Trước mắt xếp hạng quân huấn cơ hồ đã xác định, cạnh tranh top 100 cực kỳ tàn khốc, điểm của mỗi thứ hạng càng về trước cách nhau lại càng xa.
Alpha chất lượng tốt của bốn phân hiệu lại càng là lấy điểm số cách biệt vượt lên trên tất cả mọi người.
Ngược top dưới 100 đều là đám gà con mổ lẫn nhau, thứ tự ngươi truy ta đuổi.
Trước mắt Du Việt cùng Vạn Dương Trạch đứng thứ nhất, chỉ xem xem ai tới điểm tập kết giao lên bản đồ trước mà thôi.
Ngụy Phàm Lĩnh thứ ba, Phùng Mễ Đế thứ tư, Tây Loan Tây Tác thứ năm, thứ sáu là Nam Phong Ốc Cao Niên, thứ bảy là Hầu Vinh Hiên.
Top 10 riêng Đông giáo chiếm bốn.
Xếp hạng trước mắt năm nay làm Đông giáo hung hăng thở ra một ngụm khí.
Ô Phi Trần cùng Du Liên trông chừng trước bảng xếp hạng cà khịa môn sinh của đối phương kém cỏi bao nhiêu, trong lòng lại cảm khái, hai hài tử này quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.
Đương nhiên, chưa tới phút cuối cùng xảy ra chuyện gì ai cũng không đoán trước được, nhưng kết cục đại khái hẳn là sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Ô Phi Trần đắc ý ôm tay, “Trước mắt thành tích của hai người bọn họ đều không tệ lắm.”
(dreamhouse2255)
Du Liên vừa nghe vừa đào lỗ tai, “Muốn nói đặc biệt tốt thì cứ nói đi, đều~ không~ tệ~ lắm~.”
Ô Phi Trần nhíu mày, “Ngươi biết suy nghĩ của ta sao? Ta cảm thấy bọn họ không tệ lắm, ngươi cảm thấy bọn họ đặc biệt tốt, suy nghĩ của chúng ta không giống nhau, vậy nhất định là ta làm bộ sao? Sao ngươi nói chuyện lại chanh chua như thế chứ?”
Du Liên bị dọa nhảy dựng, “Ta nói chuyện chanh chua? Ta cảm thấy ngươi không đủ thẳng thắn thành khẩn mới đúng, hai người bọn họ đều xếp thứ nhất, giờ chỉ tranh xem ai về trước về sau, đánh vỡ kỷ lục tân sinh của cả bốn phân hiệu, hoàn thành nhiều nhiệm vụ tốt nhất, hợp tác hoàn thành một nhiệm vụ che giấu, mỗi người lại đơn độc hoàn thành một nhiệm vụ che giấu, như vậy còn chưa đủ lợi hại sao, rõ ràng là đặc biệt tốt, ngươi đúng là quá bủn xỉn, ngay cả khích lệ cũng bủn xỉn!”
Ô Phi Trần bị y mắng đến không còn lời nào để nói, “Ưu tú thì ưu tú, sao phải nói trắng ra như vậy, hiện tại học sinh rất là tự cao, ngươi biết con hư tại mẹ là để chỉ ai không?”
Du Liên giận đến lỗ mũi cũng phun khí, “Ngươi nói ai là mẹ? Ta là nguyên nhân con hư tại mẹ? Ưu tú cũng bủn xỉn khích lệ, ngươi đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, nhìn cái bộ dạng này của ngươi liền phiền!”
Ô Phi Trần: “Ta không giống ngươi, ta cảm thấy bọn họ vẫn có thể ưu tú hơn.”
“Bọn họ còn có bay lên trời hái sao đây, ngươi cứ chờ đi.”
Ô Phi Trần: “……”
Hai người không cãi nhau nữa, bắt đầu phân tích tiến độ của “ái đồ”.
Ngày hôm sau.
Du Liên: “Sao vẫn chưa trở về? Nhiệm vụ đều làm xong hết rồi, Du Việt cùng Vạn Dương Trạch lén lút hẹn nhau đi ẩu đả sao?”
(dreamhouse2255)
Ô Phi Trần nhìn bảng xếp hạng vẫn không nhúc nhích, “Du Việt sẽ không cam tâm luôn bại bởi Vạn Dương Trạch, phỏng chừng là muốn trộm đi bản đồ của hắn.”
