Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 39: Chương 33-2



Yến Trì và Giang An Lan lên linh thuyền rời khỏi Phật Tông chuẩn bị về Xích Dương Tông.

Yến Trì vẫn giống như trước đây chỉ việc nằm yên một chỗ còn Giang An Lan thì bận rộn chạy tới chạy lui để lấy linh quả đặt trước mặt Yến Trì.
Cậu nhìn trộm Yến Trì một hồi, có vài lần cậu định mở miệng nói gì đó nhưng vì thấy Yến Trì nhắm mắt nên lại thôi.

Lúc này không khí giữa hai người rất im ắng.
Yến Trì quyết định đánh vỡ sự im lặng này, y mở mắt ra nhìn về phía Giang An Lan, “Nói thật đi, tại sao lại chạy đến Phật Tông gây chuyện? Giang An Lan, nếu còn nói dối thì từ nay về sau đừng nói chuyện với ta nữa!”
“Đừng mà, A Trì đừng nóng giận!” Giang An Lan không ngờ lần đầu tiên cậu nói dối đã bị Yến Trì phát hiện, cậu biết Yến Trì nói được làm được, y cũng không thích nghe lời nói dối nên cậu sốt ruột nói, “Ngọc Phong sư huynh nói chỉ những người nhìn thấu trần thế, muốn xuất gia niệm Phật mới đến Phật Tông.

Ta…… Ta sợ A Trì muốn xuất gia…… Ta sợ A Trì không cần ta nữa.”
Yến Trì nhìn Giang An Lan rũ mắt xuống không dám nhìn y.

Hình như cậu có chút bất an nên cứ xoa tay mãi, cậu giống như trẻ nhỏ làm sai đang chờ người lớn trách mắng, cả người cậu cứng đờ thậm chí còn run rẩy nhẹ.
“Ta đi Phật Tông là để tìm hiểu một chuyện chứ không định xuất gia.

Nếu như ta không còn thiết tha chốn hồng trần ta cũng sẽ không bao giờ đi làm bạn với một đám lừa trọc.” Đầu ngón tay của Yến Trì thả ra một tia linh lực bao lấy một viên linh quả đưa vào trong miệng.

Y từ từ thưởng thức linh quả nhìn Giang An Lan có vẻ như trút được gánh nặng, cả người cậu cũng bắt đầu thả lỏng.
“Vậy là A Trì đi gặp bạn sao? Người đó là người mà A Trì muốn gặp đúng không?” Giang An Lan nhớ đến người đứng cạnh Yến Trì lúc trước, người đó nhìn cực kỳ xinh đẹp làm sao mà cậu có thể sánh bằng.

Nghĩ đến đây mắt cậu liền tối thêm vài phần.
Yến Trì ngồi dậy nhìn Giang An Lan một cách vô cùng nghiêm túc, ánh mắt của y làm Giang An Lan cũng ngồi ngay ngắn lại.

“Lan Lan chưa bao giờ hỏi ta vì sao ta biết cách tu luyện trước khi được mọi người chỉ bảo.

Lan Lan cũng chưa bao giờ hỏi tại sao ta có thể hấp thụ khối năng lượng mà ta lấy ra từ tim của Lan Lan.”
“Lan Lan chỉ biết ta đến từ Phàm Nhân Giới vậy tại sao trước giờ chưa từng nghi ngờ ta?” Yến Trì hỏi nhưng trong lòng y đã có câu trả lời cho mình.
“Những điều đó đều không quan trọng, ta chỉ cần A Trì vui vẻ thôi thì mọi thứ khác đều không quan trọng.” Giang An Lan cười nhạt, cậu không bao giờ tò mò về những thứ này, “Từ trước đến giờ ta chỉ mong có thể ở bên A Trì mãi mãi thôi.”
“Ở bên cạnh ta sao? À, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Bỗng nhiên Yến Trì cười một tiếng, “Ta đến Phật Tông vì để tìm một câu trả lời.”
“Vậy A Trì đã tìm được chưa?” Giang An Lan không biết Yến Trì muốn tìm cái gì, cậu dò hỏi, “Nếu vẫn chưa tìm được thì ta sẽ tìm giúp A Trì.”
“Lan Lan tìm giúp ta sao?” Yến Trì duỗi tay, đầu ngón tay y xẹt qua trước mắt Giang An Lan nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng thì y che đôi mắt của cậu lại, “Vậy thì để ta cho Lan Lan xem ta đã tìm thấy những thứ gì.”
Nói xong Yến Trì liền dùng thần thức để đem tất cả những gì y đã thấy trong Gương Luân Thế bao gồm cả ký ức của y chuyển đến thức hải của Giang An Lan.

