Ánh mắt thiếu niên nhìn thẳng vào chỗ hai người đang kết hợp. Nam căn thô to đang ra sức ra vào trong tiểu huyệt nho nhỏ. Cánh hoa sưng đỏ bị nam căn mở lớn, cánh hoa phấn hồng cơ hồ muốn rách ra, kịch liệt co rút lại mà phun ra nuốt vào dục vọng. Nam căn khiến cho người ta sợ hãi dính một lớp mật dịch màu trắng. Nam căn chen vào tiểu huyệt đến tận gốc, hòa cùng với cánh hoa và mật dịch trong tiểu huyệt.
Xung quanh tiểu huyệt tràn đầy mật dịch, không ngừng chảy ra theo chỗ hai người kết hơp. Tiếng nước “phốc phốc” nơi nam căn ra vào vang lên đầy dâm mỹ.
Tần Thụy lấy khăn ấm lau dấu vết hoan ái trên cơ thể Tần Linh. Tần Linh để mặc cho cậu loay hoay. Đêm qua cậu cuồng bạo đoạt lấy cô và sáng sớm lại tiếp tục khiến cô nhũn cả người.
Tần Thụy xoa xoa nơi hạ thân bị cậu chà đạp cả một đêm, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hẹp dài.
“Thật là nhiều nước.” Cậu cúi đầu cười nói với cô.
Nếu là bình thường, Tần Linh đã sớm đỏ mặt. Nhưng lúc này cô đã mệt đến mức không chịu nổi, không thèm phản ứng lại lời cậu nói.
Tần Thụy cười cười, thấy cô mệt đến như vậy, cũng không tiếp tục làm khó dễ cô.
Cậu nhanh chóng lấy một chiếc quần lót bằng ren tinh tế mặc cho cô.
Tần Linh mềm nhũn dựa vào người cậu, để cậu tự chăm sóc cho cô. Từ khi cô chuyển đến ở cùng cậu, vấn đề ăn mặc ngủ nghỉ đều do tự tay Tần Thụy quyết định. Nhiều lúc cô thấy cậu chăm sóc cô còn kĩ hơn cả bản thân cô nữa.
Đặc biệt, thiếu niên này có tính chiếm hữu rất mạnh. Quần áo khi cô đem vào biệt thự đều đã bị cậu đem bỏ hết, tự tay mua lại cho cô quần áo mới.
“Được rồi, đến trường nào.”
Tần Thụy nhéo mũi cô, ôm cô lên xe giống như một đứa trẻ vậy.
Vừa mới lên xe, Tần Linh liền tựa người vào ghế, toàn thân không còn một tia khí lực nào.
Tần Thụy nhìn thấy cô như vậy, đáy mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương. Cậu vươn tay qua, kéo cô ngồi lên đầu gối cậu.
Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô giống như chú chim nhỏ nép vào ngực rộng lớn của thiếu niên. Nếu cô trẻ lại mười tuổi thì có thể cô sẽ càng hạnh phúc hơn… Cô nhắm mắt lại, khép chặt đôi mắt tràn đầy bi thương.
Tuy hai người đã nảy sinh quan hệ, thậm chí bây giờ rất hạnh phúc nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ không yên về tương lai của hai người. Khoảng cách tuổi tác của hai người quá lớn, với cả ba của cậu cũng không hề thích cô.
Tuy biết Tần Thụy rất yêu cô nhưng tương lai sẽ như thế nào, cô vẫn không thể đoán trước được.
Tần Linh thầm thở dài. Thôi kệ, tới đâu tính tới đó.
Cô sẽ thật sự buông tay nếu như đến lúc đó, Tần Thụy buông tay mình.
Tần Thụy nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô, cậu cười cười vừa vuốt tóc cô, vừa dùng một tay thoải mái khống chế tay lái.
