cười.
– ——————-
“Dì ơi……Dì ơi”
Khi họ bước vào tiểu khu, một cô bé khoảng bốn năm tuổi ôm thùng bánh quy chào đón họ với giọng ngọt ngào giòn giòn:
“Dì ơi, buổi tối tốt lành.”
Khương Từ nhận ra đây là đứa trẻ sống cách vách nhà họ.
Lộc Hành Tuyết sờ sờ vào tóc sừng dê của tiểu cô nương:
“Đồng Đồng, con cũng buổi tối tốt lành.”
Khương Từ có chút hơi ngạc nhiên, Lộc Hành Tuyết thật sự biết tên của con bé.
Đồng Đồng hứng thú vui vẻ mở thùng bánh quy, từ bên trong lấy ra một túi bánh quy nhỏ:
“Hôm nay là sinh nhật của con. Đây là những chiếc bánh quy mà con cùng làm với mẹ, mời hai dì ăn.”
Lộc Hành Tuyết trên tay xách theo túi, nhìn qua có vẻ hơi nặng, Đồng Đồng cũng rất tinh ý đưa bánh quy giao cho Khương Từ.
Khương Từ: “A… Sinh nhật vui vẻ. Ở đây dì có quả táo, cũng cho con một quả được không?”
Cô vừa nói, Lộc Hành Tuyết liền chọn một quả táo từ trong túi lấy ra.
“… Dạ được.” Đồng Đồng nói được, nhưng không đưa tay ra, trong đôi mắt to tràn ngập rối rắm.
Khương Từ nghĩ rằng chắc gia trưởng của con bé đã dạy không được tùy ý nhận đồ của người khác, ai ngờ con bé nhăn mặt cúi đầu nói:
“Dì cho con quả táo là vì thích con, con nên nhận lòng tốt của dì. Nhưng mà, con không thích ăn táo, táo thường rất chua. “
Một đứa trẻ ở tuổi này hồn nhiên cùng đáng yêu như vậy mà cũng gặp phiền não, một quả táo như vậy cũng làm cho con bé khó xử.
Lộc Hành Tuyết khuỵu đầu gối xuống, để Đồng Đồng có thể nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nói:
“Nhưng đôi khi cũng sẽ có quả táo ngọt ngào. Nếu con không tin thì hỏi dì này đi.”
Đồng đồng liền hỏi Khương Từ: “Dì ơi, quả táo này ngọt sao?”
Khương Từ: “…… Ngọt ngọt.”
“Phải không……” Đồng Đồng vẫn có chút do dự.
Lộc Hành Tuyết ngoắc ngoắc tay với con bé, ý bảo con bé đến gần nàng hơn, rất có kiên nhẫn nói:
“Dì nói cho con một cách khác, cho dù nó là một quả táo chua, con dùng cách này, cũng sẽ trở nên ngọt ngào.”
Đồng Đồng hiếu kỳ hỏi: “Cách gì vậy?”
Khương Từ cũng rất tò mò, nhưng Lộc Hành Tuyết nói khẽ vào tai Đồng Đồng, giọng nói thật sự nhẹ nhàng đến nỗi không ai khác có thể nghe thấy.
Lộc Hành Tuyết nói xong, Đồng Đồng trừng lớn đôi mắt: “Thật vậy sao?”
Lộc Hành Tuyết toát ra vẻ thuyết phục người: “Thật sự.”
Đồng Đồng tiếp nhận quả táo ôm vào trong ngực, vẻ mặt mong chờ:
“Con phải thử một chút!”
Tiểu cô nương chạy đi rồi, Khương Từ nhịn một đường, cuối cùng khi bước vào cổng sân, cô hỏi Lộc Hành Tuyết:
” Cô nói cách gì với Đồng Đồng vậy? Làm táo chua thành ngọt? “
Lộc Hành Tuyết: “Em cũng gặp rắc rối khi ăn táo sao?”
Khương Từ: “……”
Khương Từ: “Tôi không có.”
Giọng nói rơi xuống, điện thoại vang lên, Khương Lâm gọi tới.
Khương Lâm hiển nhiên còn chưa nguôi giận, giọng nói không kiên nhẫn:
“Con đem tiền hôm qua chuyển lại cho mẹ sao?”
Khương Từ: “Thật sự không cần, cũng không nhiều lắm.”
Khương Lâm lại lần nữa bị chọc tức vì sự bất hợp tác của cô:
“Đưa cho cô thì cứ nhận đi! Tôi là mẹ cô. Mẹ không thể cho tiền con gái sao? Hay là cô muốn chọc giận tôi?”
Khương Từ bất lực nói: “Con không có ý đó…. Như vậy đi, tiền thì con không lấy. Có thời gian, mẹ có thể tìm một người bạn cùng đi ăn một bữa thịnh soạn, để con mời, được không?”