Du Liên suy tư một lát, “Vậy Vạn Dương Trạch là ngốc sao, nếu hắn chạy, Du Việt ra sức đuổi theo, cuối cùng nói không chừng có thể ngang tay, không nhất định sẽ thua, ngược lại nếu hắn chính diện đối kháng với Du Việt, chưa chắc đã đạt được kết quả tốt, hắn ở trên phương diện mưu kế không đấu lại Du Việt.”
Ô Phi Trần cười lạnh, “Đúng vậy, cháu trai ngoan của ngươi không khác gì ngươi.”
Mắt thấy biểu tình của Du Liên sắp hỏng mất, Ô Phi Trần vội vàng giải thích, “Aiz, ngươi đừng nóng giận, ta không phải chỉ ý xấu, ý ta là Vạn Dương Trạch ở trên phương diện này khá trì trệ, hắn không có linh hoạt như Du Việt, làm việc quá coi trọng quy củ.”
Sắc mặt Du Liên hơi tốt lên một chút, “Cũng không nhất định như vậy, ta cảm thấy Vạn Dương Trạch sẽ không mạo hiểm làm việc gì không có nắm chắc.”
Ô Phi Trần: “Vậy có thể là vì ở cùng với Du Việt quá lâu rồi đi.”
Du Liên: “……”
Ô Phi Trần cảm thấy Du Việt cùng Vạn Dương Trạch kéo dài tới ngày cuối cùng mới đi giao nhiệm vụ là chuyện rất bình thường, nhưng Du Liên lại rất lo lắng.
Y biết tình huống thân thể của Du Việt, thả Du Việt đi một mình làm huấn luyện dã ngoại không có thuốc ức chế đã là chuyện rất nguy hiểm tình.
Tuy rằng tiểu tử Du Việt kia thường xuyên không đàng hoàng, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì hẳn là cũng biết từ bỏ thi đấu mà cầu cứu.
Hiện tại vẫn chưa thu được tín hiệu cầu cứu, chứng minh y không có việc gì.
(dreamhouse2255)
Nhưng……!Vì sao lại biến mất cả ngày cùng với Vạn Dương Trạch cơ chứ?
Hiện tại y không có nhiệm vụ, có thể làm cái gì?
Mà gương mặt vạn năm không biểu tình của Vạn Dương Trạch giờ phút này, bị tình ~ dục nhuộm đầy sắc thái.
Điên cuồng muốn chiếm lấy toàn bộ Du Việt, điên cuồng đòi hỏi.
Du Việt không được đáp lại, trong lều không ngừng truyền ra thanh âm.
Tuyến thể Omega của Du Việt bị Vạn Dương Trạch nắm giữ hoàn toàn, bản năng sinh lý thúc giục y trốn tránh, nhưng Vạn Dương Trạch lại giống như là tìm dược thú vui ác ý, không chịu buông tha.
Du Việt lần đầu tiên đ*ng d*c, khoang sinh sản mấy lần có xu thế muốn mở ra.
Nhưng Vạn Dương Trạch biết, đây là phòng tuyến cuối cùng của Du Việt.
Hắn không thể làm như vậy, một khi thành kết bên trong khoang sinh sản của Du Việt, vậy Du Việt sẽ bị hắn đánh dấu hoàn toàn.
Làm thế có nguy hiểm khiến Du Việt mang thai, Du Việt còn muốn đi học, tuyệt đối không chấp nhận được kết quả này.
Vạn Dương Trạch cũng không muốn hủy hoạt bất luận một quy hoạch nào về tương lai của Du Việt.
(dreamhouse2255).
Tìm truyện hay tại * TRUMtru yen.O R G *
Hàm răng cắn phá tuyến thể, truyền tin tức tố vào trong thân thể y.
Sóng đ*ng d*c tới một đợt lại một đợt.
Mỗi lần trong lúc nghỉ ngơi, Du Việt lại nhìn thấy Vạn Dương Trạch đang tr*n tr** thân thể tìm thức ăn bổ sung thể lực cho y.
Mà y mỗi lần ăn không tới một nửa lại nhịn không được kéo Vạn Dương Trạch về.
Kỳ đ*ng d*c kéo dài phảng phất như vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại.
Mỗi khi thanh tỉnh Du Việt liền suy nghĩ, m* ** ta đang làm gì?
Ta đang cùng Vạn Dương Trạch làm cái gì?
Vạn Dương Trạch đang làm gì?
