Chiếc xe vẫn chạy trong dòng người, Sài Gòn đặc sản vẫn là kẹt xe. Tút! Tút! Ting! Ting!
Trở lại tập đoàn Ngô Thụy, dù tin tức vụ lộn xộn ở nhà được phong tỏa nhưng vốn dĩ vẫn có những bài báo viết nhảm, nên khiến ông Quang Đại và bà Diễm Ngọc không vui, Vũ Minh là con trai ông Bá Diệp, năng lực làm việc có giới hạn nhưng thủ đoạn thì vô biên, anh ta đang muốn lấy lại chút uy quyền của mình là ngồi vào chỗ của Lan Chi lúc trước, bộ phận đó phải có chuyên môn và nhạy bén thì sẽ dễ chịu hơn, ngoài Lan Chi ra thì còn rất nhiều cổ đông và nhân sự khác có thực lực nền Vũ Minh muốn ngồi vị trí trưởng phòng kế hoạch tài chính cũng là một sự khó khăn, hơn nữa vì ba anh không được tín nhiệm nên trong mắt mọi người anh không được người ta xem trọng. Đang ngồi khu vực dành cho nhân viên anh suy nghĩ:
Hay là giờ mình thảo một kế hoạch cho ông nội xem qua. Nghe nói là chú út đang muốn lấy dự án bệnh viện. Còn dự án của bên nhà ông Trịnh Viễn chắc bị con Lan Chi phá nát rồi, mình sẽ lấy lại dự án đó. Nếu vậy trước hết phải có chất xúc tác gì đó thì may ra.
Vừa nói vừa nhịp chân, gật đầu, vẻ nham hiểm thể hiện ra mặt, Mỹ Cơ ăn mặc xinh đẹp, sang trọng quyến rũ với áo vest trắng váy bút chì cùng màu, cao gót màu đỏ, tóc xoăn màu nâu nhìn thôi cũng đủ nao lòng, đi qua thấy anh thì tiến lại gần hỏi han, giọng rất ngọt ngào:
Anh Vũ Minh! Hôm nay thế nào? Dạo gần đây phòng kế hoạch vẫn tốt chứ?
Vũ Minh không phải không biết Mỹ Cơ là ai, tuy là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng anh không dám đụng vào, vì cô ta là trợ lý của bà Nội, rất lợi hại, anh sợ chạm vào bỏng tay thì chết, tất cả hoa hồng đều có gai, với lại không thể tùy tiện mà chạm vào, nên vẫn có ý tứ đề phòng, anh cũng cười và trả lời tự nhiên kiểu thiếu gia nhiều tiền nhưng không có não:
À! Cũng tạm được nhưng chắc không thể làm tốt hơn so với trước đây. Dạo này do công ty có nhiều tin đồn nên có lẽ ảnh hưởng không ít. Mỹ Cơ này dạo này em đi theo bà Nội, bà Nội có nói gì về biểu hiện của anh không?
Mỹ Cơ suy nghĩ trong lòng:
Cái tên ngu xuẩn chết tiệt này! Còn muốn được sự quan tâm, đi thăm dò.
Cô tỏ vẻ thân thiện hòa nhã nói lại với Vũ Minh:
Anh Vũ Minh à, muốn biết thì anh vô hỏi thử bà xem sao? Em thấy anh cũng có cố gắng, em nghĩ bà sẽ nhìn thấy, anh vào hỏi thêm bà đi.
Vũ Minh ngã người ra sau thở dài:
Uhm! Anh sợ bà nội còn giận anh.
Mỹ Cơ ngồi đối diện vắt chéo chân thân hình quyến rũ ập vào mắt Vũ Minh nhưng anh né đi, nuốt nước bọt vào trong, Mỹ Cơ cười rồi giọng nói vẫn hòa nhã điềm tĩnh:
Em nghĩ không sao đâu. Đi hỏi đi anh, biết đâu bà cho anh thêm vài thông tin bổ ích.
Vũ Minh phấn khởi vỗ tay một cái ‘’bốp’’
Okay! Vậy lát nữa em báo với bà giúp anh nhé!
Mỹ Cơ cười, nhìn ánh mắt như muốn khơi gợi dục vọng của Vũ Minh, nhưng anh ta biết cô ta chỉ làm vậy để thử thách thôi nếu mà chạm thật thì e rằng sóng gió ập đến, cô đáp gọn:
Được!
