Editor: D Ẹ O
Hứa Dao ngơ ngác nhìn Lâm Khiển, sahara lời: “…”
Má nó chứ, cậu quên mình định nói gì mất rồi!
Lâm Khiển chau mày, giả bộ nhìn đồng hồ đeo tay, buồn cười hỏi: “Đã 24h trôi qua, mà mày vẫn chưa tiêu hóa xong?”
Hứa Dao: “…” Cậu muốn quăng đồ! Đúng, quăng cái đồng hồ đeo tay rách nát kia kìa!
Khoan, rõ ràng đứa yêu sớm cộng chơi gay là Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, vậy tại sao hai người vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì to tát, còn mình lại phải sợ đông sợ tây như cây sợ gió thế này?
Hứa Dao rất muốn cạy đầu Lâm Khiển ra, hét thật to: Mày có biết mày đang làm cái gì không hả?!!!!
Nhưng cậu không làm được, bởi vì Lâm Khiển đã giành trước trả lời cậu: “Biết chứ.”
Cũng giống như hôm qua.
Nhớ tới ngày hôm qua, Hứa Dao vẫn thấy hơi thốn, cậu bất hạnh bắt gặp phải cảnh Lâm Khiển ôm Trịnh Bằng Khinh ngay trong căn bếp nhà Trịnh Bằng Khinh, hình ảnh đó đánh mạnh vào thị giác, mới ban đầu cậu cũng không dám nghĩ bậy bạ, thậm chí còn tự huyễn mình rằng đây chỉ là tình đồng chí trong sáng.
Cậu thân là người bắt quả tang lại luống cuống không thôi, vậy mà không ngờ người trong cuộc lại chẳng coi đây là chuyện to tát gì, ngay cả cơ hội tự lừa mình dối người cũng không thèm chừa cho cậu, thẳng thắn khai thật, thái độ phóng khoáng tự nhiên, khiến Hứa Dao còn suýt tưởng lầm những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác.
Vả lại khi ấy ngoài phòng khách còn có đám bạn, Hứa Dao sợ mấy đứa nó nghe được, bởi vậy mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chất vấn. Chờ khi buổi tối trở về nhà, Hứa Dao càng nghĩ càng thấy sai sai, trằn trọc cả một đêm, ngẫm lại toàn bộ những sự kiện từ đầu năm 12 tới giờ, thế mà bất giác lại được… Khai sáng!
Mẹ, thì ra hai đứa chúng nó toàn ngang nhiên chim chuột dưới mi mắt mọi người!
Tự dưng phát hiện chân tướng khiến Hứa Dao khóc không ra nước mắt.
Vốn Hứa Dao có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng bây giờ nhìn Lâm Khiển vẫn bình thản ung dung, cậu cũng không biết nên mở lời thế nào, ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng mới rặn được một câu chẳng ra đâu vào đâu: “Chuyện ngày hôm qua mày nói tao, là thật sao?”
Thực ra nếu Lâm Khiển cố tình muốn giấu diếm, Hứa Dao chắc chắn vẫn sẽ tin y, thế nhưng Lâm Khiển lại không làm thế.
Lâm Khiển nhìn cậu, ánh mắt sâu kín: “Mày là bạn thân của tao, tao không muốn phải giấu mày.”
Tâm sự trong lòng Hứa Dao đột nhiên bay biến hết, đúng, vì cậu là bạn thân nhất của Lâm Khiển, nên Lâm Khiển mới không gạt cậu, ngay cả một chuyện trọng đại như thế y cũng nói cậu biết đầu tiên, Lâm Khiển đã tin tưởng cậu như thế, cậu cũng đâu thể phụ lòng tin của y được.
Thực hiển nhiên, cậu chàng không hề biết rằng, Lâm Khiển có thể yên tâm nói cậu biết sự thật, không chỉ vì bọn họ có sự ăn ý của đôi bạn thân đã chơi với nhau từ thời cởi chuồng tắm mưa, mà còn một phần nhỏ nữa vì đời trước, khi y và Trịnh Bằng Khinh come out, Hứa Dao cũng là người đầu tiên đã đứng ra ủng hộ họ.
Khi đó ân oán giữa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh đã để lại vết hằn quá sâu, bạn bè hai bên luôn như nước với lửa, nhưng riêng Hứa Dao, ban đầu cậu có khiếp sợ, sau quá trình tiêu hóa ngắn ngủi, cậu vẫn chọn chúc phúc.
