Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 21: Vì Ngươi Vậy Có Là Gì……….Trở Về 2



Hai người dùng bữa nhưng không khí có phần hơi gượng gạo một chút, Kỳ Nhi ít nói hơn bình thường Hiên Viên Hạo lại hỏi nàng chuyện trong Mãn Nguyệt Lâu, Kỳ Nhi chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện.

Bữa cơm đó cũng dùng xong, vì để mắt hắn dần thích nghi hơn nàng đưa hắn ra ngoài phố trong tiểu trấn đi dạo, trấn nhỏ nên cũng chỉ có vài hộ dân buôn bán, vài tiểu điếm cùng quán ăn.

Đi một lát Kỳ Nhi thấy ven đường có một tiểu cô nương tuổi chừng bảy tám đang ngồi bán các mảnh ngọc bội. Gặp nàng đi qua bèn níu áo: “Tỷ tỷ mua miếng ngọc bội đi.”

Kỳ Nhi nhìn kĩ cô bé kia sắc mặt vàng vọt xanh xao, là do thiếu ăn nên người rất ốm nắm vạt áo của nàng cũng không có khí lực, nhưng đôi mắt to tròn rất sáng khiến nàng nhớ đến Minh Châu cũng có đôi mắt trong veo như vậy.

Trong sạp quầy nhỏ của cô bé chỉ khoảng năm sáu miếng ngọc nhưng chỉ là loại tầm thường không có gì quý giá cả, nhìn cô bé đưa đôi mắt đã rất hốt hoảng và mờ mịt nhìn nàng thở dài khẽ nói: “Muội muội, tỷ tỷ không mua ngọc bội, nhưng ở đây có ít ngân lượng muội lấy đi mua chút đồ ăn đi.”

Tiểu cô nương lắc đầu nói: “Không được, mẫu thân đã dạy không thể nhận tiền không của người khác, tỷ tỷ mua miếng ngọc bội đi.”

Kỳ Nhi bật cười cô bé nàng cũng có cốt khí ghê lắm, xem ra mẫu thân của nàng đã giáo dục rất tốt: “Muội muội tên gì nha, nhà còn có ai.”

“Muội tên Hân Hân, ở nhà còn có mẫu thân và đệ đệ.” Tiểu cô nương vẫn không bỏ tay đang níu áo của nàng ra nhỏ giọng trả lời.

“Mẫu thân muội đâu sao muội lại ra đây bán ngọc bội một mình.” Kỳ Nhi cười kéo tay cô bé ra nắm lấy, ngồi xuống cạnh cô bé. Hiên Viên Hạo cũng không nói gì bước ra phía sau của nàng tìm một vị trí tương đối ngồi xuống.

“Mẫu thân muội bệnh rất nặng đại phu nói không tiền không thể khám bệnh, đệ đệ đã hai ngày rồi không có ăn gì, muội thấy trong nhà không còn gì chỉ có những mảnh ngọc bội này có thể bán được nên đem ra bán kiếm tiền.” Tiểu cô nương tựa hồ rất thân thiết với nàng, nói chuyện cùng nàng không hề xa lạ hay đề phòng, cô bé này không sợ nàng dụ dỗ mang nàng ta đi bán sao.

“Vậy Hân Hân dẫn tỷ tỷ về nhà muội được không, tỷ là đại phu có thể chữa bệnh cho mẫu thân của muội.” Kỳ Nhi lấy tay vuốt đầu cô bé sửa lại mái tóc rối tung.

“Thật Không?” Hân Hân mở to đôi mắt nhìn Kỳ Nhi đầy hy vọng, rồi lại đột nhiên ủ rủ: “Muội không có tiền, cũng chưa bán được miệng ngọc nào.”

Kỳ Nhi thở dài cô bé này đúng là hiếu thảo mà: “Không sao tỷ mua hết, vậy muội dẫn đường được chưa, à nhớ dẫn tỷ đến cửa hàng quần áo và tiệm bán gạo trước nha.”

Cô bé vui vẻ gật đầu, cũng không nói gì nữa ngoan ngoãn dẫn Kỳ Nhi đi tới tiệm quần áo và tiệm gạo, Kỳ Nhi mua mười cân gạo và hơn chục bộ quần áo mới dành cho hài tử bảy tám tuổi và ba tuổi vì đệ đệ Hân Hân chỉ mới ba tuổi thôi.

