Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 31: Nàng dưới ánh trăng



“Cha, chúng ta không làm việc trái với lương tâm, có gì phải sợ?” Cánh tay Thanh Nguyệt khoác trên tay phụ thân khẽ dùng lực, mắt nhẹ nhàng nháy mắt.

Tô Kính Tùng thấy thế mặc dù vẫn không yên lòng, nhưng không nói nữa, mày rậm nhíu chặt rất là lo lắng.

“Được, đây chính là ngươi nói, các ngươi cũng đừng hối hận.” Hầu gia thấy Tô Kính Tùng không nói thêm gì nữa, phẫn hận cắn răng nói xong hầm hừ kêu gia đinh nhấc Lưu Thiên Tứ lên, cực kỳ tức giận rời đi.

Chỉ là một cái Tướng phủ nho nhỏ, cũng dám lớn lốí như thế, hắn muốn xem xem bọn họ có thể phách lối đến khi nào, nếu nàng không chịu giao thuốc giải, vậy hắn sẽ khiến cả Tướng phủ chôn theo.

“Nguyệt nhi……” Hầu gia vừa đi, Tô Kính Tùng không nhịn được mở miệng, muốn nói điều gì, nhưng lại bị mặt lạnh nhạt của Thanh Nguyệt cắt đứt.

“Cha, hôm nay Hầu gia tới nói xin lỗi với ngài sao?” Thanh Nguyệt hỏi, nhẹ nhàng buông tay phụ thân ra, thấy Tô Kính Tùng lắc đầu, trái tim lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Cha, con biết rõ người hỏi cái gì, nhưng trước tiên chúng ta không nói Lưu Thiên Tứ xảy ra chuyện gì, chỉ bằng thái độ của Hầu gia hôm nay, ngài cảm thấy chúng ta cần khách khí với hắn sao? Đừng nói con không có thuốc giải, dù là có, ngài cảm thấy nếu con đưa hắn thuốc giải, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?”

Nhi tử làm sai, làm cha chẳng những không xin lỗi ngược lại còn lớn lối như thế, nếu nàng giao ra thuốc giải hắn sẽ độ lượng bỏ quả sao?

Nói thật, hiện tại nàng vô cùng may mắn với quyết định vừa rồi của mình, bằng không, một khi cho Lưu Thiên Tứ thuốc giải, có được sợ không phải là bỏ qua chuyện cũ, mà là mang đến tai nạn cho Tướng phủ.

“Thật không phải con làm sao?” Thật sự không trách Tô Kính Tùng đa nghi, mà là nữ nhi này trước kia quả thật không tốt lắm.

“Dĩ nhiên không phải.” Thanh Nguyệt kiên quyết phủ nhận, mới vừa rồi không có thừa nhận, hiện tại tự nhiên càng thêm không thể thừa nhận, dù sao cũng không chứng cớ đúng không? Chỉ là, thấy bộ dạng Tô Kính Tùng hình như không tin tưởng, lại nói tiếp: “Cha, người Thần Ky Sơn Trang đều nói đó là ông trời trừng phạt hắn, ngài còn lo lắng gì chứ? Lại nói, ngày đó trên đường cái mọi người đều nghe được, coi như Hầu gia có thể nói bình dân bách tính vu oan giá hoạ, nhưng người của Thần Ky Sơn Trang đâu? Hắn dám động sao?”

Không phải nàng tin tưởng Minh Vô Ưu sẽ giúp nàng, mà là nàng chắc chắn Minh Vô Ưu sẽ không đem danh dự của Thần Ky Sơn Trang nói giỡn. Ngay lúc đó lời nói của hắn cũng không chỉ có một người nghe được, hắn nếu nói ngược lại, tổn thất của Thần Ky Sơn Trang không phải chỉ có vấn đề danh dự.

“Con nói cũng hợp lý.” Tô Kính Tùng nghe vậy, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, việc đã đến nước này hắn còn có thể nói gì?

Chỉ là, Hầu gia từ trước đến giờ là người có thù tất báo, hôm nay ở nhà họ Tô bị thua thiệt, ngày khác nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Không được, ông phải nhanh làm chút chuẩn bị mới được.

Nghĩ tới đây, tinh thần Tô Kính Tùng chấn động, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía nàng: “Nguyệt nhi, con phải nhớ, chuyện này không có quan hệ gì với con, mặc kệ ai hỏi cũng không liên can tới con, ngàn vạn phải nhớ, cha còn có việc phải đi trước.”

Tô Kính Tùng nói xong liền vội vả chạy đi, lưu lại Thanh Nguyệt đầy bụng nghi ngờ nhìn bóng lưng của ông mất hồn.

Chẳng lẽ, đã xảy ra điều gì? Bằng không, tại sao ông dặn dò nàng nhớ chứ? Hay là, sẽ có chuyện gì phát sinh sao?

Quả nhiên, dự cảm của nàng không sai, Hầu gia thế nhưng tố cáo ngự hình, cũng không biết hắn nói cái gì, Hoàng thượng giận dữ, lập tức chiêu Tô Kính Tùng cùng nàng vào cung hỏi thăm chuyện này, nàng đương nhiên là căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình chết không thừa nhận, còn nói ra chuyện Minh Vô Ưu. Mà Tô Kính Tùng còn không ngừng kêu oan, nhảy chân mắng Lưu Thiên Tứ đùa giỡn nữ nhi của ông, Hầu gia chẳng những không giáo huấn Lưu Thiên Tứ còn ngậm máu phun người, Hầu gia dĩ nhiên không phục, chỉ vào mũi Tô Kính Tùng liền mắng ngược lại.

