Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 36: Đội trưởng



Sắc mặt Phế Thổ khẽ thay đổi —— sự biến hóa nhỏ nhoi đó nếu là An Nghỉ của ba tháng trước nhất định sẽ không nhận ra —— Đầu mày hắn hơi ép xuống, mắt cũng hơi nheo lại, thấp giọng hỏi: “Anh chắc chứ?”

Ian không để tâm mà vẫy vẫy tay: “An Nghỉ, tả lại cho nó nghe kẻ đó trông thế nào.”

An Nghỉ tuân lệnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là một người cực kỳ đồng bóng[1]!” Cậu há miệng để lộ hàm răng trắng đều, nói: “Răng màu bạc, áo choàng màu đỏ, giày cũng màu đỏ. A đúng rồi, còn đội một cái mũ rất dễ bị gió thổi bay nữa!”

[1] Nguyên văn 骚气 (tao khí) dùng để mô tả người có dáng vẻ, hành vi gây cảm giác khó chịu bứt rứt cho người khác (VD: ăn mặc lòe loẹt, hành động lố lăng, thái độ cợt nhả…)

Phế Thổ phát sầu, lại cảm thấy An Nghỉ quơ chân múa tay có chút buồn cười, khẽ thở dài nói: “Đúng là gã.”

An Nghỉ dán tới gần, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, hỏi: “Ai vậy ai vậy? Trông có vẻ rất giống đại gia!”

Phế Thổ vẫn cau mày, đáp ngắn gọn: “Trước đây là phó đoàn trưởng lữ đoàn tôi gia nhập, bây giờ là đoàn trưởng.”

An Nghỉ “Ồ” một tiếng, hỏi: “Vậy đoàn trưởng lúc trước đâu?”

Phế Thổ nhàn nhạt nói: “Bị gã giết rồi.”

Từ khi Phế Thổ bị hạn chế ra ngoài, phần lớn thời gian chỉ có thể hoạt động trong phạm vi xung quanh nhà Ian, chất lượng bữa cơm của ba người cũng được nâng lên theo cấp số nhân. Từ nhỏ An Nghỉ đã ăn cơm theo thời gian biểu ở trạm tị nạn, lúc trước còn không có cảm giác gì, hiện giờ mới sâu sắc cảm thấy súp dinh dưỡng gì đó quả nhiên là rác rưởi. Phế Thổ nhìn An Nghỉ vùi cả mặt vào bát cơm, vài lọn tóc con bên tai cũng rớt xuống, lại lấy muỗng nhét đồ ăn vào miệng gạt đi, nhịn không được vươn ngón tay búng trán cậu.

An Nghỉ ‘ưm ưm’ phản kháng, ngửa cổ muốn húp cạn giọt nước sốt cuối cùng.

Phế Thổ ghét bỏ nói: “Ăn uống kiểu gì dính đầy mặt thế.”

An Nghỉ nuốt đồ ăn, hàm hồ nói: “Ưm… Ngon quá.”

Phế Thổ không chịu buông tha cậu, lúc thì bóp tai lúc thì niết mặt, cảm khái: “Dạo này em ăn ngon quá nhỉ, mập ra một vòng rồi.”

So với dáng vẻ thiếu ánh sáng mặt trời và không đủ dinh dưỡng ban đầu, khuôn mặt thiếu niên với cái cằm tiêm nhọn và hai gò má gầy gò quả thật đã đầy đặn hơn một chút, đôi mắt to không còn ngơ ngác như trước, nhưng càng thêm sáng ngời có thần.

“Không phải!” An Nghỉ buông bát rỗng xuống, vén tay áo gồng lên, nói: “Nhìn nè, cơ bắp.”

Phế Thổ “hừ” một tiếng, giơ cánh tay ra đặt cạnh cậu —— toàn bộ cánh tay không chỉ lớn hơn một vòng, đường cong đẹp đẽ, cơ bắp căng phồng rắn chắc, bề mặt còn ẩn hiện vài đường gân xanh, hơn nữa nước da là màu tiểu mạch rất có hương vị đàn ông.

Bả vai An Nghỉ sụp xuống, phồng má. Phế Thổ thấy thế nhịn không được vươn tay chọc một cái, vừa ấn xuống khóe miệng cậu đã phun khí ra, như hai quả bóng nhỏ từ từ xẹp xuống.

“Khụ khụ!” Ian lớn tiếng hắng giọng, hai người cùng nhìn qua, Phế Thổ ngượng ngùng thu tay lại.

An Nghỉ dùng muỗng vét sạch đáy bát một hồi, sau đó lại mút từ trong ra ngoài đến bóng loáng, bỗng nghĩ tới cái người xuất hiện ở quầy hàng trước đó.

