Quán bar bình thường Nguyên Phong hay ghé đầy tiếng nhạc xập xình, anh ngồi trên quầy bar, chai rượu vẫn nằm đó vơi được nửa chai, cậu bartender này hay phục vụ Nguyên Phong nên hỏi han:
Hôm nay anh có tâm trạng gì sao?
Nguyên Phong cười hỏi lại:
Cậu nhận ra à?
Gương mặt anh viết hai chữ muộn phiến kìa! Anh bartender cười vui vẻ, vừa nói vừa rót thêm một chút rượu vào bình lắc rượu lắc lắc rất điệu nghệ.
Uh! Đúng là có một chút muộn phiền,
Đáng lẽ anh về nhà rồi nhưng Nguyên Bảo nhắn anh về vì Ngọc Diệp ghé nhà anh muốn tránh né anh mới ghé vào quán này. Tâm trạng cũng không khá hơn. Anh lấy điện thoại gọi cho Hoài Nam.
Hoài Nam mới tắm xong trên người quấn khăn thân hình săn gọn, anh cũng là một nam nhân ưu tú nhưng khả năng chinh phục phụ nữ thường theo sách vở nên đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào nhưng mà ai thất tình hay cần tư vấn tình yêu thì hay đi tìm anh ta, anh ta cũng hay cười nhạo mình tư vấn thì hay lắm nhưng vẫn phòng không gối chiếc, sao không tìm ai để yêu, quan trong là không phải anh ta không yêu mà là mỗi lần sắp được thì người ta đi lấy chồng hay có bạn trai nên anh bỏ cuộc, giữ thân như ngọc đế chờ đợi nữ thần của anh ta, nhìn thấy số điện thoại gọi anh ta lại lắc đầu nhíu mày:
Boss à! Giờ này cho tôi chút riêng tư được không?
Sao đây? Đang ở đâu thế?
Ở nhà mới tắm xong!
Đi ra đây uống vài ly đi.
Sao nay lại uống rượu nữa, không về nhà à?
Ngọc Diệp đang ở nhà tôi.
Hời ơi! Cậu lại sợ một đứa con gái à.
Ừ! Nhiều năm rồi tôi vẫn sợ cô ấy.
Thôi được rồi. Chờ tôi đi, chỗ cũ chứ!
Đúng! Cậu cứ tới đi.
Hoài Nam lại sọt vào quần Jean áo thun trắng đi ra ngoài. Trong lòng anh cũng nhiều suy nghĩ nhưng mà anh hiểu được tâm trạng của Nguyên Phong.
Bên biệt thự họ Trần, ngoài sân vườn gần hồ bơi, Nguyên Bảo nói nhẹ nhàng:
Khuya rồi em về đi! Anh đưa em về. Hôm nay chắc thằng Phong nó không về đâu.
Anh ấy thường không về nhà sao? Ngọc Diệp nhìn Nguyên Bảo buồn chán
Không phải, thật ra lúc em đến anh đã nhắn cho nó rồi, mà em ngồi lâu như vậy nó không về chắc là nó không muốn gặp em hoặc là nó chưa biết nói với em như thế nào.
Không sao! Em lái xe một mình cũng được! Có gì ngày mai em qua công ty gặp anh ấy cũng được, em gặp anh ấy nói vụ hợp tác.
Được! Anh tiễn em. Về nhớ gọi anh nhé! Chú ý an toàn.
Em biết rồi.
Hai người bước ra sân, Ngọc Diệp vào xe suy nghĩ rồi lái xe đi, ánh mắt sắc bén, gương mặt xinh đẹp của cô nổi lên một sự tức giận, chợt cô nghĩ đến Lan Chi, cô lại mỉm cười, một nụ cười có phần tàn độc và đầy ẩn ý. Còn Nguyên Bảo đứng trong sân thấy lòng lạnh giá, anh yêu Ngọc Diệp, tình yêu đó đã hình thành rất lâu, cắm rễ vào lòng và cũng rất sâu đậm, nhưng khi đó mỗi lần cô ghé nhà anh hay đi chơi điều rủ Nguyên Phong, cô chưa bao giờ để anh vào mắt mình, có chăng cô chỉ cười rồi chào anh, nhưng anh bị thu hút bởi tính cách bướng bỉnh trẻ con có phần đáng yêu dó, nhưng cô ấy có tính chiếm hữu cao, lại ích kỷ yêu cầu và kỳ vọng nhiều nên Nguyên Phong không yêu cô ấy mà giữ khoảng cách với cô, tất cả những điều này Nguyên Bảo đứng ngoài điều nhìn thấy nhưng anh không làm gì cả, âm thầm an ủi cô cũng là an ủi chính mình , anh nhớ vào năm cô 16 tuổi anh thích cô rất nhiều và biết em trai mình không yêu cô, xung quanh Nguyên Phong lúc nào cũng có nữ sinh vây quanh, nên Ngọc Diệp rất phiền lòng, anh định ngỏ ý để khỏa lấp cho cô nhưng mà anh không có can đảm nên sau này anh du học trước, hai năm ở London, mong sẽ quên cô đi, nhưng mà tàn nhẫn là anh lại không thể quên, hơn nữa là hai năm kế tiếp Nguyên Phong và Ngọc Diệp lại du học cùng nhau và xuất hiện trước anh.
