– Thái hậu của ta ơi, người còn định thử thách mấy vị cô nương đó tới khi nào nữa? Người không thấy mấy năm rồi có năm nào người tìm được? Đấy! Người xem? Bọn họ còn làm người bị thương nữa! Thật là quá quắt mà!
Trong Long Nguyệt điện, tiếng nói tức giận của hoàng thượng khiến ai nấy đều run sợ. Không khí bây giờ im lặng hơn bất cứ khi nào hết.
Hoàng hậu từ từ liếc hoàng thượng, ra hiệu cho phu quân bớt giận rồi tiến tới Thái hậu, ân cần hỏi:
– Mẫu hậu người đừng để ý Hoàng Thượng! Chàng là lo lắng quá cho người thôi!
– Con đó! Cái gì mà ta không tìm ra? Chẳng phải chính ta rước về hoàng hậu cho con sao? Mà hơn nữa, năm nay ta cũng đã tìm được thái tử phi xứng đáng! Công sức bỏ ra thật không uổng phí chút nào! – Thái hậu nhìn về phía hoàng thượng, mắt có phần tức giận.
Câu nói của Thái hậu bỗng chốc đẩy hai ánh mắt người kia nhìn nhau. Cả hoàng thượng và hoàng hậu đều thắc mắc, chung quy một hồi nhìn về phía Thái hậu. Thái hậu bà chẳng cần nhìn cũng biết con trai và con dâu mình nghĩ gì, vừa nhấm nháp trà, vừa kê khai đầy đủ:
– Là tiểu thư Tạ Uyển Nhã, con gái Thái sử đại nhân. Hôm nay chính nàng đã băng bó cho ta, đối xử rất tốt với ta trong khi ta ở thân phận một nha hoàn. Qua cách vị tiểu thư đó tiếp xúc với ta, ta biết đó là một vị cô nương chính trực lại đoan trang,không ham của hám quyền. Nhan sắc lại khuynh quốc khuynh thành, nhìn đã cảm nhận thần thái cao hơn hẳn so với mấy vị cô nương khác. Đáng tiếc, khi ta hỏi nàng ta lại nói không muốn làm thái tử phi! – nói rồi lại đặt ly trà xuống, quay sang nhìn hoàng hậu cùng hoàng thượng – Hai con nghĩ xem… ta có nên bắt cóc nàng về làm cháu dâu không?
Hoàng thượng hiện rõ nét mặt hoang mang, nghĩ ngợi điều gì đó. Dường như đang định nói thì Hoàng hậu từ từ nói:
– Mẫu hậu… người không nhớ sao? Chúng ta đã hứa cho dù có chọn bao nhiêu phi tần cho Minh nhi cũng sẽ để nó chọn Thái tử phi. Nay con nghe nói, Minh nhi đã có ý trung nhân…. nếu bây giờ áp đặt nó e rằng nó sẽ không đồng ý!
Thái hậu cũng ngẫm nghĩ lại, nhớ về những lời mình nói trước đây. Chính bà đã hứa sẽ cho cháu mình chọn Thái tử phi, nhưng còn vị cô nương kia nếu bỏ lỡ thì sẽ vô cùng luyến tiếc.
Hoàng thượng nhìn sắc mặt của mẫu hậu, đọc thấu suy nghĩ của bà bây giờ mới lên tiếng:
– Theo nhi thần, ta nên chờ Minh nhi về xem sao! Vị cô nương kia ưu tú như vậy, khả năng cao chính là ý trung nhân của nó. Đến lúc đó không phải mẫu hậu vừa có thái tử phi hiền lành đức độ mà Minh nhi lại có nương tử nó yêu thương sao? Tính khí Minh nhi người cũng hiểu! Một khi nó đã không thích cho dù có giết nó cũng sẽ không xuôi theo! Ta cứ để nó về rồi tính!
– Lần này Minh nhi đi dẹp loạn cũng đã lâu… bao giờ nó mới về? Bây giờ tình hình nó sao rồi? – Thái hậu sốt ruột, hỏi tới hỏi lui.
Vừa đúng lúc, bên ngoài tiếng Tề công công truyền vào:
– Thưa Thái hậu, Thái tử cầu kiến!
Tức thì sắc mặt ba người nọ lập tức tốt lên. Thái hậu không để phí một giây, nói vọng ra:
– Cho vào!