Kết quả là, hai đại thần nguyên lão tính khí nóng nảy liền lao vào đánh nhau, khiến trong hoàng cung một trận long trời lở đất, ngay cả thị vệ hoàng gia xuất động cũng không thể kéo hai người ra. Cho đến khi người Hoàng thượng phái đi Thần Ky Sơn Trang trở lại, nói lời của người Thần Ky Sơn Trang quả thật như Thanh Nguyệt nói, Lưu Thiên Tứ bị trời cao trừng phạt, bởi vì ngày đó là mùng mười, cho nên, khổ sở của Lưu Thiên Tứ phải thừa nhận mười ngày mới có thể kết thúc, nếu như mười ngày sau còn chưa kết thúc, đến lúc đó Thần Ky Sơn Trang tự nhiên sẽ nghĩ cách hóa giải.

Nghe tin tức thế, Hầu gia lặp tức yên lặng, thầm mắng Thanh Nguyệt gieo họa, hại nhi tử tốt của hắn thành như vậy, Hoàng thượng tức giận sai người đuổi hắn trở về, ngược lại nàng cái đầu sỏ gây tội này, chẳng những không bó tay chịu tội còn được Hoàng thượng ban thưởng.

Chuyện này cứ như vậy được giải quyết, nhưng trong đầu Thanh Nguyệt lại tràn đầy nghi vấn.

Độc dược của nàng cũng không phải chỉ có mười ngày mà thôi, chỉ cần độc này một ngày không giải, dược hiệu sẽ vĩnh viễn kéo dài.

Chẳng lẽ, Thần Ky Sơn Trang có thuốc giải?

Không đúng, độc này là bí chế độc môn của nàng, Thần Ky Sơn Trang làm sao có thể có thuốc giải chứ?

Mặc kệ nó, dù sao chỉ cần không có quan hệ gì với nàng là được. Thanh Nguyệt quẳng nghi vấn ra khỏi đầu, chân ngồi trên giường trầm ngâm tĩnh tọa hô hấp nhẹ nhàng thở ra hít vào, nội tức tuần hoàn toàn thân, rõ ràng so với trước kia tăng lên không ít, chắc hẳn không lâu sau nữa, có thể khôi phục lại như cũ.

Đêm lạnh như nước, một bóng trẳng lẳng lặng nằm ở trên nóc phòng xuyên thấu qua ngói vá nhìn cô gái ngồi xếp bằng phía dưới, dần dần có chút mất hồn, chợt trong tiểu viện mơ hồ truyền đến âm thanh động vật nhỏ kêu lên “ô ô”, nghe âm thanh này, thân thể bóng trắng dừng lại, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong góc viện loáng thoáng có bóng dáng động vật gì đó đang lay động, đang định nhìn kỹ thì một đạo âm thanh lạnh lùng đột nhiên từ phía dưới truyền đến.

“Hết hy vọng đi, những thứ kia, không phải ngươi có thể động.”

Minh Vô Ưu nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy người vốn đang tĩnh tọa không biết lúc nào đã mở mắt, ánh mắt thanh u cách ngói vá vừa đúng chống lại mắt hắn. Minh Vô Ưu khẽ mỉm cười liền phi thân rơi xuống đất, cùng lúc đó, Thanh Nguyệt cũng đẩy cửa đi ra ngoài.

“Ngươi thật giống như tuyệt không ngoài ý muốn a.” Nụ cười trên mặt Minh Vô Ưu vẫn không giảm nhìn nữ tử bước chân thong dong từ từ đi tới, không có nửa điểm lúng túng khi bị người phát hiện, nhưng khi nàng đi ra mái hiên, đặt mình ở dưới ánh trăng thì lẳng lặng giật mình.

Ánh trăng ở trên người nàng độ một tầng vầng sáng, tuyệt mỹ dung nhan óng ánh trong suốt, tới eo sợi tóc ở dưới gió đêm khẽ lay động, giống như tiên tử ánh trăng giống như nhau, để cho hắn nhịp tim lần đầu tiên thoát khỏi khống chế của mình.

“Cũng có chút ngoài ý muốn thôi.” Thanh Nguyệt cười nhạt, trong lòng có chút chán ghét ánh mắt hắn rơi vào trên người mình.

Nông cạn, vốn tưởng rằng người của Thần Ky Sơn Trang nhất định bất phàm, nhưng bây giờ xem ra giống người đời bình thường ánh mắt thiển cận, nhưng không thể phủ nhận, công lực của hắn sâu không lường được, nếu không phải mới vừa rồi âm thanh Tiểu Bạch “ô ô” khiên hơi thở hắn dừng lại, nàng cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.

Mang theo vài tia âm thanh tức giận, lập tức đem Minh Vô Ưu từ trong hoảng hốt nháy mắt kéo trở lại, che giấu hốt hoảng nhẹ nhàng khụ khụ một tiếng, trên mặt lại nở nụ cười trước sau như một.

“Như vậy, ngươi hiểu ý ta đến đây sao?”

“Hiểu rõ thì thế nào?” Thanh Nguyệt cười híp mắt không trả lời mà hỏi lại, trong lòng mơ hồ có chút không nhịn được.

Nàng dĩ nhiên biết ý của hắn khi tới đây, thật ra thì vốn là nàng định tìm thời gian thần không biết quỷ không hay giải độc cho Lưu Thiên Tứ. Nhưng chỉ bằng ngày đó Hầu gia trong hoàng cung ô ngôn uế ngữ đối với nàng, nên nàng không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Lưu Thiên Tứ, dĩ nhiên, người khác giải độc cho Lưu Thiên Tứ nàng cũng không sao cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.