Nam Hạ theo phản xạ ngửa người ra sau.
Cố Thâm bật cười thâm thúy, nhét cán dù vào tay cô, xoay người đi vòng trở lại ghế lại.
Nam Hạ lúc này mới phản ứng được, đuổi theo: “Tôi về đến nhà rồi, dù này anh để dùng đi.”
Cố Thâm liếc nhìn, ý vị thâm trường nói: “Lại còn biết lo cho tôi à? Tôi còn có áo vest, em chỉ có một chiếc váy mỏng. Thật sự muốn để cho người ta thấy hết sao?”
“….”
Anh cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp lên xe đi.
Nam Hạ tắm rửa thoải mái xong liền nghĩ tới một chuyện. Lúc tan làm Cố Thâm có thể đi thẳng từ công ty xuống bãi đậu xe, sao lại còn đi qua đại sảnh nữa.
Chẳng lẽ anh cố ý đi một vòng tìm cô?
Là có ý tứ gì?
Nam Hạ chớp mắt, cuốn cuốn đuôi tóc đen dài vào mấy ngón tay.
Đoán chừng anh đã về tới nhà, nhắn một tin WeChat: “Anh về đến nhà chưa?”
Chuyện này cũng đã thành thói quen, biết chắc mọi người đã về đến nhà cô mới an tâm được.
Điện thoại vẫn chưa có hồi âm, Nam Hạ kiểm tra cửa nẻo một lượt, mưa cuối cùng cũng đã dừng.
Đồng hồ điểm 1 giờ sáng, Cố Thâm rốt cuộc cũng hồi âm: “Đã về.”
Hai giây sau lại có thêm một tin nhắn: “Ngủ ngoan.”
Đáy lòng Nam Hạ hiện lên một tia cảm giác khác thường.
Đang định với tay tắt đèn ngủ thì Trần Toàn nhắn tin: “Hạ Hạ, cậu ngủ chưa?”
Nam Hạ chưa kịp trả lời thì Trần Toàn đã nói tiếp: “Nếu Cố Thâm chia tay với bạn gái, quay trở lại theo đuổi cậu thì cậu định thế nào?”
Nam Hạ thả nhẹ hô hấp: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
A Toàn: “Sao cậu còn chưa ngủ? Không có gì, tùy tiện hỏi một câu ấy mà.”
Đầu ngón tay Nam Hạ khẽ run: “Anh ấy sẽ không như vậy đâu.”
Cố Thâm không phải loại người như vậy.
*
Đêm đó Nam Hạ ngủ không được ngon, hôm sau đáy mắt liền có quầng thâm.
Trước khi ra khỏi cửa cô cũng không quên nhắn cho Cố Thâm một tin nhắn, nhắc anh bôi thuốc.
Từ trước tới nay Nam Hạ đều trang điểm nhẹ, không che được quầng thâm mỏi mệt, cả người lộ ra vẻ tiều tụy.
Tô Điềm có chút xót xa, hỏi: “Ngày nào cũng hơn 12 giờ cậu mới về à?”
Nam Hạ cười: “Không phải mỗi ngày.”
Tô Điềm chớp mắt: “Hạ Hạ, cậu chưa có bạn trai đúng không? Bằng không tớ giới thiệu cho cậu một người, là học trưởng của tớ. Anh ấy làm việc trong một ngân hàng, tay nghề nấu nướng rất tốt, đến lúc đó để anh ấy chăm sóc cậu một chút, tăng ca bồi bổ canh gà gì đó cũng không tệ.”
Nam Hạ vừa quay đầu, Cố Thâm cùng Lý Khả đang đi tới. Lý Khả nói gì đó, Cố Thâm nhíu mày gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía cô lại lập tức dời đi.
Tô Điềm căng thẳng, không dám nhiều lời, len lén gởi một tin nhắn cho Nam Hạ: “Hình như tâm tình Cố tổng hôm nay không được tốt, ánh mắt vừa nãy quá là dọa người.”
Nam Hạ: “Chắc là nhiều việc.”
