Thứ cho tại hạ thất lễ ,xin hỏi,đây có phải là Yêu Thanh Sơn cô nương? – Một tên nam nhân cúi người hỏi nàng
– Phải,là ta. Công tử là ai?
“Thì ra nàng ấy tên Yêu Thanh Sơn. Không chỉ người đẹp mà tên cũng đẹp” – Suy nghĩ của đám nam nhân nãy giờ ngồi ngắm nàng ở quán ăn
– Vị cô nương ở đằng kia phiền bọn ta tới đưa đồ cho tiểu cô nương gửi cho lão bá. Còn muốn ta chuyển lời tới tiểu cô nương : Vân Phi chúc tỷ tỷ vui vẻ.
Thanh Sơn nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía Vân Phi. Cô đang vẫy vẫy tay cười chào lại.
Thanh Sơn hận không thể chạy lại xé xác con tiểu yêu tinh nghịch này ra. Chắc chắn là đang bày trò phiền phức cho nàng để trả đũa việc ban nãy.
Thanh Sơn mỉm cười ,đón lấy túi bạc :
– Đa tạ công tử. Chắc muội muội của ta gây rất nhiều phiền phức cho các vị?
– Không phiền. Không phiền.
– Các vị đứng như này cũng không phải lẽ cho lắm. Các vị có thể ngồi ở phía đằng kia. Thanh Sơn giúp lão bá dọn đồ,sẽ quay lại mời các vị một chén trà ,có được không?- Thanh Sơn khẽ vén tóc ra đằng sau tai,dáng vẻ mị hoặc khẽ hỏi
– Được được. Thanh Sơn cô nương cứ thoải mái. Bọn ta chờ được.
– Đa tạ.
Thanh Sơn mỉm cười thêm một lần nữa. Đám nam nhân ngu ngốc đều ngoan ngoãn về nơi nàng chỉ đặt mông xuống,gọi một chút đồ tiếp tục ngắm mĩ nhân từ đằng xa. Thỉnh thoảng,nàng quay lại cười với bọn họ một cái liền khiến bọn họ tranh nhau xem nàng đang cười với ai. Càng nhìn càng không thể thuận mắt.
– Lão bá,đây là số tiền từ số đèn của người
– Không thể. Chỗ này quá nhiều rồi. Tiểu cô nương,người đừng lừa lão bá.
– Con không lừa người. Người nhìn đằng kia xem. Vân Phi bán hết chúng từ lâu rồi.
Lão bá như không tin vào đôi mắt kèm nhèm của mình. Khóe mắt lão chợt rơi xuống vài giọt nước mắt:
– Tiểu cô nương à,lão bá sống một mình,khổ cũng đã quen từ lâu rồi. Con giúp lão bá như vậy,lão bá cũng không biết nên làm thế nào?
– Người cầm số tiền này để tìm một nơi an nhàn sống tới cuối đời. Con đếm rồi. Tất cả là 8 vạn lượng bạc và 2 lượng vàng. Lão bá,người sẽ không phải lo nghĩ đến tương lai sau này.
– Đây là công sức của nha đầu ấy. Lão bá già rồi.Cần nhiều tiền để làm gì?Lão chỉ lấy vài lượng bạc nhỏ,còn lại cho hai tiểu cô nương lương thiện các con.
– Lão bá,người có muốn đến sống cùng hai tỷ muội bọn con không?
– Haha,lão chỉ là gánh nặng của mấy đứa trẻ mà thôi. Hai tiểu cô nương các con chắc chắn sẽ được bồ tát phù hộ.
– Lão bá,A Phi từ rất lâu rồi muốn có một gia gia. Người không muốn trở thành gia gia của A Phi sao? Người chê A Phi sao?
Vân Phi từ lúc nào đã chạy đến,mặc kệ nền đất bám đầy bụi bẩn lên quần áo,gối đầu lên hai chân của lão bá làm vẻ nũng nịu gọi khẽ hai tiếng “gia gia”
– Gia gia,A Phi cũng rất yêu quý người. Thanh Sơn cũng không chê người. Người về nhà với tụi con cod được không?
– Được..Được..ta..ta…về với các con…
Lão bá mừng đến phát khóc. Lão không nghĩ một kẻ nghèo hèn không chốn nương thân như mình lại được người ngoài coi trọng,xem như người trong nhà. Lão càng không nghĩ,một kẻ vô dụng bị chính con cháu đuổi ra ngoài lang thang lại được hai tiểu cô nương xinh đẹp cứu vớt. Lão lại càng không nghĩ,ngày mai lão có một mái nhà để che chắn khi mưa khi nắng.Lão sẽ không phải sống cô độc.
– Gia gia ,người đừng khóc
– Gia Gia không khóc. Ây già. Hôm nay đường phố thật bụi
– Phải,đường phố thật bụi – Vân Phi bật cười hưởng ứng