Sau Khi Tôi Chết

Chương 46



Phượng Huyền Vi trở về Thanh Châu với viên đá trong tay.

Tòa nhà nhỏ hai tầng vẫn sừng sững bên bờ sông, đã nhiều năm không có ai ở, Hách Liên Tranh tới trước đẩy cửa, làm phép quét sạch bụi trong nhà.

Phượng Huyền Vi trông vẫn có chút điên cuồng, cứ nhỏ giọng gọi A Từ của sư phụ, như muốn đánh thức nhưng lại sợ quấy rầy giấc mộng của hắn.

Hòn đá không hề phản ứng, Phượng Huyền Vi cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn dịu dàng là thế, thủ thỉ: “Sư phụ ngủ với A Từ được không?”

Vừa nói y vừa vẽ thần chú đồng tâm lên đá, muốn nằm mơ cùng A Từ.

Hách Liên Tranh lẳng lặng đứng ở cửa, sư phụ rõ ràng đã bị tâm ma nhập, nếu là tu sĩ bình thường thì anh còn có thể giúp đôi phần, nhưng với Phượng Huyền Vi thì chỉ đành bất lực.

Nếu cứ tiếp tục, e rằng sư phụ sẽ ngủ chung với A Từ thật mất.

May là hòn đá không nhất thiết phải ngủ, hơn nữa sức mạnh của Phượng Huyền Vi đã gần như cạn kiệt, thần chú đồng tâm sẽ tạm thời không hoạt động. Hách Liên Tranh biết mình phải làm gì đó ngay, nếu không sư môn của bọn họ chỉ còn lại mỗi anh.

A Từ là hòn đá ấy thật sao?

Hách Liên Tranh muốn bước tới kiểm tra hòn đá trong tay Phượng Huyền Vi, nhưng sư phụ cứ giữ khư khư và không cho phép ai lại gần.

Hách Liên Tranh chỉ có thể đổi vị trí tới lui, nhìn cục đá từ nhiều góc độ khác nhau, cuối cùng cũng xác nhận nó giống hệt ông tổ phái Trác Quang mà anh đã nhìn thấy trong bức chân dung năm ngoái.

Hách Liên Tranh khẽ thở dài, xem ra phải đến phái Trác Quang trước rồi, tình trạng của sư phụ thật sự rất đáng lo ngại. Trước khi rời đi, anh bố trí ba kết giới dưới tòa nhà, mặc dù không bằng kết giới Phượng Huyền Vi để lại trong cung Thương Tuyết nhưng cũng rất ít ai có thể phá vỡ.

Anh đi đến Phong Châu suốt cả đêm, xin được gặp trưởng phái Trác Quang.

Chưởng phái thế hệ này tên là Ứng Liên Tử, tài năng trung bình nhưng siêng năng, phóng khoáng và rất hiểu thế cục. Trước khi trưởng phái đời trước qua đời đã bất chấp mọi ý kiến, truyền chức vụ cho ông.

Ứng Liên Tử không phụ lòng mong đợi của đối phương, những năm qua, phái Trác Quang được điều hành một cách trật tự, trưởng lão hòa thuận, đệ tử đoàn kết, có quan hệ tốt với các môn phái khác, chẳng có điểm nào để chê.

Chỉ là mấy năm gần đây phát sinh rất nhiều mâu thuẫn với phái Trác Quang, mới đầu là tranh đấu nhỏ giữa đệ tử, Ảnh Liên Tử cũng không để ý, chỉ xem như trải nghiệm cho đệ tử. Nhưng cung Thương Tuyết đã đi quá xa, nhận một nhóm tà tu với thủ đoạn hèn hạ, làm hại rất nhiều đệ tử của họ.

Ứng Liên Tử nhìn Hách Liên Tranh, không so đo với Tạ Từ, một phần là bởi tuy Tạ Từ là chủ nhân cung Thương Tuyết, nhưng Giang Nghiên mới là người phụ trách tất cả mọi việc.

Nghĩ đến Giang Nghiên, Ứng Liên Tử lại đau đầu, năm đó Giang Nghiên luyện cấm thuật trong phái Trác Quang và đánh cắp chín cuốn sách kiếm thuật, ông chỉ trục xuất gã và yêu cầu trả lại sách chứ không phế bỏ tu vi. Đó đã là ân huệ, thế mà gã luôn tỏ ra như phái Trác Quang đã hại gã thất bại, thật không biết gã đang nghĩ gì.

