Thành phố Cần Thơ, 3h chiều.
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Ngô Thụy,
Ông Quang Đại ngồi chăm chú xem tài liệu, bà Diễm Ngọc và Mỹ Cơ đi thẳng đến phòng ông và không gõ cửa, khí thế hừng hừng. Bà bước vào vẻ mặt hơi tức giận:
Ông làm vậy là sao?
Buông tập tài liệu xuống:
Bà muốn nói cái gì?
Ông biết tôi muốn nói gì mà!
Tôi chưa hiểu ý bà?
Dự án Đô Thành?
À!
Thái độ ông như vậy là sao?
Ông Quang Đại chỉ vào tập tài liệu, bà cầm lên xem sau đó đưa cho Mỹ Cơ, cô cầm lấy sau đó nhăn mày:
Cái tên Vũ Minh này đúng là vô dụng. Nhưng cất ý nghĩ đó trưng ra bộ mặt ngạc nhiên. Cô tiếp lời
Bà ơi dự án này có chút vấn đề.
Uh!
Ông Quang Đại chất vấn:
Là bà tự tiện giao lại cho Vũ Minh?
Đúng là như vậy!
Ban đầu không phải là bà muốn giao cho con trai yêu quý của bà sao?
Tôi chỉ muốn cho thằng cháu này một cơ hội.
Thật đúng là, nó đã phụ lòng bà. Chưa hết bà xem đây.
Ông Quang Đại đưa một xấp ảnh giao dịch ngu ngốc của anh ta mà khiến các quan chức bị bắt vì hối lộ, những người đó có mối quan hệ làm ăn với ông ta. Cho nên ông ta chuẩn bị trong cuộc họp đuổi Vũ Minh và xử lý các rắc rối. ông ôn tồn nói:
30 phút nữa họp tôi sẽ tuyên bố vài chuyện. Bà không nên tức giận, về nghỉ ngơi đi, lát nữa không cần họp. Mỹ Cơ cháu họp thay bà ấy.
Cháu?
Uh! Không còn gì nữa bà ra ngoài đi.
Ông!
Bà Diễm Ngọc rất bực tức nên quay ra, đi thẳng về phòng. Trong phòng ông Quang Đại cười lạnh tanh:
Cái đám con cháu vô dụng, vô dụng. Thành sự thì ít bại sự thì nhiều, cứ mang rắc rối.
Bên ngoài hành lang Bà Diễm Ngọc rất tức giận nên nhịp thở không đều, bước chân liu xiu, Mỹ Cơ dìu bà ta đi, lại hỏi han:
Bà bớt giận. Mình về phòng thì tìm cách sau ạ. Đừng lo lắng.
Bên Thái Hà thì sao?
Cháu nghĩ bên nhà ngoại của anh Vũ Minh sẽ lo liệu được.
Giờ nó đâu?
Cháu được biết trong biệt thự của ba anh ấy!
Chỗ của ba nó à?
Dạ!
Đi về phòng làm việc trước.
Ở một phòng khác, ông Bá Vỹ cười thoải mái:
Thật là, cái thằng nhóc này, đúng là anh chị hai có được một đứa con vô cùng xứng đáng. Lần này không biết chị hai cứu nó như thế nào?
Một cô trợ lý đang báo cáo lịch trình:
Sếp ơi, hôm nay 3h chiều có một cuộc họp với chủ tịch, 6h chiều có hẹn ăn tối với ông Phan bên Thái Ngân công ty này muốn hợp tác với công ty chi nhánh về thủy hải sản của chúng ta, đã hẹn mấy lần, em không thể từ chối cho sếp được. Nên sếp nhớ đi nha, địa chỉ là trong khách sạn NK.
Ông Bá Vỹ gật đầu:
Được rồi, cô ra ngoài đi. À mà này bên phía chị ba tôi thế nào?
Cô trợ lý ung dung đáp lời:
Vẫn như cũ, nhưng dường như biết được dự án Đô Thành không ổn từ trước nên khi giao lại cho Vũ Minh bà cô ấy rất thoải mái.
Quả nhiên như tôi dự đoán. Chị ta có tính toán riêng. Còn bên phía của anh rể tôi?
Cô trợ lý cũng một mạch báo cáo:
Anh Gia Huy vẫn an phận làm bên pháp chế hằng ngày cứ đến công ty được hai tiếng sau đó rồi đi và làm một số thứ liên quan ở bên ngoài, nhưng lần trước anh ta mang hai mươi tỷ đi mất hơn 10 ngày, sau đó mới đem về lấp đầy vào tài khoản công ty, chuyện này bên cô Lan Hương đã thu thập bằng chứng nhưng chưa có báo cáo.
Thú ví! thú vị. Ông ta cười một cách thoải mái, cô thư ký ngơ ngác nhưng cũng cười rồi hỏi thêm:
Sếp ơi, cho em hỏi một câu!
Uh!
Chuyện mà phía chúng ta đang làm có ổn không? Em chỉ sợ người trong Ngô Thụy phá hỏng.
Yên tâm đi. Cô ra ngoài đi cứ tiếp tục quan sát.
Vâng sếp.