Nhưng rồi Nguyên Phong vẫn là không yêu cô, vẫn để cô đơn phương nhìn anh yêu người khác, thậm chí cô gái ấy mất anh vẫn mãi không quên. Nguyên Bảo nhớ lại lúc em trai mình có bạn gái, Ngọc Diệp thất vọng khóc ròng rã cả tháng, anh vội vàng chăm sóc cô và ngỏ ý với cô nhưng mà cô lại từ chối anh, ngày đó anh đau lòng nhưng hôm nay anh nhìn cô anh vẫn thấy đau lòng, anh chỉ muốn cô sống vui vẻ hạnh phúc. Nhiều năm qua ai cũng cố chấp với tình cảm của mình, nhưng mà người tổn thương chỉ là người cố chấp không chịu buông tay.
Một căn hầm bí mật, chứa nhiều loại rượu đặc biệt là rượu vang, dưới bóng đêm nửa sáng nửa tối dáng dấp một anh chàng đạo mạo tóc hung đỏ, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, tay cầm ly lắc nhẹ vài cái, chờ người được đưa ra trước mặt.
Yoko vốn là nữ sát thủ bình thường rất ít khi xuất hiện, cô bước xuống đưa tập hồ sơ về tên sát thủ đã tấn công Lan Chi, anh nhìn cô gật đầu rồi cầm tập tài liệu lên xem, phong thái nhẹ nhàng nhưng mà gương mặt như dòng sông băng không chút gợn sóng. Lúc này tiếng lạch cạch và bước chân đi xuống, Hà Phi cười:
Định Quân! Chào mừng anh trở về an toàn. Lão Sa bên kia không làm khó anh em cậu chứ?
Định Quân điềm tĩnh ăn mặc có phần thư thái, anh ra hiệu mang Phương Khiêm và Gia Huy vào. Phương Khiêm vốn e ngại Hà Phi nhưng tính khí cũng khá thất thường, đi tới bàn rồi đứng rót rượu tự nhiên, vừa cười vừa nói:
Lão Sa à, hắn không làm gì tôi đâu, hắn đang muốn kiếm người đứng sau tôi thì có.
Hà Phi nhìn anh rồi chau mày lại:
Sao hả? Sau hai năm tái xuất thế nào?
Cũng may anh giới hạn cho tôi không thì tôi lấy hết tiền sòng bài của Lão Sa.
Định Quân cắt ngang:
Bớt nói nhảm đi. Hà Phi tôi đã đưa ông ta đến. Anh muốn xử lý như thế nào?
Hà Phi nhìn ông ta, dáng vẻ nhếch nhác bại hoại, nhìn là chán ghét, Hà Phi ra lệnh cởi trói cho ông ta và cho ông ta ngồi trên ghế rót một ly rượu đem đến mời ông, nhưng mà sát khí anh quá nặng, gương mặt lạnh lùng của anh khiến cho ông Gia Huy tái xanh mặt, tay run run cầm ly rượu lên nhưng trong lòng sợ hãi vô biên. Hà Phi điềm tĩnh:
Sao hả? Luật sư Gia Huy không sợ trời đất mà lại khép nép với tôi như vậy thật là vinh hạnh của tôi.
Không dám! Không biết anh đây là…
Yoko phóng ra chĩa súng vào đầu ông ta, ông ta kinh hãi ném ly rượu xuống đất:
Đừng! có gì từ từ nói
Hà Phi đứng đó sọt tay vào túi, thản nhiên:
Chậc! Chậc! Không ngờ lá gan của ông nhỏ như vậy. Thế mà dám biển thủ tiền của Ngô Thụy, không sợ lão già kia thanh trừng à?