Hân Hân dẫn nàng và Hiên Viên Hạo đang tay xách nách mang một đống thứ vào trong một con hẽm nhỏ khuất sau dãy nhà, nói là căn nhà thì nói là một cái chồi sắp sập hợp lí hơn, vài mảnh vải thô và hai ba tấm ván cùng một số cây to bằng ba ngón tay người chống dựng nên thành căn chồi.

“Mẫu thân, com về rồi.” Hân Hân vui mừng chạy vào trong nhà, Kỳ Nhi và Hiên Viên Hạo khom lưng bước vào, bên trong đầy mùi ẩm móc khiến cả hai nhíu mày, trên giường một thiếu phụ khá trẻ nét mặt cũng xanh xao không kém gì Hân Hân, bên cạnh nàng là một đứa trẻ nhỏ gầy gò da bọc xương.

“Hân…Nhi” Thiếu phụ nhìn thấy con gái về thều thào gọi.

“Mẫu thân, con dẫn đại phu về rôi, người xem chính là tỷ tỷ xinh đẹp kia.” Hân Hân nâng mẫu thân của nàng vậy cho ngồi dựa vào mình, rồi lấy tay chỉ vào Kỳ Nhi.

“Không…Không cần đâu…khụ khụ.” Thiếu phụ nét mặt bi thương kèm theo cả tuyệt vọng giống như biết mình sắp chết vậy.

Kỳ Nhi bước qua đưa tay bắt mạch cho nàng, mạch đập tuy có hơi yếu nhưng vẫn bình thường quan trọng là nó không liên tục mà đứt quản, Kỳ Nhi nhìn nhìn thiếu phụ vận chút nội lực đưa vào trong người nàng, đúng như Kỳ Nhi suy đoán nàng ta liền ho ra một ngụm máu.

Kỳ Nhi lắc đầu đứng vậy nói với Hân Hân và mẹ nàng: “Mẹ Hân Hân, người hẳn là biết mình bị gì đúng không.” thấy thiếu phụ gật đầu Kỳ Nhi nói tiếp: “Độc đã công tâm người còn sống không quá ba ngày nữa đâu, xin lỗi cho dù là muội muội của ta ở đây cũng không thể cứu được.”

”Ta biết…cô nương nhờ cô một việc được không.” Thiếu phụ đưa tay về hướng Kỳ Nhi, nàng bước tới nắm lấy bàn tay gầy trơ xương kia chờ thiếu phụ nói tiếp, thiếu phụ lấy từ trong người ra một mảnh một ngọc bội màu xanh thẫm trong suốt, đây là thanh lương ngọc giá trị ít nhất cũng vài vạn lượng, Kỳ Nhi khó hiểu độc nàng ta trúng là thất tâm độc nhưng nếu bán mảnh ngọc này đi cầu đại phu cao tay một chút là có thể khỏi vì sao…

“Cô nương, ta biết cô đang thắc mắc chuyện gì nhưng ta chỉ có thể nói rằng miệng ngọc này là của cha Hân Hân đưa cho ta, dù ta có chết cũng sẽ không đem bán nó đi.” Thiếu phụ dừng một chút hô khan, Kỳ Nhi lấy Ngân Kim Lộ cho nàng uống một viên.

Thiếu phụ nhìn nàng gật đầu xem như là cảm ơn, đoạn nói tiếp: “Miếng ngọc này có thể chứng minh được thân phận của Hân nhi và Lân nhi, nhưng ta chỉ xin cô nương thu lưu chúng nó, cho chúng làm nha hoàn hay sai vặt đều được miễn sao có miệng ăn chỗ ngủ đàng hoàng là đã mãn nguyện.”

Kỳ Nhi gật đầu chân thành nói: “Ta hứa với người cứ giao chúng lại cho ta, nhưng ta nói trước nơi ta ở là thanh lâu người có đồng ý cho hai đứa trẻ đến đó không.”

Thiếu phụ thoáng sửng sốt sao đó nở nụ cười yên tâm, nói: “Cô nương khách khí rồi, nơi đâu mà chả được có miếng ăn chỗ ngủ còn hơn là đói chết ngoài đường.”

Hiên Viên Hạo nãy giờ vẫn yên lăng lắng nghe, hắn tưởng nàng sẽ đem hai đứa trẻ kia về nhà, nhưng không ngờ lại đem đến thanh lâu, là Mãn Nguyệt Lâu của nàng và chúng tỷ muội sao.

“Mẫu thân, con không muốn xa người…huhuhu..” Hân Hân khóc lớn, đã bảy tám tuổi dù chưa biết chữ nhưng vẫn có thể hiểu mẫu thân là muốn đem nó cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này, nó cũng rất thích tỷ tỷ nhưng là nó muốn bên cạnh mẫu thân hơn.

