Đám người Yến Trì bước lên hòn đảo kia, lúc nãy nhìn từ xa không thấy được no to nhỏ thế nào, giờ đứng gần mới thấy hòn đảo này thật sự to.
Không chỉ có bờ biển hay bãi cát dài mà phía xa kia còn có một cánh rừng rậm và thậm chí có cả một ngọn núi.
Ngay khi bước chân lên bờ, Yến Trì đã thả thần thức ra che phủ cả hòn đảo.
Nhưng không nhờ là hòn đảo này lại giống như mặt biển khi nãy, cả hòn đảo đều có ảo trận để ngăn chặn thần thức.
“Không ngờ hòn đảo này lớn như vậy, chúng ta lại không biết đường nếu cứ đi lung tung thì không biết bao giờ mới đi hết hòn đảo này, hay là chúng ta tách nhau ra rồi tự đi tìm, tìm được cái gì thì phải xem bản lĩnh của mỗi người thôi.” Trưởng lão của Linh Tê Tông vội vàng nói.
Bởi vì quỷ tu Ô Chiến mà hầu hết các đệ tử tân tú của Linh Tê Tông đều chết hết nên đã gây thiệt hại rất lớn đến Linh Tê Tông.
Cũng chính vì thế mà Linh Tê Tông rớt khỏi vị trí ba đại tông môn của Tu Chân giới.
Nghe nói tông chủ của Linh Tê Tông sắp phải chịu lôi kiếp của Hóa Thần Kỳ nên đang phải bế quan tu luyện.
Nếu là có thể thành công đột phá lên Hóa Thần Kỳ thì sẽ trở thành người mạnh nhất của Tu Chân giới lúc này, nếu như vậy thì Linh Tê Tông mới có thể lấy lại vị trí của mình.
“Vậy cứ theo như những gì chân nhân nói đi.” Vân Thanh Nhàn và Thù Nguyên Thanh cũng không để ý mấy chuyện này.
Lần này bọn họ đến đây không phải để tìm bảo vật và chỉ muốn tìm Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan cho Giang Hiển Chiêm mà thôi.
Thứ này cũng được xem như là một bảo vật khó gặp, nếu đi cùng người khác thì dù sao cũng phải chia cho họ một ít.
Tách nhau ra mới tốt, dù sao thì bọn họ cũng không có nghĩa vụ che chở cho người của Linh Tê Tông.
Các tông môn khác cũng quyết định tự đi tìm kiếm trên đảo, họ cũng muốn tự tìm thấy bảo vật của riêng mình.
Chỉ một lát sau đám người kia cũng tản đi hết cuối cùng cũng chỉ còn lại người của Bạch Hồng Đảo và Xích Dương Tông.
“Vậy thì chúng ta cũng đi thôi, chuyện của Hiển Chiêm không thể để lâu.” Bọn họ chuẩn bị một chút rồi cùng nhau đi về phía rừng rậm.
Yến Trì thấy hình như trên đỉnh núi phía xa kia có gì đó đang phát sáng, nó lóe lên một cái rồi liền biến mất giống như có thứ gì đó đang muốn gọi y đến gần.
Y nhíu mày, trước giờ rất ít thứ có thể làm cho y có cảm giác này.
Yến Trì cẩn thận cảm nhận thêm một lần nữa, cảm giác quen thuộc này hình như là thứ có liên quan đến 《 Ẩn Long Quyết 》 mà y đang tu luyện.
“A Trì?” Giang An Lan để ý thấy Yến Trì dừng lại giống như đang suy tư cái gì đó nên cậu lo lắng hỏi.
“Không có gì, hình như ta cảm thấy nơi đó có cái gì đó.” Yến Trì chỉ về phía đỉnh núi kia, “Chờ lấy được Kim Đan rồi thì Lan Lan về trước đi, ta phải đến đó xem thử.”
“Ta đi cùng A Trì.
Chừng nào lấy được Kim Đan thì ta sẽ giao cho Thù trưởng lão mang về.” Giang An Lan giữ chặt tay Yến Trì, cái bí cảnh này nhìn có vẻ bình thường nhưng nó lại tạo cho cậu một cảm giác rất kì lạ nên cậu không yên tâm để Yến Trì ở đây một mình.
“Cũng được nhưng Lan Lan có cảm nhận được không.
Ảo trận và mê trận ở đây được bố trí một cách rất quen thuộc.” Yến Trì vỗ tay Giang An Lan ý bảo cậu yên tâm.
Đi càng sâu vào bên trong thì y càng cảm nhận thấy sự liên kết của thứ kia và《 Ẩn Long Quyết 》 càng thêm rõ ràng.