Ngay lúc đó, bên ngoài một nam nhân mặc áo giáp sắt thân hình to lớn khỏe mạnh bước vào. Người đó không ai khác chính là Lý Khắc Minh. Hắn từ từ tiến đến gần, hành lễ rồi đi đến bên thái hậu, nở nụ cười:
– Nãi nãi! Người quên Minh Nhi chưa?
Cả hoàng thượng, hoàng hậu lẫn thái hậu nhìn con người kia bình an trở về, mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc. Thái hậu khẽ xoa đầu Lý Khắc Minh, trách yêu:
– Ta đã dặn đi về sớm! Con định quên luôn ai gia sao?
Lý Khắc Minh khẽ nở nụ cười, nắm tay trấn an thái hậu. Hoàng hậu ở phía sau bắt đầu nhắc nhở:
– Hoàng nhi… con chuẩn bị đi. Cũng sắp đến ngày chọn Thái tử phi rồi! Rốt cuộc bao giờ con mới cho ta biết nương tử con muốn là ai?
Thái hậu thấy thế cũng được nước liền hùa theo:
– Đúng vậy! Ai gia cũng chờ lâu lắm rồi! Minh Nhi…. con xem cô nương nhà Tạ thái sử có được không? Gia thấy nàng rất xinh đẹp nhan sắc khuynh quốc khuynh thành cộng thêm tính nết hiền thục đoan trang! Rất hợp với vị trí thái tử phi! Con nghĩ thế nào?
Lý Khắc Minh nghe thái hậu nói lòng không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng nén hết ở trong lòng không biểu hiện ra dù chỉ một chút:
– Nãi nãi, con đã có ý trung nhân rồi! Còn có phải là cô nương đấy không thì sẽ đến lúc người biết thôi!
Thái hậu nhìn hắn, ánh mắt cưng chiều có phần ủ rũ hơn lúc đầu:
– Cái thằng nhóc này! Nói ra thì ta sẽ cướp mất của con sao? Thật là…
Trong Long Nguyệt cung lúc này, không khí cũng đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều nhờ sự có mặt của Lý Khắc Minh. Trên mặt ba vị “phụ huynh” giờ cũng chỉ có niềm vui niềm vui và niềm vui. Quay lại với Tạ Uyển Nhã. Nàng trở về Khang Vân cung, tìm bà lão lúc nãy. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đành bỏ cuộc. Quay trở lại phòng thì nàng thấy trên mặt bàn có miếng ngọc bội. Nàng đoán chắc là của bà lão kia để quên nên rất muốn trả lại. Nhưng vì không biết bà lão ở đâu nên đành nhét ở đai bộ y phục, chờ ngày gặp đuợc nhất định sẽ trả lại. Sau đó, Tạ Uyển Nhã lại tung tăng đi ăn cơm.
Trong phòng ăn, tất cả các tú nữ đều ngồi chung với nhau riêng chỉ có Tạ Uyển Nhã ngồi một mình. Thế nhưng hình như tai nàng quá thính nên chuyện của mấy vị cô nương bàn bên nàng đều nghe thấy hết.
– Nghe nói hôm nay Thái tử đã trở về rồi! Chàng vẫn bình an vô sự.. thật may quá!
– Thái tử trở về là một tin vui, nhưng nghe nói ngay ngày mai sẽ lập tức thi tuyển Thái tử phi đó! Ta bây giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa!
– Hử? Sao lại nhanh vậy? Thời gian còn chưa đến một tháng mà?
– Nghe nói là do Thái hậu và thái tử đều đã chọn được Thái tử phi. Nên ngày mai sẽ lập tức thi tuyển.
…
Tạ Uyển Nhã nghe lọt tai chỉ có năm chữ: “ Thái tử trở về”. Nếu tên thái tử đó trở về không phải cái tên đầu heo đó cũng về theo sao? Tính cũng đã gần nửa tháng không gặp hắn, nhanh thật. Mà tại sao nghe tin hắn trở về tim nàng lại vui thế này?
Hiện tại, trong đầu óc nàng lúc này tràn ngập hình bóng cái tên đầu heo đó. Liệu hắn có nhớ nàng không? Có suy nghĩ về nàng như nàng suy nghĩ về hắn không? Càng nghĩ Tạ Uyển Nhã càng không thiết đến cơm, cứ vậy đứng lên bỏ đi.
