24 giờ sau,
Hàng loạt báo chí đưa tin, hỗn loạn tin đúng tin sai. Nghi ngờ…
Tin tức an ninh: [Một cô gái bị đâm trong tòa nhà sang trọng].
Tin Pháp luật:[ Việt Nam lần đầu tiên có vụ đâm người công khai]
Tin bên lề[ Một cô gái bị mưu sát]
Tin báo mạng[ cô gái chưa rõ sống chết- công an đang điều tra]
Tin tức ti vi [ Tội phạm nguy hiểm- nghi ngờ sát thủ đến giết cô gái- cô gái có thân phận bí ẩn- hiện tại không công khai danh tính]
Trong bệnh viện,
Lan Chi nằm im bất động, Uyển Nhi ngồi bên cạnh mà nhìn cô bạn mình lòng tràn đầy lo lắng. Do cô đang ở trong tình trạng đặc biệt nên được nằm phòng riêng, bệnh viện cũng là chỗ ông Hoàng Tùng. Ngoài cửa khi nhận được tin từ Uyển Nhi, Bách Lâm đã vô thức chạy như bay đến bệnh viện. Còn bên Nguyên Phong thì được Jack thông báo cũng chạy một mạch đến bệnh viện. Hai người đàn ông chạy đến một chỗ, Uyển Nhi thấy hơi căng thẳng, nên cô nói:
Hai anh đừng có làm ồn! Chắc cô ấy sắp tỉnh lại.
Cả hai im lặng gật đầu, không nói gì chỉ đứng nhìn. Uyển Nhi cũng không biết làm sao đành ngồi quan sát họ.
Bách Lâm thì hiểu rõ hoàn cảnh của Lan Chi, anh cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Trong lòng anh cảm thấy khó chịu khi nhìn gương mặt trắng bệch, thương tâm của Lan Chi. Rõ ràng là anh yêu người ta như sinh mệnh, nhưng mà một mực lừa mình chỉ là đùa giỡn, chỉ vì lợi ích. Đúng là một người đàn ông thất bại hết chỗ nói.
Còn Nguyên Phong thì không biết gì về hoàn cảnh của Lan Chi, nhưng mà đôi mắt nhìn cô vô cùng lo lắng. Lần đầu cô xuất hiện trước mặt anh cũng là vẻ mặt này, cô gái này sao mà hay gặp chuyện liên quan đến tính mạng. Nghĩ đến anh lại càng muốn bảo vệ cô, anh không muốn đánh mất người anh yêu nữa. Một lần là quá đủ.
Nhưng mà…làm sao anh biết được vận mệnh hay trêu đùa với những người có tình. Anh với cô chỉ sợ là nghiệt duyên mà thôi. Ai biết được một ngày không xa cả anh và cô rơi vào vòng xoáy yêu hận tình thù không thể nào thoát được.
Trong biệt thự, Hà Phi gọi điện thoại cho Thiên Bá, giọng điệu có phần trách cứ và khó chịu, đối với anh Lan Chi đang là quân cờ quan trọng trong kế hoạch trả thù mà anh chưa tiếp cận được, cô cũng là một cố nhân cũ của anh, có lẽ cô đã quên mất anh là ai, anh muốn làm cho ký ức của cô thức tỉnh lại, anh ta muốn Lan Chi phải nhớ lại khi lần đầu gặp anh vào mấy năm trước ở London. Lần đó cô đã vô tình cứu anh thoát khỏi truy sát, đưa anh vào bệnh viện. Nhưng mà Lan Chi lại không hề có ký ức gì với anh, sau khi anh ra viện đi tìm cô để cảm ơn nhưng cô lướt qua anh không hề quen biết, sau đó anh điều tra cô và biết được cô chính là cháu gái của kẻ thù, thật đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh, từ đó anh luôn theo dõi cô từ London về đến Việt Nam. Ngoài việc trả thù ra thì sâu trong anh còn muốn khơi gợi ký ức của cô gái này, anh muốn cái gì bản thân anh cũng không rõ cho nên anh luôn muốn nắm được nhất cử nhất động của cô, anh muốn xuất hiện trước mặt cô nhưng hiện tại chưa phải lúc, nên anh đành theo dõi và quan sát tình hình:
Này! Anh canh chừng kiểu gì để cho cô ta bị đâm suýt chết thế? Chuyện này ông ta biết chưa?