“Nơi này rất giống với bí cảnh truyền thừa.” Giang An Lan nói một cách chắc chắn, “Cách bố trí trận pháp, vị trí trận đều rất giống với bí cảnh truyền thừa.”
“Cũng có nghĩa là nơi này có liên quan đến hai vị tiền bối” Yến Trì nheo mắt lại, nếu như nơi này giống với bí cảnh truyền thừa hay nói cách khác thì rất có thể nơi này cũng là bí cảnh được lưu lại từ ngàn năm trước.
“Thiếu tông chủ, Yến đạo hữu, đằng trước có một hang động.” Giọng của Vân Thanh Nhàn truyền lại từ một nơi không xa phía trước.
Khi Yến Trì và Giang An Lan nói chuyện thì bọn họ đã phát hiện có một hang động nằm ẩn sau đám dây leo trên vách đá nhưng trên vách đá còn rất nhiều hang động giống vậy.
Rốt cuộc phải đi vào hang động nào đây?
“Bây giờ thì phải giao cho Vân chân nhân rồi.” Thù Nguyên Thanh cười một cái sau đó giao quyền quyết định cho Vân Thanh Nhàn.
Phó Vân Thụy cũng ôm kiếm gật đầu cam chịu kết quả này, mọi người cũng không có dị nghị gì với việc giao quyền quyết định cho Vân Thanh Nhàn.
“Ta nghi ngờ mọi người đang trêu đùa ta.” Vân Khinh Khinh đỏ mặt hờn dỗi nói một câu.
Yến Trì có chút tò mò nhìn phản ứng của mọi người nhưng y còn chưa kịp hỏi thì Phó Vân Thụy đã ra vẻ hiểu rõ mà trả lời, “Không phải là Vân trưởng lão của chúng ta có danh hiệu là Cẩm Lý tiên tử sao?”
“Điều này thì ta có biết nhưng chuyện này thì liên quan gì đến danh hiệu?” Yến Trì nhướng mày hỏi.
Đời trước sau khi y báo thù xong liền lui về Xích Dương Phong ở ẩn, không thèm quan tâm đến chuyện gì khác.
Mà lúc ấy Giang An Lan lại câm như hến nên y cũng không nghe chuyện gì về danh hiệu thú vị này.
“Sở dĩ mà Vân trưởng lão được xưng là Cẩm Lý tiên tử cũng bởi vì nàng có cẩm lý gia trì, cực kỳ may mắn.” Phó Vân Thụy nói có chút kiêu ngạo, “Nghe nói khi Vân trưởng lão còn trẻ đã từng ra ngoài rèn luyện, Vân trưởng lão chỉ nhặt đại vài thứ trên đường thì cũng vô tình nhặt được bảo vật hiếm có mà các yêu thú canh chừng bảo vật cũng đã chết vì tranh giành với nhau.
Dù cho đó có là bẫy của bí cảnh thì chỉ cần Vân trưởng lão lựa chọn chắc chắn sẽ chọn được con đường an toàn nhất.”
“Thì ra là vậy, hèn gì sau khi Giang tông chủ nghe nói Vân trưởng lão sẽ đi cùng chúng ta đến ảo cảnh Cực Hải thì lại có vẻ yên tâm hơn cả lúc quyết định để Thù trưởng lão dẫn đội.” Bây giờ Yến Trì mới nhớ ra, lúc ấy Giang Vân Lê còn có chút lo lắng nhưng sau khi Vân Thanh Nhàn bảo sẽ dẫn người đi cùng thì trên mặt đã có vẻ yên tâm hơn rất nhiều.
“Yến Trì, ngươi nói vậy là có ý gì chứ!” Thù Nguyên Thanh nghe Yến Trì nói vậy liền bùng nổ, hắn tức đến nỗi dậm chân nhưng với sự thiên vị trắng trợn của thiếu tông chủ nhà mình dành cho vị kia thì hắn cũng không thể làm gì y được.
“Yến đạo hữu, ngươi cũng đừng chọc Nguyên Thanh.” Vân Khinh Khinh kéo Thù Nguyên Thanh đang xù lông lại, khi nhìn thấy hắn bị Yến Trì ăn h**p thì nàng nhịn không được mà che chở hắn, nàng giải thích thay cho hắn, “Nguyên Thanh rất giỏi đó, hắn có tri thức uyên bác, còn trẻ mà đã là trưởng lão của Xích Dương Tông.
Năm đó khi chúng ta đi rèn luyện thì Nguyên Thanh đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều đó.”
“Ấy ấy, ở trước mặt bọn nhỏ mà ngươi nói cái gì vậy!” Da mặt Thù Nguyên Thanh rất mỏng, ở trước mặt các đệ tử thì càng mỏng hơn.