Bãi Cát, 3h30 chiều,
Khôi Nguyên đang ngồi uống cà phê ven sông nhìn phong cảnh, đột nhiên có một bàn tay vỗ vai anh, giật mình anh nhìn lên thì hơi hoảng loạn:
Sao lại là anh?
Sao không thể là tôi? Anh xuống đây có việc gì?
Việc công thôi.
Uh! Cậu nên trở về Sài Gòn sớm đi.
Tôi còn chưa gặp người nên gặp. Làm sao mà đi được.
Người anh muốn gặp hôm nay sẽ không thể xuất hiện ở đây.
Anh? Anh đã làm gì?
Cậu nghĩ tôi có bản lĩnh làm gì đó khi ở đây sao?
Chẳng lẽ anh không? Hóa ra anh cũng thường thôi. Tôi còn tưởng anh lợi hại lắm chứ.
Hà Phi chau mày, lạnh nhạt nhếch mép:
Nếu cậu xuống đây vì cái dự án kia, thì cứ về báo với ông nội cậu, tất cả những người liên quan đến dự án này sẽ…kề tai nói nhỏ cho Khôi Nguyên nghe.
Nghe xong anh vô cùng sửng sốt. Sau đó thấy khiếp sợ và nhìn vào Hà Phi:
Anh! Anh đúng là đáng sợ mà.
Tốt nhất là cậu về đi, tránh khỏi phiền phức.
Khôi Nguyên đứng dậy đi khỏi, Định Quân cười:
Cái tên này cũng nhát gan quá đấy. Không giống ông nội cậu ta.
Hà Phi cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng:
Anh ta? Làm sao mà so với lão già kia được.
Harry, chúng ta nên về thôi. Đã sắp xếp cho chú Lân xong.
Được! Vài ngày nữa chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị.
Chú Philip lần này hành động không nói cho cậu. Cậu biết tại sao không?
Không sao. Chẳng phải bây giờ tôi biết rồi sao?
Cậu nghĩ sao về chuyện này? Cậu có can thiệp vào không?
Chỉ là một vài ân oán cũ, ba tôi muốn tự mình giải quyết. Chúng ta cứ ngồi yên xem là được.
Vậy còn dự án Đô Thành này?
Nó chắc chắn sẽ không làm gì được trong một khoảng thời gian và sẽ có người tiếp nhận nó.
Ý cậu là…cậu để cho tên Bách Lâm đó à?
Hà Phi cười nhàn nhạt:
Còn phải xem bản lĩnh anh ta tới đâu.
Chuyện anh ta biết được người hại chết ba mẹ mình là gia đình Nguyên Phong sau đó thì dã tâm anh ta càng lớn hơn thì phải.
Hà Phi nhìn xa xăm. Định Quân nói tiếp:
Tôi chuẩn bị xe, chúng ta phải về lại Sài Gòn thôi.
Được.
Hà Phi đứng lên, đeo mắt kính râm màu nâu vào, trên người mặc vest màu đen gương mặt lạnh nhạt, khí thế khiến cho người ta sợ hãi. Xung quanh dường như muốn nói gì cũng không nói được.
4h chiều, phòng họp hội đồng quản trị tập đoàn Ngô Thụy,
Ông Quang Đại ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, tuổi ngoài 70 nhưng mà nhìn rất khỏe mạnh, phong trần, khẳng khái. Ông ôn tồn phát biểu, còn bà Diễm Ngọc thì đau đầu không dự họp, Mỹ Cơ ngồi họp trong lòng suy nghĩ:
Vũ Minh đúng là một tên ngu xuẩn. Nhưng mà theo đúng ý của ông chủ.
Ông Quang Đại nói mọi người lắng nghe:
Hôm nay tôi có vài việc cần tuyên bố.
Ông Bá Vỹ tiếp lời:
Ba định…àh không, chủ tịch muốn nói gì?
Bà Lan Hương im lặng nhìn xung quanh xem sắc mặt từng người, các cổ đông im lặng nhưng trong lòng đang có những hoài nghi.
Trở lại Sài Gòn, Bách Lâm và Trúc Ngọc đang bước chân vào hội quán, chỗ này rất kín đáo, và phải đặt trước, Trúc Ngọc nói với Bách Lâm:
Anh, em đã đặt chỗ, anh Việt Hoàng sẽ đến, chúng ta ngồi chờ một chút.
Được.
Bên ngoài đường, Uyển Nhi đang theo dõi Bách Lâm và Trúc Ngọc chần chừ không bước vào, có một bàn tay vỗ vai:
Cô đang tìm ai?
Uyển Nhi quay lại bất ngờ gặp Helen Hồ, cô hơi giật mình rồi ngạc nhiên:
Chị Helen, sao chị ở đây?
Helen Hồ cười nền nã:
Tôi đang định vào quán gần đây ăn chút gì nhưng mà thấy cô nên muốn hỏi cô có muốn đi ăn với tôi không?