“Hân nhi….ngoan….mẫu thân không thể chăm sóc cho hai con được nữa, sao này phải yêu thương chăm sóc đệ đệ nghe lời tỷ tỷ này….biết không.” Thiếu phụ đưa tay ôm vuốt ve đầu của Hân Hân giọng nói đầy yêu thương và nghẹn ngào.

“Mẫu thân, Hân Nhi sẽ ngoan người không cần bỏ Hân nhi.” Hân Hân khóc đến thương tâm Kỳ Nhi cũng không đành lòng, nhưng không còn cách nào khác đành kéo Hân Hân qua mình để thiếu phụ an tường nằm xuống, nàng biết nàng ta muốn dùng hết khả năng cuối cùng để trăn trối.

Hân Hân dựa vào lòng Kỳ Nhi ôm chặt lấy eo nàng khóc không ngừng, Lân không biết là cảm nhận được phải rời xa mẫu thân hau vì đói cũng khóc nháo lên, Kỳ Nhi bước qua ôm lấy đứa trẻ kia vào lòng yêu thương dỗ dành. (Con rể tương lai của muội đấy)

“Cô nương, cám ơn cô rất nhiều kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho cô.” thiếu phụ mỉm cười hạnh phúc, là vì con nàng có chỗ nương thân rồi sao, tình thương của người mẹ bao la biết mấy, Kỳ Nhi nhớ tới mẹ của mình nếu biết tin mình bị nổ chết mẹ sẽ ra sao đây, mẹ luôn mong muốn thấy con gái một lần lên xe hoa, sinh cho mẹ đúa cháu ngoại bụ bẩm nay ước muốn ấy thật quá xa vời.

“Người còn tâm nguyện gì không, ta sẽ giúp người thực hiện.” Kỳ Nhi đưa tay xốc lại Lân nhi đã nín khóc nằm trong lòng nàng, một tay định đưa lên lau đi nước mắt thì một cánh tay ôn nhu giúp nàng xóa nó đi, ngẩn đầu lên chính là Hiên Viên Hạo có lẽ nhìn hai đứa trẻ này nên nhớ tới thời thơ ấu khi lưu lạc của mình, ánh mắt hắn cũng bi thương không kém nàng.

“Ta có một chuyện muốn nói riêng với cô nương.” Thiếu phụ ánh mắt cầu xin nhìn nàng, khi nãy dù là giao con cho nàng cũng không có ánh mắt này, chuyện kia còn quan trọng hơn ư.

Kỳ Nhi quay qua nhìn Hiên viên Hạo đối hắn gật đầu, Hiên Viên Hạo đưa tay bế lấy đứa trẻ trong lòng nàng, tay kia dắt Hân nhi còn đang luyến tiếc không muốn đi ra bên ngoài chờ.

Thiếu phụ vẫy tay bảo Kỳ Nhi lại gần một chút, nàng bước tới ngồi xuống mép giường chờ nàng ta nói chuyện.

Thiếu phụ nhìn nhìn một lát, cô nương trước mặt đây ánh mắt có mấy phần bi thương giống nàng lúc xưa không khỏi thở dài, nói: “Cô nương, cô rất giống ta hồi còn trẻ.”

Kỳ Nhi lắc đầu nói: “Người có gì xin cứ nói.” Thiếu phụ gật đầu đem hết mọi chuyện nói cho nàng nghe. Sau hơn nửa canh giờ Kỳ Nhi bước ra bên ngoài bế lấy Lân nhi trong lòng Hiên Viên Hạo tay còn lại nắm lấy bàn tay Hân nhi bước đi về phía trước, Hiên Viên Hạo nhìn nàng lắc đầu ôm lấy một đống điểm tâm mới mua đi sau.

Vừa đi ra khỏi con hẽm liền đụng phải một người, người kia nhìn thấy hay người ánh mắt sáng lên gấp gáp nói: “Gia, phu nhân cuối cùng cũng tìm được hai người.”

Người đến là Khang Phúc tuổi chừng ba mươi, bình thường làm việc bên ngoài cụ thể là quản lí các bố trang ở Biệt Vân thành, người này ôn hậu lại lương thiện Kỳ Nhi có gặp qua hắn vài lần.

Hiên Viên Hạo nhíu mày hằng giọng: “Có chuyện gì?”

Người kia hít sao một hơi nói: “gia súc trong Miêu tộc toàn bộ đều bị hạ độc chết hết, nước uống cũng có độc, hoa màu thì mới trồng không có lương thực hiện tại mọi người đang rất rối loạn, Gia mau trở về.”