Vân Thanh Nhàn khen hắn vài câu đã khiến cho toàn bộ mặt hắn đỏ như trái táo chín.
“Theo những gì Nguyên Thanh nói đi, chúng ta sẽ đi vào hang động này.” Vân Thanh Nhàn che miệng cười trộm, sau đó nàng chọn một cái hang động rồi dẫn mọi người vào.
Từ Từ và các đệ tử khác: Sao lại có cảm giác bị thồn cơm chó cả một đường thế này? Có đôi có cặp thì giỏi lắm sao!
Trong hang động có chút ẩm ướt lạnh lẽo cũng có chút tối tăm.
Thù Nguyên Thanh lấy đèn Trường Minh ra để chiếu sáng con đường trước mặt.
Yến Trì nhìn đèn Trường Minh kia, bên trong chân đèn tinh xảo chính là Xích Dương Thánh Hỏa.
Yến Trì lại liếc nhìn sang Giang An Lan đang ở bên cạnh, đời trước Giang An Lan trực tiếp đưa Xích Dương Thánh Hỏa cho y chắc chắn là do di truyền từ Giang Vân Lê.
Xích Dương Thánh Hỏa là bảo vật quý giá như vậy mà lấy làm một ngọn đèn Trường Minh sao?
Giống như biết Yến Trì đang thắc mắc cái gì, Giang An Lan liền nhỏ giọng giải thích, “Trưởng lão của Xích Dương Tông sẽ có một ngọn Xích Dương Thánh Hỏa nhỏ, đây là phần thưởng sau khi được chọn làm trưởng lão.”
Vậy nên Thù Nguyên Thanh đem ngọn Xích Dương Thánh Hỏa nhỏ mà hắn có được đi làm một ngọn đèn.
Yến Trì sờ giữa mày, Xích Dương Thánh Hỏa giữa trán y chính là ngọn lửa thuộc về trưởng lão Giang Hiển Chiêm.
Giống như nghĩ đến chuyện gì khác nên Yến Trì có chút mất tập trung.
Vách đá bên cạnh y bỗng nhiên mở ra, có một lực hút cực mạnh kéo y vào trong đó.
“A Trì!” Giang An Lan hoảng hốt duỗi tay muốn giữ chặt Yến Trì, nếu như kéo lại không được thì cậu cũng phải theo y vào đó.
Nhưng đã có một người đẩy tay Giang An Lan ra sau đó chạy đến chỗ Yến Trì để bị kéo vào bên trong.
Hành động bất ngờ của Từ Từ làm Giang An Lan không kịp phản ứng.
Toàn bộ tâm trí của cậu đều ở trên người Yến Trì nên cậu hoàn toàn không ngờ Từ Từ sẽ đẩy tay cậu ra làm cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Trì biến mất, sau đó vách đá lại khép lại như lúc ban đầu, bất luận cậu dùng bao nhiêu linh lực, thậm chí dùng cả Hắc Kiểu cũng không thể mở nó ra được.
“Bình tĩnh lại đi thiếu tông chủ!” Vân Thanh Nhàn và Thù Nguyên Thanh cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ngay lập tức đề cao cảnh giác.
Giang An Lan căn bản không thèm để ý đến hai người nói cái gì, bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ là phá hủy vách đá này để tìm A Trì của cậu.
Bây giờ cậu cực kỳ hối hận, giận dữ, cảm xúc mãnh liệt làm cho hơi thở cậu mất ổn định nên linh lực đã có dấu hiệu sắp bạo động.
“Ngươi bình tĩnh một chút đi An Lan! Tiểu Trì sẽ không sao đâu!” Thù Nguyên Thanh vội vàng dùng linh lực để bắt Giang An Lan dừng lại, hắn dùng linh lực để trấn an linh lực có xu hướng bạo động của Giang An Lan, “An Lan à nếu như linh lực của ngươi bạo động ở chỗ này thì cả hang động sẽ sụp đổ, đến lúc đó Tiểu Trì sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Câu nói cuối cùng của Thù Nguyên Thanh đã có tác dụng, Giang An Lan ngừng lại, cậu dùng đôi mắt đỏ lựng nhìn Thù Nguyên Thanh.
Thù Nguyên Thanh lén thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục trấn an, “An Lan à năng lực của Tiểu Trì mà ngươi còn không rõ sao? Quan tâm quá sẽ bị loạn.”
Ánh mắt Giang An Lan mờ mịt nhìn chằm chằm vào vách đá hút Yến Trì đi, cậu hít sâu một hơi sau đó mới tỉnh táo lại.