Cậu tin tưởng Lâm Khiển, cũng tin tưởng lựa chọn của Lâm Khiển.
Sự thực đã chứng minh, đời này, Hứa Dao cũng không để Lâm Khiển phải thất vọng, cậu kiên định nói: “Tao sẽ giữ bí mật giúp tụi mày.”
“Ừ.” Lâm Khiển đáp, “Giữ bí mật chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là mong mày có thể chúc phúc cho bọn tao.”
Hứa Dao: “…”
Lâm Khiển tặng cậu một ánh nhìn cổ vũ, tiếp tục nói: “Trịnh Bằng Khinh một khi đã yêu đương thì hắn sẽ hận không thể loa cho cả thế giới biết, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, tao thấy hắn nhịn sắp điên rồi, nếu mày đã biết, thì trọng trách này trao cả cho mày!”
Hứa Dao nghẹn ngào: “…Tao từ chối còn kịp không?” Biết được sự thật này cậu đã thốn lắm rồi, bây giờ cậu nào còn thừa tâm trạng đâu mà đi chúc phúc.
Lâm Khiển ngẫm nghĩ một chốc: “Kịp, nhưng nếu thế thì Trịnh Bằng Khinh sẽ không tha cho mày đâu.”
Hứa Dao phát điên: “Tao đã làm gì sai mà mày nỡ lòng đối xử với tao như thế?”
Lâm Khiển nhìn cậu: “…Đoán xem?”
Hứa Dao: “…” Biết vậy cậu sẽ không thèm ăn trái cây! Sẽ không đặt chân vào cái căn bếp đó!
Xác nhận thái độ của Lâm Khiển, Hứa Dao lại lo sang chuyện khác, cậu im lặng một hồi, vẫn quyết định nhắc nhở: “A Khiển, thành tích lần này mày rớt hạng trầm trọng, chẳng lẽ là vì… Vì… Mày mãi mê… Yêu đương?” Cậu nói xong cũng tự cảm thấy lý do này thực hoang đường.
Lâm Khiển hỏi ngược: “Mày thấy tao là loại người không biết chừng mực vậy sao?”
Hứa Dao im lặng một lúc: “Vậy sao mày…”
Lâm Khiển gõ gõ đầu cậu: “Mày chỉ cần tin tưởng tao là được.”
Hứa Dao không hỏi nhiều nữa, gật gật đầu: “Được.”
Lâm Khiển lại nói: “À còn, phải tin tưởng cả Trịnh Bằng Khinh nha.”
Hứa Dao buồn bực: “… Lúc hai ta nói chuyện mày đừng lôi nó vào nữa được không?”
Lâm Khiển ung dung nói: “Hãy quen với điều đó.”
Hứa Dao: “…” Không, cậu không muốn.
Hai người nói xong, cùng tiến vào trong.
Tiểu tổ phụ đạo đã đến đông đủ, chỉ là nom đám học tra có vẻ ỉu xìu, đứa nào đứa nấy im lặng làm bài, chăm chỉ đến lạ.
Thấy hai người bước vào, đám học tra ngẩng đầu nhìn, phờ phạc chào hỏi.
Lâm Khiển thấy thế không khỏi hiếu kỳ: “Mấy đứa làm sao vậy?”
Y vừa hỏi, Giang Đình Tuấn đã sừng sộ đập bàn, gắt gỏng với Lâu Tinh Quang: “Đề này tao nhớ đã giảng một lần rồi mà? Sao mày vẫn làm sai?!”
Lâu Tinh Quang buồn rười rượi: “…Tao quên.”
Giang Đình Tuấn thở phì phò nói: “Mày quên cái cục cứt, mày còn không thèm nhớ thì nói đại đi.”
Lâu Tinh Quang rụt người, không dám hó hé.
Lâm Khiển: “…”
Lâm Khiển khuyên: “Bình tĩnh.”
“Bình tĩnh không nổi.” Giang Đình Tuấn sầm mặt nhìn Lâm Khiển, rồi lại tức giận trừng Trịnh Bằng Khinh, nói: “May mà thành tích lần này của mày có tăng, bằng không tao sẽ là người đầu tiên đánh mày thay A Khiển.”
Thi tháng lần này, thành tích nhóm học tra không hề khởi sắc, mỗi mình Trịnh Bằng Khinh là có tiến bộ rõ rệt, thế nhưng Giang Đình Tuấn vẫn không vui nổi.