Xong cô đứng dậy đi về phía cửa phòng của bà nội anh, dáng đi uyển chuyển, thân hình vô cùng đẹp, Vũ Minh ngồi mà nóng trong người, chỉ hận là không xé được quần áo cô ta xuống, anh bực bội nới lỏng Cravat của mình ra thở dài:
Đúng là con đàn bà lợi hại. Cô chờ đi. Có ngày cô cũng sẽ trèo lên giường với tôi. Tạm thời bỏ qua cho cô.
Mỹ Cơ vừa đi vừa suy nghĩ:
Cái tên này vừa háo sắc vừa ngu xuẩn dám có suy nghĩ chết tiệt đó với mình! Bản thân đã không ra gì vậy mà…hứ…để xem coi anh làm được gì.
Tới cửa phòng của bà Diễm Ngọc, cô gõ cửa:
Cốc! Cốc! Cốc!
Bà Diễm Ngọc ngồi trên sofa đang đọc báo:
Vào đi!
Mỹ Cơ chậm rãi bước vào, và cười với bà Diễm Ngọc:
Bà ơi! Cháu gửi bà xem vài thông tin quan trọng.
Cô chìa tập tài liệu ra, bà Diễm Ngọc xem qua hỏi thêm:
Cô Lan Hương hiện tại đang ở đâu rồi?
Mỹ Cơ ngập ngừng, dáng vẻ hơi lo lắng:
Dạ..! Dạ!…
Bà Diễm Ngọc thong thả hỏi:
Bà biết cô ta không ở công ty, cô ta đang có kế hoạch cho riêng mình.
Mỹ Cơ lại nói thêm:
Bà ơi! Vậy thì giờ mình làm sao?
Bà Diễm Ngọc sửa cặp kính trắng rồi cười:
Cháu yên tâm. Bá Vỹ sẽ làm nên chuyện. Còn tin tức về con bé Lan Chi đâu?
Mỹ Cơ thể hiện vẻ mặt đăm chiêu:
Hiện tại thì chưa có gì mới, nhưng cháu biết ông sắp ra tay bắt cô ấy về. Tài liệu chưa đến tay chúng ta thì đã bị ông lấy đi rồi.
Bà Diễm Ngọc thở dài:
Haizza! Cứ kệ đi. Chuyện ông ấy muốn làm thì chúng ta không thể làm gì được đâu. Hôm trước ông ấy đã đánh tiếng với bà là để yên cho ông ấy xử lý.
Mỹ Cơ hỏi tiếp:
Nếu cô ấy trở lại thì sao ạ.
Bà Diễm Ngọc cười:
Thì gả nó đi, con gái gả đi rồi thì là ở nhà ngoài. Con bé nó có thông minh nhưng nó lại cư xử như người mẹ của nó, ta cảm thấy không thuận mắt. Nó không thể nào làm người thừa kế đúng nghĩa đâu.
Mỹ Cơ suy nghĩ hỏi thêm:
Như vậy là ông có kế hoạch khác ạ? Lan Chi chỉ là…!
Bà Diễm Ngọc cười rồi đặt tập tài liệu xuống:
Mỹ Cơ! Biết nhiều quá không tốt cho cháu. Kẻ thông minh nên biết điểm dừng.
Mỹ Cơ hơi lo lắng, gật đầu nói nhỏ nhẹ:
Dạ! Cháu xin lỗi.
Không cần xin lỗi đâu.
Mỹ Cơ lại nói thêm thắt về Vũ Minh:
À! Bà ơi! lúc nãy anh Vũ Minh muốn gặp bà, anh ấy hỏi là dạo này bà thấy anh ấy có biểu hiện như thế nào?
Bà Diễm Ngọc lại cười mỉa:
Lại y như ba nó! Không có tiền đồ, chỉ giỏi bày trò lung tung. Cứ để yên cho nó làm đi. Cháu để ý nó một chút.
Dạ.
Mà nó không động tay chân gì đó với cháu chứ!
Mỹ Cơ cười thoải mái:
Anh ấy không dám đâu bà ạ. Bà yên tâm.
Thằng nhóc đó không thừa hưởng được gì chỉ thừa hưởng thói háo sắc của ba nó. Cháu cẩn thận!