Trên đời này không có ai có thể là đối thủ của Yến Trì nên cậu không được hoang mang gây rối loạn.
“Nguyên Thanh nói rất đúng, vách núi này tự nhiên mở ra chứng tỏ trong hang động này có rất nhiều mật đạo khác, chỉ cần chúng ta tìm được một mật đạo khác có liên kết với cái vừa rồi thì không chừng sẽ tìm thấy Yến đạo hữu.” Vân Thanh Nhàn cũng tiến lên một bước.
Hang động này là do nàng chọn nên việc Yến Trì bị kéo vào mật đạo cũng có một phần trách nhiệm của nàng.
“Vân trưởng lão, ở đây có một cái cơ quan!” Khi bọn họ đang nói chuyện thì Phó Vân Thụy đã tìm được một cái cơ quan, sau khi tra xét phát hiện không có gì khác thường nên đã giơ tay lên đè xuống, sau khi thì vách đá kế bên liền mở ra.
“Chúng ta đi xem thử xem.” Thù Nguyên Thanh nhìn về phía thiếu tông chủ của nhà mình- Giang An Lan đã bình tĩnh trở lại cùng đi về phía con đường vừa xuất hiện.
Trái ngược với sự lo lắng của Giang An Lan, bên đây Yến Trì có vẻ cực kì bình tĩnh.
Y bị nhốt trong một cái lồng sắt, trước mặt y có một đám người bịt mặt kín mít đang nhìn y một cách đề phòng.
Yến Trì cũng đang quan sát đám người này, tu vi của họ đều trên Nguyên Anh kỳ, trên người họ có mùi máu tanh được tính lũy theo năm tháng.
Từ những chi tiết đó có thể dễ dàng nhận ra họ là sát thủ.
“Đại ca, người này nhìn có vẻ là người yếu nhất trong đám người đó, bên cạnh y có một kiếm tu luôn đi cùng để bảo vệ y.
Ta phải chờ rất lâu mới có cơ hội bắt được y.
Chúng ta ép hỏi y một chút thì nhất định y sẽ khai ra.” Nhóm người này tụ lại giống như đang bàn bạc cái gì đó.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào đảo Cực Hải?” Người hỏi đầu tiên chính là tên cường tráng nhất trong nhóm người đó, tuy rằng hắn có che mặt nhưng cũng không thể che được vẻ thô lỗ trên người hắn.
Người này cũng là người có tu vi cao nhất trong nhóm người đó —— Nguyên Anh kỳ đỉnh cấp.
“Đảo Cực Hải? Nơi này không phải là ảo cảnh Cực Hải sao?” Yến Trì dựa vào song sắt nên có chút không thoải mái nhíu mày, haizzz đúng là dựa vào người Tiểu Kiếm Tu của y vẫn là thoải mái nhất.
“Cái gì mà ảo cảnh Cực Hải, nơi này là tổng đà của Huyết Hải Tông chúng ta.
Không đúng, ta đang hỏi ngươi mà, các ngươi vào đây bằng cách nào!” Tên cường tráng bị Yến Trì hỏi lại một câu nên liền trả lời theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại kịp, “Đừng có nói nhảm, người xinh đẹp như ngươi nếu như không nghe lời mà bị chúng ta phạt thì khuôn mặt xinh đẹp này chắc chắn sẽ không còn nguyên vẹn đâu.”
“Hửm? Ngươi nói cái gì?” Yến Trì nở một nụ cười với tên đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, y giơ tay lên bẻ gãy song sắt ở trước mặt.
Y từ từ đi ra, uy áp của tu sĩ Đại Thừa Kỳ làm mọi người cứng đờ hết cả người, không một ai có thể động đậy được.
“Tiết Kiêu! Tên nhóc thúi này, không phải ngươi kêu là yếu nhất sao! Ngươi đã bắt thứ ma quỷ gì về đây vậy hả!” Tên cường tráng đổ mồ hôi lạnh, hắn không thể nào ngờ rằng người nhìn có vẻ xinh đẹp mỏng manh này lại kinh khủng đến vậy.
Hắn không nghĩ rằng cơ thể mình cứng hơn song sắt kia đâu.
“Đại ca, thật sự là ta đã thấy tên kiếm tu Phân Nguyên Kỳ kia vẫn luôn đi bên cạnh để che chở cho y mà, ta còn nghe một đám người khác nói về vị đạo lữ xinh đẹp nhưng yếu đuối của tên kiếm tu đó.” Tiết Kiêu bị hỏi cũng lộ ra vẻ không hiểu, hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này.