Nam Hạ chỉ cười cười, đem toàn bộ công việc Lâm Man Man giao cho cô đặt lên bàn.
Lâm Man Man cũng không thèm nhìn tới, chỉ mỉm cười gật đầu, lại bố trí cho cô một đống việc linh tinh.
Lần trước là sơ xuất, hiện tại trước mặt lúc nào cũng hòa nhã, khách khí, sau lưng là muốn trị Nam Hạ tới chết.
Những thứ này đều là việc của công ty, có muốn nói cũng không nói được gì.
Nam Hạ trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chỉnh lý.
Bởi vì thời gian khẩn trương, cô cùng Tô Điềm cố ý chọn thời điểm mọi người ăn trưa xong trở về mới vội vàng xuống canteen dùng cơm trưa rồi về làm việc tiếp.
Lúc đi vào thang máy liền gặp một nữ nhân thon thả, tóc dài uốn xoăn nhẹ, mặc một chiếc váy màu cam nhạt.
Nam Hạ không để ý, bước vào thang máy.
Tô Điềm cảm thấy nữ nhân kia có chút quen mắt, không ngừng quan sát người kia.
Người đó đang gọi điện thoại, thanh âm hoạt bát vui vẻ: “Tôi sẽ đi làm phiền Cố Thâm, đương nhiên, phiền chết mới được! Ai bảo anh ấy lại như thế – Alo, nghe thấy không?”
Tín hiệu trong thang máy không tốt, cô ấy cũng cúp điện thoại.
Vẻ mặt Tô Điềm có chút thay đổi.
Thang máy đến tầng 12, Nam Hạ tự giác lui qua một bên.
Người kia nhìn Nam Hạ một cái, sau đó thẳng lưng ra khỏi thang, đi về phía phòng làm việc của Cố Thâm.
Tô Điềm kích động nói: “Bạn gái của Cố tổng đó, hôm nay vận khí thật tốt, còn đứng chung thang máy.”
Nam Hạ ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì.
*
Cố Thâm đang xem xét kĩ các mẫu thiết kế trước mắt, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, lực đóng lại cũng rất mạnh.
Ánh mắt anh cũng chưa từng chuyển.
Có thể gây ra động tác lớn như vậy ở phòng làm việc của anh chỉ có một người.
“Chu Nhất Đồng, em có thể giống nữ nhân bình thường, ôn nhu một chút không?”
Chu Nhất Đồng thoải mái ngồi xuống sofa, phun ra hai chữ: “Không thể.”
Cố Thâm ngẩng đầu, xoa xoa mi tâm: “Nói đi, nhìn trúng cái gì?”
Sắc mặt Chu Nhất Đồng lập tức vui vẻ, tiến đến bên cạnh anh: “Còn không phải chiếc túi LV bản giới hạn sao? Trong nước không mua được.”
Cố Thâm cầm điện thoại lên: “Suốt ngày chỉ biết có túi xách, chẳng làm được chuyện gì khác.”
Giao việc mua túi cho Lý Khả xong, Cố Thâm lại chỉ màn hình: “Tìm mua một bộ cổ phục thêu màu xanh lá cây nhạt của G gia nữa.”
Chu Nhất Đồng hưng phấn nói: “Mặt trời mọc ở đằng tây à, còn chủ động muốn mua đồ cho em?”
Cố Thâm gõ gõ lên bàn: “Cũng không biết mình biết người à? Chỉ bằng em mà đòi đãi ngộ cao vậy sao?”
Chu Nhất Đồng:….
Một lát sau, cô reo lên: “Anh mua y phục tặng cho phụ nữ?”
“Cố ca, anh đang hẹn hò sao? Là ai? Tỏ tình với người ta bao lâu rồi?”
Cố Thâm nghiến răng: “Câm miệng.”, anh quay đầu nhìn Lý Khả, “Dựa theo số đo của nhân viên bị tạt cà phê lần trước.”
Dừng lại một chút, nói thêm: “Đừng nói với cô ấy.”
Nội tâm Lý Khả chấn động, ngoài mặt lại rất bình thản: “Được.”