Thiên Bá thấp giọng nói với vẻ kính cẩn, anh ta chưa bao giờ khép nép sợ hãi trước ai như với Hà Phi, với anh ta thì Hà Phi có một sức mạnh ghê gớm khiến một kẻ gian hùng như Thiên Bá phải hạ mình:
Có lẽ đã biết một chút! Lần này là sơ suất của tôi. Nhưng không ngờ con nhóc đó bị nhiều người ghét như vậy?
Hà Phi cười lạnh lẽo, buông vài lời hờ hững:
Vì ông nội cô ta quá nham hiểm đem cô ta làm vật thế thân, nên mấy chú bác của cô ta mấy năm nay luôn muốn xử lý cô ta. Nhưng do lúc trước cô ta còn ở Ngô Thụy bọn họ không làm gì được. Nhưng mà cô ta không nghe lời, từ bỏ chuyện thừa kế và âm mưu của ông ta, ban đầu ông ta muốn bắt cô ta về nhưng dường như ông ấy đang muốn thử cái gì đó, nên mới nhờ vả đến anh giúp ông ta.
Thiên Bá chau mài:
Ông Quang Đại thật sự là gừng càng già càng cay sao?
Hà Phi đôi mắt âm u, sắc bén, ôn tồn nói:
Ông ta có dã tâm lớn, và độc ác. Anh nên gọi báo với ông ta một chút, để xem ông ấy phản ứng như thế nào?
Thiên Bá đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ, tay khuấy ly cà phê:
Được! Có gì tôi sẽ báo cáo lại với anh.
Cúp máy, Hà Phi nhìn điện thoại cười nhủ thầm, đôi mắt anh trống rỗng nét ưu trầm vẫn lạnh lẽo như sông băng:
Như vậy cũng tốt! Sắp có kịch hay xem.
Hà Phi dự cảm là một vở kịch hay, ban đầu lúc Lan Chi bỏ nhà đi, chính anh là người đã theo cô trên xe trong suốt quãng đường, quan sát và sắp xếp mọi thứ, khi đến Sài Gòn anh cho người tông xe vào cô, định dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp cận và khiến Lan Chi đi theo anh ta, từ từ lợi dụng cô ta để bức ép ông Quang Đại, vì anh nghĩ Lan Chi là bảo bối là người thừa kế của Ngô Thụy thật, nhưng không ngờ trong kế hoạch phát sinh vấn đề, nên anh vẫn chưa tiếp cận được với Lan Chi và phải đi đường vòng cho đến hôm nay, anh vẫn chưa thấy dễ chịu, mà còn phát sinh ra các loại cảm giác hỗn tạp.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, anh nghĩ đến chuyện nhà họ Ngô cũng không phải dễ đối phó. Ra tay luôn với người thân của mình. Nhưng chính anh còn chưa biết một bí mật khác lớn hơn đang chờ mình. Hằng ngày anh cứ nhìn vào hình ảnh Lan Chi anh có một chút hứng thú với cô gái này, nhưng tiếc là anh ta chưa bao giờ động lòng với ai nên anh dường như chưa nhận ra được nỗi lòng của mình, anh chỉ có một chút cảm giác hơi thấp thỏm khi nghe cô suýt chết.
Nhưng cho đến một ngày anh nhận ra được tình cảm của chính mình thì lúc đó đã quá muộn màng những gì anh làm sẽ không thể vãn hồi, càng không thể quay đầu.