Trịnh Bằng Khinh: “…”
Hắn và Lâm Khiển liếc nhìn nhau, hai người đều không nhịn được mà bật cười, Giang Đình Tuấn nào có phát cáu với Lâu Tinh Quang, rõ ràng là hắn đang cáu Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh.
Chắc là hắn cũng giống mọi người, nghĩ rằng thành tích của Lâm Khiển sa sút, là vì phải dành quá nhiều thời gian để phụ đạo cho Trịnh Bằng Khinh.
Như muốn cứu vãn chút tôn nghiêm cho bầy đàn học tra, Đổng Minh Ân yếu ớt giơ tay: “Thực ra lần này, bạn Trương Phàm Phàm lớp bọn tao cũng có tiến bộ nhiều lắm đó.”
Hắn không nói thì thôi, vừa mở miệng, Giang Đình Tuấn lại càng cáu, hóa thân thành con rồng lửa nhỏ rít gào: “Người ta lâu lâu mới đến hỏi bài thôi mà cũng có tiến bộ, vậy tại sao tụi mày không tiến bộ, tụi mày có xứng với tấm lòng của A Khiển không?…”
Giang Đình Tuấn vừa hận không thể rèn sắt thành thép, vừa bực vì thành tích của Lâm Khiển xuống dốc không phanh, mắng rất ác, mấy học tra cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, bọn họ tự do quậy phá đã quen, xưa nay nào có quan tâm chuyện học hành, chứ nói chi đến chuyện bị mắng té tát vì thi cử như vầy.
Đổng Minh Ân cũng bắt đầu cáu, hắn đang muốn phản pháo, thì bỗng cửa phòng chợt mở, một giọng nói truyền vào: “Ồ, không phải mọi người ở đây để học bù sao? Sao lại thành cãi nhau thế này?”
Không gian sặc mùi thuốc súng yên tĩnh lại, các thành viên tiểu tổ học bù đều nhướng mày, nhìn vị khách không mời vừa tự tiện xông vào.
Giang Đình Tuấn đang bực, nhìn Hoắc Nghiệp Thụy, top.1 mới nổi, cũng thấy cực kỳ ngứa mắt, cộc cằn hỏi: “Mày đến đây làm gì?”
Hoắc Nghiệp Thụy ra vẻ vô tội: “Chúng ta là bạn học của nhau, nên tôi mới quan tâm đến định hỏi thăm thử tình hình học tập của mọi người ra sao rồi.”
Hoắc Nghiệp Thụy thọc ngay đúng chỗ đau của tiểu tổ học bù, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, bọn họ biết, cậu ta tới đây để chế giễu họ.
Chỉ mình Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh vẫn điềm nhiên như không, Lâm Khiển còn cười hỏi: “Ồ, vậy cậu tính quan tâm bọn này thế nào đây?”
Hoắc Nghiệp Thụy: “…” Đó chỉ là một kiểu để mỉa mai thôi có hiểu không vậy?!
Trịnh Bằng Khinh cũng hùa theo: “Tôi thay mặt mọi người thể hiện lòng mong đợi sâu sắc trước sự quan tâm của bạn Hoắc đây.”
Hoắc Nghiệp Thụy: “…”
Cậu ta chỉ cố tình đến đây gây sự, nhưng vì dối trá đã quen, thích bày ra vẻ giả vờ giả vịt, không ngờ Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh không chỉ không thẹn quá hóa giận, mà còn thuận thế bắt chẹt lại cậu ta.
Những người khác thấy thế cũng hiểu ý, Hứa Dao là người đầu tiên hưởng ứng, nói: “Bạn Hoắc à, cậu đừng chỉ nói không thế, lời nói phải đôi với hành động.”
Giang Đình Tuấn khoanh tay trước ngực: “Mỏi mắt mong chờ được bạn Hoắc quan tâm.”
Nhóm học tra nhao nhao gật đầu: “Hết sức mong chờ.”
Hoắc Nghiệp Thụy tức muốn đau tim, nửa buổi vẫn chưa tìm lại được giọng nói, cậu ta cười lạnh: “Ồ, vậy các cậu muốn tôi quan tâm thế nào đây?”
Cậu ta thừa dịp bọn họ chưa kịp mở miệng, tranh thủ đâm thọc một câu: “Nhắc trước nhé, nhờ tôi phụ đạo cho thì không được đâu, lỡ đợt thi tháng tới tôi rớt xuống hạng hai mươi mấy thì biết tính sao.”