Bỗng chốc tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước đều lần lượt lướt qua mặt Giang An Lan.
“Giang An Lan à từ lúc bắt đầu ta đã có ký ức của đời trước.” Một hồi lâu sau Yến Trì mới buông bàn tay đang che mắt Giang An Lan xuống, y thấy cậu kinh ngạc đến trừng to mắt.
“Kiếp trước chúng ta bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lúc đó ta chỉ là cảm thấy Lan Lan không đáng ghét.” Yến Trì dừng linh thuyền lại cúi đầu xuống nhìn bàn tay mình, “Chúng ta quen biết mấy trăm năm, vậy mà trong mấy trăm năm đó Lan Lan không nói gì với ta cả.”
“A Trì, ta……” Trong đầu Giang An Lan tràn ngập hình ảnh từ ký ức mà Yến Trì truyền sang.

Đây là lần đầu tiên cậu biết thì ra bọn họ đã quen biết từ kiếp trước.
“Vậy cho ta hỏi cậu dựa vào cái gì mà không chịu nói tiếng nào nhưng vẫn luôn âm thầm che chở cho ta? Vì thấy ta đáng thương sao Giang thiếu tông chủ, cậu hiền lành tốt bụng quá hay gì? Rồi dựa vào cái gì mà cậu lại tu Ngậm Miệng Thiền để giúp ta xóa đi nghiệp chướng của mình? Dựa vào cái gì mà cậu lại sử dụng huyết mạch kỳ lân để sửa mệnh cho ta rồi còn thay ta chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo?” Yến Trì càng nói thì khí thế trên người càng cao, dao động linh lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ làm các đồ vật xung quanh bắt đầu đong đưa.
Bàn nhỏ đổ ập xuống làm linh quả lăn đầy đất nhưng giờ đây chẳng ai còn có sức quan tâm đến nó nữa.

Linh lực của Yến Trì bắt đầu bất ổn làm đuôi mắt y nhìn qua có chút đỏ thẫm.
“Giang thiếu tông chủ làm nhiều việc như vậy để làm gì? Vì muốn để ta cảm thấy oan ức cho cậu rồi cảm động đến rơi nước mắt sao? Hay là muốn ta ca tụng sự cao thượng của cậu?” Yến Trì giơ tay nắm cằm Giang An Lan để khiến cậu ngẩng đầu nhìn về phía y.

Giây phút ấy y cũng thấy được đôi mắt hoảng loạn không biết làm thế nào của cậu.
“Không phải đâu, bất kể là bây giờ hay là kiếp trước ta cũng tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ như vậy.” Giang An Lan hoảng loạn nắm lấy cổ tay Yến Trì, “A Trì, ta thề là ta……”
“Vậy tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao cậu lại che giấu cả một đời?” Yến Trì cố ép hỏi.

Y đã tìm thấy câu trả lời ở Phật Tông nên bây giờ y muốn chính miệng Tiểu Kiếm Tu nói cho y biết sự thật.
“Ta không có nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là vì ta thích A Trì nên muốn được ở bên A Trì mãi mãi, ta cũng chỉ mong A Trì có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc.” Giang An Lan giải thích, cậu không muốn Yến Trì hiểu lầm, “Những việc mà ta làm ở kiếp trước chắc chắn tất cả là do ta tự nguyện làm, ta chỉ có một ước mong duy nhất đó chính là A Trì có……”
“Vì thích sao?” Yến Trì bật cười một tiếng, y buông cằm Giang An Lan ra cũng tránh khỏi tay cậu, “Giang An Lan à cậu cam tâm tình nguyện từ bỏ mệnh thiên tử còn phá bỏ mệnh Thiên Sát Cô Tinh của ta, tất cả những việc này chỉ vì muốn tốt cho ta sao?”
“Cậu đã ở cạnh ta lâu như vậy chắc cậu cũng hiểu rõ ta ghét nhất là việc bị người khác sắp đặt vận mệnh của mình, mệnh Thiên Sát Cô Tinh thì sao chứ, đoạn tuyệt duyên phận với người thân thì thế nào, Thiên Đạo không tha thứ thì sao? Ta vẫn luôn cố gắng để sống sót cho dù không đủ sức chống lại thiên mệnh thì ta có chết cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Ta vốn đã cô độc một mình thì tại sao phải quan tâm đến những thứ này.”
“Giang An Lan cậu tự tiện thay đổi dòng chảy của vận mệnh vì ta còn sửa cả số mệnh của ta.

Coi như ta nể mặt tình cảm mấy trăm năm của chúng ta, ta chỉ hỏi cậu một câu, tại sao cậu phải làm tất cả chuyện này?” Yến Trì đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Giang An Lan cố gắng không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu.
“Nếu như cậu không thể trả lời thì từ đây về sau chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, cậu sẽ không bao giờ được gặp ta nữa.

Cậu tiếp tục làm người có mệnh thiên tử của cậu, ta lại tiếp tục giữ mệnh Thiên Sát Cô Tinh của ta.” Yến Trì thu linh lực lại trở về với bộ dạng kiêu ngạo ở đời trước, gương mặt y lạnh nhạt, đôi mắt đen nhìn không ra vui buồn.
Giang An Lan nghe Yến Trì nói vậy lại nhìn Yến Trì trở nên ngày càng xa lạ, trong đầu cậu đang nghĩ đến ký ức ở kiếp trước.