“Đúng rồi, anh vẫn chưa kể nốt chuyện của đoàn trưởng lữ đoàn Lily gì đó.” An Nghỉ dùng muỗng gõ gõ lên tay Phế Thổ, rồi lại vói vào trong tạp dề dán mặt lạnh lẽo lên sườn hắn.

Phế Thổ chụp lấy cái muỗng chuyển sang tay phải, đặt nó ở một vị trí mà An Nghỉ không thể với được, nhanh tới mức cậu còn chưa kịp nhìn rõ.

“Không phải Lily mà là Yahwili.” Phế Thổ nói.

An Nghỉ không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đặt tay lên mặt bàn, lẩm bẩm: “Gã ta giết chết đội trưởng tiền nhiệm tự mình thay thế, nhất định không phải người tốt lành gì. Em biết ngay mà, từ ánh mắt đầu tiên em đã không thích gã rồi. Anh hỏi bác sĩ đi. Đúng không bác sĩ?”

Ian đang ghé vào trước kính hiển vi nhìn tới nhìn lui bỗng nhiên bị điểm danh, đầu cũng không ngẩng lên phối hợp đáp: “Đúng vậy đúng vậy.”

Phế Thổ: “Em đừng ra đó nghịch nữa, cách gã càng xa càng tốt, nghe chưa?”

An Nghỉ lười biếng nằm nhoài ra bàn, ngước mắt nhìn hắn: “Không được đâu, tên đó đặt một đơn hàng rất lớn, trước buổi trưa ngày mai phải chuẩn bị xong.”

Phế Thổ chỉ vào cái người cho ăn cho ở, không chút lưu tình nói: “Để anh ta đi.”

Ian mờ mịt ngồi thẳng dậy: “Hơ?”

An Nghỉ ăn no bụng, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, thì thào hỏi: “Tại sao vậy, kẻ đó rất nguy hiểm sao?”

Phế Thổ: “Gã khác với những người em biết trước đây, có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không màng hết thảy. Toàn bộ con người, sự kiện, trong mắt hắn đều chỉ là những quả cân trên bàn cân lợi ích. Một kẻ không có tim, em nói xem có nguy hiểm không?”

An Nghỉ chớp chớp mắt: “Vậy… Mục đích của gã là gì?”

Phế Thổ hừ nhẹ một tiếng: “Là bản thân gã thôi.”

Khó có dịp được nghe Phế Thổ kể chuyện quá khứ của mình, An Nghỉ hỏi tiếp: “Vậy còn người đội trưởng lúc trước, sau khi ông ta bị giết các thành viên khác cũng không có ý kiến gì sao?”

Ngón tay Phế Thổ gõ nhẹ lên bàn, giống như đang hồi tưởng, lại giống như đang tìm từ để nói. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Nghiêm khắc mà nói, toàn đội bọn tôi đều là hung thủ gây ra cái chết của người đó, dù không có ai trực tiếp bóp cò, nhưng đều đã bỏ mặc ông ấy tới chết.”

“Lúc tôi gia nhập Yahwili còn chưa lớn bằng em. Đội trưởng khi đó là bạn cũ của sư phụ tôi.” Lúc Phế Thổ nói ra câu này, hai người đều liếc thấy Ian hơi khựng lại trong nháy mắt, nhưng cả hai cũng không tiếp tục nhìn anh.

“Đoàn thợ săn lớn như Yahwili, có thể vào được đều là những thợ săn có năng lực nhất định. Còn tôi, được nhận vào hoàn toàn là nhờ quan hệ giữa sư phụ và đội trưởng. Tuổi nhỏ, thể trạng kém, không có kinh nghiệm làm nhiệm vụ, ngay cả kinh nghiệm thực chiến cũng không. Những người khác trong đoàn đều không quá tán đồng, đặc biệt là Firefre.”

“Với quy mô như vậy kỳ thật bình thường rất khó để tụ tập toàn bộ thành viên. Mọi người đều có thói quen hợp tác với đồng đội, lúc nhận nhiệm vụ cũng có các tổ cố định, tạo thành những tiểu đội nhỏ. Firefre là đoàn phó, đồng đội thân cận trong đoàn cũng không ít. Ban đầu bọn họ đều bài xích tôi, không đúng, cũng không hẳn là nhằm vào tôi, xem như là chống đổi cách làm quá mức thánh mẫu của đoàn trưởng.” Vẻ mặt Phế Thổ dần trở nên nghiêm túc. “Vậy cũng không sai, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng quá trình tranh đấu này vẫn mang cốt lõi trong khuôn khổ loài người. Có những kẻ cho rằng chỉ khi hoàn toàn vứt bỏ những kiên trì vô dụng, theo đuổi chủ nghĩa vị kỷ mới có thể sống sót, kỳ thật loại người đó đều không thể sống lâu.” Dứt lời hắn nhìn thoáng qua Ian, Ian cũng cười cười với hắn.