Vì sao chúng ta lại đang làm
Kỳ đ*ng d*c thì ra không đáng tin như thế, nói tới là tới
Nghĩ không được vài phút lại bị Vạn Dương Trạch kéo vào trong một vòng tra tấn không điểm dừng.
Khi cách thời gian thi đấu kết thúc không còn lại một ngày.
(dreamhouse2255)
Ô Phi Trần tràn đầy tin tưởng, “Quân huấn lần này top 10 chúng ta chiếm 4, còn chiếm cả thứ nhất cùng thứ hai, nhất định có thể chấn chỉnh lại sĩ khí của Đông giáo.”
Du Liên thở dài, “Ngươi chỉ biết trông chờ tân sinh, Đông giáo là nơi có tỉ lệ sinh viên không tốt nghiệp được cao nhất trong bốn phân hiệu, thời điểm nhập học một đám phân hóa suất cao tận trời, khi tốt nghiệp ngay cả năm hai cũng không đánh lại được, ta cũng phải hoài nghi có người đầu cơ trục lợi làm giả số liệu tin tức tố.”
Ô Phi Trần cảm thấy lời này của Du Liên khá là có đạo lý, “Tiều Chính Huy bên kia cần kiểm tra cẩn thận, nhóm Du Việt đã đi qua một cửa cuối cùng, an tĩnh chờ tin lành là được.”
Du Liên: “Ừm.”
Không ai hoài nghi Du Việt cùng Vạn Dương Trạch có thể xuất hiện ở thời khắc cuối cùng hay không.
Giao **** phảng phất đã kéo dài rất lâu, cuối cùng sóng đ*ng d*c cũng từ từ hạ xuống.
Du Việt cảm giác chính mình đã thanh tỉnh, cũng có thể nói là thần thanh khí sảng.
Vừa nãy khi chưa tỉnh lại hình như đã có người thay y lau mình.
Đã không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh hai người đang va chạm kịch liệt.
Mùi mê điệt hương đã nhạt tới gần như không ngửi thấy, nhưng thân thể vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác bị tình *** che trời lấp đất bao phủ.
Cùng với lại nơi nào đó vẫn còn có giảm giác ở phía sau.
(dreamhouse2255)
Du Việt gian nan xoay người ngồi dậy, dựa vào lều vải, may mắn, không có.
Chỉ là luôn cảm thấy động tác đóng cọc vẫn còn đang tiếp tục, đại khái là ký ức của thân thể.
Hiện tại Vạn Dương Trạch đang nấu ăn ở bên ngoài, có mùi cá nướng cùng mùi khoai lang nướng.
Mấy ngày nay hai người đều không ăn nhiều lắm, chỉ dùng một ít khoai lang.
Du Việt có ăn thêm một chút cá nướng, bọn họ cần làm việc rất nhiều thời gian, Vạn Dương Trạch căn bản không thể rời khi y quá lâu.
Du Việt tưởng rằng mình đã ăn chán hai thứ này, nhưng nghĩ tới thời gian đ*ng d*c Vạn Dương Trạch dùng chúng nó để bổ sung thể lực cho y, hiện tại Du Việt lại cảm thấy ăn khá ngon?
Lại thèm.
Du Việt bụm mặt nghĩ, làm sao bây giờ?
Lần này Vạn Dương Trạch khẳng định đã biết y là Omega.
Tên kia trở về trường học sẽ tố giác y sao? Hay là sẽ không coi y như một đối thủ đáng giá hao phí tâm tư?
Sẽ bởi vì lo lắng y là Omega mà khuyên y thôi học khỏi Đế Đằng?
Du Việt đau đầu nghĩ, đây m* ** là chuyện gì chứ? Vì sao Vạn Dương Trạch lại không hôn mê?
Ngụy Phàm Lĩnh chỉ kém hắn 1% cũng đã trúng chiêu, vì sao tới Vạn Dương Trạch lại biến thành cửa đột phá cho kỳ ph*t t*nh?
Một cái ô long, khiến cho bọn họ trở thành địch nhân quen thuộc lẫn nhau nhất.
Từ đây, Du Việt y biết Vạn Dương Trạch lớn bao nhiêu, Vạn Dương Trạch biết y có bao nhiêu, ướt.
Đây m* ** là cái nghiệt duyên thế địch vi diệu gì?
Du Việt biết, kỳ đ*ng d*c của Omega sẽ kéo dài rất lâu, trong lúc ấy, Alpha sẽ phải thường xuyên bổ sung dinh dưỡng để bảo trì thể lực.