Cậu ta vừa dứt câu, Hứa Dao và Giang Đình Tuấn cùng đứng bật dậy, nhịn đếch gì tầm này!
Mắt Hứa Dao muốn bốc hỏa, nói: “Mày lặp lại lần nữa tao coi!”
“Tôi nói gì sai à?” Hoắc Nghiệp Thụy ra vẻ vô tội, “Tôi cũng chỉ quan tâm đến bạn Lâm Khiển tý thôi mà, các cậu là bạn của cậu ấy, vậy mà không quan tâm đến thành tích của bạn mình chút nào sao?”
Hoắc Nghiệp Thụy còn xoay qua chỗ Lâm Khiển, vừa khiêu khích vừa châm ngòi gây xích mích: “Bạn Lâm, cậu vì giúp bọn họ mà ảnh hưởng đến cả thành tích của bản thân, nhưng theo tôi thấy thì bọn họ cũng có tiến bộ gì đâu, các cậu tốn công vô ích vậy để làm gì?”
Lời nói của Hoắc Nghiệp Thụy đã phơi bày cả nỗi hổ thẹn không tiện nói của nhóm học tra, mà bọn họ lại hay dễ nổi nóng, Đổng Minh Ân xù lông, đứng bật dậy, chuẩn bị xông lên tẩn cậu ta một trận no đòn rồi tính sau.
Không ngờ hắn còn chưa kịp ra tay, Giang Đình Tuấn đã vọt lên trước, nắm lấy cổ áo cậu ta xách lên, kéo đến trước mặt bọn Đổng Minh Ân: “Xin lỗi, địt mẹ mày xin lỗi họ ngay.”
Hoắc Nghiệp Thụy còn chưa kịp hoàn hồn, bọn Đổng Minh Ân đã bị dọa sợ hết hồn.
Hứa Dao cũng cả giận nói: “Thèm vào mà đợi mày phụ đạo, có thế nào cũng là chuyện của bọn tao, ai mượn mày xía vào?”
Phó Nghi Phi và Phan Khải Bác cũng khịt mũi: “Đúng, bớt chỉa mõm vào chuyện người khác đi.”
“Xời, được một lần đứng top thì ngon lắm chắc, tính quản hết thành tích của cả lớp hay gì?”
Mỗi người chen một câu, xỉa xói đến độ Hoắc Nghiệp Thụy muốn phản bác cũng không kịp, còn mấy học tra bị sỉ nhục thì chẳng nói lấy một câu, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ hội đồng Hoắc Nghiệp Thụy bằng ngôn ngữ.
Hoắc Nghiệp Thụy không ngờ đám Hứa Dao lại nóng nảy đến thế, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta, mắt thấy bọn họ người đông thế mạnh, khí thế hùng hổ, mà ở đây còn toàn những thành phần đánh nhau không nể nang ai trong trường, Hoắc Nghiệp Thụy cũng bắt đầu thấy sợ, cố gắng lắm mới giãy được khỏi tay Giang Đình Tuấn, miệng cọp gan thỏ biện giải: “Tôi không đến đây để quan tâm bạn học, quan tâm bạn học…”
Đột nhiên, Lâm Khiển cũng đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Hoắc Nghiệp Thụy.
Tư thái thong dong, không hề kích động như bọn Hứa Dao, thậm chí còn đeo một nụ cười nhạt như có như không, nhưng chẳng hiểu tại sao, Hoắc Nghiệp Thụy lại cảm thấy áp lực còn hơn cả lúc bị Giang Đình Tuấn nắm cổ áo, cậu ta lui về sau theo bản năng, lúc ý thức được hành động hèn nhát của bản thân, cậu ta vội vã bước trở về, nhìn Lâm Khiển, úp úp mở mở: “Cậu…”
Lâm Khiển cười nhạt, nói: “Bạn Hoắc nói quan tâm hồi lâu, nhưng vẫn chưa thấy hành động, vậy chẳng phải là để mọi người phải mừng hụt rồi sao?”
Hoắc Nghiệp Thụy: “…”
Những người khác: “…”
Má, sao nay Lâm Khiển nhây thế, mọi người sắp đánh nhau tới nơi rồi, mà y vẫn còn nhai lại vụ này?
Hoắc Nghiệp Thụy không dám mỉa mai nữa, chỉ nhắm mắt nói: “Cậu muốn tôi quan tâm thế nào đây?”