————————
Bên biệt thự nhà họ Ngô, trong khuôn viên vườn rộng lớn, ông Quang Đại đang ngồi trong hiên đình tức giận chấp vấn:
Cậu nói cái gì? Tôi đã nói gì với cậu nào? Sao lại xảy ra chuyện được? Có biết ai làm chưa?
Thiên Bá thở dài:
Xin lỗi ông! Vì sơ suất của tôi. Nhưng qua sự việc này hình như cô cháu gái của ông có thể là bị theo dõi lâu rồi. Xem ra cô ta đắc tội với nhiều người.
Ông Quang Đại căng thẳng:
Chuyện này cần điều tra một chút. Bây giờ nó thế nào rôi?
Thiên Bá cười ngặt nghẽo:
Tình hình vẫn ổn định. Ông cũng đừng quá lo. Tôi sẽ theo dõi. Có khi nào người trong nhà không? Được biết gia đình ông không mấy hòa thuận.
Ông Quang Đại cười khẩy:
Xem ra! Cậu biết cũng nhiều quá rồi đó! Bây giờ cậu cứ cập nhật tình hình cháu gái tôi cho tôi biết. Để đề phòng bất trắc tôi sẽ sớm mang nó về. Đến lúc đó tôi sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.
Thiên Bá gác chân lên bàn, miệng nhả khói thuốc:
Được thôi! Khi nào ông muốn đem cô ta về thì nói với tôi. Tôi sẽ sắp xếp.
Được! Chờ thêm một chút thời gian.
Cúp máy, ông Quang Đại đứng chắp tay phía sau đi lại trong khuôn viên nhà, trên lầu hai bà Diễm Ngọc đeo cặp kính lão nhìn xuống đăm chiêu. Trong lòng suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho con trai út:
Con trai! Con ở đó thế nào rồi?
——————
Trở lại bệnh viện, Bách Lâm ra ngoài nhắn tin cho mẹ Lan Chi, bà Lan Hương vẫn chưa về biệt thự Họ Ngô, vẫn còn đang ờ Sài Gòn, bà xem xong rớt điện thoại “bụp”, trong lòng hoảng loạn. Bà đang muốn đến thăm con gái, nhưng đang lo chuyện bệnh viện mà Lan Chi nằm là của cố nhân. Không sợ gì chỉ sợ gặp lại người không nên gặp. Nhưng mà người làm mẹ sao có thể yên lòng được. Bà thất thần đi ra xe ngồi yên, chú tài xế đi theo bà nhiều năm cũng im lặng. Một lát sau bà Lan Hương nói:
Chạy đi anh Hùng! Đến bệnh viện FV.
Bách Lâm cũng tắt máy suy nghĩ:
Có những chuyện không thể nghĩ nó ổn là nó ổn được. Không ngờ có người lại dám ra tay như vậy. Chuyện ngày càng phức tạp.
Trong phòng bệnh,
Lan Chi cựa quậy một lúc, Uyển Nhi ngồi cạnh thấy vậy vội vàng nắm tay Lan Chi hỏi:
Lan Chi, bạn đau hả?
Lan Chi từ từ mở mắt, gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn ôn nhu xinh đẹp, gương mặt thanh khiết, đôi mắt sáng trong, khiến người ta vừa đau lòng vừa si mê, lúc này Nguyên Phong bước vào:
Lan Chi, cô thấy sao rồi?
Bách Lâm cũng bước đến hỏi han:
Em vẫn ổn chứ?
Lan Chi đang định trả lời thì bên ngoài ồn ào, cô muốn ngồi dậy nhưng Nguyên Phong cản lại:
Cô nằm yên đi. Mới tỉnh lại.
Uyển Nhi nhìn qua Bách Lâm thấy tâm tình anh ta không tốt lắm, Lan Chi thì thầm:
Không sao rồi, mọi người yên tâm.