Cậu vẫn không ngừng nói chuyện. Cậu nói nhiều hơn mỗi khi tâm tình tốt. Thỉnh thoảng cậu sẽ xoay mặt khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô nhắm mắt lại như một con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu. Cậu đã khiến cô mệt muốn chết rồi.
Môi của cậu dừng lại rất lâu trên mặt cô rồi mới rời đi.
“Con mèo nhỏ… Rất hay, rất hợp với cô ấy…” Cậu xoay mặt nhìn cô, Tần Linh đang gối đầu lên ngực cậu thở nhẹ. Cô đang ngủ.
Vì đang ngủ nên cô không thấy được tia dịu dàng say đắm lóe lên trong mắt thiếu niên.
…
Trong sân trường R.Y, một chiếc xe thể thao màu xanh dừng lại. Trong chiếc xe xa hoa, một thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng ngồi trên ghế lái, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trắng noãn đang nằm trong lòng cậu. Cô gái đang ngủ, lông mi khép lại, khuôn mặt hơi tái. Thiếu niên ôm chặt cô, ngón tay thon dài của cậu nhẹ vuốt mái tóc dài của cô. Động tác rất nhẹ nhàng, như sợ sẽ đánh thức cô gái trong lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong xe rất yên tĩnh.
Tần Linh mở mắt ra, thấy mình nằm trong lòng Tần Thụy. Vừa mở mắt thì chạm phải đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt xinh đẹp. Cô đỏ mặt, lui lại, giật mình kêu to: “Chết rồi, muộn mất rồi, sao không gọi em sớm hơn một chút?”
“Sao anh đành lòng chứ.” Tần Thụy nói.
Tần Linh đỏ mặt. Tần Thụy rất ít nói những lời lãng mạn. Nhưng khi cậu mở miệng thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đúng là con gái yêu bằng tai, quả thật không sai mà.
“Em muốn xuống xe. Còn phải vào phòng làm việc chuẩn bị một chút” Cô cúi đầu muốn xuống xe, Tần Thụy kéo cô, dựa sát vào cô, “Còn đau không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.
Tần Linh nhìn cậu, mắt Tần Thụy lóe lên, “Chỗ đó.” Cậu nhẹ giọng hỏi rõ.
Tần Linh đỏ mặt ngay lập tức, không biết nên trả lời ra sao, sự đau đớn nơi hạ thân hơi nhói lên một cái.
Tần Thụy cởi quần cô ra.
“Anh làm gì vậy?” Tần Linh vô thức khép chặt hai chân.
“Anh muốn kiểm tra một chút.” Tần Thụy mặc kệ sự phản đối của cô, vừa nói đầy xấu xa xong thì đã giật đùi cô lại, ngón trỏ lật quần lót của cô ra một bên. Nơi tư mật của con gái hoàn toàn lộ ra, cánh hoa nho nhỏ nửa khép nửa mở, lộ ra tiểu huyệt bị chà đạp quá mức.
“Trời ơi, vẫn còn sưng.” Tần Thụy than nhẹ.
“Đừng nhìn nữa.” Tần Linh vặn vẹo người, giọng nói run run.
“Đừng động đậy.” Tần Thụy nói. Một tay cậu đè đùi cô lại, một tay vươn ra cầm lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo.
“Đừng động đậy đấy.” Tần Thụy lặp lại. Cậu nhíu mày với cô, nhìn cô. Tần Linh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng câu. Hai tay cô quặt ra sau, đùi giang rộng, tư thế rất ái muội.
Tần Thụy buông cô ra, mở hộp.
“Em bị muộn rồi…” Cô không dám động đậy, nhưng trong lời nói đã chứa chút hy vọng. Cô thật sự sợ cậu muốn cô ở trong xe hơi. Hôm nay thân thể cô rất mệt, sẽ không chịu nổi nếu cậu muốn cô thêm lần nữa đâu.