Làm gì có kẻ mạnh nào lại thích người khác che chở cho mình chứ!
“Thôi đừng nói nữa, thành thật trả lời câu hỏi của ta đi.” Yến Trì cười đi đến gần tên cường tráng bị uy áp ép đến quỳ trên đất, y nhấc chân dùng mũi giày nâng cằm hắn lên, sau đó đạp lên trên vai hắn, “Thân thể cường tráng này nếu như không nghe lời mà bị ta phạt thì chắc chắn thân thể này sẽ không còn nguyên vẹn nữa đâu.”
Tên cường tráng:…… Sao lời nói này nghe quen quá vậy QAQ.
Lâu lắm rồi ta không ra ngoài, không lẽ bây giờ mọi người đang theo trào lưu càng xinh đẹp thì càng tàn bạo sao QAQ.
Chuyến đi này có rất nhiều các tông môn lớn nhỏ cùng tập hợp lại để đi thăm dò ảo cảnh Cực Hải. Tuy rằng họ đã dự đoán rất nhiều chuyện có thể xảy ra nhưng việc tất cả cùng bị bắt lại thế này thì không ai có thể ngờ tới. Vốn dĩ mọi người còn đặt hy vọng vào những người không bị bắt nhưng đến khi thiếu tông chủ của Xích Dương Tông – Giang An Lan cũng bị nhốt ở đây thì họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thực lực của Giang An Lan đã được thể hiện rất rõ khi cậu chỉ dùng một kiếm mà đã chém chết con quái vật biển ở ảo trận kia. Đó là sức mạnh của kiếm tu ở giai đoạn đỉnh cao của Phân Nguyên Kỳ, dùng một kiếm có thể chém chết quái vật nhưng bây giờ đến cả cậu cũng bị nhốt vào đây với họ.
Hơn nữa đến cả vị đạo lữ mà thiếu tông chủ này cực kỳ yêu thương cũng không thấy đâu, nghe người hầu bên cạnh cậu bảo là vị kia đã bị bắt đi mất. Rốt cuộc là phải mạnh đến thế nào mới có thể bắt vị đạo lữ kia từ trong tay Giang An Lan ra được chứ? Giang thiếu tông chủ không nói gì nhưng khi nghe hỏi đến thực lực của đối phương thì rõ ràng mặt cậu có vẻ rất nghiêm trọng.
Giang thiếu tông chủ nói: Có khả năng rất cao là tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Đại Thừa Kỳ là mức độ nào chứ, rõ ràng là sắp thành tiên đến nơi luôn rồi đó! Đó chính là tu vi có thể đứng đầu cả Tu Chân giới luôn rồi! Trước khi cha của Giang thiếu tông chủ- Xích Dương Kiếm Tôn của Xích Dương Tông tu hành lại cũng chỉ mới ở Độ Kiếp Kỳ mà thôi nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ cho người kia tung hoành ngang dọc ở Tu Chân giới rồi. Đại Thừa Kỳ có nghĩa là gì, có phải là nếu như đối phương muốn mạng của họ thì chỉ cần dùng một ngón tay đã đủ rồi đúng không!
Vốn dĩ họ nghĩ sẽ tới ảo cảnh Cực Hải để tìm báu vật nhưng ai ngờ cái ảo cảnh nhỏ này lại có tu sĩ Đại Thừa Kỳ chứ. Bây giờ tất cả đều bị nhốt ở đây, không còn chút linh lực nào chẳng khác gì người thường thì họ chết chắc rồi.
Sau khi Giang An Lan nói có tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì liền ngồi xếp bằng đả tọa, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa. Lúc này trong đầu mọi người đều tự tưởng tượng ra vô số kịch bản máu chó ví dụ như Giang thiếu tông chủ không đánh lại tu sĩ Đại Thừa Kỳ nên đạo lữ của cậu mới bị bắt đi mất, đúng là một câu chuyện bi thương.
Từ Từ đứng bên cạnh nhìn thiếu tông chủ biểu diễn, nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp thì nhất định nàng sẽ cho thiếu tông chủ một tràng pháo tay. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng thiếu tông chủ là một người ngay thẳng, chính trực, lúc nào cũng thẳng thắn ai ngờ đâu lúc lừa người khác thì thiếu tông chủ lại có thể diễn hay đến vậy. Hơn nữa hình như mọi người đều tin sự thẳng thắn của cậu nên không ai nghi ngờ gì.
Từ Từ nghĩ rằng chắc chắn là do thiếu tông chủ ở bên chủ tử lâu quá nên gần mực thì đen rồi.