Anh là ai tại sao lại biết?
Tôi là ai? Có quan trọng không?
Yoko vẫn để súng ở đầu ông ta, Định Quân ngồi khoanh tay im lặng. Gia Huy cũng lăn lộn ngoài đời nhiều nên ông biết những người ở đây tìm ông là có mục đích, ông bình tĩnh lại:
Anh đang muốn làm gì? Giúp tôi hay là hợp tác với tôi?
Ông xứng cho tôi hợp tác sao?
Vậy anh?…
Tôi sẽ đưa 20 tỷ cho ông về Ngô Thụy, nhưng bằng một cách nhanh nhất anh phải lấy được 20% cổ phần trong Ngô Thụy.
Sao cơ?
Khó quá à?
Đúng là có chút nan giải?
Vậy thì…yoko…
Yoko chuẩn bị bắn thì ông ta hét lên:
Tôi sẽ dùng mọi cách để lấy được.
Tốt! Cứ vậy nhé.
Như thường lệ anh lại lấy bản thỏa thuận ra ký. Gia Huy ký xong tâm trạng rất phức tạp.
Ký xong ông Gia Huy bị lôi lên xe và đưa ông về thành phố Cần Thơ.
Hà Phi rót ly rượu cho Định Quân:
Vất vả cho anh.
Không sao- Định Quân lúc nào cũng điềm tĩnh, tinh thần luôn ở mức cao nhất, sự phòng bị của anh sâu đến nỗi một người gian trá như Philip cũng không tìm được sơ hở, mối nghi ngờ về Định Quân luôn là nút thắt trong gia đình Philip.
Hà Phi tiếp lời:
Tôi luôn tin tưởng vào năng lực làm việc của anh, mong anh đừng làm gì khiến tôi thất vọng.
Ngài ấy lại có gì giao phó cho cậu à?
Ừ! Nhưng tôi đã giải quyết rồi. Anh bảo vệ thằng nhóc Alan cho đàng hoàng. Coi chừng động dến ông ấy, tôi muốn cứu cũng không cứu được.
Okay! Tôi biết phải làm gì. Cậu nghỉ ngơi đi, đừng uống rượu nhiều quá. Với lại cô gái kia thế nào?
Vẫn ổn.
Cậu chưa xuất hiện tiếp cận à? Theo dõi lâu như vậy?
Chưa phải lúc!
Cần gì cậu cư gọi. Tôi về trước đây. À! Còn Du Miên cậu làm thế nào với cô ta?
Cô ta chỉ nghe lời của ba tôi thôi. Mặc kệ cô ta.
Ừ! Vậy tôi đi đây.
Định Quân bước đi lên khỏi hầm, Hà Phi ở lại suy nghĩ:
Tôi hy vọng không phải cầm súng chỉ vào anh. Người anh em!
Ly rượu trong tay được uống cạn, vẻ mặt băng lạnh và nỗi lòng cô độc xâm chiếm anh, anh không biết thứ đang ở trong lòng mình là gì nhưng nó cồn cào và khó chịu.
Khoảng thời gian kế tiếp này, mọi thứ vẫn trôi qua, ngày nào cũng sáng tối Nguyên Phong và Bách Lâm và người của Growth Up luôn thay phiên nhau chăm sóc Lan Chi, ông Hoàng Tùng mỗi ngày đều qua thăm hỏi han cô, mẹ cô thì lậu lâu gọi điện và kiểm tra với người được thuê để chăm sóc nhưng Lan Chi thấy phiền đã cho người ta nghỉ, cô luôn trong tâm trạng bất an, lo lắng, vì luôn cảm giác rằng luôn có một người luôn theo dõi mình nhưng người đó không phải là người của ông nội, cũng không phải người giết cô, tâm tình lúc nào cũng trầm mặc, Uyển Nhi cũng chăm sóc cô mặc dù cô ta rất bận rộn với công việc của mình. Cô và Nguyên Phong lại phát triển tình cảm nhanh chóng, ngày nào cũng dùng ánh mắt say lòng người nhìn nhau, Bách Lâm và Nguyên Phong thì bên ngoài bình thường như không có chuyện gì nhưng bên trong thì cuồn cuộn sóng ngầm với nhau, tất cả vẫn cứ trôi qua như một đoạn phim dài. Mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra bình thường cho đến khi đến hạn xuất viện.