Yến Trì của lúc đó cách cậu rất xa- đó là cảm nhận mà cậu thấy được từ đoạn ký ức kia.
Cậu vốn chỉ muốn đến gần y thêm một chút nhưng rồi lại không kiềm được mà tham lam muốn có một vị trí nhỏ bên cạnh y.

Nhưng cậu lại sợ nếu quá gần gũi sẽ bị y đẩy ra xa và không cho lại gần nữa.

Cậu hiểu rõ tính cách của Yến Trì, y không muốn chịu ơn của ai cả, y rất vô tâm vô tình, y không muốn bất cứ kẻ nào nhúng tay vào việc của y.
Giang An Lan tự hỏi, cậu biết rõ cậu chỉ mong y có một cuộc đời tự do, tùy ý nên cậu muốn thay đổi thiên mệnh vì y, vì muốn y hạnh phúc nhưng cậu lại tự tiện thay đổi thiên mệnh, tự tiên thay đổi cuộc đời của y, cố chấp mà nhúng tay vào việc của y.
Yến Trì nhìn Giang An Lan trầm mặc không nói lời nào, y có chút thất vọng, “Nếu đã như vậy thì……”
Yến Trì hít sâu kiềm chế lại tất cả cảm xúc trong lòng mình, y xoay người chuẩn bị rời đi.

Ngay khi chân y vừa định bước đi thì bỗng nhiên y bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Yến Trì nhìn đôi tay kia ôm chặt lấy mình, cậu dùng rất nhiều sức thậm chí làm y có chút đau đớn.

Tiểu Kiếm Tu đem đầu vùi vào trên vai y, cậu cọ làm cổ y ướt một mảng lớn.
Y nghe được giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở của Tiểu Kiếm Tu, “A Trì đừng đi mà! Cầu xin A Trì đừng đi!”
Yến Trì không có tránh ra khỏi vòng tay của Giang An Lan, y giống như bị cảm xúc của Giang An Lan lan đến, cổ họng y cũng đau nhẹ một chút, y nghẹn ngào nói: “Vậy Lan Lan đã nghĩ ra câu trả lời rồi chứ?”
“Bởi vì ta yêu A Trì, bởi vì ta muốn được nhìn thấy A Trì mãi mãi cho nên ta đã tự tiện sửa mệnh, cho nên ta mới làm tất cả mọi thứ để được ở bên cạnh A Trì, ta không muốn A Trì biến mất.

Không ai có quyền mang A Trì đi kể cả có là Thiên Đạo cũng không được! Ta yêu A Trì, ta thực sự rất yêu A Trì……”
Lúc Yến Trì tránh khỏi vòng tay của Giang An Lan thì đáy mắt cậu đã toát ra tuyệt vọng nhưng giây tiếp theo y đã xoay người lại nâng cằm của cậu lên và đặt lên đó một nụ hôn ấm áp để xua tan sự tuyệt vọng đó.
Yến Trì hôn rất sâu, y giống như đang tranh đoạt từng ngụm không khí mà cậu có, y cực kỳ bá đạo mà chiếm lấy khoang miệng Giang An Lan làm thứ của riêng mình.

Y dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi Giang An Lan không cho cậu lùi bước.

Y m*t rất mạnh giống như muốn Giang An Lan ghi nhớ khoảng khắc này, y muốn cậu nhớ rõ cậu là của y.
Một lúc lâu sau, Yến Trì mới buông tha cho Giang An Lan.

Y nhìn Giang An Lan vô lực nằm trong ngực mình, trên mặt cậu toàn là nước mắt, khóe mắt còn đọng lại vài giọt chưa kịp rơi xuống.

Y nâng mặt Giang An Lan lên dùng ngón tay cái lau sạch nước mắt đọng ở khóe mắt cậu: “Lan Lan ngốc này, thứ ta muốn chính là tình yêu đó.

Ta muốn nghe chính miệng Lan Lan nói ra rằng ta là tất cả của Lan Lan.”
Yến Trì biết bản thân rất ích kỷ, bất kể là kiếp trước hay bây giờ thì y đều muốn chắc chắn rằng y là tất cả đối với Giang An Lan.

Mãi cho đến đời này không biết y đã động tâm lúc nào thì y càng muốn chiếm Giang An Lan làm của riêng.

Y không muốn Giang An Lan để bất kỳ chuyện nào khác trong lòng ngoài chuyện của y, y muốn chiếm hữu toàn bộ cảm xúc, suy nghĩ cũng như tình cảm của Giang An Lan, y muốn từ đầu đến chân, từ thể xác cho đến linh hồn cậu đều là của y.