Khi mọi người còn đang nghĩ xem có cách nào thoát khỏi đây không thì cửa nhà lao lại bị mở ra một lần nữa. Một đám người do người áo đen đeo mặt nạ dẫn đầu đang đi vào.
Mấy người trong nhà lao vừa nhìn đã nhận ra hai người đi ngay phía sau người áo đen kia chính là tu sĩ Hóa Thần Kỳ đã bắt họ đến đây. Mọi người nhìn ra mấy người đi phía sau, không có gì bất ngờ, tất cả đều là tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Có thể khiến cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ đi theo làm thuộc hạ thì khỏi cần nói cũng biết chắc chắn người áo đen kia chính là thủ lĩnh ở đây, có lẽ đó là tu sĩ Đại Thừa Kỳ mà Giang thiếu tông chủ nói tới.
Không ngoài dự đoán của mọi người, khi người áo đen kia đi vào nhà lao thì Giang An Lan ôm kiếm đứng dậy nhìn chằm chằm vào người kia. Mọi người đoán rằng đây chắc chắn là người bắt đạo lữ của Giang thiếu tông chủ đi.
Yến Trì đi vào nhà lao, y vừa liếc mắt là đã thấy được Giang An Lan. Nhìn phản ứng kia thì đã biết cậu ấy vừa nhìn đã nhận ra y, y vui vẻ cười một cái sau đó ngồi xuống cái ghế mà huynh đệ Tiết gia đã sắp xếp xong.
“Ngươi là ai? Tại sao lại bắt bọn ta vào đây, mau thả bọn ta ra……” Có người nhịn không được đã mở miệng chất vấn nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Yến Trì dùng linh lực bắt lại sau đó bẻ gãy cổ rồi móc nguyên anh của người này ra bóp nát trước mặt tất cả mọi người. Thân thể rỗng tuếch bị ném sang một bên sau đó bị Tiết Kiêu kéo tới một góc để dọn dẹp sạch sẽ.
Lão nhị Tiết Liên cung kính đưa một cái khăn qua để Yến Trì lau tay, Yến Trì lay tay xong rồi dùng linh lực vứt cái khăn tay đã rách nát đi: “Có vẻ như các ngươi còn chưa nhận thức được hoàn cảnh bây giờ của mình?” Yến Trì liếc mắt nhìn tất cả mọi người, y dựa lưng lên ghế rồi thả ra uy áp của mình để mọi người thấy rõ được thực lực của y, “Không biết bây giờ các vị đã hiểu rõ chưa?”
Một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đã dễ dàng bị hạ gục chỉ trong nháy mắt mà hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng nào, thêm việc người này còn liên tục thả uy áp ra, tất cả những việc này chứng minh ảo cảnh Cực Hải thật sự có tu sĩ Đại Thừa Kỳ trong truyền thuyết.
“Ta cùng tất cả tộc nhân trên hòn đảo này chỉ muốn sống lánh đời, không muốn xen vào chuyện khác nhưng các ngươi lại đến đây để phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.” Yến Trì nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe phải sợ hãi. Họ chỉ sợ y mất hứng thì sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ.
“Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Chuyến thăm dò ảo cảnh Cực Hải này là do Xích Dương Tông và Bạch Hồng Đảo bày đầu, chúng ta chỉ là bị bắt theo đến đây mà thôi.” Sau khi mọi người chứng kiến được thực lực của Yến Trì thì đều vội vàng phủi sạch hết quan hệ, tỏ vẻ tông môn của mình chỉ là bị ép nên mới phải đi đến đây, chẳng còn chút dáng vẻ hùng hổ nào lúc yêu cầu Xích Dương Tông và Bạch Hồng Đảo mang họ đến ảo cảnh Cực Hải cả.
“Các ngươi cũng không cần sợ hãi. Ta cũng không định đại khai sát giới*. Chẳng qua là……” Nửa câu đầu của Yến Trì làm mọi người yên lòng nhưng vừa nghe y chuyển giọng thì tim của mọi người lại giật thót một cái, họ nhìn Yến Trì một cách nơm nớp lo sợ, “Chẳng qua là các ngươi đã tự ý xông vào đảo Cực Hải của ta, nếu như ta dễ dàng thả các ngươi ra như vậy thì mặt mũi của ta để ở đâu nữa.”.
( Đại khai sát giới = Xuống dao giết người, thỏa sức chém giết.)
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Người vừa lên tiếng là Giang An Lan. Cạu vừa mở miệng thì những người xung quanh đã nhường ra một con đường, tránh xa cậu ra, họ sợ vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia động thủ với Giang An Lan sẽ liên lụy đến họ.