Ứng Liên Tử nghe Hách Liên Tranh xin yết kiến ​​​​ở chân núi thì chấp thuận ngay, một hàng đèn lồng bằng pha lê trắng treo hai bên sảnh, chiếu sáng cả sảnh như ban ngày, gió thổi dọc theo cánh cửa để mở, tấm màn xanh buông xuống từ xà cao, rung rinh theo gió.

Thấy Hách Liên Tranh bước vào, Ứng Liên Tử vui vẻ chào đón, sau đó hỏi: “Không biết vì sao đạo hữu Hách Liên lại đến phái Trác Quang?”

Ông có nghe nói về cung Thương Tuyết, chủ nhân của cung là Tạ Từ đã bất tỉnh, không biết chuyến thăm của anh có liên quan đến chuyện này không, ông còn định thuyết phục Hách Liên Tranh răn đe sư đệ mình, kẻo sau này lại gặp họa.

Hách Liên Tranh không biết suy nghĩ của Ứng Liên Tử, anh bước tới hai bước, do dự: “Chướng phái, ngài có nghĩ trên thế giới sẽ có hai hòn đá giống hệt nhau không?”

Ứng Liên Tử vừa nghe thấy chữ “hòn đá” thì lập tức lấy lại tinh thần, không quan tâm đến cung Thương Tuyết nữa: “Sao đạo hữu lại hỏi chuyện này? Có tin tức gì về ông tổ của chúng ta rồi ư?”

Hách Liên Tranh không trả lời câu hỏi của Ứng Liên Tử mà hỏi lại: “Ngài có thể nói cho tôi biết tại sao viên đá đó lại là ông tổ của phái Trác Quang không?”

Ứng Liên Tử vuốt râu thở dài: “Ừm thì…”

Thấy ông như vậy, Hách Liên Tranh ngập ngừng hỏi: “Có lý do khó nói sao?”

Ứng Liên Tử lắc đầu cười nói: “Cũng không có gì không thể nói, đã xảy ra nhiều năm vậy rồi.”

“Năm đó người sáng lập phái Trác Quang còn là một kiếm khách vô danh và bị truy sát, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Ngài ấy đi ngang qua chân núi Tiếu Minh, ngẩng đầu liền thấy mấy bóng kiếm xuất hiện trên một hòn đá, từ đó ngài lĩnh ngộ được kiếm pháp tối thượng, cảnh giới tăng lên rất nhiều, vì vậy ngài bái hòn đá đó làm sư phụ, sau này có cơ hội sáng lập ra phái Trác Quang, đã tôn thờ hòn đá ở gác Điểm Tinh. Kể từ đó, bất kể trời mưa gió hay sự vụ bận rộn, mỗi ngày trưởng phái đều đến gác Điểm Tinh để thắp nén nhang, dâng hoa tươi và trái cây cho ông tổ.”

Ứng Liên Tử nói đến đây thì lộ ra chút hoài niệm, tiếp tục nói: “Bản tính ông tổ cố chấp, không nói được, thân là trưởng phái có rất nhiều chuyện không thể nói với trưởng lão, cũng chả thể nói cùng đệ tử, chỉ có thể kể cho ông tổ.”

Tuy ông tổ không thể đáp lại nhưng Ứng Liên Tử luôn cảm thấy ngài có thể nghe thấy họ, có lẽ những năm đó ông đã chuyện trò với ông tổ biết bao lần nên tình cảm rất sâu đậm.

Khóe miệng Hách Liên Tranh khẽ giật giật, không hiểu sao lại nhớ tới những chuyện cũ về phái Trác Quang mà A Từ đã kể, mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm trước. Lúc đó hắn còn nói khi trẻ, Ứng Liên Tử rất thích mặc quần áo nữ, anh tưởng A Từ không thích phái Trác Quang nên cố tình hạ thấp uy tín của họ, giờ xem ra chắc là thật rồi.

Hách Liên Tranh nghĩ tới dáng vẻ Ứng Liên Tử mặc váy, nhanh chóng xóa hình ảnh này ra khỏi đầu, anh không đến phái Trác Quang để nghĩ linh tinh thế này, vì vậy vội vàng hỏi: “Vậy tại sao vị ấy lại biến mất?”