Y muốn chính bản thân cậu phải nói cho y rằng “nếu không có Yến Trì thì Giang An Lan không thể sống”.

Giờ thì tốt rồi, Tiểu Kiếm Tu này hoàn toàn thuộc về y, bây giờ y đã có thể thực sự phóng túng nội tâm của mình.
“Xin lỗi A Trì, ta không cố ý đâu! Ta không khống chế được lòng tham của mình, ta chỉ mong rằng bản thân được ở cạnh A Trì.” Giang An Lan như đang bộc lộ toàn bộ cảm xúc đã che giấu rất lâu trong lòng mình, cậu hoàn toàn không ngăn được nước mắt.
Cậu lo lắng, cậu sợ hãi, cậu bất an, trái tim của cậu, linh hồn của cậu, toàn bộ những cảm xúc của cậu đều dành cho một mình Yến Trì, những cảm xúc đã bị kìm nén cả hai đời đều hoàn toàn bị bộc phát vào lúc này.
“Lan Lan à muốn tốt cho ta không phải dựa vào việc Lan Lan có thể làm những gì.

Sửa thiên mệnh rồi trừ nghiệp chướng lại vì ta mà từ bỏ mệnh thiên tử, Lan Lan muốn lưng ta phải gánh những gánh nặng này sao? Hay là muốn ta cảm thấy biết ơn Lan Lan, muốn ta cảm thấy cả đời này ta đều mắc nợ Lan Lan?” Yến Trì nhìn Giang An Lan, ánh mắt nhu hòa hơn.

“Tốt với ta là cho ta thứ mà ta muốn có nhất.”
“Ta cực khổ suốt nửa đời đã đoạn tuyệt với thân nhân.

Ta chỉ khát vọng với thứ mà người ta gọi là “yêu” đó, đương nhiên ta ích kỷ hơn một chút, thứ ta muốn chính là tình yêu độc nhất vô nhị là tình yêu chỉ dành cho một mình ta.

Ta muốn người đó phải đặt toàn bộ tâm trí lên người ta, phải giao cả linh hồn cho ta nắm giữ.

Mỗi tiếng nói, mỗi cử động của ta đều tác động đến tâm trí người đó, nhất cử nhất động của ta đều có thể hấp dẫn ánh mắt của người đó.”
Yến Trì chạm nhẹ vào mặt Giang An Lan, “Mấy trăm năm qua bất kể là đời trước hay đời này thì từ trước đến giờ cũng chỉ có một người như thế.

Cho nên mấy trăm năm qua chỉ có Lan Lan là lọt vào mắt ta cũng chỉ có mỗi Lan Lan chạm đến tim ta.”
“Câu trả lời mà ta muốn chính là tình yêu của Lan Lan.” Yến Trì dựa qua làm trán của hai người tựa vào nhau, “Đời trước Lan Lan không chịu nói gì làm ta bỏ lỡ Lan Lan nên bây giờ ta phải nghe chính miệng Lan Lan nói ra.

Lan Lan lặp lại lần nữa, nói rằng Lan Lan yêu ta.”
“Ta yêu A Trì…… Giang An Lan yêu Yến Trì, trước giờ và cả sau này đều yêu A Trì……” Giang An Lan ôm lấy Yến Trì không buông tay cũng không muốn buông ra.

Bất kể từ trước đến giờ cậu đã làm gì đều là vì yêu y, không quan tâm có được đáp lại hay không vì cậu cũng chỉ muốn được nhìn thấy y, được ở bên cạnh y mãi mãi.
“ Lan Lan ngốc này, chẳng phải điều này rất dễ nói sao?” Rốt cuộc trong mắt Yến Trì cũng có ý cười, y ôm eo Giang An Lan nghiêng đầu cọ cọ vào lỗ tai cậu.
“Có phải ta đang nằm mơ không?” Lỗ tay Giang An Lan ửng đỏ, rốt cuộc cậu phải có phước đức thế nào mới có cơ hội ở bên cạnh y một lần nữa, cậu phải may mắn đến thế nào mới được y đáp lại tình cảm này.
“Lan Lan có thể kiên trì luyện Ngậm Miệng Thiền trong năm trăm năm, dù cho có là tảng đá thì được sưởi ấm suốt năm trăm năm như vậy cũng sẽ ấm lên thôi.” Yến Trì nhìn Giang An Lan, tay y trượt dần xuống cọ xát qua kén nhỏ trên lòng bàn tay cậu rồi nắm lấy đôi tay đó, nhịp tim của hai người truyền qua thông qua đôi bàn tay đang dần dần, từng chút một đồng điệu với nhau.
Đời trước Yến Trì không nhận ra tình cảm của Tiểu Kiếm Tu ở sát vách nhưng cũng không ghét mỗi khi cậu đến luận võ, dường như y vẫn luôn chờ mong cậu mang linh tửu đến cho y.
Đời này không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại có mối duyên này, y tưởng rằng bản thân chỉ đang tìm một chỗ dựa để ăn no chờ chết nên đã cố tình quyến rũ cậu, lại không ngờ rằng cả hai đời của Tiểu Kiếm Tu này đều dành cho y thứ tình cảm mà y vẫn luôn khát khao.
Thần thức ôn hòa xâm nhập thức hải của Giang An Lan giúp cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình cũng đồng thời cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này, “Lan Lan thẳng thắn một chút nào, ta muốn cảm nhận được tình cảm của Lan Lan.

