Đại Chiến Cha Con. Ba! Mẹ Là Của Con!

Chương 42



Cố Thừa Hạo nhìn theo bóng Nghiêm Quân Dịch. Thực ra thì lão ấy cũng không phải đáng ghét, lão ấy quan tâm mẹ!. Thằng bé đã nghe bà ngoại kể về việc mẹ rất yêu thích một người, điên cuồng theo đuổi người đó, chỉ là, bà không có nói rõ người đó là lão Dịch. Trong quá khứ xảy ra chuyện gì thằng bé không biết, nhưng mẹ đã lựa chọn một mình sinh ra thằng bé, chứng tỏ mẹ có lí do riêng của mình. Còn lão Dịch, lão ấy chung sống với mụ Hứa kia, chắc chắn cũng có lí do của lão. Nhưng thằng bé không chấp nhận lão Dịch ở bên cạnh một người đàn bà thâm sâu như vậy rồi lại còn quay lại với mẹ. Mẹ thằng bé là người phụ nữ tốt nhất trên đời, mẹ phải luôn được an toàn và hạnh phúc.

Nghiêm Quân Dịch đặt Cố Thừa Nhi lên giường, có chút không kìm được lòng mà hôn nhẹ lên trán cô. Hai mươi lăm năm rồi, đứa bé nhỏ xíu nằm trong nôi ngày ấy đã sớm trở thành một thiếu nữ. Suốt những năm tháng tuổi thơ, hắn đã nghĩ, mình hơn cô nhiều tuổi như vậy, chỉ có thể là chú cháu. Nhưng cô khi lớn lên lại đem lòng yêu hắn. Cô ngang ngược theo đuổi hắn, vô cùng kiêu căng mà dẹp đi những bông hồng quanh hắn. Có đôi lúc, hắn cảm thấy cô vô cùng phiền phức. Nhưng hắn phải thừa nhận, hắn vẫn cảm thấy cô hành động rất đáng yêu. Hắn còn nhớ rõ, sinh nhật 18 tuổi, trong lễ trưởng thành của cô, cô nói muốn gả cho hắn, chờ cô lớn cô sẽ làm vợ hắn. Khi đó, hắn từ chối cô. Nhưng rồi không hiểu sao, đêm đó uống quá nhiều rượu, hai người phát sinh quan hệ. Tư vị của thiếu nữ mới lớn ngọt ngào như giọt nắng sớm mai, hắn không kìm được trầm luân vào đó. Rồi trong vô thức, mỗi lần bị cô khiêu khích, hắn lại không tự chủ được. Tất cả, tựa như biến thành một thói quen, mà mối quan hệ giữa bọn họ cũng trở thành mối quan hệ tình nhân. Biến cố xảy ra, ngày ấy, hắn giận dữ làm thương cô, lại trong cơn mất kiểm soát mà đốt cháy căn nhà hoang đó. Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn biết, cô nhận được sự bảo hộ bí mật của 12 Cố gia Chi viên, chắc chắn sẽ an toàn thoát khỏi. Hắn rời đi, vốn nghĩ rằng như vậy là vứt bỏ đi một đoạn tình cảm, để cô chết tâm với hắn. Nhưng rốt cuộc, chính hắn lại là người không kìm được, lái xe quay lại căn nhà hoang đó. Khi hắn trở lại, lửa đã được dập, người đã được cứu đi, hắn biết, cô đã bình an. Suốt 7 năm, hắn không dám mở ra kí ức về cô. Hắn dùng những việc sai trái của cô để che lấp kí ức đó, để hận cô. Tên cô nghe đến tai, hắn dùng hận để đổi lại. Hắn hận cô đã thay đổi, đã lừa dối hắn, đã biến thành người phụ nữ độc ác. Nhưng rốt cuộc, cho đến hiện tại, cô mới là người vô tội nhất.

Nghiêm Quân Dịch nhẹ nhàng nằm xuống bên Cố Thừa Nhi, dịu dàng ôm cô vào lòng. Thừa Nhi, cho dù giữa chúng ta là thứ tình cảm gì, 7 năm trước tôi có lỗi với em, hiện tại tôi nhất định sẽ bù đắp cho em!.