Trong hộp là cao trong suốt. Đó là dầu bôi trơn. Lúc dục vọng của người con trai quá mạnh, không thể làm khúc dạo đầu với người con gái thì dùng thứ này. Nó có tác dụng bôi trong thông đạo của người con gái.
Lúc trước vì sợ bản thân mình không khống chế được dục vọng đối với cô nên cậu đã mua thứ này. Nhưng cậu chưa từng cho cô dùng qua, bởi vì thân thể cô quá mẫn cản nên cậu vừa đụng vào thì cô đã phản ứng rồi.
Nhưng Tần Linh không ngờ thiếu niên này lại để thứ này trên xe!
Ngón trỏ của Tần Thụy vén quần lót của cô qua, khẽ động ngón tay, bắt đầu bôi loạn ở nơi tư mật mẫn cảm của cô.
Lúc ngón tay thon dài ướt át của cậu khẽ bóp cánh hoa của cô thì cô nhịn không được, khẽ “Ừ!” một tiếng, hạ thể nảy lên.
“Vật nhỏ mẫn cảm.” Tần Thụy cười khẽ, ngón trỏ đã chen vào tiểu huyệt đang sưng tấy.
“A~~” Tần Linh ngẩng đầu kêu nhỏ.
“Đừng kêu, anh chỉ đang bôi thuốc thôi. Nếu em kêu nữa anh sẽ không chịu được đó…” Đôi mắt hẹp dài mang ý cười liếc cô.
Tần Linh cắn môi, “Ừ!” Cô hừ nhẹ đầy đau đớn.
Cũng may mà ngón tay thon dài rút khỏi thông đạo rất nhanh.
“Em bị muộn mất rồi…” Cô hơi thở gấp.
“Được rồi, còn một chỗ nữa thôi.” Cậu mặc áo cho cô, đụng vào hồng mai trên nhũ phong, “Chỗ này sưng nhiều nhất.” Tiếng than nhẹ có kèm ý cười.
Tần Linh thật muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống. Thân thể của cô từ khi gặp cậu thì đã không còn nghe theo lý trí của cô nữa rồi. Sau khi bôi dầu bôi trơn xong, Tần Thụy không nhịn được, cúi đầu xuống, ngậm đóa hồng mai vào miệng.
Đôi môi đỏ mọng ướt át của thiếu niên khiến đóa hồng mai càng sưng hơn, như muốn nhảy vào miệng cậu vậy. Tiếng động cực kỳ ái muội vang lên trong xe, thật lâu sau cũng không tan đi.
“A~~” Tần Linh khẽ kêu. Cô đụng vào đầu thiếu niên đang vùi vào ngực mình, nhưng tay chỉ có thể nắm lấy mái tóc màu vàng mềm mượt, “A Thụy… Em từ bỏ… Xin anh… A~~ Em… bị muộn rồi.”
Thiếu niên rời môi ra, đóa hồng mai nhảy ra khỏi miệng cậu, đứng thẳng trong không khí, đẹp như hoa anh đào đang độ nở. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào điểm đỏ tươi đó, “Bảo bối, chưa gì đã cứng như vậy. Người con gái khác chỉ cứng như thế khi được con trai đưa lên cao trào thôi.”
“Em muộn mất rồi…” Tần Linh muốn khóc rồi. Trước mặt cậu cô biến thành một tiểu nữ sinh ngây ngô rồi. Cô không biết rằng sự ngây ngô ấy chỉ khiến ham muốn giữ lấy của thiếu niên càng mạnh hơn thôi.
Tần Thụy chỉnh lại quần áo cho cô, nhặt di động rơi trên ghế đưa cho cô.
“Mau đi đi, bước chậm một chút, nếu không sẽ khiến chỗ đó đau đấy.” Nói xong, cậu vỗ lên cái mông nhỏ của cô.
Nghe được cuối cùng cậu cũng thả mình đi, Tần Linh nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe. Nhưng khi cô vừa xuống xe, Tần Thụy liền kéo cô lại, ngăn chặn môi cô.