Bên ngoài công an đang chuẩn bị bước vào, thì bác sĩ ngăn cản:
Bệnh nhân mới tỉnh dậy, cần kiểm tra một chút. Mọi người muốn làm gì thì chờ một chút đi.
Đồng chí Trung tá Đoàn Kiên gật đầu:
Được.
Bác sĩ bước vào đuổi hết ra ngoài, kiểm tra một lượt xong, nhìn cô hỏi han:
Cô thấy sao rồi?
Nhìn anh chàng bác sĩ này cô muốn nói gì đó nhưng mà vết thương còn đau nên cô thều thào:
Tôi vẫn còn đau!
Bác sĩ tiếp tục nói:
Tất nhiên, suýt nữa là về chầu ông bà rồi. Giờ nghỉ ngơi, lát nữa bên công an có gặp cô, nếu cô không tiện thì có thể dời ngày cung cấp lời khai.
Lan Chi lắc đầu:
Không sao tôi có thể.
Bác sĩ đi ra, Trung tá Đoàn Kiên vào, anh ta dáng vẻ uy nghiêm, không mặc đồng phục công an, mà mặc đồ thường gương mặt phảng phất sự quan tâm, nhưng anh ta chủ yếu vì công việc, anh ta hỏi mấy câu:
Chào cô! Tôi là Trung tá Đoàn Kiên, phòng điều tra hình sự. Bây giờ chúng ta làm việc một chút được chứ?
Lan Chi gật đầu:
Được, anh muốn hỏi gì hỏi đi.
Đoàn Kiên nhìn cô rồi hỏi:
Cô có biết ai đâm cô không? Tại sao cô lại bị đâm?
Lan Chi lắc đầu:
Tôi không biết, tôi cũng không nghĩ rằng ở Việt Nam lại có chuyện này.
Đoàn Kiên cười:
Ở đâu cũng vậy. Nhưng đâm người giữa ban ngày thì cũng hiếm. Vết thương của cô rất sâu, nếu lệch một chút có thể cô đã không thể cứu. Vì vậy tôi thấy đặc biệt nghiêm trọng, nên mong cô thành thật phối hợp.
Lan Chi đăm chiêu:
Tôi nói rồi. Tôi không biết.
Đoàn Kiên hỏi lại:
Cô không có thù oán với ai à? Cô thử nhớ lại xem?
Lan Chi lắc đầu:
Thù oán gì đâu. Tôi không nghĩ được ai làm chuyện đó với tôi.
Đoàn Kiên cẩn thận ghi chép:
Thế cô thấy được mặt người đó không?
Lan Chi lắc đầu:
Hắn che mặt với chiếc khẩu trang, đeo kính đen, tấn công bất ngờ không cho tôi thời gian làm gì nên tôi không biết.
Đoàn Kiên bất lực lắc đầu:
Được rồi chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra manh mối. Cô có việc gì cứ báo lại chúng tôi. Hoặc nhớ ra cái gì. Đây là số điện thoại của tôi. Có gì cô cứ gọi tôi. Cô nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh ta đi, Lan Chi sợ hãi suy nghĩ, cô có thể suy nghĩ ra chuyện gì đó nhưng không dám chắc, đang nằm suy nghĩ thì Nguyên Phong đến kế bên:
Cô có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không? Tôi thật lòng lo lắng cho cô quá.
Lan Chi cười nhạt:
Tôi cũng không biết, sao có thể nói cho anh hiểu được. Tôi thấy đã ổn hơn rồi, không có gì nữa đâu, cảm ơn anh quan tâm.
Nguyên Phong tiến gần rồi đưa tay sờ trán cô nói nhẹ nhàng, thay đổi gọi cô bằng em với giọng ngọt ngào vô cùng tha thiết:
Sao anh không thể lo lắng được! Em đang là người trong lòng anh mà! Em mà có vấn đề gì thì anh phải làm sao? Từ nay về sau anh sẽ cố gắng bảo vệ em mới được.