Ta muốn biết chắc chắn rằng Giang An Lan chỉ thuộc về một mình Yến Trì.”
Sau khi nghe y nói thì Tiểu Kiếm Tu thoáng cứng đờ cả người sau đó lập tức thả lỏng ra, cậu để thần thức truyền đạt cảm xúc của mình đến Yến Trì.
Trong dòng cảm xúc đó là hàng ngàn hàng vạn chữ “Yến Trì”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 39



Tin tức về việc ảo cảnh Cực Hải sắp hiện thế khiến cho cả Tu Chân giới rung động. Nghe đồn rằng bên trong ảo cảnh có vô số bảo vật, tất cả chúng đều là đồ của tiên môn từ ngàn năm trước. Lại có người nói ảo cảnh Cực Hải chính là di chỉ của Minh Hải Tộc từ ngàn năm trước, nghe bảo người của Minh Hải Tộc cực kì giỏi lặn, họ có thể lặn sâu đến tận nơi không ai có thể tới được vì thế họ tìm được rất nhiều bảo vật dưới biển và nhanh chóng trở nên giàu có. Cũng chính vì thế mà đã có nhiều người nổi lên lòng ghen tị, những kẻ đó đã lập mưu để hủy diệt Minh Hải Tộc. Sau khi Minh Hải Tộc bị tiêu diệt chỉ còn lại vài người sống sót, họ mang bảo vật giấu vào ảo cảnh Cực Hải để từ đây về sau sẽ không có ai tìm thấy bảo vật của họ nữa.

Lần này Bạch Hồng Đảo và Xích Dương Tông tìm được bản đồ đến ảo cảnh. Bảo vật trong ảo cảnh đã này là thứ không ai có thể cưỡng lại được. Bạch Hồng Đảo và Xích Dương Tông không muốn trở thành bia ngắm của mọi người nên đã công khai toàn bộ bản đồ để ai cũng có thể đi trước thăm dò ảo cảnh.

Trong chuyến đi lần này người đại diện của Bạch Hồng Đảo là Vân Thanh Nhàn, trong đội còn có người đã tham gia Tân Tú Thiên Kiêu lần trước- Phó Vân Đình. Theo những gì Vân Thanh Nhàn kể thì sư huynh của nàng- đảo chủ của Bạch Hồng Đảo đang bế quan còn các vị trưởng lão khác thì đều không muốn ra khỏi đảo.

Cho nên chuyến đi đến ảo cảnh Cực Hải lần này do Vân Thanh Nhàn dẫn đội. Bởi vì đã hứa sẽ trợ giúp Giang An Lan tìm Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan nên lần này nàng cũng tiện tay dắt theo vài đệ tử xem như cho bọn họ đi rèn luyện.

Đương nhiên lí do mà Vân Thanh Nhàn nhiệt tình như vậy là do người dẫn đội lần này của Xích Dương Tông là Thù Nguyên Thanh.

“Lần này Nguyên Thanh đi là tốt nhất, ta nghe Dĩnh Dĩnh nói ngươi cứ ở mãi trong Vạn Thư Lâu, như vậy không tốt đâu, lâu lâu cũng phải ra ngoài để hít thở không khí chút chứ.” Vân Thanh Nhàn dẫn các đệ tử của Bạch Hồng Đảo lên linh thuyền của Xích Dương Tông. Ngay sau khi nhìn thấy Thù Nguyên Thanh thì nàng liền bỏ mặc các đệ tử để chạy đến ngồi trước mặt hắn rồi còn giả vờ hỏi ý,“Nếu như Nguyên Thanh không ngại thì ta có thể đi cùng ngươi.”

Các đệ tử của Bạch Hồng Đảo đã quá quen với việc này, chuyện Vân trưởng lão của bọn họ si mê Thù trưởng lão của Xích Dương Tông đã nổi tiếng khắp cả Tu Chân giới rồi.

“Ở Vạn Thư Lâu rất tốt, nếu như không phải vì chuyện của Giang Hiển Chiêm thì ta cũng không muốn ra khỏi đó.” Thù Nguyên Thanh vẫn dùng một tấn lụa mỏng để che đôi mắt lại y như trước đây, thoạt nhìn hắn có vẻ khá bình tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra hắn đã nắm chặt hai tay lại từ khi Vân Thanh Nhàn đến gần.

