Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 50: Bật cười



Editor: Chiriki

Beta: Bạch Nguyệt

“Ô, Duệ Vương? Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.”

Bạch Dật Hiên còn chưa hoàn hồn, đã chợt nghe thấy thanh âm làm cho người khác đáng ghét của Minh Vô Ưu vang lên lần nữa, tập trung nhìn, chỉ thấy người đó vừa đúng lúc xoay người bước xuống ngựa, ống tay áo vừa lúc phất qua gương mặt của hắn, tức khắc làm hắn cảm thấy trên mặt giống như bị ăn một cái tát đau.

Khuôn mặt đông lạnh ấy, ánh mắt sắc bén ấy, không phải Duệ Vương thì là ai?

Sau khi Quân Lăng Duệ xuống ngựa, ánh mắt trực tiếp lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Bạch Dật Hiên cùng vẻ mặt thản nhiên của Thanh Nguyệt rồi tiếp tục nhìn về phía sau bọn họ, lơ hai người hoàn toàn.

Thanh Nguyệt cúi đầu cười nhạt, căn bản không để ý hắn làm lơ, nhưng Bạch Dật Hiên rất ít khi bị người ta xem nhẹ, sắc mặt lại xanh mét, hai tay nắm chặt lại thành quyền cố chịu đựng tức giận trong lòng.

Thật là khinh người quá đáng, thiếu chút nữa đụng vào người ta chẳng những không xin lỗi, còn xem nhẹ hắn như vậy!

“Thì ra là Minh công tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Nhìn Minh Vô Ưu một thân bạch y tự cho là phong lưu, Quân Lăng Duệ hiếm khi có được một nụ cười nhạt, sở dĩ nói là cười nhạt là bởi vì nếu không nhìn kỹ, căn bản không biết hắn đang cười, nhìn thoáng qua giống như bộ mặt hắn chỉ hơi co rút một chút mà thôi.

“Hạnh ngộ hạnh ngộ, Vương gia đuổi theo vội vã như vậy là muốn đi đâu a?” Minh Vô Ưu phong độ nhẹ nhàng cầm cây quạt, nở một nụ cười tỏa nắng, xán lạn như hoa.

Quả thật đúng là lời vô nghĩa, người ta đã xuống ngựa ở Hầu phủ, còn có thể đi chỗ nào.

Thanh Nguyệt bật cười, ngay lúc Minh Vô Ưu và Quân Lăng Duệ nhìn lại thì nhanh chóng quay sang nhìn trời.

“Tới Hầu phủ một chuyến mà thôi, còn Minh công tử thì sao? Ngài định đi đâu?” Quân Lăng Duệ liếc nhìn nữ nhân phản ứng rất là bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả thanh âm cũng không đứt quãng, cơ mà lại đồng dạng hỏi lời vô nghĩa.

“Thật sự? Chúng ta cũng thật có duyên, vừa lúc ta cũng tới Hầu phủ, không bằng cùng nhau vào?” Minh Vô Ưu kinh hỉ mở to mắt, bước lên bắt lấy cánh tay hắn, bộ dạng vui mừng ra mặt, nếu gặp người không hiểu rõ, còn tưởng rằng hắn nhất kiến chung tình với Duệ Vương.

“Từ chối thì bất kính, Minh công tử mời.” Quân Lăng Duệ bị động tác của hắn làm cho lông tơ dựng thẳng, lông mày không tự chủ được mà nhăn lại, tranh thủ cơ hội làm tư thế mời để rút tay của bản thân ra rồi đi thẳng về phía đến đại môn Hầu phủ, trước khi đi còn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Thanh Nguyệt vì nhịn cười mà nghẹn đỏ cả mặt một cái.

“Vương gia, từ từ a, đừng bỏ ta lại ở đây một mình.” Thấy người Quân Lăng Duệ chợt lóe đã chạy tới cửa Hầu phủ, Minh Vô Ưu lập tức hô lớn một tiếng đuổi theo.

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng khi bị Minh Vô Ưu hô lên lại quái dị khác thường, tức khắc làm hai người còn lại ở đây nghe như sét đánh.

Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Bạch Dật Hiên há hốc mồm nhìn hai bóng người rất nhanh đã rời đi, bị một màn này đả kích thật lâu mới lấy lại tinh thần.

Minh Vô Ưu không phải nổi lên tâm tư gì với Duệ Vương đấy chứ? Bọn họ đều là nam nhân mà? Đây… Đây quả thực là nào có phong tục, không ra thể thống gì.

“Phụt, ha ha ha……”

Sau một lúc lâu, Thanh Nguyệt rốt cuộc mới phục hồi tinh thần lại, lập tức bật cười thành tiếng, tiếng cười vang dội làm bước chân vào Hầu phủ của hai người kia có chút run lên, không khỏi đồng thời quay đầu lại, lại thấy nữ nhân kia ôm bụng cười ngã tới ngã lui, bộ dạng không thể kìm chế mình khiến Quân Lăng Duệ nhìn mà cặp mắt hình viên đạn bắn vèo vèo, Minh Vô Ưu trái lại có chút ngốc.

Nàng ấy bị choáng váng ư, cười cái gì?

