Chiếc xe dừng lại trước “đồng diều”. Khung cảnh sáng sớm cánh đồng đẹp tựa như một bức tranh vẻ. Vài giọt sương vẫn còn đọng trên lá. Thoang thoảng vài cơn gió thổi qua. Anh mới quay sang nói:
_Nói đi, cô đã nói gì với Thiên Nhi??
Lệ Thy ra vẻ tội nghiệp:
_Em chỉ nói với Thiên Nhi đứa bé là con anh thôi mà!!
Anh nhìn Lệ Thy đầy ngờ vực:
_Chỉ vậy thôi sao??
Lệ Thy gật đầu.
_Cô lấy gì mà chứng minh đứa bé là con tôi trong khi cô đi khách sạn với một thằng khác??
Lệ Thy cứng họng lúng túng đến độ nói lấp bấp:
_Em…em chỉ là một phút nông nỗi….đứa…đứa bé thật sự là con anh….em đã đi xét nghiệm ADN rồi!!
_ADN???
Anh ngả người ra ghế giọng mỉa mai:
_Thời buổi này thứ gì cũng mua được hết nói chi đến cái bản xét nghiệm vớ vẩn đó, hãy đưa tôi xem cái bản xét nghiệm của cô, tôi sẽ chứng minh nó là thật dùm cô!!
Lệ Thy như bị bắt hóp tay run lên:
_Em..em đưa cho Thiên Nhi xem rồi, em không còn bản nào nữa!!
_Khốn kiếp, cô nghĩ có thể lừa được tôi bơi cái bản xét nghiệm vớ vấn đó sao??
Lệ Thy lí nhí nói:
_Thiên Nhi cũng đi rồi, anh hãy quay về với em đi!!
Anh bật cười. Một nụ cười rất đáng sợ. Vẫn cái thái độ mỉa mai anh nói tiếp:
_Cô đang nghĩ gì thế, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ như cô. Người tôi yêu mãi mãi cũng chỉ có một mình Thiên Nhi. Cô hiểu chưa???
_Nhưng….!
_Xuống xe!!! anh quát lên khiến Lệ Thy đang định nói phải giật mình mà đẩy cửa bước xuống nhìn anh như van nài. Mặc cho cái dáng vẻ đáng thương “nhân tạo” của cô ta. Anh lạnh lùng nhấn ga chạy. Mặc dù đã biết được cái lí do Thiên Nhi ra đi nhưng anh vẫn mãi ray rứt vì chính anh đã đánh mất người mà anh yêu thương nhất. Để bây giờ anh phải sống trong cô đơn hụt hẫng. Từng ngày bị nỗi đau trong tim dày xé gậm nhắm…..
Từng ngày từng ngày trôi qua anh đã nhờ rất nhiều người tìm cô nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0. Hi vọng để rồi hụt hẫng dần biến anh thành một con người khác hẳn. Anh thôi tìm kím rồi vùi mình vào công việc như một kẻ điên. Không nói không cười với bất kì một ai. Khiến mọi người xung quanh đều nhìn anh lo ngại. Còn ba anh thì chỉ biết lắc đầu.
Cô nắm tay Chấn Phong leo lên cầu thang đến phòng ngủ. CÔ đẩy nhẹ cánh cửa ra đủ để thấy cái người mà cô yêu thương đang chìm trong giấc ngủ. Chưa kịp phản ứng thì Chấn Phong chạy đến ngay cạnh giường anh mà phóng tót lên nệm ôm lấy anh:
_Ba ơi, ba!!!
Anh giật mình thức giấc ngỡ ngàng nhìn đứa bé rồi nhìn cô như còn không tin được vào mắt nhìn cứ ngỡ là đang mơ:
_Anh đang mơ sao??
Cô mỉm cười bước đến sà vào lòng anh:
_Anh không mơ đâu!!
Anh nhìn sang đứa bé đầy ngạc nhiên:
_Còn đứa bé này là…
Cô dịu dàng nói:
_Là con của anh!!
Anh quan sát thằng nhóc đang dúi đầu vào lòng mình. Đôi bàn tay bé xíu nó ôm lấy anh. Anh dang tay ra chào đón:
_Lại đây nào!!
Cô sà vào lòng anh rồi ôm luôn Chấn Phong. Dường như hạnh phúc bất ngờ ập đến không những khiến mọi hận thù trong anh tan biến mà còn mang lại cho anh niềm hạnh phúc tột cùng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô nóng hổi, đây là lần đầu tiên cô khóc sau bao năm xa cách. Và đây cũng chính là nhưng giọt nước mắt hạnh phúc vô bờ bến.
THE END