“Nguyên Thanh à có phải ngươi còn đang giận ta vì ta đã làm đôi mắt của ngươi bị thương không?” Vân Thanh Nhàn nhìn vào mảnh lụa mỏng kia, nàng biết dưới lớp lụa mỏng đó là một vết thương do đao gây ra. Vết thương này là do nàng, nếu như lúc đó nàng bình tĩnh một, chịu tìm hiểu mọi chuyện thì đã không làm người này bị thương, hắn cũng sẽ không như bây giờ, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

“Vân chân nhân à ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không có giận ngươi. Tuy rằng không phải ta cố ý nhưng đôi mắt này đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nó không nhìn thấy gì nữa cũng tốt.” Thù Nguyên Thanh nghe Vân Thanh Nhàn nhắc tới đôi mắt lại nhịn không được nắm chặt tay. Việc bị tà ám bám vào người chính là khoảng thời gian kinh khủng nhất đối với hắn. Hắn không muốn nghĩ lại chuyện này chút nào.

Từ lúc hắn không thể nhìn thấy được nữa thì các giác quan khác đã nhạy cảm hơn rất nhiều, hắn có thể nghe rõ được giọng nói của Vân Thanh Nhàn đang ở ngồi bên cạnh hắn. Chỉ cần vừa nghe giọng nàng thì hắn liền nhớ đến hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy. Tuy rằng hắn bị tà ám bám vào người, cũng không phải do hắn cố ý nhưng đúng là hắn đã thấy mọi thứ và nó cũng đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Sau này chỉ cần nghe giọng Vân Thanh Nhàn là hắn lại nhớ lại hình ảnh kia, mỗi lần nhớ đến hắn lại phải niệm thanh tâm chú. Thù Nguyên Thanh ơi Thù Nguyên Thanh, ngươi đúng là đồ lưu manh! . Truyện Gia Đấu

Nhiều năm qua hắn vẫn luôn cố tránh né Vân Thanh Nhàn là vì hắn không muốn mình giống như tên tà ám kia, hắn không muốn mình biến thành một kẻ dơ bẩn ô uế, hạ lưu vô sỉ. Do vô tình làm mắt hắn bị thương nên Vân Thanh Nhàn mới tự trách vì thế căn bản là hắn không dám nói cho nàng biết suy nghĩ trong lòng mình.

Yến Trì nhìn hai vị trưởng lão dây dưa qua lại thấy cực kì thú vị, rồi lại thấy Phó Vân Thụy đang nhích từ từ lại liền nhịn không được mà hỏi: “Vân trưởng lão của các ngươi và Thù trưởng lão của chúng ta vẫn luôn như vậy à?”

Phó Vân Thụy nghe Yến Trì nói liền quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái sau đó tỏ vẻ đã hiểu mà cười một cái, “Dù sao thì từ lúc ta vào Bạch Hồng Đảo đến giờ đều như vậy. Bởi vì chuyện này mà sư phụ đã nhắc nhở Vân trưởng lão rất nhiều lần. Đáng tiếc là không có tác dụng gì, cứ hai ba ngày là Vân trưởng lão lại chạy đến Xích Dương Tông của các ngươi để lén nhìn Thù trưởng lão.”

Yến Trì gật đầu ra vẻ đã hiểu. Y thuận tay cầm lấy ly trà mà Từ Từ đưa qua uống một hớp sau đó đưa cái ly về cho nàng.

Lần này đi ra ngoài vốn dĩ không định dẫn theo Từ Từ nhưng không hiểu sao nha đầu này lại mở miệng cầu xin Yến Trì dẫn nàng theo. Yến Trì hỏi nàng lý do thì nàng lại không thể trả lời, nàng chỉ có thể thề sẽ tuyệt đối không làm hại Yến Trì và Giang An Lan. Lúc ấy nàng nói ra lời thề quá nhanh nên Yến Trì không kịp ngăn cản. Đây là lời thề được trời đất chứng giám nên chắc chắn Từ Từ không thể làm trái với lời thề. Yến Trì phân vân không biết phải xử lý chuyện này thế nào, huống hồ gì y cũng khá yêu thích tài nấu ăn của nàng. Yến Trì ngả người ra sau dựa vào ngực Giang An Lan. Từ lúc trọng sinh đến giờ y càng ngày càng mềm lòng.

Nếu như là trước kia thì khi Yến Trì dựa vào người Giang An Lan thì Tiểu Kiếm Tu của y sẽ lập tức điều chỉnh tư thế để y dựa càng thêm thoải mái nhưng mà bây giờ y nhận ra rằng cậu đang không tập trung.

Yến Trì nghiêng đầu nhìn Giang An Lan, y thấy mắt cậu nhìn xa xăm, không biết tâm trí đã bay đến nơi nào rồi, cậu nhăn mày nhè nhẹ giống như đang lo lắng điều gì.