Đây là kịch bản mà Yến Trì đã nói với Tiểu Kiếm Tu nhà mình, Giang An Lan sẽ hỏi còn y thì sẽ diễn. Yến Trì diễn vẻ giống như nhìn thấy người quen, y ngả ngớn mở miệng: “Là ngươi à, ngươi chính là đạo lữ của cái người có Thượng Dương thân thể kia.” Yến Trì giơ tay vẽ ra một cái thủy kính, trong thủy kính hiện lên hai người đang nằm bất tỉnh nhân sự trong một nhà lao khác, đó chính là Thù Nguyên Thanh và Vân Thanh Nhàn, “Đây là hai người đi cùng ngươi đúng không?”
Tất cả mọi người ở đây đều nhận ra hai người kia là ai, ngay cả Thù trưởng lão của Xích Dương Tông và Vân chân nhân cũng bị bắt thì bọn họ thật sự không còn hy vọng gì nữa rồi.
“Làm sao mới có thể thả bọn họ ra?” Giang An Lan cau mày tiếp tục diễn một cách chuyên nghiệp.
“Chúng ta cũng không muốn dính dáng gì đến các ngươi, chỉ cần các ngươi lấy thiên tài địa bảo hoặc là các báu vật đồng giá với tính mạng của mình ra đổi là được.” Yến Trì nhìn Giang An Lan, “Chỉ cần ngươi đi thể lấy ra được thì ta sẽ thả hai người này và cả đạo lữ của ngươi ra.”
Mọi người bàn luận sôi nổi, không biết Yến Trì nói vậy là có ý gì? Khi mọi người còn đang suy nghĩ thì Giang An Lan đã lấy ra bốn cái hộp gấm rồi mở từng cái ra, vừa mở ra thì tất cả mọi người đều thấy trong đó là gì.
Bốn cái thiên tài địa bảo cực phẩm, đây đều là những thứ hiếm có trên đời. Nhìn linh khí mà chúng nó tỏa ra đã biết được tụi nó quý giá như thế nào. Đồ tốt như vậy dù là gặp được còn khó chứ nói gì là có được nó vậy mà Giang An Lan có thể lấy ra một lần bốn món như vậy. Quả nhiên là Xích Dương Tông quá giàu có.
“Như thế này đủ chưa?” Giang An Lan đem hộp giao Tiết Hàn và Tiết Minh.
Yến Trì làm bộ rũ mắt một chút tỏ vẻ vừa lòng gật đầu rồi để Tiết Bình thu bốn cái hộp kia lại. “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt*, ta nhận đồ của ngươi nên theo như đã nói thì ta sẽ thả người.” Yến Trì liếc nhìn Tiết Tuế rồi ra lệnh, “Tiết Tuế mau đưa vị đạo hữu này và bạn bè của cậu ấy rời khỏi đảo!”
( Thành ngữ cổ có câu: “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt”, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.)
“Vâng!” Tiết Tuế nghiêm mặt rồi làm một cái thủ thế với Giang An Lan, “Mời!”
Giang An Lan nhìn mắt Yến Trì, Yến Trì gật đầu với cậu một cái, lúc này Giang An Lan mới đi theo Tiết Tuế rời khỏi nhà lao.
Có Giang An Lan đi trước làm gương nên mọi người đã biết Yến Trì muốn gì. Một đám người bắt đầu tìm kiếm trong túi Càn Khôn của mình, tính tới tính lui một hồi mới lấy ra được vài món. Dù tiếc đứt ruột nhưng mạng sống vẫn là thứ quan trọng nhất. Còn mạng sống là còn tất cả, đây là suy nghĩ của mọi người lúc này.
Yến Trì nhìn một số người thật sự không thể lấy ra thứ tốt gì nên cũng không làm khó họ, y đưa cho họ một phương pháp khác,“Nếu không có thứ gì vừa mắt ta thì có thể dùng linh thạch để thay thế. Linh thạch ở phẩm cấp nào ta cũng nhận.”
Yến Trì vừa nói như vậy thì mọi người liền lấy ra nhanh hơn rất nhiều. Tiết Bình và Tư Tế Giải Thương Bắc vừa nhận đồ mà mọi người cống nạp vừa thầm cảm thán. Thu nhập của ngày hôm nay thôi là đã bằng số linh thạch mà họ kiếm được trong vài chục năm qua, đây là niềm vui của việc làm cướp sao?
Cho đến khi tất cả mọi người đều nộp đủ đồ và rời đi thì Yến Trì mới cởi mặt nạ ra rồi đổi về bộ đồ lúc đầu, “Ta còn có việc phải về Xích Dương Tông, chuyện ở đảo Cực Hải các ngươi cứ tự sắp xếp đi. Có chuyện gì thì truyền lời cho Từ Từ. Ảo trận ở cửa vào đã bị phá, sau này các ngươi có thể tự do ra vào đảo Cực Hải.”