Bọn họ ở bên ngoài lâu như vậy, không có dịch dinh dưỡng, ngay cả đồ ăn bình thường cũng không có, trường hợp xấu hổ mà Du Việt sợ nhất chính là……!Y làm gầy Vạn Dương Trạch.
Không dám gặp hắn.
.
Vạn Dương Trạch mở túi văn kiện ra, nhìn thấy lý lịch cuộc đời của mình, khẽ nhíu mày lại.
Thân phận của hắn là một người chia bài ở sòng bạc ngầm Nam Phong.
Nhưng trong nước cấm đánh cược, sau khi sòng bạc bị đóng, người chia bài này chuẩn bị ra nước ngoài nhập cư tìm con đường sống mới, lúc trước đã liên hệ tốt với sòng bạc ở nước ngoài.
Bản thân người chia bài từng phạm tội đang bị cảnh sát truy nã, chỉ có thể lựa chọn nhập cư trái phép, lúc trước vẫn luôn che giấu thân phận của mình, thậm chí tiêu hủy cả chứng minh nhân dân.
Chẳng qua người chia bài này cuối cùng cũng bị cảnh sát Nam Phong bắt giữ, thư viết tay cũng bị cảnh sát tịch thu.
Không ai biết tới cuộc đời của người chia bài này, ngày thường đi làm luôn mang mặt nạ, là một trong số ít những người chia bài nam (thường người chia bài ở sòng bạc là nữ).
Dáng người xấp xỉ Vạn Dương Trạch, chẳng qua bình thường không hay đứng thẳng lắm, nhưng khi tới trước chiếu bạc liền biến thành một con người khác.
Đây là một người khá dễ bắt chước.
Du Việt mở văn kiện của mình ra, miệng lẩm bẩm, “Ta không phải lại là một cô nhi không cha không mẹ đi.”
Mở ra nhìn.
Du Việt: “Đ**…… Ta hoài nghi cái này là nhằm vào ta, ta có lần nào không phải trộm cắp lừa gạt thì chính là chơi bời lêu lổng bắt người tay ngắn.”
Vạn Dương Trạch liếc qua văn kiện của Du Việt.
Chẳng lẽ thân phận của bọn họ không giống nhau sao?
Du Việt nhìn văn kiện của Vạn Dương Trạch, “Ta có thể xem không?”
Vạn Dương Trạch gật đầu, “Ừm.”
Du Việt cầm lấy văn kiện của Vạn Dương Trạch xem, đại kinh thất sắc (sợ đến mất sắc mặt).
Đ**.
Vì sao Vạn Dương Trạch lại là nam nhân chia bài thần bí, động tác thành thạo, nắm giữ tốt nhịp điệu cuộc chơi, trước nay chưa bao giờ tham gia đánh cược, đã trở thành tay chia bài cao cấp?
Vì sao Vạn Dương Trạch có năng lực tính nhẩm xuất chúng, cực kỳ mẫn cảm với các con số, là cái bug mà tất cả các lão bản sòng bài ngầm yêu thích, mà chính mình lại là tên ngốc ăn no chờ chết người khác nói cái gì cũng tin?
Du Việt nhìn về phía người ngồi ghế phụ lái, “Lãnh đạo, có thể đổi kịch bản không?”
“Người mà các ngươi sắp thế thân đều tồn tại có thật, bên nước ngoài hiện tại đã có tin tức về thân phận của các ngươi, khi các ngươi gặp khó khăn gì sẽ đi tuần tra, Du Việt, năng lực biến báo của ngươi tương đối mạnh, không chú trọng logic, rất thích hợp với thân phận này.”
Du Việt: “……”
Căn bản không nói lời hay gì, nhưng sao ta lại có cảm giác giống như đang được khen, sao ngươi này có thể làm được?
Đông giáo đã nháo động trời, Du Việt cùng Vạn Dương Trạch không bị chia tới cùng một lớp, người trong hai lớp có bọn họ rất thấp thỏm, không biết đi học với Du Việt cùng Vạn Dương Trạch là cảm giác gì.
Có thể bởi vì uy áp mà không thể hô hấp hay không thể tập trung lực chú ý hay không?
Có thể cảm thấy khó chịu, cuối cùng nhịn không được xin chuyển lớp hay không?
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp cảm thụ, liền biết hai người kia cùng nhau bị đình chỉ học.