Lan Chi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười khẽ khàng trên môi, rồi gật đầu với anh khi anh thay đổi cách xưng hô, anh lại còn ân cần nhìn cô, anh khiến cô có một chút ngượng ngùng nhưng cũng thật là ấm áp, cảnh tượng này lọt vào mắt Bách Lâm, anh đang đứng phía ngoài cảm thấy có chút bức bối, anh thấy mình như rơi xuống hố sâu có chút chua xót, trái tim mình đau như ai cào ai xé, anh quay ra thì gặp Uyển Nhi đang đi lấy nước sôi về cô giật mình cô hỏi:
Bách Lâm, sao anh đứng ngoài này?
Bách Lâm im lặng tay nắm chặt lại, Uyển Nhi chợt hiểu ra, cô thấy cũng khó chịu với những thước phim tình ái thương tâm này, có những người tự đào hố chôn mình, nhìn người đàn ông trước mặt cô nhắm mắt thở dài, rồi chính cô cũng tự mình lừa mình, chính cô cũng đang tự dày vò cảm xúc của bản thân, cô cũng tự đào cho mình một cái hố, tự nguyện gieo mình xuống hố sâu, cô nghĩ yêu thầm thật ra cũng không phải khó chịu lắm, chỉ là đôi lúc thấy mình trống trải trôi xa vào khoảng không vô tận, cô mỉm cười trong lòng, tự nhắc nhở bản thân “đã đến nước này thì không còn đường lùi nữa”, lén nhìn Bách Lâm một chút cô không khỏi thổn thức nhưng nhanh chóng cô lại cố giấu cảm xúc của mình đi, rồi tự nhiên mỉm cười nói kiểu một chút đùa cợt với Bách Lâm:
Sao hả? Thấy tức giận hay là ghen rồi?
Bách Lâm nhìn Uyển Nhi, hôm nay anh nhìn cô hơi lạnh lùng:
Thôi đi, ghen gì đâu. Cảm thấy không thoải mái.
Uyển Nhi tự cười:
Anh buông bỏ sao? Coi chừng không kịp tỏ bày thì bị cướp mất đấy nhé.
Để xem. Chuyện đâu đến mức phải tiêu cực như vậy?
Uyển Nhi cười:
Nguyên Phong không phải dễ đối phó đâu. Hơn nữa anh với Lan Chi quen biết bảy năm, anh và cô ấy không phát triển được là tại anh hay tại cô ấy?
Trong lòng Bách Lâm có rút mắc, không thể một hai câu là giải thích được. Anh cũng không hiểu tại sao, chỉ im lặng. Uyển Nhi bước vào trong, Nguyên Phong đứng lên nói lại với Lan Chi:
Em nghỉ ngơi cho tốt nhé! Mai anh sẽ lại đến.
Uhm! cảm ơn anh.
Nguyên Phong gật đầu chào Uyển Nhi rồi bước ra cửa, lúc này Bách Lâm bước chỗ khác gọi điện thoại.
Trong phòng Uyển Nhi nghiêm túc hỏi chuyện:
Lan Chi, người nhà của bạn làm đúng không?
Lan Chi lắc đầu:
Không xác định được. Nhưng cũng có khả năng.
Uyển Nhi lo lắng:
Rốt cuộc chuyện người thừa kế là sao? Không đơn giản là thừa kế đống tài sản đó mà là có một chuyện khác phải không?
Lan Chi u buồn không nói, cô cũng không biết rõ, chỉ dự cảm không tốt. Bỗng nhiên nhớ đến mẹ, cô dự định gọi mẹ cô, Uyển Nhi hỏi tiếp:
Bạn định làm gì?
Lan Chi lắc đầu:
Không có gì.