Không chuyện không vui, Chu Nhất Đồng kéo Cố Thâm đi uống cà phê: “Đi, mẹ em nói anh lúc nào cũng muốn vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, xem công ty như nhà mình nha.”
Lúc đi ngang qua dãy bàn của Nam Hạ, Chu Nhất Đồng khoác tay Cố Thâm, cảm thấy có người nhìn qua, còn cố ý nhìn lại.
Nam Hạ nghe được động tĩnh, không ngẩng đầu.
Cố Thâm liếc nhìn cô một cái, theo Chu Nhất Đồng xuống lầu.
Uống xong một ly cà phê, thành công đưa vị đại gia phiền phức ra khỏi công ty.
*
Nam Hạ đi lấy nước, vừa vặn gặp Lý Khả đang cùng một nữ đồng nghiệp tán ngẫu.
Người kia đụng bả vai Lý Khả một cái: “Khả Khả, hôm nay bạn gái của Cố tổng lại đến công ty đúng không, dáng dấp rất tốt.”
Lý Khả thấy Nam Hạ, mỉm cười gật đầu, sau đó mới đáp lại: “Tôi không biết.”
Đồng nghiệp kia ngạc nhiên: “Sao cô lại kín miệng vậy, cả công ty này ai mà không biết.”
Lý Khả liếc nhìn Nam Hạ, mỉm cười nói: “Không khẳng định được đâu.”
Nam Hạ lấy nước xong đã đi ra ngoài.
Tăng ca đến hơn 7 giờ tối, Lý Khả cùng hai người phụ tá đi tới, thông báo: “Mọi người dạo này tăng ca cực khổ, Cố tổng hôm nay đãi mọi người ăn tối.”
Hôm nay mọi người ở lại làm thêm rất đông, vui vẻ hoan nghênh, mỗi người đến lấy một phần canh gà rồi về chỗ.
Nam Hạ tiếp nhận phần canh, lễ phép cám ơn một tiếng.
Tô Điềm cười cười: “Chẳng lẽ mấy lời lúc sáng của tớ bị Cố tổng nghe thấy à? Dạo này anh ấy cũng thật tốt bụng, còn biết bồi bổ nhân viên làm thêm giờ.”
Nam Hạ đặt phần canh lên bàn, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía phòng làm việc của Cố Thâm.
Người kia vừa vặn đi ra, đón lấy ánh mắt cô.
Nam Hạ dời mắt, bình tĩnh mở hộp canh gà hầm táo đỏ, hương vị rất giống như hồi đại học cô hay ăn.
Cô đóng lại, không dùng.
Mười một giờ rưỡi.
Xử lý nốt văn kiện cuối cùng, Nam Hạ tắt máy tính, lại mở nắp hộp canh gà.
Nước canh đã nguội lạnh, lớp váng dầu phía trên cũng bắt đầu đóng lại.
Nam Hạ đậy nắp lại, cầm lên, mặt không đổi sắc ném vào thùng rác.
Đầu kia truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Cố Thâm xuất hiện sau lưng cô, bật cười: “Làm sao? Xuất ngoại mấy năm, khẩu vị đã thay đổi?”
Canh gà vừa xuất hiện Nam Hạ liền biết là vì cô mà đặt.
Hồi đại học vì muốn theo đuổi cô, Cố Thâm coi như đã dụng hết tâm tư, vì muốn mua cho cô một ly trà sữa mà đãi cả lớp cô.
Vậy lúc này anh có ý gì?
Chân trước ân ân ái ái với bạn gái, chân sau lại muốn theo đuổi cô?
Nhớ đến câu khẳng định chắc nịch mạnh mẽ cô trả lời Trần Toàn đêm qua, Nam Hạ đột nhiên có chút buồn cười.
Xem ra đã nhiều năm như vậy, Cố Thâm cũng đã thay đổi rồi.
Nam Hạ lành lạnh đáp: “Chỉ là uống không hết.”
Khẩu phần ăn uống của cô từ trước tới nay đều rất ít.
Cố Thâm nghe vậy cũng không hoài nghi, hỏi: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”
Giọng nói bình thản nhẹ nhàng như thể trước đây mỗi ngày anh đều đưa cô về nhà.