Biểu tình của mọi người rất khiếp sợ.
Đều là không thể tưởng tượng nổi.
Hai thế gia đứng đầu Đông Quận, vì sao lại càng ngày càng thân thiết?
Khi Hầu Vinh Hiên nhìn thấy thông báo, liền cảm thấy đầu đau muốn chết.
Cho nên…… Du Việt cùng Vạn Dương Trạch bởi vì bị trường học phát hiện đang yêu đương cho nên đình chỉ học?
Đây là lần đầu tiên Đế Đằng xử lý vấn đề AA luyến nghiêm trọng như vậy?
Chủ yếu là những người khác khi bị trường học bắt đang yêu đương đều sẽ kịp thời chia tay hoặc là không thừa nhận…… Đây vẫn là lần đầu tiên bị mạnh mẽ ép chia tay.
Phùng Mễ Đế khiếp sợ nói, “Hai người này phải yêu đương sâm đậm bao nhiêu chứ? Ta còn đang nói ngày thường sao lại thấy không khí giữa bọn họ không bình thường, Vạn Dương Trạch giúp Du Việt trải chăn, cùng nhau ăn cơm…… Không ngờ bị trường học đình chỉ cũng không chịu chia tay?”
Hầu Vinh Hiên lắc đầu, “Ta cảm thấy không đúng, quan hệ của bọn họ căn bản không phải như thế.”
“Du Việt là thần tượng của ngươi ngươi đương nhiên không chịu thừa nhận thần tượng đang yêu đương, ta hiểu mà.” Phùng Mễ Đế thản nhiên nói.
Nhưng Hầu Vinh Hiên vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Du Việt cùng Vạn Dương Trạch xác thật giống như là đang yêu đương.
Mà cùng ngày khen thưởng, Du Việt cùng Vạn Dương Trạch bị Du giáo sư lén mang đi, sau đó chuyện hai người bởi vì đang yêu đương bị đình chỉ học rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Người không tin chuyện này nhất vốn dĩ nên là Ngụy Phàm Lĩnh, nhưng lần trước Ngụy Phàm Lĩnh đến nhà Du Việt.
Nửa đêm nửa hôm, người mở cửa lại là Vạn Dương Trạch, hắn nói cái gì Du Việt cũng không phản bác.
Cho nên hai người kia…… là thật sao?
Cũng quá cùi bắp đi, làm AA luyến cũng để bị Đế Đằng phát hiện, lấy chỉ số thông minh này đòi vị trí thứ nhất, khó trách thành tích lên đỉnh mà thứ tự đếm ngược.
Lần này không chỉ diễn đàn giải trí của Đế Đằng sôi trào, toàn bộ các diễn đàn đều bay đầy dấu ‘?’.
【Ta chấn kinh rồi, là thật sao là thật sao? 】
【 Trên thông báo nói hai người vi phạm kỷ luận là yêu đương, đình chỉ học về nhà suy nghĩ lại! 】
【 Ta đi tra một chút, cả trường chỉ có bọn họ bị đình chỉ, yêu đương cũng không thể là mình với mình đi, cho nên không phải bọn họ yêu đương thì là ai yêu đương? 】
【 Thật ma huyễn, thật muốn biết cha mẹ hai nhà Vạn Du bây giờ biểu tình gì. 】
【 Ta thấy rồi, biểu tình hình như không tệ lắm, sáng nay cha Du Việt còn vui tươi hớn hở cùng phu nhân đi dạo phố. 】
【 Cha Du Việt vẫn luôn như vậy, ngược lại là cha mẹ Vạn Dương Trạch, bình thường không hay thấy bọn họ lộ biểu tình ra ngoài, hôm nay lại phá lệ vui mừng? 】
【 Cha mẹ Vạn Dương Trạch có phải là cảm thấy lấy tính tình của hắn, có người nguyện ý cùng hắn yêu đương đã là tốt lắm rồi không? 】
【 Đừng như vậy, Vạn Dương Trạch của chúng ta rất tốt, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu người, thế nhưng lại bị Du Việt thu, không biết Du Việt khiêu thoát như vậy làm sao hấp dẫn được hắn. 】
【 Đây đại khái là bổ sung mị lực cho nhau đi. 】
【 Nói tới bổ sung…… Cho nên hai người bọn họ ai ở trên ai ở dưới? 】
【 Cái này còn cần phải hỏi sao? 】