Yến Trì biết cậu đang lo lắng cho Giang Hiển Chiêm, y vươn tay ra dùng ngón tay xoa xoa mày cậu. “Được rồi Lan Lan, đừng lo lắng nữa, chúng ta sẽ đến ảo cảnh Cực Hải nhanh thôi mà. Có rất nhiều người ở Xích Dương Tông, hai người họ sẽ không sao đâu.”

Giang An Lan nghe Yến Trì nói vậy thì liền không biết làm sao. Cậu là kiếm tu nên nội tâm phải thật kiên định nhưng khi đối mặt với chuyện của người thân cậu lại rất sợ hãi “A Trì, ta……”

“Ta biết Lan Lan đang lo lắng điều gì nhưng ta không có lừa Lan Lan đâu, ở trong ảo cảnh Cực Hải thật sự có Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan. Chuyến này chúng ta nhất định có thể mang Kim Đan về.” Tay Yến Trì dần dần xoa khắp mặt Giang An Lan.

“A Trì à trước kia A Trì bảo A Trì nhớ chuyện ở đời trước. Vậy trước kia ta lấy được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan không?” Giang An Lan lập một cái kết giới cách âm để chỉ mình cậu và y nghe thấy.

Sau khi nghe Giang An Lan hỏi, Yến Trì ngây ra một lúc, y không ngờ Giang An Lan sẽ chủ động hỏi y về chuyện ở đời trước. Y trầm mặc một chút sau đó mới mở miệng: “Đời trước Lan Lan đã lấy nó làm quà sinh nhật cho ta.”

Giang An Lan lập tức cứng đờ cả người, một hồi lâu sau cậu mới cầm lấy tay Yến Trì, “Vậy là đời trước ta không cứu được cha đúng không?”

“Giang An Lan, rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?” Yến Trì nhìn bộ dạng này của Tiểu Kiếm Tu nhà mình thì có chút tức giận. Y không thích nhìn vẻ lo sợ, hoảng loạn bây của Giang An Lan bây giờ, nhìn quá yếu ớt.

“Bất kể kết quả của đời trước như thế nào thì đó đã là chuyện của đời trước.” Yến Trì nhéo lên cằm Giang An Lan để nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào mình, “Lan Lan đã dùng máu kỳ lân để thay đổi thiên mệnh, xoay ngược thời gian nên tất cả mọi thứ đã không còn giống trước đây.”

“Lan Lan đã dám cãi lại ý trời để được ở bên ta thì tại sao bây giờ chỉ việc đi lấy Kim Đan thôi mà Lan Lan lại sợ hãi như vậy?” Yến Trì nói rất lạnh lùng nhưng đúng là y không thích nhìn dáng vẻ bây giờ của Giang An Lan. Tiểu Kiếm Tu của y nên cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình, cầm kiếm lên quyết tâm chiến đấu, không sợ trời không sợ đất càng không sợ cái chết.

Bây giờ thì Yến Trì đã hiểu, ở đời trước người có mệnh Thiên Tử như Giang An Lan có thể làm được mọi thứ nhưng không thể cứu được Giang Hiển Chiêm và càng không thể ở bên y.

“Kiếm tâm của Lan Lan đâu?” Yến Trì giơ tay chạm vào ngực cậu rồi hỏi.

Giang An Lan chú ý tới Yến Trì đang giận nên theo bản năng cậu càng thêm hoảng loạn, nhưng khi Yến Trì chạm vào ngực cậu hỏi thì cậu lại nhang chóng bình tĩnh trở lại.

Đúng rồi, cha bệnh nặng đã làm cho cậu suy sụp rất nhiều nên cậu rất dễ bị chìm vào sự hoảng loạn. Bây giờ Yến Trì hỏi về kiếm tâm của cậu thì cậu mới phát hiện ra kiếm tâm của cậu đã bị dao động.

Cậu là kiếm tu, chỉ cần cậu cầm kiếm trong tay thì cậu sẽ không sợ gì cả. Cậu cầm kiếm trong tay để bảo vệ những người mà cậu yêu thương. Vậy tại sao cậu lại không tin tưởng vào kiếm của mình?

Phụ thân và cha đang chờ cậu ở Xích Dương Tông, nhất định cậu sẽ lấy được Kim Đan về cứu cha. Không có bất kỳ người nào hay thứ nào có thể ngăn cản cậu!

Ngay sau đó toàn bộ linh khí của linh thuyền giống như đang dần ngưng tụ lại. Thù Nguyên Thanh và Vân Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra, bọn họ nhìn về phía Giang An Lan và Yến Trì nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì một tia kiếm ý đã bay lướt qua người.

Tất cả mọi người có thể cảm nhận được trong tia kiếm ý này có sự bình tĩnh và quả cảm. Kiếm ý lướt qua làm mọi người cảm thấy không thở nổi, giống như vừa có một thanh thần kiếm lao thẳng về phía họ và xé rách mọi chướng ngại vật trên đường đi của nó.