Mỹ Cơ im lặng rồi lặng lẽ suy nghĩ, ai biết được tâm cơ của cô gái này là gì? Mấy năm trước tự bước vào Ngô Thụy xin làm trợ lý cho lão bà này, trong thời gian ngắn nắm được các thông tin quan trọng, nhưng mà rốt cuộc cô ấy nghĩ gì thì ít ai biết được. Cô ấy ngoài thì ưu nhã xinh như hoa, bên trong sâu thẳm sắc bén khó lòng nhìn thấu, ngay cả bà Diễm Ngọc đôi khi cũng phải dừng lại mà suy nghĩ.
Lòng người là thứ khó mà đoán được. Trời có bốn phương đông tây nam bắc, đất có bốn mùa xuân hạ thu đông, ngay cả thời gian cũng vạch rõ sáng trưa chiều tối, chỉ có lòng người quả thật là khó mà nhìn thấu. Ngoài mặt luôn luôn trưng ra vẻ mặt vô cùng chân thật, nhưng sau lớp da kia là một bầu trời sâu không thấy rõ ban mai. Thế giới nội tâm chất chứa tham vọng hay mục đích gì có mấy ai hiểu rõ.
Trở lại chốn ồn ào hoa lệ, trong một câu lạc bộ bida nam thanh nữ tú ngồi với nhau chơi đùa, Thiên Bá cùng đám đàn em phì phà khói thuốc cuộc trao đổi vô cùng hào hứng:
Uống đi đại ca! Lần này em chắc chắn sẽ có của hời cho mình.
Thiên Bá vốn là người thích thể hiện sự nguy hiểm của mình bằng sự im lặng, trên người xăm kín rồng phượng, mặc áo denim phanh ngực ra, đeo một cộng dây to tướng có mặt ngà voi, trên trán có vết sẹo dài nhưng không quá xấu xí, tuổi tác cũng không phải còn trẻ nhưng vẫn còn uy nghiêm. Cầm ly rượu uống, một tay ôm lấy một cô gái chân dài rồi nhìn thằng đàn em và lắc đầu, chậc lưỡi:
Chậc! Chậc! Mày nghĩ đơn giản quá đó.
Tên đàn em vẫn u mê bất ngộ:
Sao đại ca nói thế, chúng ta đã giao hết thông tin cho lão già đó rồi, mà sao đại ca phải sợ cái lão đó, ông ta chỉ làm mưa làm gió được ở cái xó đó thôi.
Thiên Bá nhìn thằng em vẫn ngu đần như trước rồi vỗ đầu một cái, tiếp tục nâng ly lên và uống một ngụm rượu mạnh:
Mày phải để tao đánh thêm vài trận chắc mới tỉnh ra được, lão già đó không có dễ xơi như mày nói đâu. Với lại tao đang có vụ làm ăn khác, ông chủ sẽ sớm xuất hiện mà đưa ra chỉ thị. Tốt nhất là mày theo sát con bé kia đi, nó mà xảy ra chuyện gì thì chết cả đám.
Thằng đàn em đưa tay xoa đầu:
Okay! Lần trước em còn thấy có người muốn giết cô ta, tất nhiên không phải người của mình.
Thiên Bá trầm ngâm:
Con nhóc đó có thân phận gì hay đắc tội ai mà lắm chuyện thế không biết.
Đang trầm ngâm thì có một cô gái nóng bỏng, ăn mặc bó sát với quần áo toàn đen, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt lạnh lùng, đeo kính đen bước đến, áo cô gái khoét sâu lộ vòng một cực đẹp, theo sau còn có mười hai vệ sĩ, Thiên Bá và đám đàn em trố mắt ra nhìn suýt chút chảy máu mũi, Thiên Bá giở trò lưu manh, giọng điệu ngả ngớn:
Chà! Cô em! Mới đến đây à? Uống rượu với anh đi.
Đám đan em cười cợt nhã:
Ngon! Xanh đó đại ca.
Vẫn một dáng vẻ lạnh lùng không nói gì đứng trước mặt Thiên Bá, hắn ta tức giận để ly xuống bàn với lực hơi mạnh khiến rượu văng ra, hét lớn:
Có biết đây là đâu không? Mà thái độ cô em như thế, chán sống rồi à?
Người phụ nữ ra hiệu cho đám vệ sĩ đuổi hết mấy đứa chơi bida ra ngoài, và đóng cửa lại không cho ai ra vào, tất cả rút súng ra hết, đàn em Thiên Bá ngồi bất động, cô mạnh bạo đá một cái ghế sau đó ngồi đối diện với Thiên Bá, trong ngực rút ra một khẩu súng, chỉ thẳng vào Thiên Bá, nở một nụ cười lạnh lùng, Thiên Bá bắt đầu dịu giọng:
Người đẹp, súng không phải dùng như vậy đâu, có gì từ từ nói.