Nam Hạ ngẩng đầu: “Cảm ơn Cố tổng, tôi gọi xe rồi.”
Cố Thâm vẫn lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, nhãn thần vẫn không nóng không lạnh nhìn cô.
Cô cũng không né tránh, ánh mắt quật cường nhìn anh.
Mấy giây sau, Nam Hạ thôi không nhìn nữa, cầm điện thoại cùng túi xách rời đi.
Phía sau cô vẫn có tiếng bước chân, cô một bước, anh một bước không dừng.
Nam Hạ bước vào thang máy, cửa thang vừa định đóng lại thì Cố Thâm cũng đã tới, cất bước đi vào.
Không gian chật hẹp.
Bốn phía thang máy đều là mặt kính.
Nam Hạ cúi thấp đầu, không nói lời nào, cũng không nhìn Cố Thâm.
Thang máy chỉ mất vài giây mà lại dài dằng dặc như vài thế kỉ.
Cuối cùng cũng tới lầu 1, Nam Hạ thở hắt ra, đang muốn cất bước đi, đã có một cánh tay hữu lực kéo cô lại.
Cố Thâm xoay người, hỏi: “Em sao vậy?”
Nam Hạ: “Không có gì, đã trễ rồi nên phải tranh thủ về nhà thôi.”
Cố Thâm vây cô trong lòng mình, phía sau là vách kính lạnh lẽo, nhẹ giọng như than thầm: “Tính tình của em không khác gì mấy năm đại học, giận một cái liền không chịu nói gì.”
Nam Hạ nghiêng đầu, né tránh ánh mắt anh.
Cố Thâm gãi đầu: “Anh lại chọc giận em rồi hả? Đúng không?”
Anh nhìn thoáng qua liền biết, nhưng vẫn muốn cô tự mình nói ra.
Nam Hạ: “Không.”
Cô tránh sang một bên, muốn đi ra ngoài: “Trễ lắm rồi, tôi muốn về nhà.”
Dùng sức mấy lần vẫn không đẩy được Cố Thâm ra, Nam Hạ trực tiếp gọi đại danh: “Cố Thâm.”
Nam nhân lười biếng đáp: “Ơi?”
Nam Hạ: “Thả tôi ra.”
Cố Thâm: “Trả lời.”
Nam Hạ lễ phép nói: “Cố tổng, anh đã có bạn gái rồi, tôi nghĩ chúng ta phải giữ khoảng cách mới đúng.”
Bạn gái?
Quả nhiên là vì chuyện này.
Lần trước đã nói không cần lo lắng, người này không quan tâm lời anh nói à?
Cố Thâm khẽ cong khóe môi, liếc nhìn khoảng cách giữa hai người: “Chừng này chưa đủ xa sao?… Ít nhất cũng được 20cm.”
“….”
“Đi.”, Cố Thâm nghiêng nghiêng người, “Để trách xa thêm một chút.”
“….”
Thật là lưu manh.
Nam Hạ cắn môi.
Cố Thâm không đùa cô nữa, giọng nói nghiêm túc thêm vài phần: “Vì chuyện này mà tức giận?”
Thanh âm của anh nhẹ bẫng, một chút cũng không xem đó là chuyện quan trọng.
Nam Hạ châm chọc nói: “Sao tôi lại phải tức giận? Cố tổng đã có bạn giá, trong lúc bận rộn còn hao tâm tổn trí vì tôi mà đặt canh gà cho cả công ty, tôi cảm kích còn không kịp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến đỏ hồng, cố chấp nhìn thẳng vào anh.
Cố Thâm vốn định giải thích quan hệ của anh và Chu Nhất Đồng, nghe vậy liền lộ ra ý cười, thân thể của dựa sát vào cô hơn, hô hấp nóng hổi gần sát Nam Hạ.
Nam Hạ không thể lui được nữa, trừng mắt nhìn anh.
Cố Thâm nhìn cô đầy thâm ý: “Ai nói với em là anh muốn đặt canh gà cho em?”
“….”