Chỉ một lát sau kiếm ý đã quay trở về trong cơ thể Giang An Lan giống như nó chưa từng xuất hiện. Mọi người lại nhìn Giang An Lan, khí chất trên người cậu càng thêm thâm sâu, so với vừa rồi thì rõ ràng cậu đã tiến lên một tầm cao mới.

“Kiếm ý hóa thành thực thể đã là đỉnh cao của Nguyên Anh Kỳ. Thiên phú của Giang thiếu tông chủ thật khiến người khác phải hâm mộ.” Vân Thanh Nhàn ngẩn ra một lúc, trong mắt nàng thì chỉ vừa chớp mắt cái thôi mà Giang An Lan đã ngộ đạo và tiến đến giai đoạn đỉnh cao của Nguyên Anh Kỳ. Nàng lại nhìn về phía Yến Trì, “Hay là nói đây là công lao của Thượng Dương thân thể? Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao mọi người đều muốn có được Thượng Dương thân thể!”

“Cũng không hẳn là vậy, vốn dĩ thiên phú của thiếu tông chủ đã rất cao, kiếm ý là thứ phải tự mình lĩnh ngộ. Ta nhớ rằng khi Hiển Chiêm có thể thực thể hóa kiếm ý cũng đã hơn trăm tuổi.” Tuy rằng Thù Nguyên Thanh không nhìn thấy gì nhưng cũng chính vì hắn không thể nhìn thấy nên hắn có thể cảm nhận kiếm ý một cách rõ ràng. Nếu như không thể lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình thì không thể có kiếm ý kiên định như vậy.

“Xích Dương Tông đúng thật toàn là quái vật. Năm đó có Giang tông chủ, Giang Kiếm Tôn, bây giờ lại có thiếu tông chủ.” Vân Thanh Nhàn bật cười một tiếng. Ở chung với những con người như quái vật này làm nàng cảm thấy nàng thật bình thường

“Cẩm Lý tiên tử không nên xem nhẹ bản thân.” Thù Nguyên Thanh nghe Vân Thanh Nhàn nói cũng cười một tiếng, Cẩm Lý tiên tử Vân Thanh Nhàn nổi tiếng khắp Tu Chân giới cũng đâu phải chuyện đùa.

“Nguyên Thanh đừng trêu đùa ta!”

Kiếm tâm đã được củng cố, tâm cảnh cũng cao hơn rất nhiều. Giang An Lan đã không còn ưu sầu như trước. Sau khi nhận kiếm ý trở về thì cậu mở mắt ra, đôi mắt sắc bén mang theo chút vẻ lạnh lùng như một thanh kiếm.

“Tỉnh lại rồi?” Yến Trì nhìn Giang An Lan khôi phục lại thái độ bình thường nên nhướng mày nhìn cậu. Y duỗi tay nhéo mũi cậu một cái, “Đừng bày dáng vẻ này ra nữa, ta không thích.”

“Xin lỗi A Trì ta biết sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.” Giang An Lan cẩn thận nắm lấy tay Yến Trì sau đó cúi đầu xin lỗi.

“Bây giờ Lan Lan cảm thấy sao rồi?” Yến Trì dùng thần thức để kiểm tra tu vi của Giang An Lan, sau khi thấy mọi thứ vẫn ổn thì hắn mới yên tâm.

“Không sao, ta đã đạt được một cảnh giới mới, đã luyện đến tần thứ sáu của《 du long quyết 》”. Nhờ kiếm ý hóa thành thực thể mà cậu đã đột phá lên được một tần mới của《 du long quyết 》.

“Vậy bây giờ Lan Lan phải tu luyện sao?” Yến Trì giương mắt nhìn nhìn Giang An Lan, dựa theo tính cách của Tiểu Kiếm Tu thì để có thể tăng cao tu vi thì chắc chắn cậu sẽ dùng thời gian này để luyện tập.

“Không!” Giang An Lan có chút khác thường nói. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động vòng tay ôm lấy eo của Yến Trì, cậu ôm Yến Trì rồi kéo y vào ngực mình sau đó dùng trán cọ vào vai y, “Vừa rồi ta đã chọc giận A Trì nên bây giờ ta phải chịu sự trừng phạt của A Trì.”

“Hửm? Vậy Lan Lan nói xem ta nên trừng phạt Lan Lan như thế nào?” Yến Trì nghe Giang An Lan nói xong liền nở nụ cười, y vỗ nhẹ vào đầu cậu rồi hỏi.

Cậu sửng sốt một lát sau đó cậu lại gần bên tai Yến Trì rồi nhỏ giọng nói vài câu.

Lần này thì lại đến phiên Yến Trì sửng sốt, y híp mắt nhìn Tiểu Kiếm Tu sau khi nói xong thì vội cúi mặt xuống chỉ lộ ra hai tai đang đỏ bừng. Hay ghê, rốt cuộc là tên ngốc này học từ ai vậy hả?

“A Trì muốn làm gì cũng được, chỉ cần A Trì vui lên thì A Trì muốn gì cũng được……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.