Yến Trì nói xong liền thả thần thức ra để tìm Giang An Lan đang chờ y.
Vừa nhìn thấy Yến Trì xuất hiện, Giang An Lan là người đầu tiên chạy lại đón. “Mọi chuyện đều xong hết rồi sao A Trì?”
“Ừm, những chuyện còn lại cứ giao cho bọn họ giải quyết. Lan Lan biết là ta ghét nhất mấy chuyện phiền phức này mà, nếu còn có lần sau thì Lan Lan phải giải quyết giúp ta đó.” Yến Trì duỗi eo một cái. Rõ ràng là thân thể đã được ngọc tủy rèn luyện xong nhưng khi y vừa nhìn thấy Giang An Lan thì sẽ nhịn không được mà dựa lên người cậu. Mà từ trước đến nay thì Giang An Lan luôn chiều y nên khi cậu vừa thấy Yến Trì dựa qua thì cậu đã chủ động tiến lại gần rồi duỗi tay ôm lấy eo y để đỡ y dựa vào người mình.
“Ừm.” Giang An Lan gật đầu, Yến Trì nói cái gì thì cậu cũng sẽ đồng ý. Huống chi chính cậu cũng không muốn y phải mệt.
“Tiểu Trì à rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Thù Nguyên Thanh vừa nhìn thấy Yến Trì đi ra đã vội hỏi. Vốn dĩ bọn họ đang bị nhốt trong hang động kia ai ngờ rằng chỉ lát sau thì người dân trên đảo loại đến nói họ là khách quý còn cực kỳ tôn kính mà dẫn họ ra ngoài.
“Xem như là một niềm vui đi kèm đi. Thù trưởng lão, Vân trưởng lão, tính đi tính lại thì là ta đã cứu hai người đó.” Yến Trì dựa vào ngực Giang An Lan lười nhác mở miệng, “Ta đã lấy rất nhiều báu vật của họ mới thả họ rời đi nên khi trở về thì hai người đừng nói gì cả. Chỉ cần nhớ là Lan Lan nhà ta đã dùng thiên tài địa bảo để cứu hai người ra là được.”
“Hèn chi, ta vừa mới thấy trưởng lão của Linh Tê Tông, mặt hắn nhìn cực kỳ khó chịu.” Vân Thanh Nhàn đã hiểu ra tại sao mọi người lại có vẻ sợ hãi như vậy khi rời khỏi đảo.
“Vốn dĩ là định đi vào ảo cảnh để tìm báu vật ai ngờ không lấy được gì mà còn mất đi một đống thứ khác, hay lắm hay lắm!” Thù Nguyên Thanh cũng nở nụ cười, nếu không phải vì bận tâm đến Xích Dương Tông thì hắn sẽ cười thẳng vô mặt đám người đó rồi. Bọn họ chỉ muốn tìm đan dược cho Hiển Chiêm huống hồ gì bản đồ cũng là do bọn họ phát hiện vậy mà đám người đó không chỉ ngồi không hưởng lợi mà còn dám vu khống Giang Vân Lê muốn dộc chiếm báu vật. Bây giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài, đáng đời lắm.
“Đúng rồi, đã tìm được đan dược cho Hiển Chiêm chưa?” Thù Nguyên Thanh nhớ tới chuyện quan trọng nhất. Tù lúc bọn họ đi đến giờ đã qua ba ngày, không biết Giang Hiển Chiêm như thế nào rồi?
“Đã lấy được đan dược.” Yến Trì lấy ra một cái bình ngọc, trong đó chính là Thiên Nguyên Đan mà Nhan Thu Hòe nói còn tốt hơn cả Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan. Y đã nhìn sơ qua dược tính của nó, đan dược này hầu như không có tạp chất gì lại dồi dào linh lực, chắc chắn là hiệu quả sẽ rất tốt.
“Ta vừa truyền âm cho phụ thân, cha vẫn khỏe mạnh.” Giang An Lan nhận bình ngọc mà Yến Trì đưa qua rồi cẩn thận cất đi. Cậu kể mọi chuyện với Giang Vân Lê rồi bảo đã lấy được đan dược, Giang Hiển Chiêm được cứu rồi. Đến bây giờ thì Giang An Lan mới thật sự yên tâm.
“Không nên chờ nữa, chúng ta mau về Xích Dương Tông thôi!” Vân Thanh Nhàn lấy linh thuyền ra, mọi người bước lên linh thuyền cùng đi về Xích Dương Tông.