—–

Sáng sớm, Cố Thừa Nhi có chút lười biếng tỉnh dậy. Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức khó chịu. Vết thương này tuy không sâu, nhưng mu bàn tay là nơi nhiều dây thần kinh, vì vậy mỗi một cử động đều truyền đến sự đau đớn. Cô dùng tay trái nhấc điện thoại bàn, nhấn gọi cho Giang Minh.

Điện thoại được kết nối đã truyền đến tiếng thở gấp mệt mỏi của Giang Minh:

– Tiểu… tiểu thư…

– Sao vậy?. – Cố Thừa Nhi nhíu mày. Tên tiểu tử này từ khi nào lại dám ăn chơi sa đọa như vậy?.

– Tiểu thư, tôi bị tiểu thiếu gia phạt chạy bộ…

Cố Thừa Nhi: Rồi rồi, là tôi đen tối!. ==

Cố Thừa Nhi hắng giọng, cố gắng làm cho mình không phì cười.

– Tiểu Minh, mấy người bắt được ở đường tô Vinh lần trước có khai ra gì không?.

– Mấy người đó sao?. – Giang Minh dừng chạy bộ, nghiêm chỉnh báo cáo. – Bọn họ không chịu khai ra gì cả, có người gần như là thà chết không chịu khai.

Mày liễu của Cố Thừa Nhi nhăn lại, hay lắm, quả nhiên là chuyện này không hề đơn giản!. Cố Thừa Nhi đưa mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, sau đó mỉm cười:

– Thả bọn chúng đi. Sau đó cho người theo dõi chúng. Nhớ, không được bứt dây động rừng.

– Tuân lệnh sếp.

Ngắt kết nối điện thoại, Cố Thừa Nhi nằm lại xuống giường. Rốt cuộc đối phương là ai?. Cư nhiên gan lại to đến mức muốn mạng Cố Thừa Nhi này?.

“Cạch”.

Nghiêm Quân Dịch mở cửa bước vào, trên tay còn là một tô cháo nghi ngút khói. Cố Thừa Nhi tối qua còn chưa ăn cơm, hiện tại vô cùng đói. Mùi hương thơm lừng của cháo hiển nhiên làm cho bụng Cố Thừa Nhi réo liên hồi. Nghiêm Quân Dịch bật cười, đem tô cháo lại gần Cố Thừa Nhi:

– Đói rồi sao?. Ăn chút cháo đi?.

– Ăn cũng không tha thứ cho anh đâu!.

Cố Thừa Nhi bĩu môi, đưa tay muốn nhận lấy bát cháo. Nhưng mu bàn tay bị thương lập tức truyền đến cảm giác đau nhói, khiến cho Cố Thừa Nhi phải từ bỏ.

Nghiêm Quân Dịch ngồi xuống giường, cười một cách tiểu nhân:

– Nếu em tự ăn cháo thì tôi không cần em tha thứ, nhưng em đã không tự ăn được, phải cần đến sự trợ giúp của tôi thì phải tha thứ cho tôi.

Cố Thừa Nhi cảm thấy tên họ Nghiêm này mặt thực sự cũng quá dày rồi!. Bộ dáng chính nhân quân tử nhưng trong lòng lại là 100% tiểu nhân!. Làm gì có cái cách xin tha thứ nào như thế này?. Cố thừa Nhi hết sức khinh bỉ quay mặt đi, kết quả lại truyền đến tiếng biểu tình xấu hổ của bụng thân yêu.

Cuối cùng, Cố đại tiểu thư giương cờ trắng, chịu thua.

Nghiêm Quân Dịch đút cho Cố Thừa Nhi ăn hết bát cháo. Sau đó liền cho cô uống Vitamin K. Thanh âm càu nhàu giống như một bà mẹ bực bội vì đứa con hư của mình:

– Em đó, bao nhiêu năm rồi, tại sao không chịu nhớ uống thuốc gì hết?. Hôm qua nếu Giang Minh không tới kịp, em sẽ bị chảy máu đến chết đấy!.