“Chuẩn bị xe ngựa.” Hiên viên Hạo phân phó.

“Vâng!” Khang Phúc nhận lệnh chạy đi chuẩn bị.

“Kỳ Nhi, hai đứa trẻ này hay là đưa về Tuyết Vũ Lâu luôn đi.” Hiên Viên Hạo nói.

“Không cần, ta sẽ đưa chúng về Mãn Nguyệt Lâu, đừng thấy bọn chúng không sao Lân nhi được sinh ra khi mẹ của nó đã trúng thất tâm độc nên nó cũng bị lây truyền, độc này rất ác nghiệt không giết người ngay cũng có phát hiện, nó hành hạ người trong đau đớn đến khi tuyệt vọng thì đoạt mạng, người hạ độc phải rất hận mẫu thân của bọn chúng.” Kỳ Nhi vừa nói vừa dắt hai đứa đến cửa hàng mai táng, đặt một cái quan tài cho mẹ của Hân nhi.

“Ông chủ, một cái quan tài bằng gỗ mun, làm luôn việc mai táng, trên bài vị khắc là: Liễu Thúy Vân hai mươi bảy tuổi sinh vào năm xxx, mất vào hôm nay, địa chỉ là %6$#*$.” Kỳ Nhi đưa cho ông chủ một nén vàng, khiến hắn cười đến rớt cả quai hàm liên tục vâng dạ.

Hai người vừa ra khỏi tiệm quan tài liền nhìn thấy xe ngựa của Hiên Viên Hạo đậu phía trước, hai người lớn và hai đứa trẻ bước lên xe, ngoài Khang Phúc còn có một sai vặt tên Vượng đi theo, trên xe không khí giữa nàng và hắn không còn gượng gạo như trước nữa vì nàng đã đặt hết tâm tư lên hai đưa trẻ.

Xe chạy hai ngày, sau đó dừng trong Liêu thành cách Biệt Vân thành hai ngày đường, lúc trước vì gấp chữa mắt cho hắn nên toàn chọn đường tắt mà đi, nay vì hai đứa trẻ nên phải có phòng ngủ đàng hoàng.

Kỳ Nhi bưng lên chén cháo ngân nhĩ cho hai đứa ăn, ngồi xuống bên cạnh nói: “Từ hôm nay, hai đứa sẽ được đưa về Thùy Thiên Quốc nơi đó có một thanh lâu gọi là Mãn Nguyệt Lâu, bên trong có các tỷ tỷ xinh đẹp cũng rất tốt bụng, hai người các muội đến đó phải ngoan nha an tâm tịnh dưỡng khỏi bệnh rồi thì giúp chút chuyện vặt trong lâu.”

“Tỷ tỷ bọn muội muốn đi theo tỷ.” Hân nhi buông muỗng nắm lấy áo của nàng.

“Hân nhi ngoan, tỷ còn chuyện chưa giải quyết xong khi làm xong sẽ đến tìm bọn muội.” Kỳ Nhi đưa tay vỗ đầu bé con.

“Muội biết rồi, muội sẽ thật ngoan chờ tỷ về.” Hân Hân ánh mắt kiên định nhìn nàng rồi quay lại tiếp tục ăn cháo, vừa ăn vừa đút cho đệ đệ.

Kỳ Nhi mỉm cười, thật là một đứa bé hiểu chuyện, đáng tiếc thân thế thật cơ khổ. Bước lại tủ đựng giấy viết nàng mở ra lấy viết giấy, bắt đầu mài mực viết một lá thư gửi cho các tỷ muội. Cổ đại thật cổ hủ hiện đại chỉ cần ấn một cái là viết đằng này lại phài mài tới mài lui.

Trong thư đại khái nói: hoàn cảnh hai đứa trẻ này khó khăn, được nàng nhặt ở ven được đem về lâu nuôi dưỡng, nhờ Tử Dương trị bệnh dùm cho Lân nhi, thân phận hai đứa trẻ này đặc biệt không thể nói hết qua thư khi về sẽ kể tường tận. Ngoài ra nhờ Tử Như tỷ giúp chuẩn bị một trăm gánh lương thực và nước uống đưa đến Miêu Cương lí do vì sao cũng kể ra hết, hy vọng tỷ ấy chuẩn bị càng sớm càng tốt.

Nàng biết Tử Như tỷ sẽ làm được với thực lực của Mộ Dung gia chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề ai đứng ra tải lương thì không phải đã có Kiếm vương rồi sao.