An Nghỉ hiểu ra, đây nhất định là lời của sư phụ Phế Thổ, tri kỷ của Ian.

“Rất nhiều người đã từ bỏ việc sinh tồn dưới khuôn khổ đó, nhưng trong lòng khó mà không cảm thấy thất vọng với chính mình. Cảm giác thất vọng đó không biết xả vào đâu, liền trút xuống những người vẫn đang tiếp tục kiên trì.” Phế Thổ lắc lắc đầu. “Nhưng bất luận thế nào, tất cả nhiệm vụ lớn nhỏ đoàn trưởng đều nguyện ý phí công dẫn theo tôi bên cạnh, bình thường cũng để ý coi sóc tôi. Dần dần về sau tôi cũng không còn non nớt như vậy nữa.”

An Nghỉ cười cười: “Anh cũng có lúc là gà non hở.”

Phế Thổ: “Lúc non nhất cũng chưa đến mức độ như em.”

An Nghỉ “hừ hừ” hai tiếng tỏ vẻ xem thường, bỗng nghĩ đến thời thơ ấu Phế Thổ cũng đã trường kỳ theo mẹ lăn lộn khắp nơi, nhất định đã sớm đã trải qua những gian khổ bất lực mà cậu chưa từng đối mặt, lại ỉu xìu bẹp miệng xuống.

Phế Thổ tiếp tục nói: “Tuy đoàn trưởng nghiêm khắc lại cổ hủ, nhưng đối đãi với mọi người rất tốt. Nhiều người trong đoàn thực sự kính trọng ông ấy. Cho đến ba năm trước.”

“Khi đó bọn tôi nhận nhiệm vụ của một trạm tị nạn nhỏ, xung quanh nơi đó xuất hiện số lượng lớn sinh vật biến dị, gần nửa năm qua bị tập kích không dưới hai mươi lần. Cư dân đã chết hơn phân nửa, thật sự không còn cách nào khác mới đem toàn bộ tài nguyên đổi thành thù lao thuê bọn tôi tới. Lúc ấy bọn tôi chia thành bốn nhóm, đi dọn dẹp những hang ổ xung quanh trạm tị nạn. Tôi bị phân đến nơi cách trạm xa nhất, có lẽ là hơn ba km, nhưng lúc đến nơi tôi cảm thấy không bình thường lắm.”

An Nghỉ đã ngồi ngay ngắn dậy, hỏi: “Sao lại không bình thường?”

“Lũ quái vật quá ít.” Phế Thổ nói. “Xoá sổ đám nhãi nhép đó không tốn bao nhiêu thời gian, sau đó bọn tôi có thể trực tiếp về doanh trại, nhưng lúc ấy… cứ coi như trực giác đi, tôi muốn quay lại trạm tị nạn xem thử. Đi được tầm hai km bọn tôi đã phát hiện có đám cháy, ở khoảng cách đó vẫn có thể thấy khói đen bốc lên nghi ngút, và cả mùi vị.”

Phế Thổ cau mày, nắm tay siết chặt lại: “Cái mùi đó… Không chỉ có mùi nhựa và sợi hóa học bị đốt cháy, mà còn cả, thứ mùi rất nồng… mùi thịt bị nướng cháy khét.”

Ban đầu An Nghỉ chưa hiểu ý hắn, một thoáng sau mới kịp phản ứng lại, khiếp sợ đến mức cổ họng thắt chặt, cơn buồn nôn trào lên.

Phế Thổ: “Đến lúc đuổi tới trạm tị nạn, cơ hồ toàn bộ đều đã bị đốt thành tro. Không hiểu sao cả một quần thể quái vật biến dị đột nhiên nổi điên, giữa ban ngày ban mặt xông vào trạm tị nạn. Có lẽ suốt mấy tháng trời quá nhiều người chết, gây ra mùi máu quá nồng.” Quai hàm Phế Thổ hơi giật giật, giống như đang nghiến răng. “Trước đó trạm tị nạn đã bị tập kích vô số lần, không ít người bị sinh vật biến dị tấn công, có người chết, có người biến dị. Sau đó một cư dân trong trạm… phát điên, có lẽ hắn đã chính mắt nhìn thấy tất cả bạn bè người thân của mình đều bị… Việc này nói ra cũng không phải hiếm có, nhưng tự mình trải qua vẫn thật sự…”

Phế Thổ không nói thêm nữa —— hắn biết An Nghỉ cũng không cần giải thích quá nhiều. Thiếu niên nhìn qua có vẻ ngây thơ yếu ớt này kỳ thật đã sớm trải qua vô số lần tử vong và ly biệt, trong xương cốt đã mang theo sự kiên cường cứng cỏi.