Ứng Liên Tử thở dài, nói: “Ông tổ đã bị ma tu đánh cắp, chúng tưởng gác Điểm Tinh chứa bảo vật của phái Trác Quang chúng ta, nhưng khi lấy được mới phát hiện đó là một viên đá bình thường, vì vậy đã ném nó xuống đường. Khi chúng ta tìm đến, ông tổ đã biến mất.”

Hách Liên Tranh gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Nhưng bây giờ dù biết nguồn gốc thì cũng vô dụng, rốt cuộc làm sao A Từ đã biến từ hòn đá thành người? Sư phụ đã nhìn thấy gì để chắc chắn rằng hòn đá đó là A Từ?

Hách Liên Tranh cân nhấc và hỏi: “Vị trưởng phái đó đã nhìn thấy loại bóng kiếm gì?”

Ứng Liên Tử nói: “Ngài ấy có viết một cuốn sách kiếm thuật.”

Hách Liên Tranh vội vàng hỏi: “Ta có thể xem chút không?”

Ứng Liên Tử hơi do dự, không đồng ý ngay, dù sao đây cũng là tuyệt mật của phái Trác Quang họ, ông hỏi: “Đạo hữu có biết tung tích của tổ tiên chúng ta không?”

Hách Liên Tranh gật đầu: “Có một số tin tức, nhưng ta không biết phải nói với ngài như thế nào, ngài có thể cho tôi thêm thời gian không?”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Ứng Liên Tử gật đầu, bọn họ phái toàn bộ đệ tử ra ngoài tìm kiếm mấy chục năm vẫn không tìm ra, mà Hách Liên Chính chỉ mất một năm đã có tin tức cũng đủ khiến ông kinh ngạc.

Ứng Liên Tử nhìn Hách Liên Tranh với ánh mắt đầy ngợi khen và chờ mong, nhưng cũng có chút tiếc nuối, tiếc là đứa nhóc ngoan thế này lại không đến từ phái Trác Quang họ.

Ông ngẫm nghĩ rồi nói với Hách Liên Tranh: “Ta muốn thảo luận với một số trưởng lão.”

Hách Liên Tranh cầu xin, “Xin ngài hãy nhanh lên, làm ơn.”

Ứng Liên Tử không cố ý gây khó dễ Hách Liên Tranh, các trưởng lão cũng không cố chấp, nghe nói có thể liên quan đến tổ tiên thì họ quyết định cho Hách Liên Tranh mượn sau khi thảo luận chưa đến hai tiếng. Mấy ngàn năm nay, kiếm sư thiên tài nhất trong phái Trác Quang bọn họ cũng chỉ luyện đến cấp thứ 5, không biết Hách Liên Tranh có thể luyện đến cấp bao nhiêu?

Khi Hách Liên Tranh chuẩn bị rời đi, Ứng Liên Tử chủ động hỏi: “Không biết sư đệ của đạo hữu bây giờ thế nào rồi?”

Sắc mặt Hách Liên Tranh bỗng có chút kì quái, Ứng Liên Tử hỏi han: “Sao vậy? Bệnh nặng lắm ư?”

Hách Liên Tranh nghĩ đến sư phụ và sư đệ ở Thanh Châu, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt u sầu trả lời Ứng Liên Tử: “Chuyện này ta sẽ nói với ngài sau.”

Bên ngoài tòa nhà nhỏ, gió thu xào xạc, trăng thu lành lạnh, Phượng Huyền Vi ngồi dưới mái hiên ôm một hòn đá, vẽ đi vẽ lại cùng một câu thần chú.

Đây là những gì Hách Liên Tranh nhìn thấy khi quay lại, anh giao cuốn sách cho Phượng Huyền Vi, nhưng Phượng Huyền Vi chỉ bận tâm đến A Từ, thậm chí không thèm nhìn đến.

Kiếm sách này có quan hệ gì với A Từ? Sư phụ không đọc nó, vì vậy anh chỉ đành đọc. Chỉ là sách này cực kỳ tinh vi, Hách Liên Tranh phải tự mình luyện tập mới có thể hiểu được, khoảng thời gian này anh vừa phải chăm sóc sư phụ và sư đệ, đồng thời chạy khắp nơi đối phó với yêu khí, rất mệt mỏi, cho nên chỉ có thể tìm thời gian luyện kiếm trong khi bận rộn.

Có người ngồi trên cây quan sát hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Là sư phụ ngươi dạy cho ngươi à?”