Uyển Nhi gật đầu, Helen nói vậy nhưng từ đầu đã biết Uyển Nhi theo dõi Bách Lâm và Trúc Ngọc, chuyện của Bách Lâm cô biết khá rõ, vì vừa là bác sĩ tâm lý chữa trị cho Bách Lâm, vừa là bạn thân lâu năm nên cô luôn bảo vệ Bách Lâm tránh những phiền phúc và cũng tránh gây ra những tổn thương không đáng có. Hai người đi đến quán kế bên, Uyển Nhi vẫn quay lại nhìn hội quán trong lòng có chút bất an.
Bên trong phòng, không gian kín kẽ nhưng bày trí rất ổn, phong cách có phần hơi cổ điển, Trúc Ngọc nhìn menu tâm trạng phấn khích:
Anh ăn gì thì gọi nè.
Em gọi đi, anh ăn gì cũng được.
Vậy được để em gọi.
Khi nào Việt Hoàng đến.
Chắc sắp rồi. Anh yên tâm đi. Nếu anh muốn có dự án này em sẽ giúp anh.
Vừa dứt lời thì cánh cửa phòng riêng mở ra, một người đàn ông gầy gầy, mặc trang phục thể thao, tóc anh ta hơi dài nhuộm màu vàng đồng, gương mặt có vẻ nhìn như một người ngổ ngáo nhưng rất giảo hoạt, Bách Lâm nhìn về phía anh ta, anh ta tươi cười gian trá:
Cô em gái của tôi bây giờ có bản lĩnh quá ta.
Trúc Ngọc ngượng ngùng, giọng đùa đùa gọi anh ta;
Đại huynh à, lại chọc ghẹo em.
Thầy vẫn khỏe hả? Lâu rồi mới nghe em gái gọi đại huynh.
Haha cô cười giòn rồi nói thêm: ba em khỏe hay không, không lẽ anh không biết. Nào nào anh ngồi xuống đi.em giới thiệu với anh.
Lúc này anh ta mới chú ý đến Bách Lâm, anh ta nheo mày, rồi cười:
À! Thì ra là anh đây.
Bách Lâm nãy giờ im lặng được phản ứng như vậy thì ngạc nhiên:
Anh đã gặp tôi?
Việt Hoàng cười:
Anh cũng không lạ gì với giới đầu tư xây dựng. Tôi là người không thích vòng vo. Có lẽ anh đang quan tâm đến dự án của tôi và thầy tôi.
Đúng vậy, nếu như anh đã biết thì chúng ta có chuyện để nói.
Phục vụ bưng đồ ăn ra, rót bia cho cả ba và gấp thức ăn, không khí có vẻ hòa nhập. Bách Lâm lại cười ý vị thâm sâu.
Bên một quán khác, Helen Hồ gọi mì ý còn Uyển Nhi gọi một phần beefsteak cô đang cầm dao nĩa thì Helen cười:
Lần trước trong buổi hội thảo, cô có hỏi tôi vài vấn đề, lúc đó tôi khá bận chưa trả lời được, sẵn hôm nay cô hỏi lại đi, tôi sẽ trả lời cô. Yên tâm hôm nay tôi tư vấn miễn phí.
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần:
Dạ chị cứ gọi em là Uyển Nhi. thật ra vấn đề em hỏi chị cũng không có gì quan trọng.
Thật không? Nói dối trước mặt bác sĩ tâm lý là không nên rồi.
Em!…
Đùa thôi, đừng quá căng thẳng.
Thật ra em muốn hỏi chị, làm thế nào để soi rõ bản thân mình?
Helen nhìn vào ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn của Uyển Nhi, cô lại hỏi:
Cô đang yêu phải không?
Uyển Nhi hơi bất ngờ:
Yêu sao? Không thể nào? Cô chợt rùng mình vì hình ảnh Bách Lâm lại hiện trong đầu cô.
Helen là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, đương nhiên nhìn biểu hiện là cô biết người đối diện nghĩ gì nhưng không vội vạch trần. Helen tiếp lời:
Chỉ có người đang yêu mới không soi rõ được bản thân.
Vậy làm sao để loại bỏ cảm giác mông lung này?
Chuyện này thì…
Helen lại nghĩ gì đó cười nhẹ một cái.
Uyển Nhi cũng ăn một miếng thịt mềm tan vào trong miệng. Helen nói một câu:
Để hiểu rõ bản thân thi cần phải hiểu rõ một vấn đề đó chính là không được lừa dối chính mình, tôi gặp qua rất nhiều bệnh nhân, họ luôn lừa dối chính mình nên mới gặp vấn đề không hiểu bản thân mình muốn gì. Yêu một người thì cứ bảo là yêu, nhưng không, họ lừa dối rằng họ không yêu, họ không cần, đưa ra nhiều lý do vớ vẩn sau đó họ dằn vặt, họ cam chịu, họ ghen tuông và rất nhiều vấn đề khác nhau, một thời gian kế tiếp họ sẽ không hiểu được họ muốn gì vì ngay từ đầu họ còn lừa dối chính họ. Tôi khuyên cô nên thành thật với cảm xúc của mình như vậy sẽ sống thoải mái vui vẻ.
Uyển Nhi nghe xong lòng vẫn còn bàng hoàng, suy nghĩ”mình có lừa dối cảm xúc mình không?”