– Sai!. Hoàn toàn sai!. – Cố thừa Nhi uống viên thuốc, đưa tay trái biểu tình. – Hôm qua nếu Giang Minh đến trễ thêm một chút, chính là lão Jack sẽ một viên kẹo đồng xuyên đại não bổn tiểu thư rồi.

Nghiêm Quân Dịch vì vẻ này của Cố Thừa Nhi mà bật cười. Đây mới chân chính là Cố đại tiểu thư Cố gia của nhiều năm trước!. Cái vẻ ngang ngược khinh bỉ của đoạn thời gian gần đây hoàn toàn không phải!.

—–

FL Thừa Khiêu.

Trong phòng chụp hình, Cố Thừa Phong gần như phát điên. Hỏng rồi hỏng rồi, tại sao lại có thể xuất hiện một phiên bản sao chép của cậu thế này?????. Cố Thừa Phong tuy rằng có nghe đến việc Lạc Thần có bề ngoài giống mình, nhưng giống đến mức này quả thật là khiến người ta bất an. Mặc dù Lạc Thần môi mỏng hơn cậu, mũi cao hơn cậu, mắt sắc hơn cậu. Nhưng nét cơ bản trên khuôn mặt Lạc Thần đều giống cậu. Con mẹ nó, Lão Cố, không phải ông ở ngoài có vợ bé đấy chứ????.

Đám thợ chụp ảnh hiển nhiên cũng có chung cảm xúc với Cửu gia của bọn họ. Người này quả thật quá giống Cửu gia rồi!. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cửu gia đẹp theo kiểu thư sinh, công tử bột. Còn vị Lạc thiếu gia này đẹp theo kiểu tổng tài bá đạo. Hai người tuy nét cơ bản trên khuôn mắt giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Trợ lí Tiểu Đông thấy Cửu gia nổi giận thì hết sức lo lắng. Thiên a, vị tổ tông này thật khó chiều!!!!.

Cố Thừa Phong lấy điện thoại gọi cho Cố Thừa Nhi, vốn dĩ muốn ăn vạ với chị mình. Không ngờ điện thoại lại không liên lạc được. Cậu gọi cho Giang Minh, kết quả lại bị Giang Minh trực tiếp từ chối nghe máy. Cơn giận của Cửu gia lên đến đỉnh điểm, lập tức lôi cổ Lạc Thần ra một xó:

– Lạc Thần, anh nói xem, anh phẫu thuật thẩm mĩ đúng không?.

– Nói nhăng!. – Lạc Thần cau mày, không vui đẩy Cố Thừa Phong ra.

– Hay anh là con rơi của ba tôi?.

Lạc Thần hết chịu nổi, đem Cố Thừa Phong đẩy ra xa:

– Thấy sang bắt quàng làm họ!.

Lời này làm cho Cố Thừa Phong giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, trực tiếp xù lông, giận dỗi không muốn chụp ảnh nữa. Đám thợ chụp ảnh vô cùng sợ hãi, đùa chứ, bọn họ còn muốn sống!. Thông cáo này mà không làm xong, Cố đại tiểu thư chắc chắn sẽ trừ lương bọn họ!.

Trải qua hơn nửa buổi, rốt cuộc chỉ có Lạc Thần chịu hợp tác, còn Cố Thừa Phong vẫn một mặt trẻ con mãi không chịu phối hợp. Kết quả, thợ chụp ảnh chính đành gọi điện cho dám đốc tạo hình Arro.

Thêm nửa giờ dỗ dành, cuối cùng cũng vuốt xuống được bộ lông xù của Cửu gia, bình an chụp ảnh. Cửu gia quả nhiên vẫn là Cửu gia, vô cùng ăn ảnh, vô cùng bắt mắt. Trước ống kính, Cố Thừa Phong tựa như một làn gió, tùy tiện vung tay đều là hiệu ứng phi thường tốt. Cửu gia có nguyên tắc riêng của Cửu gia, cho dù ngang ngược kiêu ngạo chỉ thua mình Cố đại tiểu thư, nhưng lại chính là một viên minh châu sáng trong giới giải trí.