Quả nhiên An Nghỉ chỉ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ừm.”

“Khi thế lửa lan rộng, đoàn trưởng vẫn còn trong trạm. Hình như ông ấy từng chạy ra ba lần, sau đó lại chạy vào cứu người. Lần cuối cùng xông vào mọi người đều muốn ngăn lại, nhưng ông ấy vẫn cứ khăng khăng muốn đi.” Phế Thổ nói: “Lần đó ông ấy vừa vào không lâu thì cửa chính đã sập. Em cũng biết đa số trạm tị nạn chỉ có một cái cổng lớn ra vào, oxy bên trong cũng chẳng còn bao nhiêu. Firefre lập tức hạ lệnh bỏ mặc… bỏ mặc ông ấy.”

An Nghỉ giật mình: “Cái gì?”

Phế Thổ cười lạnh: “Đúng vậy, thật ra bỏ mạng trong đám cháy không chỉ có ông ấy, còn có cư dân trạm tị nạn và vài thành viên trong đoàn, nhưng Firefre dễ dàng vứt bỏ tất cả. Trong mắt gã, sinh mệnh là một đề toán đơn giản, năm mạng đáng giá hơn bốn mạng, so với dùng nhiều tính mạng hơn đi mạo hiểm, đi hy sinh, còn không bằng nhanh chóng ngăn chặn tổn hại tới mức thấp nhất. Dù sao, xông vào trong trạm tị nạn là lựa chọn của họ, những người khác cũng không có trách nhiệm với lựa chọn đó.”

An Nghỉ thì thào: “Như vậy… như vậy cũng quá máu lạnh rồi.”

Ian cũng đi qua ngồi xuống, cảm thán: “Máu lạnh sao? Nhưng trên vùng đất này, hầu hết mọi người đều dựa vào tư tưởng đó mà sinh tồn.”

“Tóm lại, sau khi trở về tôi náo loạn với gã một hồi, nhưng trong lòng cũng tự biết không thể thay đổi được gì. Tôi không chấp nhận nổi việc đó, không chỉ gã, mà còn những đồng đội khác trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra. Thế nên tôi giao ra một khoản tiền ký khế ước rời khỏi đoàn. Lúc ấy rời đi cũng không chỉ có mình tôi. Từ đó về sau tôi vẫn luôn một mình độc hành.” Phế Thổ nhàn nhạt kết thúc toàn bộ câu chuyện.

Nhất thời, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy đun nước đúng giờ ngưng lại. An Nghỉ nhẹ giọng hỏi: “Đi một mình như vậy, có lẽ khá vất vả ha?”

Phế Thổ liếc cậu, hàm súc nói: “Bình thường, không vất vả bằng hai người.”

An Nghỉ ỉu xìu.

Phế Thổ nói: “Chỉ có một mình thì không thể nhận nhiệm vụ lớn, tiền giao cũng chậm, tham gia vào đội ngũ tạm thời ở các khu chợ còn phải dựa vào may mắn. Đồng đội đáng tin cậy thì còn đỡ, đồng đội mà ngu như heo nữa thì…”

An Nghỉ cứng họng nói: “Đồng đội như heo sẽ giúp anh trưởng thành!”

Phế Thổ cạn lời nhìn cậu: “Da mặt em càng ngày càng dày rồi đấy.”

Mặt trời lặn về tây chiếu rọi qua song cửa sổ, từng tia sáng bò lên sàn nhà, Ian lấy cho mỗi người một cốc trà mùi vị hơi kỳ quái, nghe nói là có thể tăng sức đề kháng virus. An Nghỉ nhăn mặt, ôm cốc uống từng ngum từng ngụm, đột nhiên mở miệng: “Vậy…”

Phế Thổ không để ý: “Ờ?”

An Nghỉ hỏi: “Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?”

Phế Thổ nghiêng đầu ra từ cạnh cốc: “…”

An Nghỉ: “?”

Phế Thổ: “Rốt cuộc em đi kiểu gì từ câu chuyện kia sang đến vấn đề này?”

An Nghỉ thành thật nói: “Em muốn hỏi lâu rồi, mà quên mất.”

Phế Thổ: “Tháng sau tôi 28, hơn em cả mười tuổi.”

An Nghỉ không tỏ vẻ gì chỉ kéo dài giọng: “À…”

Ian lại khụ khụ hai tiếng: “Tôi hy vọng lúc mọi người thảo luận vấn đề tuổi tác có thể ý tứ một chút, đừng ngó lơ cảm xúc của người già như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.