Lộc Hành Tuyết mở cửa sân, chờ Khương Từ cùng nhau đi vào.
Thái độ này khiến Khương Lâm có chút vừa lòng, nghe thấy bên Khương Từ có tiếng gió cùng tiếng người nhàn nhạt không giống như đang ở trong nhà, liền hỏi cô:
“Giờ này còn chưa về nhà?”
Khương Từ: “Đã về, đang ở trong sân.”
Khương Từ đang muốn đóng cửa, Lộc Hành Tuyết nói: “Để tôi.”
Khương Lâm nghe thấy giọng nói của Lộc Hành Tuyết, giọng đột nhiên trầm xuống:
“… Lộc Hành Tuyết đang ở bên cạnh con? “
Khương Từ trực tiếp đưa điện thoại cho Lộc Hành Tuyết:
“Mẹ tôi, cô chào hỏi bà ấy một chút đi.”
Vốn dĩ cô chỉ muốn Lộc Hành Tuyết chào hỏi Khương Lâm một chút, ai ngờ khi Lộc Hành Tuyết nghe điện thoại, Khương Lâm lập tức quan tâm từ ăn mặc ngủ nghỉ đến tình hình công việc. Hai người vào nhà, Khương Từ gọt vỏ quả táo, ăn một miếng, cuộc điện thoại vẫn còn đang tiếp tục.
Táo là ngọt, nhưng chúng có vẻ không ngọt như ở nhà của giáo sư Hình.
Lộc Hành Tuyết nói với Khương Lâm qua điện thoại:
“Gần đây thời tiết chuyển lạnh. Mẹ phải chăm sóc tốt cơ thể của mình. Con đã đặt một số thuốc bổ, ngày mai sẽ cho người đưa đến cho mẹ. Khương Từ và con thường xuyên bận rộn không thể chăm sóc cho mẹ, thật sự rất hổ thẹn. “
Khoé môi Khương Từ dần dần giơ lên, dùng quả táo để che lại, rõ ràng là đang cười Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết nhìn thấy trên thịt quả táo có dấu soi môi nhàn nhạt, tầm mắt tạm dừng lại rồi dời đi.
Khương Lâm bị dỗ đến cao hứng, Khương Từ cũng được thơm lây, cuối cùng điện thoại di động trở lại trong tay Khương Từ, Khương Lâm chỉ nói với cô:
“Con thật ngoan ngoãn.”
Không tiếp tục thao thao bất tuyệt giáo huấn cô nữa.
Cúp điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài của Khương Từ:
“Nên đổi lại, cho cô làm con gái của mẹ tôi.”
Lộc Hành Tuyết: “Chẳng lẽ hiện tại tôi không phải sao?”
Khương Từ: “……”
–
Trước khi đi ngủ, Khương Từ truy cập một trang web mua sắm trên điện thoại di động, tin nhắn của Khương Lâm đột nhiên hiện lên.
【 Khương Lâm: Bây giờ con có rảnh không? 】
Khương Từ bấm trả lời: “Rảnh.”
【 Khương Lâm: Lộc Hành Tuyết hiếu thảo với mẹ, nói ngọt để dỗ mẹ vui vẻ, xét đến cùng cũng là vì thể diện của con, là yêu thương con. Đạo lý này con có hiểu hay không? 】
Sau khi Khương Từ xem xem, điện thoại chuyển trở lại trang web mua sắm, thêm các cuốn sách đang xem vào giỏ hàng mua sắm.
—— Hiểu theo nghĩa đen, đạo lý này quả là không sai. Tuy là cô cùng với Lộc Hành Tuyết so với trước kia thân với nhau hơn rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không phải mối quan hệ đó, Khương Từ có thể hiễu rõ rằng, Lộc Hành Tuyết làm như vậy, thuần tuý là đối nhân xử thế thôi.
【 Khương Lâm: Hiểu hay không? 】
【 Khương Lâm: Hiểu hay không? 】
【 Khương Lâm: Hiểu hay không? 】
Thấy Khương Từ không trả lời, Khương Lâm liền gửi liên tục ba tin nhắn để xác nhận với cô.
Khương Từ chỉ có thể nói: “Hiểu.”
【 Khương Lâm: Nếu nhớ không lầm, sinh nhật của Lộc Hành Tuyết là trong tháng này? Con hãy sắp xếp trước đi, suy nghĩ đến lúc đó nên bồi con bé trong ngày sinh nhật như thế nào? Tạo cho con bé một bất ngờ, thúc đẩy tình cảm. 】
Vào ngày sinh nhật của Lộc Hành Tuyết, Khương Từ sẽ có một buổi hòa nhạc với giáo sư Hình, nhưng Khương Từ nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên nói với Khương Lâm về tình hình thực thế, miệng đầy đáp ứn: “Con biết rồi.”