【 Alpha 91% của chúng ta không sợ hãi bất luận kẻ nào! Đương nhiên là Vạn Dương Trạch ở trên rồi. 】
【 Nhưng ai dám nói Du Việt giống Omega cũng đều bị đánh, y làm sao ở dưới được? 】
【 Y đánh được chúng ta không? Không, cho nên y ở dưới ( trốn) 】
【 Lầu trên nói rất đúng. 】
【 Tâm tình không có cách nào bình tĩnh được, ta khá lo lắng sau kỳ đình chỉ này bọn họ sẽ chặt đứt tình ý, không ở bên nhau nữa sao? Dù gì thì đi học ở Đế Đằng cũng quan trọng hơn yêu đương nhiều. 】
【 Thậm chí không thể tưởng tượng nổi hình ảnh cụ thể khi bọn họ bị đình chỉ, nếu thời gian dài không đi học sẽ bị xóa học tịch, ngay cả đặc huấn tổng bộ cũng không đuổi kịp nữa, mất nhiều hơn được, ta cảm thấy bọn họ không cần thiết vì nữ nhi tình trường mà bỏ qua nhiều như thế, sau này tốt nghiệp muốn yêu đương thế nào thì yêu. 】
【 Nói cũng phải, hy vọng bọn họ suy nghĩ cẩn thận. 】
【 Dù sao ngoại trừ đối phương, không ai xứng với hai người bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau thôi, cầu mong bọn họ thuận lợi tốt nghiệp. 】
【 Huấn luyện dã ngoại điểm của bọn họ trâu bò như vậy, tới phút cuối lại không đi giao bản đồ, ban đầu ta còn cho rằng là người này bẫy người kia, hiện tại lại cảm thấy, bọn họ phỏng chừng là yêu đương đến quên thời gian. 】
【 Lầu trên nói quá có đạo lý……】
【 Ta cũng cảm thấy như vậy. 】
【 Có phải thật như vậy hay không chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng thật đáng tiếc, hai Alpha ở bên nhau không thể đánh dấu tới bước cuối cùng, khi tiến vào kỳ phát tình, bọn họ cảm thấy bực bội sẽ chỉ muốn đánh nhau, càng đừng nói là thân thiệt, còn chưa tới bước này ta đã cảm thấy lo lắng bọn họ sẽ giống như nhiều cặp AA khác khuất phục bởi bản năng sinh lý, cuối cùng từng người có Omega của chính mình. 】
【 Cũng phải, cả hai đều ở thế gia, gia đình căn bản sẽ không đồng ý bọn họ ở bên nhau. 】
【 Haiz, vốn dĩ đang vui vẻ, nhìn thấy mọi người phân tích hiện thực như thế, ta tình nguyện bọn họ chưa từng yêu. 】
【Lạc quan mù quáng, người ta là Alpha đó, nào có dễ ở bên nhau như vậy. 】
Hai người có từng yêu hay không, Du Việt không biết, y chỉ biết vì sao người khổ luôn là y.
Chia bài đẹp trai mặt lạnh đó nha, y cũng muốn làm!
Nhưng từ giờ trở đi, y chính là Beta được chăng hay chớ, thiếu nợ vô số, miệng ăn núi lở, chơi bời lêu lồng, ỷ vào có chút nhan sắc đi trêu ghẹo người khắp nơi kia, Diêu Nhạc Tâm.
Người ngồi ghế phụ đưa cho Du Việt một bộ di động, “Đây là Diêu Nhạc Tâm, y đã hẹn ước với người kia gặp mặt tại một khu nghỉ mát ở Nam Phong, đến lúc đó ngươi đi, gã sẽ mượn cơ hội cho ngươi chơi một vòng trước, ngươi cứ chơi cùng gã, sau đó gã sẽ mang ngươi vượt biên đi Mã Tát.
Du Việt: “Thật sự vượt biên trái phép sao, các ngươi như này có xem như là đang câu cá không, trực tiếp bắt ta tội nhập cư trái phép để lập công gì đó?”
“…… Ngươi là Diêu Nhạc Tâm, nhớ kỹ thông tin thân phận cùng cuộc đời của ngươi.”
Du Việt vẫn buồn bực, “Diêu Nhạc Tâm ỷ vào có chút sắc đẹp lừa ăn lừa uống ở bản địa, y không thường xuyên đăng ảnh selfie sao, người hẹn y ra ngoài có thể không biết y trông như thế nào?”