Cô vẫn im lặng không nói gì vẫn bình tĩnh cầm súng, Thiên Bá là một đại ca khét tiếng tất nhiên không sợ cô ta bắn mà chỉ là có chút khó hiểu nên anh hỏi:
Chị hai, chị là ai vậy? Dù sao chỗ này cũng là chỗ của tôi, chị đến làm gì? kết giao hay báo thù gì cũng lên tiếng chứ. Với lại đây là Vietnam không phải ở nước ngoài lấy súng nhiều vậy e là không tốt.
Người phụ nữ cười một tiếng ra hiệu cất súng, rồi cô mới thong thả rót một ly rượu uống, cả buổi không nói gì khiến ai cũng thắp thỏm. Uống hết một ly cô mới nói từ từ, giọng nói lạnh lùng:
Tôi đến để đưa anh đi gặp một người.
Thiên Bá ngả ra sau ghế, suy nghĩ:
Lẽ nào là ông chủ?
Người phụ nữ nhìn vào Thiên Bá:
Nghĩ nhiều làm gì, đúng là người anh đang nghĩ đó.
Thiên Bá rất muốn được gặp ông chủ nên gương mặt hớn hở:
Được! Khi nào? Ở đâu?
Người phụ nữ cười to và chỉ súng vào Thiên Bá:
Hỏi nhiều quá, người đâu bịt mắt lại, dẫn đi. Một mình anh ta đi thôi.
Đám đàn em đứng qua một bên. Sau khi bịt mắt xong thì Thiên Bá được áp giải lên chiếc siêu xe. Ngồi yên không động tĩnh.
Người phụ nữ nhắn tin:
Đang trên đường về. Cắt những cái đuôi không cần thiết đi.
ok!
Người phụ nữ đó là ai? Thiên Bá đang suy nghĩ không biết cô ta là ai? Nhưng trên người toát ra sát khí rất nặng, chắc hẳn ông chủ là một người rất là máu lạnh và tàn ác.
Người phụ nữ ngồi trong xe là Yoko, cô vẫn im lặng vẻ mặt rất lạnh lùng, Yoko cũng là sát thủ đến từ Nhật Bản, dưới trướng của gia đình Philip, cô gái xinh đẹp nóng bỏng, bối cảnh gia đình không có, được ba Hà Phi cử sang Vietnam để hỗ trợ cho Hà Phi và được giao làm những nhiệm vụ nguy hiểm, ít khi xuất hiện, gương mặt lạnh lùng, nội tâm trống rỗng. Một người rất nguy hiểm. Xung quanh Hà Phi điều được giám sát bởi người của ba nuôi, anh vẫn được dùng người tùy thích nhưng không có bất kỳ sự tin tưởng nào vì cuối cùng bọn họ vẫn phục tùng mệnh lệnh của Mr.Philip.
Du Miên ăn mặc gợi cảm, đang ngồi cạnh Hà Phi, cô nhìn anh chăm chú, gương mặt anh đúng thật là quá lạnh, lạnh đến thấu xương, anh chưa bao giờ cười, một nụ cười thật sự, ánh mắt anh cũng vô hồn, chưa từng chứa bóng hình cô, vẻ ngoài của anh thoạt nhìn phong lưu tiêu sái, nhưng anh là một người không có trái tim, ở đây đang nói anh là một người máu lạnh vô tình không có điểm yếu, đối với anh chỉ có thù hận và nhiệm vụ của Philip. Du Miên rót một ít vang trong hầm rượu, đứng lên dựa vào thành ghế của anh, lộ một chiếc đùi thon dài da trắng mịn màng nhìn ai cũng sẽ mê ly, chủ ý của cô nhằm kích thích dục vọng của anh, cô có một ánh mắt sắc bén cũng đầy mê hoặc, ngoại hình xinh đẹp nhưng cũng vô cùng cao ngạo, cố chấp không khuất phục, cô nhoẻn miệng cười:
Đây là món đồ của ba anh yêu cầu thực hiện. Cô đưa một con chíp nhỏ như cúc áo cho anh.