“Hai đứa ăn xong rồi đi ngủ sớm mai còn phải lên đường.” Kỳ Nhi gấp lại phong thư đưa cho Hân Hân: “Hân nhi khi nào đến nơi, hãy tìm người tên là Mộ Dung Tử Như hoặc đại tú bà Mãn Nguyệt Lâu đưa cái này cho người đó, biết chưa.”

“Hân nhi đã biết.” Hân Hân gật đầu lấy lá thư cất vào trong ngực, nó và đệ đệ đã thay quần áo mới vừa mềm mại vừa đẹp lần đầu tiên trong đời nó mới được mặc, tỷ tỷ đối với nó rất tốt.

Kỳ Nhi bước về phòng thấy Hiên Viên Hạo đang cau mày trầm tư, bén bước qua bên cạnh hỏi: “Còn lo lắng vụ lương thực sao.”

“Ân, nhưng còn một chuyện nữa, Phồn tộc đột nhiên nổi binh muốn tấn công Miêu tộc hiện tại đang tập hợp binh mã cách Miêu tộc khoảng trăm dặm.” Hiên Viên Hạo xoa trán, vấn đề khi hắn rời đi cần giải quyết thật nhiều.

“Tộc trưởng đâu, không lẽ hắn bỏ mặt sao?” Kỳ Nhi bước ra sau đưa tay xoa hai bên huyệt thái dương cho hắn.

Hiên Viên Hạo bắt lấy tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình thở dài nói: “Hắn chỉ là một tên thích hưởng thụ không thích làm, nghe có người tấn công Miêu tộc lại không có lương thực liền gom hết tiền tài bỏ trốn.”

“Vấn đề lương thực huynh không cần lo, bây giờ lo chú tâm giải quyết chuyện phân tranh trước mắt là được.” Kỳ Nhi từ trên mình hắn không tiếng động thoát ra đi đến bên bàn trà ngồi xuống.

Hiên viên Hạo chăm chú nhìn nàng, nữ nhân này nói vậy là sao hay là nàng có cách kiếm được lương thực trong thời gian ngắn, thật ra hắn cũng tìm được bắt quá phải tốn hơn nữa tháng như vậy thì quá trễ.

“Nàng có biện pháp” Hiên Viên Hạo hỏi.

“Ân, ta thực sự có cách nếu như tính không sai khoảng bảy tám ngày sao một trăm gánh lương thực và nước uống sẽ được chuyển tới.”

Kỳ Nhi không nói tiếp cùng hắn leo lên giường đắp chăn ngủ, Hiên Viên Hạo nhìn nàng một lát bước ra khỏi phòng ra đến sau hậu viện khách điếm khẽ nói: “Ảnh”

Một bóng đen từ trong mãn đêm bước ra cung kính quỳ xuống đáp: “Chủ nhân có gì căn dặn.”

“Đi điều tra thân thế của phu nhân.” Hiên Viên Hạo trầm giọng nói.

“Tuân lệnh.” Bóng đen tên ảnh kia tiêu thất trong màn đêm, Hiên Viên Hạo đứng đó trầm tư, nàng rốt cuộc là ai tại sao có bản lãnh như thế đến hắn quy động hết thực lực cũng không thể trong vòng vài ngày ngẳn ngủi chuẩn bị một trăm gánh lương thực và vân chuyển đến đây.

Nàng là cố tình tiếp cận hắn hay chỉ là vô tình, nếu là cố tình vậy một cô gái không có võ công như nàng thì tiếp cận hắn làm gì, có mục đích gì tại sao lại liều mạng như vậy vì hắn là khổ nhục kế sao, nếu chỉ là vô tình thì nàng lại là ai hắn cảm giác rất quen thuộc đối với nàng nhưng không thể giải thích được cảm giác đó.

Hiên Viên Hạo sải bước trở lại phòng nhìn nàng đang nằm ngủ say, gương mắt ngây thơ đáng yêu, mi mắt đôi khi lại nhấp nháy như không thể ngủ yên, hắn cởi bỏ ngoại sam nhẹ nhàng lên giường vòng tay ôm lấy nàng, từ từ chìm vào giấc ngủ

Khi hắn đi và về, Kỳ Nhi đều biết nàng có võ công nên cũng dễ tỉnh, chỉ là không muốn quan tâm, chi đến khi hắn vòng tay ôm lấy nàng, uất ức trong lòng không tự chủ mà trào dâng, người hắn ôm không phải là nàng mà là thông qua bóng hình của nàng để tìm người con gái tên Tiểu Kỳ trong quá khứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.