—
Từ khi vào cung đến giờ, nàng rất hay ra hồ nước bên ngự hoa viên ngồi. Vì ở chỗ này rất ít người đến, yên tĩnh phong cảnh lại đẹp. Và đây cũng là nơi hắn và nàng hay trò chuyện với nhau.
Tạ Uyển Nhã từ từ ngồi xuống bên thành hồ, lấy tay vẩy vẩy nghịch nước. Nhớ lại lời mấy nữ nhân kia nói, mai thi xong thì ngày kia liền lập tức có thể trở về nhà bên cha, bên mẹ, bên ca ca và cả bên Kim Ngân nữa. Nhưng… nếu trở về rồi nàng còn được gặp hắn không? Sao lòng nàng lại có cảm giác không muốn rời đi thế này?
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, từ xa Thái hậu đã nhìn thấy Uyển Nhã. Chiều nay bà tiếp tục cải trang thành bà lão hôm trước,tiếp tục thử lòng vị Thái tử phi này.
– Sao thế tiểu thư? Tiểu thư có chuyện gì sao? Sao trông mặt tiểu thư lại buồn vậy?
Thấy có tiếng nói, nàng xoay người lại nhìn thấy bà lão đem nỗi hoang mang dấu sau nụ cười, lắc đầu:
– Con không sao! Mà sao sáng bà đi lại không nói với con? Chân bà như vậy không có ai dìu sẽ bất tiện lắm.
Thái hậu từ từ đi đến bên cạnh Tạ Uyển Nhã, ngồi bên cạnh nàng:
– Già có một nha hoàn làm cùng chỗ dìu đi. Chân giờ cũng đỡ rồi! Con đúng là mát tay thật! Mà miếng ngọc sáng nay ta để lại con còn giữ không?
Uyển Nhã chợt nhớ ra, vội vàng lấy ở đai eo miếng ngọc bội, đưa về phía bà:
– Của bà đây ạ! Sáng nay con muốn tìm để trả lại nhưng không có thấy bà đâu. Bây giờ con trả lại cho bà.
Thái hậu đón lấy tay Uyển Nhã, ấn ngọc lại vào trong tay cười:
– Đây là quà cho con! Tuy mới gặp lần đầu nhưng ta lại cảm thấy rất quý con.
– Thôi con không lấy đâu! Miếng ngọc này có vẻ quan trọng đối với bà, con không nhận được. Bà thấy quý con thì sau này cùng con trò chuyện là được mà. Không cần quà cáp gì đó đâu. Như vậy con thấy xa cách quá! – Uyển Nhã một mực nhét miếng ngọc vào tay bà.
Thái hậu không muốn nàng khó xử đành cất ngọc đi. Xong lại quay ra hỏi:
– Lúc nãy thấy sắc mặt con hơi tệ. Có phải có chuyện gì không?
Uyển Nhã khẽ cúi đầu cười, nhìn ra đằng xa trả lời:
– Mai đã là ngày tuyển Thái tử phi, con nghĩ đương nhiên mình sẽ không được chọn nên sẽ được về nhà. Vì thế con rất vui nhưng… con lại lỡ thích một người ở đây mất rồi! Nếu về, người đó liệu còn để ý đến con không?
Thái hậu nghe nàng nói có ý với người khác đương nhiên hụt hẫng. Nhưng vẫn cố giành giật lấy cơ hội, hỏi cặn kẽ:
– Có thể nói cho già biết… nam nhân nào may mắn vậy không?
Nàng khẽ thở dài, ngẩn ngơ nói ra mấy từ:
– Là Lý Khắc Minh – đội trưởng đội thị vệ ạ!
Thái hậu bên cạnh nghe xong không biết diễn tả như thế nào cảm xúc trong lòng mình. Lý Khắc Minh tất nhiên sẽ là Thái tử anh tú nhà bà! Nhưng sao lại có thể từ chức Thái tử cao quý xuống chức Đội trưởng đội thị vệ được?
– Tiểu thư? Con có biết tên của Thái tử là gì không?
Uyển Nhã hồn nhiên, vô tư trả lời:
– Con không biết. Cả hoàng cung này con chỉ biết tên hai nam nhân. Một là Vương Sỹ Anh vương gia, hai là Lý Khắc Minh đó. Chứ thái tử con thực tình chưa bao giờ nghe qua.