Lâm Khiển sờ sờ cằm, nghiêm túc suy tư, Trịnh Bằng Khinh bình thản nói: “Không thì cậu tặng cả bọn mỗi người một bộ 「Tuyển tập đề thi đại học trong mười năm gần đây」 đi!”
Hoắc Nghiệp Thụy: “! ! ! !” Không nói đến thì thôi, hại cậu ta xém chút nữa đã quên béng mất tại sao mình lại chạy đến đây bỏ đá xuống giếng với Trịnh Bằng Khinh và đám anh em của hắn!
Tất cả đều tại quyển「Tuyển tập đề thi đại học trong mười năm gần đây」chó má của hắn mà ra!
Trịnh Bằng Khinh còn không quên bổ thêm một đao: “Tôi vừa tặng bạn Hoắc một bộ, bạn Hoắc đây liền lập tức thi đứng đầu, xem ra bộ đề đấy rất hữu dụng, bạn Hoắc đã được lợi thì cũng nên tặng lại mọi người một chút chứ phải không nào?”
Hoắc Nghiệp Thụy: ! ! ! ! Thành tích của ông đéo liên quan đến cái bộ đề của mày! Cái thứ đó ông đã điên lên vứt vào thùng rác ngay trong đêm sinh nhật ấy lâu rồi!
Lâm Khiển gật gật đầu: “Ý kiến này cũng không tồi, tôi cho phép.”
Hoắc Nghiệp Thụy: ! ! ! Ai mượn mày cho hay không!
Trịnh Bằng Khinh làm bộ tính nhân số, nói: “Chín người, tổng cộng chín bộ…”
Lâm Khiển cắt ngang: “Không đúng, bạn Trương Phàm Phàm cũng thường xuyên đến đây mà, mua tặng bạn ấy một bộ nữa đi.”
Trịnh Bằng Khinh vỗ tay đồng ý: “Vẫn là em chu đáo hơn, vậy thì tròn mười bộ, cũng tiện để bạn Hoắc trả giá với chủ tiệm.”
Hai người anh tung em hứng, tự quyết định thay luôn phần Hoắc Nghiệp Thụy.
Sợ Hoắc Nghiệp Thụy sẽ đổi ý, hai người còn bắt chước Đổng Minh Ân viết một bản thỏa thuận, để Hoắc Nghiệp Thụy ký tên tại chỗ, khác ở chỗ bọn họ không giống Đổng Minh Ân, đơn thỏa thuận viết rất đúng quy cách, ngay hàng thẳng lối
Chờ khi Hoắc Nghiệp Thụy thoát khỏi trạng thái hoang mang, cậu ta đã ký xong cái bản thỏa thuận nhục nhã kia mất rồi.
Trịnh Bằng Khinh hài lòng cất nó đi: “Bạn Hoắc nhớ tranh thủ mua sớm đi ha, bọn này cần học gấp lắm đấy.”
Hoắc Nghiệp Thụy tức muốn hộc máu tại chỗ, nhưng cậu ta lại không dám nói thêm gì, đợi khi bước chân ra khỏi cửa, mới tức tối đá một cước lên tường, oán hận cắn răng: “Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh, bọn mày cứ chờ đấy!”
Trong phòng, mọi người nghe thấy câu nupakachi của Hoắc Nghiệp Thụy… Đều im lặng.
Hứa Dao khịt mũi: “Ấu trĩ.”
Đổng Minh Ân: “Trẻ trâu.”
Lâu Tinh Quang: “Ê tụi bây, hùn vốn đi, để tao mua cái bao tải mai về chụp đầu thằng đó hội đồng.”
Những người khác đè cậu lại: “Anh hai à, bình tĩnh.”
Chỉ có Trịnh Bằng Khinh vẫn đang ngồi nhìn bản thỏa thuận, đắc ý huênh hoang: “Cái bộ 「Tuyển tập đề thi đại học trong mười năm gần đây」 này nó quý bomera đấy, lần trước tặng thằng ấy tao xót gần chết, không ngờ lại lấy lại vốn nhanh thế, còn kiếm lời được thêm chín bộ, khoản đầu tư hời nhất đời tao.”
Mọi người: “…”
.
Tác giả có lời muốn nói: Bàn về lịch sử làm giàu của con trai đại gia số một, sự thật về món lời đầu tiên thực ra là…