Hà Phi vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt thở dài, ngước nhìn cô:
Cô tránh xa tôi ra một chút. Tôi không có hứng thú với dáng vẻ của cô. Du Miên nhiều năm rồi sao cô không giữ cho mình chút tự trọng gì cả vậy? Tôi sẽ không chạm vào cô nữa. Tốt nhất cô nên an phận làm việc mà ba tôi giao phó đi. Đừng có hy vọng gì ở tôi. Thứ cô cần cơ bản tôi không thể cho cô.
Du Miên uống một ngụm vang, cõi lòng có chút hụt hẫng, rõ ràng biết kết quả nhưng vẫn muốn cố chấp thử sức mình, mùi hương của ly rượu này hội đủ sắc vị ngọt, chát, đắng cay tất cả điều đang tan trong miệng nóng ấm say sưa, đôi môi đỏ của cô nhếch lên rồi giọng đanh lại:
Sao hả? Anh ghét tôi hay là sợ tôi quyến rũ anh như năm năm trước à? Tự trọng sao? Anh còn nói được à? Vì ai mà tôi ra nông nổi này? Anh đúng là một tên khốn.
Hà Phi cảm thấy nói nhiều với người phụ nữ này cũng chỉ là vô nghĩa, anh cũng uống hết một ly rượu trong tay mình, giọng nói khô khan vọng vào tai cô:
Du Miên! Cô biết tại sao ở bên cạnh với cô nhiều năm mà tôi không thấy có cảm giác với cô không?
Du Miên cười lớn:
Hahaha, hôm nay anh tâm tình với tôi sao? Sao nào? Anh nói thử nghe xem.
Hà Phi đứng dậy rời khỏi ghế và đi đến một thùng rượu khác, chọn một chai rượu khác, anh vẫn vẻ mặt không cười đó, ánh mắt vô hồn trống rỗng đó, anh nói từ tốn:
Bởi vì chúng ta quá giống nhau. Nên mỗi khi tôi gặp cô tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn nhìn thấy chính mình như vậy. Năm năm trước vì một số chuyện chúng ta phải kết hôn và tôi cũng đã thử yêu cô một lần nhưng cô thấy đó kết quả không thể được. Nên đừng phí sức ở sau lưng tôi làm mấy trò vớ vẩn. Phụ nữ với tôi chẳng qua là quân cờ, là trò chơi không đáng giá. Cô giữ gìn thực lực làm việc có ý nghĩa hơn đi. Cô giết hết tất cả phụ nữ trên đời này thì tôi cũng không yêu cô.
Du Miên im lặng, cô không thể khóc được vì sự cao ngạo của cô, dù cho bị sỉ nhục như vậy nhưng vẫn tỏ ra không có gì, trong lòng nghẹn ngào và đầy phẫn uất, đặt ly rượu xuống cô nói thêm:
Được thôi! Coi như bài tập tình ái này anh thông qua. Đùa một chút anh đừng căng thẳng. Với lại tôi từ lâu cũng không yêu anh nữa. Nên anh đừng ảo tưởng.
Thế thì tốt.
Du MIên chỉ vào chiếc cúc áo và thanh thản nói:
Tôi có thể nói sơ cho anh biết! Đây là một phi vụ làm ăn của gia đình Philip. Anh không thể không hoàn thành. Anh nghĩ cách hợp thức hóa 20 tỷ Dollar cho toàn bộ chi nhánh Đông Nam Á đi.
Thời gian?
Chú Philip có nói khi anh xem xong sẽ biết. Chú ấy còn nói anh cẩn thận với Định Quân.
Hà Phi nheo mắt lại và thở hắt ra:
Được!
Du Miên nhìn đồng hồ:
Chắc cũng đến giờ gặp ông Trùm đất Sài Thành rồi, sau buổi gặp tôi sẽ đưa thuốc cho anh. Nếu không anh sẽ sống không bằng chết.
Rồi Du Miên bước lên tầng hầm, Hà Phi bực mình quăng chai rượu quý vỡ nát. Hai tay chống hông và ngước mặt lên, màu tóc hung đỏ càng làm cho khí chất của anh rực rỡ, tuy lạnh lùng nhưng vẫn thấy được một chút nhân tính lương thiện trên con người anh, chỉ có điều rất lâu sau anh mới nhận biết được. Còn bây giờ thì xem ra anh có một tâm hồn trống trải, một cuộc sống luôn không thể tự mình định đoạt. Một cuộc đời gượng ép với sự sinh tồn của bản thân, thật quá thảm thương và cô độc.