Thái hậu nghe xong trong lòng thầm mỉm cười. Tiểu tử thối! Rõ ràng thích người ta mà sáng nay bà làm mối cho còn phủ nhận. Lại còn chơi trò che giấu thân phận giống bà! Nhưng dù sao cũng tốt. Cô cháu dâu này rất hợp ý bà, bà không tính toán với hắn.
Cả hai người đang trò chuyện với nhau, từ xa một đám tú nữ đi qua. Tình cờ, chính là đám tú nữ sáng nay va phải Thái hậu. Nhìn thấy hai người, mắt họ như thể có lửa, từ từ đi đến dở giọng khiêu khích:
– Ây da! Tạ cô nương cùng tầng lớp với nha hoàn này… ngồi cùng nhau làm ta cảm thấy không phân biệt được ai với ai!
Tạ Uyển Nhã ngay tức khắc dập tắt nụ cười trên môi, liếc mắt về phía cô nương kia nhếch môi:
– Sao? Có vẻ như cái tát sáng nay chưa có đủ mạnh để ngươi thức tỉnh? Có cần ta tặng thêm một lần không?
Mấy cô nương phía sau chứng kiến cảnh đấu khẩu của hai người lập tức hùa theo vị cô nương kia:
– Ngươi đừng tưởng mình là con Thái sử thì lên mặt ta đây.
– Còn chưa biết ai làm thế tử phi đâu! Cứ chờ đấy!
Những lời nói kia nàng đều nghe thấy hết nhưng không thèm để ý. Nàng xoay qua định dìu Thái hậu:
– Bà ơi, ta đi nơi khác. Nơi này bẩn quá, ở đây sẽ làm bẩn y phục mất.
Thái hậu biết rõ thực hư, xác định được Thái tử phi tương lai nên nghĩ cũng chả cần phải đóng giả nữa. Khẽ gỡ tay nàng ra, từ tốn bảo nàng:
– Con chờ già một tí! – quay ra với mấy vị cô nương kia – Xin hỏi, mấy vị cô nương đây phụ thân làm chức quan gì?
Mấy ả nữ nhân kia nghe xong đồng loạt cất tiếng cười. Duy có ả đứng đầu nhìn Thái hậu, khinh miệt nói:
– Sao? Sợ ta sẽ bảo với cha ta cho ngươi đầu lìa khỏi cổ sao?
Tạ Uyển Nhã vốn để yên nãy giờ, nghe câu nói xấc xược kia định lên tiếng thì bị Thái hậu cản lại.
– Đúng! Ta chính là sợ phụ thân các ngươi chém bay đầu. Xem ra ta phải tìm chỗ dựa thôi. – nói đến nhìn sang bên phải gọi to – Tề công công, mau cho ta biết mấy vị cô nương kia là tiểu thư khuê các nhà vị đại nhân nào!
Vừa dứt lời, Tề công công nghiêm chỉnh bước ra đến gần bên mấy ả kia, trừng mắt:
– Hỗn xược! Còn không mau tham kiến Thái Hậu!
Lời Tề công công vừa dứt, mấy ả kia cùng Tạ Uyển Nhã đứng người vài giây. Sau đó chợt nhận ra tình hình, quỳ xuỗng hành lễ:
– Tham kiến Thái Hậu nương nương!
Thái Hậu ôn như đỡ Uyển Nhã dậy mặc cho ánh mắt nàng ngạc nhiên hơn bao giờ hết:
– Con không cần quỳ, ở đây bẩn sẽ làm y phục trông không đẹp mắt! – vừa nói vừa liếc sang mấy vị tiểu thư lúc nãy – Sao thế các vị tiểu thư? Có thể cho ta biết tên phụ thân của các vị được không? Để ta gửi quà xin lỗi để không bị bay đầu?
Mấy vị cô nương kia đầu như dính nam châm hút với mặt đất, dập đầu liên tục miệng khóc than:
– Thái hậu tha mạng! Thái hậu tha mạng! Tiểu nữ có mắt như mù không nhận ra Thái hậu. Xin người tha mạng.
Thái hậu vẫn chả để lọt vào tai, khẽ cười với Uyển Nhã hỏi:
– Nhã Nhi! Con muốn xử lí họ ra sao?