Lúc đầu, Minh Vô Ưu còn không biết nàng đang cười cái gì, sau đó trong đầu chợt lóe lên tia sáng, bỗng nhiên nhớ đến câu hắn nói cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú tức khắc trầm xuống một chút.

A, hình như hắn suồng sã quá rồi.

“Có bệnh.” Nhìn nữ nhân đang cười run rẩy hết cả người, Bach Dật Hiên căm giận giễu cợt một tiếng rồi bước về phía Hầu phủ.

Lần đầu tiên, Thanh Nguyệt không phản bác gì khi Bạch Dật Hiên xem thường nàng, nhớ tới câu nói dị thường ái muội của Minh Vô Ưu, nàng liền nhịn không được.

Minh Vô Ưu này đúng là không phải người bình thường, hắn không sợ Duệ Vương làm thịt hắn à?

Xem ra về sau nhìn thấy người này phải mau chóng chạy trốn, bằng không thể nào bị chỉnh chết cũng không hay, vậy coi như rất oan uổng.

Kinh thành vừa gỡ bỏ lệnh cấm, Thừa Kế Hầu liền phái người không kể ngày đêm tìm kiếm tiền tài đột nhiên biến mất, nhưng ai biết trải qua hai ngày bôn ba, ngay cả nửa điểm tiến triển cũng không có, thậm chí một chút tin tức khả nghi cũng không, hai ngày hai đêm, hắn ngay cả nhắm mắt cũng lo lắng, vừa mới trở lại phủ đã hữu khí vô lực ở đó để tiểu thiếp xoa chân, chợt quản gia vội vã chạy vào, nói là Duệ Vương cùng Minh Vô Ưu tới, quần áo cũng không lo thay liền vội vàng ra ngoài đón, trong lòng lại nghi hoặc sao hai vị này chạy đến phủ của mình.

Thừa Kế Hầu vừa mới ra đến cửa phòng đã thấy hai vị ấy tiến vào sân, còn không đợi hắn nói chuyện, Minh Vô Ưu bên kia đã mở miệng trước một bước.

“Hầu gia, biệt lai vô dạng a.”

“Không sao, không sao, phiền Minh công tử lo lắng, không biết hai vị giá lâm nên không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ.” Thừa Kế Hầu cười nịnh nọt, vội vàng nghênh đón hai người vào chính sảnh, đang muốn sai quản gia dâng trà thì lại phát hiện thêm hai nam nữ cùng tiến vào, nhìn thấy Bạch Dật Hiên hắn còn tốt một chút, nhưng khi thấy Thanh Nguyệt đi vào sau thì lập tức đen mặt.

Nữ nhân này chạy đến đây làm gì?

Nói thật, hắn vạn phần không muốn nhìn thấy nữ nhân này, nhớ lại ngày đó chịu vũ nhục ở tướng phủ, bụng hắn liền cảm thấy đau, nhưng vì Vương gia và Minh Vô Ưu còn ở đây nên hắn nói không thể nói đuổi người, chỉ đứng yên ở nơi đó.

“Hầu gia? Sao không mời khách nhân ngồi a. Tô tiểu thư đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà mình, tùy tiện ngồi đi a.” Nhìn Thừa Kế Hầu đứng yên đó, Minh Vô Ưu liền cười hì hì đi qua, kéo Thanh Nguyệt đi vào trong.

Bộ dáng hiếu khách tựa như hắn mới là chủ nhân nơi này làm cho Thừa Kế Hầu nhìn mà khóe miệng giần giật, nghĩ đến khả năng con trai mình còn có thể nhờ người ta cứu trở về, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng.

“Không được, hôm nay ta tới cũng không phải làm khách.” Thanh Nguyệt bất động thanh sắc chợt lóe người tránh khỏi bàn tay của hắn, quay đầu lại hỏi Bạch Dật Hiên đang bị xem nhẹ:” “Bạch công tử, ngươi nói nhân chứng đâu? Không phải là Hầu gia đấy chứ?”

Minh Vô Ưu bị nàng tránh ra cũng không giận, vẫn cười hì hì đứng ở đó như cũ, đồng dạng cũng nhìn về phía Bạch Dật Hiên.

Tại sao lại đến Hầu phủ tìm nhân chứng?

“Nhân chứng? Bạch công tử, sao lại thế này?” Nghe đến đó, Thừa Kế Hầu lập tức xụ mặt xuống, giọng nói có phần không tốt lắm.

“Cái này…… có chuyện phiền Tiểu Hầu gia làm nhân chứng, không biết — có thể không.” Bạch Dật Hiên nhìn khuôn mặt Thừa Hế Hầu càng ngày càng khó coi, có chút mất tự tin.

“Này……”

“Làm nhân chứng mà thôi, đâu có gì khó. Quản gia, còn không mau mời Tiểu Hầu gia tới?”

Thừa Kế Hầu vừa muốn mở miệng từ chối, Minh Vô Ưu bên cạnh đã lên tiếng trước một bước, tư thế cũng không khách khí chút nào, làm Thừa Kế Hầu vừa muốn mở miệng thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, chịu đựng bất mãn nhìn về phía quản gia của mình, chỉ có thể cắn răng vẫy vẫy tay bảo hắn đi gọi Lưu Thiên Tứ đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.