“Y thiếu nợ quá nhiều, sợ bị người khác bắt được cái đuôi cho nên chưa bao giờ chụp ảnh đăng mạng, không phát định vị cùng thông tin cá nhân, người quen biết y chỉ biết y thích sống hưởng thụ, lại không đi kiếm tiền.”
Nhưng bản thân Diêu Nhạc Tâm lại có một căn nhà lớn mà cha y khi còn sống để lại cho y, mặc kệ y xảy ra chuyện gì, thiếu bao nhiêu tiền cũng không chịu bán nhà, chính là vì muốn giữ lại cho mình sau này dưỡng lão.
Kết quả hiện tại bị người của sòng bạc bên kia để ý đến, muốn kéo y ra nước ngoài gán nợ, đến lúc đấy tiện mua rẻ nhà của y.
Dù sao y cũng chỉ có một mình, dễ uy hiếp nhất.
Du Việt: Có cảm giác bị mạo phạm.
Vạn Dương Trạch nhìn kịch bản của Du Việt, cũng cảm thấy khá bất đắc dĩ, “Vậy chúng ta sẽ bị tách ra?”
Người nọ nói, “Ngươi biết chính mình phải nhập cư trái phép, cho nên khi tới mục đích tìm một cái khách sạn ở lại trước, Du Việt dựa theo kịch bản sẽ bị lừa chơi hai ngày, khi lên thuyền hoặc là trước đấy các ngươi có thể tìm cơ hôi “làm quen lẫn nhau”, khi xuất cảnh lại gặp lại là được.”
Có thể nói chỉ nhiều nhiêu đó, còn lại tự do phát huy.
Cũng may hai nhân vật mấu chốt đều rất kỳ ba, vừa thần bí vừa không dễ bại lộ.
Vạn Dương Trạch thuộc loại người mặc vest vào ngươi nói hắn hai mươi mấy tuổi người khác liền tin.
Du Việt đẹp từ trước, đúng là rất thích hợp vào vai lừa gạt người cùng mê hoặc nhân tâm.
Tới phụ cận Nam Phong, Du Việt xuống xe trước.
Du Việt ở thành phố cách vách dùng thân phận của Diêu Nhạc Tâm ngồi xe buýt đi biên cảnh Nam Phong tìm một người nam nhân đã nói chuyện qua mạng với y hơn một tháng, Tiểu Tô.
Tiểu Tô là bạn qua mạng của y, nói mình làm buôn bán, gần đây kiếm lớn một bút, sau khi nghe thấy Diêu Nhạc Tâm là một nam hài chơi bời lêu lổng lại thiếu tiền mà ngoại hình lại không tệ lắm, liền nhiệt tình mời đối phương qua chỗ mình chơi.
Vì thế Diêu Nhạc Tâm mua vé tàu, 10 giờ sáng sẽ tới biên cảnh Nam Phong, Tiểu Tô ở địa điểm ước định chờ y.
Đến lúc đó hai người dựa vào y phục để nhận nhau.
Người chia bài mà Vạn Dương Trạch đóng thế tên giả là Đào, người ở sòng bạc đều gọi hắn là Đào tiên sinh.
Đào tiên sinh chưa bao giờ nói cho người khác biết tên thật của mình, thậm chí có người đoán họ của hắn căn bản không phải Đào, mà là “Trốn tiên sinh”. (Đào_Trốn)
Trước đấy, Đào tiên sinh đã tới phụ cận bến tàu rồi, tìm một khách sạn xa hoa ở lại, chờ hai ngày sau sẽ có người nhập cư trái phép tới mang hắn lên thuyền.
Mà hai ngày này, Vạn Dương Trạch làm Đào tiên sinh cần ở lại khách sạn, nhanh chóng học được kỹ năng chia bài, tính nhẩm, v.v…. mà một chia bài cao cấp cần có.
Chuyện này đối với Vạn Dương Trạch mà nói khá đơn giản, hắn chỉ cần xem một lần liền biết.
Du Việt_Diêu Nhạc Tâm lười biếng đánh ngáp, đè thấp mũ lưỡi trai đi về phía đình hóng gió đối diện nhà ga.