Cuối buổi, tổng bộ Công ty truyền xuống thông tin, để cho Vương Na Na cùng với Cửu gia Cố Thừa Phong, Lạc Thần cùng Ảnh hậu Nạp Lan Tư Đình ghép thành đôi tham gia The Star số Tết Nguyên Đán. Cố Thừa Phong suýt chút nữa phun ra một búng máu. Vương Na Na là con nhỏ nào????.

—–

Bởi vì mất nhiều máu, Cố Thừa Nhi dành phần lớn thời gian để ngủ. Mãi đến đêm khuya, bởi vì đói cùng bị ồn cô mới tỉnh giấc. Cố Thừa Nhi đi xuống lầu, âm thanh ồn ào lại ngày càng rõ ràng. Âm thanh này chính là chương trình bóng đá!!!!!!.

Dưới phòng khách, Cố Thừa Hạo một đầu ghế, Nghiêm Quân Dịch một đầu ghế, hai cha con ôm mỗi người một cái cánh gà, vừa gặm vừa xem bóng đá hết sức hăng say. Cố Thừa Nhi có chút buồn cười, đứng nép trên cầu thang nhìn hai cha con.

Trận đấu kết thúc, Cố Thừa Hạo cười haha:

– Tôi thắng rồi nhé!. Lão Dịch, ông thua rồi!. Mai ông phải lau nhà!!!.

– Rồi rồi. – Nghiêm Quân Dịch chán nản gật đầu.

Trên màn hình tivi, trận đấu tiếp theo hiện lên biểu tượng lá cờ của Nhật và Singapore. Cả hai cha con đồng thời nói:

– Singapore!.

Ngay sau đó, hai cha con còn nhìn nhau gật đầu vô cùng hiểu ý. Cố Thừa Nhi từ trên cầu thang bước xuống, môi đỏ mọng cười một cách hết sức vui vẻ:

– Mẹ cược Nhật!.

Lời này của Cố Thừa Nhi khiến cả hai người giật mình quay lại nhìn. Cố Thừa Hạo khinh bỉ:

– Mẹ chẳng biết gì cả. Singapore nhất định thắng!.

– Em tốt nhất đừng cược. – Nghiêm Quân Dịch phẩy phẩy tay.

Cố Thừa Nhi đi tới ghế ngồi xuống, sau đó vô cùng nhãn nhã mà ôm lấy gối tựa.

– Thế này đi, nếu mẹ thua mẹ sẽ mời hai người đi ăn 1 tháng. Còn nếu hai người thua phải nấu cơm rửa chén một tuần. Thế nào?.

– Được nha!!!!!!!!.

Để cho chắc chắn, Cố Thừa Hạo đi tới bể bắt một con cua. Nghiêm Quân Dịch vô cùng hiểu ý đi lấy một tờ giấy, vẽ ra biểu tượng của Nhật và Singapore. Con cua được đặt vào tờ giấy, nó nằm im một lúc, sau đó bò sang phía Nhật Bản.

Nghiêm Quân Dịch khinh bỉ nhìn con cua:

– Con cua này nhất định là về phe Cố Thừa Nhi. Hừ, háo sắc.

Cố Thừa Hạo cũng một mặt khinh bỉ không kém. Ngay lập tức, thằng bé rút dép đập bộp một cái vào mai con cua. Cái đập này mạnh đến mức khiến con cua rụng hết hai hàng càng. Sau đó, thằng bé cầm con cua lên, Nghiêm Quân Dịch gom hết số càng, hai cha con không nói lời nào mang con cua đi luộc.

Cố Thừa Nhi rốt cuộc nhịn không được nữa, bật cười lớn. Con cua vì về phe cô mà nhận án tử hình rồi bị thịt luôn rồi. == Amen…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.