Uyển Nhi pha sữa cho cô. Đưa cho cô và nói:
Lan Chi, uống sữa đi. Mình còn có việc cần xử lý, mình sẽ trở lại với bạn vào ngày mai. Có lẽ anh Bách Lâm sẽ ở đây với bạn.
Lan Chi cảm thấy khó xử, nhớ lại Thế Tâm và Jack cô hỏi Uyển Nhi:
Uyển Nhi, gặp anh Thế Tâm và Jack không? Sao mình không thấy hai người đó?
Uyển Nhi cười:
Hai người đó mới rời đi lúc nãy, họ có việc cần xử lý, sẽ đến vào ngày mai. Bạn nghỉ ngơi đi.
Uyển Nhi vừa rời đi, Lan Chi hoảng hốt nhìn thấy bà Lan Hương, cô khóc òa lên:
Mẹ! Mẹ sao mẹ ở đây? con…
Bà Lan Hương đau lòng nhìn đứa con gái mình:
Sao mà đến mức như vậy? Ai làm con biết không? Con làm mẹ sợ hết hồn.
Con không biết! Co thấy sợ quá, suýt chút con chết thật rồi mẹ ơi huhuhu. Đôi mắt hai người u buồn nhìn nhau, Lan Chi sáng trong như ngọc, còn bà Lan Hương thì chất chứa nhiều phẫn uất của thời gian.
Bà Lan Hương ôm cô gái vào lòng rồi vuốt tóc cô:
Không sao rồi. Mẹ rất là lo lắng cho con. Từ lúc con đi đến nay rất nhiều việc xảy ra.
Mẹ! Con xin lỗi.
Lan Chi lại nhìn vào bà rồi hỏi:
Sao mẹ biết con ở đây?
Bà che dấu không nói:
Chuyện này con không cần bận tâm, con nên biết mẹ luôn dõi theo con.
Mẹ! Mẹ ở lại với con nhé!
Được! Con muốn ăn gì không?
Con chưa muốn ăn. Con chỉ nhớ mẹ thôi.
Con ngủ chút đi. Chắc là đau lắm.
Lan Chi gật đầu:
Đau lắm! Nhưng mà có mẹ con sẽ không đau nữa. Mẹ sẽ ở đây đến khi nào?
Sáng mai mẹ sẽ về lại Cần Thơ, các công việc Ngô Thụy đang không ổn.
Lan Chi im lặng nhìn mẹ mình rồi lo lắng, nhưng mà bà hiểu được tâm tư của con gái nên sờ trán nói những lời yêu thương nhẹ nhàng:
Lan Chi con nghỉ ngơi đi. Sau này con sẽ hiểu những gì mẹ làm.
Lan Chi nằm xuống, bà Lan Hương ngồi bên cạnh, Bách Lâm định vào nhưng anh thấy không tiện nên cứ để mẹ con họ hàn huyên tâm sự sau chuỗi ngày xa cách, vốn dĩ anh định ở lại chăm sóc Lan Chi nhưng anh có giao kèo với bà Lan Hương sẽ không xuất hiện cùng lúc trước mặt Lan Chi nên anh đành đi về nhưng mà trong lòng có chút âu lo. Đêm dài bà Lan Hương mệt nằm giường cạnh bên chăm sóc Lan Chi. Nhưng bà vô cùng lo lắng gặp phải những người không nên gặp, phải rồi! Bà ấy né tránh hai mươi lăm năm trong lòng luôn thấp thỏm đề phòng.
Trong sâu thẳm trái tim của bà hình như không bao giờ buông bỏ được quá khứ, đối với bà ngày còn trẻ ông Hoàng Tùng là thanh xuân của bà, là người mà bà nghĩ sẽ cùng với bà đi qua năm tháng. Nhưng không ngờ vì những âm mưu hèn mọn mà khiến cuộc đời hai người đi vào ngõ cụt tăm tối. Cuối cùng mỗi người điều thống khổ cho những quyết định của mình, thật đúng là có bình yên nào không xót xa đâu chứ.