【 Khương Lâm: Được rồi, hai đứa nên nghỉ ngơi sớm, đừng thức quá muộn. 】
Khương Từ: “Vâng. Ngủ ngon.”
Khương Từ vào giỏ hàng, đặt hàng và thanh toán, mua cả chục cuốn sách mẹ và bé vừa mới thêm vào đó, sau đó đặt điện thoại xuống, tắt đèn sàn, ôm thú bông mèo nằm xuống.
?
Câu nói cuối cùng của mẹ là muốn ám chỉ cái gì?
……
Những cuốn sách đến một ngày sau đó. Người quản lý tài sản xác nhận thời gian với Khương Từ, buổi tối đẩy xe đẩy đến cửa, đem chuyển phát nhanh mang đến,
Quản lý nhiệt tình nói: “Gói hàng này khá nặng, Khương tiểu thư, tôi giúp cô mang vào nhà, cô muốn đặt ở đâu?”
Thấy nữ quản lý dáng người gầy yếu, Khương Từ vội vàng nói:
“Không cần đâu, chỉ cần đặt ở cạnh cửa là được. Tôi sẽ thu xếp nó. “
Lộc Hành Tuyết đang cho cá ăn trong phòng khách, nghe thấy lời đề nghị của quản lý:
” Khương tiểu thư, nếu không thì cô mở bao bì đóng gói ra đi, tôi sẽ mang ra ngoài vứt giúp cô. “
Khương Từ: “…… Cũng được, phiền cô rồi.”
Quản lý: “Không phiền, tôi có một cây kéo nhỏ ở đây, tôi sẽ cắt băng keo cho cô.”
Quản lý nói làm là làm ngay, gói chuyển phát nhanh đã được nhanh chóng được mở ra, nàng nhìn thấy bên trong cuốn sách. Kinh ngạc xen lẫn ngạc nhiên, ngắm nhìn bụng của Khương Từ:
“Nhiều sách mẹ và bé như vậy… Khương tiểu thư, cô dự định cùng Lộc tiểu thư chuẩn bị muốn sinh con, hay là đang mang thai?”
Khương Từ bị hỏi đến sửng sốt.
Quản lý mỉm cười: “Chúc mừng, hai người đều xinh đẹp như vậy, cho dù đứa trẻ giống ai cũng đều rất xinh đẹp! Ôi chao, đến lúc đó chúng ta sẽ có thêm một vị tiểu công chúa ở đây.”
Khương Từ quay đầu lại theo phản xạ, Lộc Hành Tuyết cũng quay người nhìn về phía bên này, hiển nhiên là nghe được lời nói quản lý, nghe không sót một chữ.
Khương Từ không ngờ lại gây ra loại hiểu lầm này, lập tức thanh minh:
“Cũng không phải, tôi mua sách là vì—”
“Tôi hiểu rồi, đứa bé còn rất nhỏ, nên không thể nhắc đến. Đừng lo lắng, ở bên ngoài tôi sẽ không lắm miệng.” Quản lý lấy ngữ khí của một người từng trải ngắt lời Khương Từ, lộ ra vẻ mặt:
“Tôi làm việc, cô cứ yên tâm”.
Khương Từ: “……”
Quản lý đem bao bì đóng gói mang đi, Khương Từ cầm lấy sách, khi cô đi ngang qua phòng khách, Lộc Hành Tuyết mỉm cười nói:
“Chúng ta sắp có em bé?”
Khương Từ đã bị quản lý hồ nháo một lúc đến không biết giận, vì vậy cô dứt khoát thuận theo lời của Lộc Hành Tuyết mà hỏi:
“Là tôi hay là cô sinh con? “
Lộc Hành Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có phần nói thật:
” Cho dù là thụ thai nhưng vẫn phải sinh con theo kiểu bình thường, nếu muốn không đau thì y học hiện tại chưa làm được. Em có sợ đau không? ”
Có ai mà không sợ đau:)
Khương Từ kết thúc đề tài này: “Tôi mua cái này cho Ôn Niệm.”
Con cá quẫy đuôi mổ thức ăn từ mặt nước. Lộc Hành Tuyết trầm ngâm nhìn bể đầy cá, như suy tư gì đó:
“Gần đây em có gặp qua tiểu Ôn tổng? Cô ấy có khoẻ không? ”
Khương Từ nhìn lướt qua nội dung trong sách:
” Có gặp, chị ấy ốm nghén khá nghiêm trọng. “
Editor: Đến ngày mai nếu chương này đủ 20 bình chọn em sẽ đăng chương tiếp theo. Cảm ơn mọi người ^^