Hách Liên Tranh giật mình, vội thu kiếm lại và nhìn lên, người đàn ông mặc đồ trắng, phong thái tao nhã, Hách Liên Tranh biết người nọ là một vị tiên đến từ Doanh Châu, tên Diệp Vấn Cừ, cả hai từng hợp tác quét sạch quỷ khí tại Phong Đô, anh thoáng yên tâm.

Giờ Diệp Vấn Cừ đã biết Hách Liên Tranh là đồ đệ của đế quân, nhìn động tác luyện kiếm của anh trông hơi giống đế quân năm đó, vì vậy mới hỏi thế.

Tuy nhiên Hách Liên Tranh lại đáp, “Không phải.”

“Sư phụ của ngươi không dạy ngươi sử dụng kiếm?” Diệp Vấn Cừ hỏi.

Hách Liên Tranh thành thật trả lời: “Sư phụ chỉ dạy ta một vài chiêu.”

Diệp Vấn Cừ còn tò mò hơn: “Vậy ngươi đã bao giờ thấy sư phụ mình dùng kiếm chưa?”

“Sư phụ chưa bao giờ sử dụng kiếm.” Hách Liên Tranh trả lời.

“Thật đáng tiếc,” Diệp Vấn Cừ nhảy khỏi cây, phe phẩy quạt và mỉm cười, sau đó cảm khái: “Nếu may mắn được nhìn thấy ngài ấy cầm kiếm, nhất định sẽ rất hữu ích trên con đường kiếm thuật của ngươi.”

Nói xong lại hỏi: “Sư phụ ngươi đâu? Không ở đây à?”

Hách Liên Tranh sửng sốt, sau đó nhớ tới lúc ở cung Thương Tuyết, sư phụ dễ dàng triệu hồi sổ sinh mệnh của Phong Đô, hẳn cũng là một vị tiên Doanh Châu.

“Sư phụ có việc bận.” Hách Liên Tranh cúi đầu, nhưng anh thật sự không giỏi nói dối, người thông minh liếc mắt đã biết anh đang giấu diếm gì đó.

“Có phải ngài ấy đã gặp chuyện gì không?” Vẻ mặt Diệp Vấn Cừ cứng đờ, nụ cười biến mất, trầm giọng hỏi: “Sư phụ ngươi đâu? Dẫn ta đi gặp ngài ấy.”

Hách Liên Tranh do dự, anh lo rằng người này sẽ gây bất lợi cho Phượng Huyền Vi, cũng không biết mình có nên nói hay không.

Diệp Vấn Cừ nghiêm túc nói: “Chuyện này có liên quan đến số phận của chúng sinh, ta không có thời gian tám nhảm với ngươi, dù ngươi không nói thì ta sẽ luôn có cách tìm ra ngài ấy.”

Cuối cùng Hách Liên Tranh vẫn dắt Diệp Vấn Cừ về Thanh Châu cùng, trong nhà, Phượng Huyền Vi đang ôm một hòn đá và thì thầm với nó.

Mùa đông đến gần, mặt trời vàng vọt từ mái hiên nhảy xuống rải rác khắp mặt đất, y dùng vải đỏ quấn viên đá lại, mua rất nhiều bánh kẹo chất đầy xung quanh.

Diệp Vấn Cừ không ngờ mình sẽ gặp lại đế quân như thế này, không bao giờ nghĩ rằng biểu cảm nửa điên nửa dại và có chút hèn mọn, lấy lòng sẽ xuất hiện trên khuôn mặt ngài ấy.

Diệp Vấn Cừ hỏi Hách Liên Tranh bên cạnh, “A Từ mà y gọi là sư đệ của ngươi?”

“Đúng vậy.”

Xem ra đế quân thật sự rất thương đồ đệ nhỏ của mình.

Diệp Vấn Cừ thở dài, “Ngài ấy bị tâm ma nhập rồi.”

Nói xong thì bất chợt nhớ đến những hành vi kỳ lạ của đế quân khi nhắc đến đồ đệ nhỏ của ngài ấy trong cung Tử Vi hôm đó, Diệp Vấn Cừ muốn tát mình hai cái.

Quay đầu nhìn Hách Liên Tranh, trịnh trọng nói: “Giờ ta sẽ về Doanh Châu, tập hợp tiên quân bảo vệ y, nói không chừng có thể trấn áp tâm ma một thời gian.”

Khi đó, tất cả có xoay chuyển được hay không sẽ phụ thuộc vào đế quân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.