【 Diêu Nhạc Tâm: Tiểu Tô, ta xuống xe rồi, không nhìn thấy ngươi. 】
【 Tiểu Tô: Ta ở ngay chỗ hẹn mà. 】
【 Diêu Nhạc Tâm: Không nhìn thấy ngươi, không phải ngươi rất tuấn tú sao, trong đình hóng gió có ba nam nhân thì một người xấu. 】
【 Tiểu Tô: Ta cũng không nhìn thấy ngươi, không phải ngươi đội mũ sao? Là mũ rơm nhỏ hả? 】
【 Diêu Nhạc Tâm: Mũ lưỡi trai, màu đen. 】
【 Tiểu Tô:??? 】
Sau đó Du Việt nhìn thấy ba nam nhân trong đình hóng gió, người xấu nhất chạy tới.
Đợi người đến gần, Diêu Nhạc Tâm trừng lớn mắt, “Tiểu Tô…… Ngươi chính là Tiểu Tô?” Diêu Nhạc Tâm làm người thẳng tính, nói chuyện trước nay không dễ nghe, bởi vậy cũng không ít lần đắc tội người khác, không có bạn tốt gì, “Sao ngươi lại không biết xấu hổ nói mình rất đẹp trai chứ, vừa rồi ta cho rằng ngươi hẹn gặp mặt là giả, thiếu chút nữa đã bỏ về rồi.”
Tiểu Tô vừa mừng vừa vội, “Xin lỗi xin lỗi, ta là quá…… Ngươi lớn lên thật quá đẹp, so với sự khiêm tốn của ngươi, ta quả thật hơi nói ngoa.”
Tiểu Tô vừa nói vừa muốn kéo tay Diêu Nhạc Tâm, bị Diêu Nhạc Tâm tránh đi, “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ động cước, ngươi không phải mời ta đi du sơn ngoạn thủy sao, ta muốn ăn bữa tiệc lớn.”
Nói chuyện qua mạng một tháng, Tiểu Tô cơ bản thăm dò ra được Diêu Nhạc Tâm là loại người gì, điển hình kiểu không chịu ăn thiệt thòi, nhưng lại rất nhát gan, chỉ cần ra khỏi địa giới, không sợ không nắm thóp được y.
Lừa gạt y mang căn nhà giá trị cực cao kia ra làm tiền chuộc, tới lúc đó lại kéo chân y ở nước ngoài, dù sao cũng là nhập cư trái phép, ai tìm được y chứ?
Người đã xuất cảnh, cảnh sát Nam Phong sẽ không tiện điều tra, nhốt y lại cùng với đám người đã bị gạt trước đấy, y liền chính là sức lao động trường kỳ.
Lấy diện mạo của Diêu Nhạc Tâm, thậm chí có thể làm chút lao động khác.
Nhưng Diêu Nhạc Tâm này, vừa nhát chết lại còn ra vẻ nhan khống, chỉ sợ Tiểu Tô lừa gạt y.
Tiểu Tô không hoảng hốt chút nào.
Tiểu Tô: “Ta thật sự có tiền, dám gọi ngươi ra chơi cũng là vì cảm thấy chúng ta hợp cạ, ta thích tính cách của ngươi, chúng ta chỉ chơi ba ngày thôi, ba ngày sau ta sẽ mua vé máy bay cho ngươi về, sau này nếu ngươi còn muốn lúc nào cũng có thể gọi ta, chỉ cần ta không bận, khẳng định sẽ tiếp ngươi.”
Diêu Nhạc Tâm gật đầu, nói muốn ăn nhà ăn đắt nhất, ở khách sạn cao quý nhất.
Tiểu Tô là người chuyên nghiệp giăng lưới rộng bắt nhiều cá ở trong nước, cùng một lúc nói chuyện với rất nhiều thành phần như Diêu Nhạc Tâm, dùng lý do mời người tới biên cảnh rồi dụ ra nước ngoài, nhân cơ hội mang đối phương đi đánh bạc, sau đó ép nợ đối phương, cầm tù bọn họ lại, nếu không trả được tiền nợ thì lôi đi làm sức lao động miễn phí.
Tóm lại phải ép bọn họ trả đủ số tiền đã tiêu ở bên này trước đã.
Nói chung là hiện tại Diêu Nhạc Tâm hưởng thụ bao nhiêu, sau này xuất cảnh sẽ bị xé xác ác bấy nhiêu.
Tiểu Tô không tiếc tiền chút nào, thuần thục giống như là một hướng dẫn viên du lịch địa phương vậy, mang y đi chơi rất nhiều nơi, ở lại khách sạn tốt nhất.
Tiểu Tô cảm thấy, Diêu Nhạc Tâm thật sự rất nhan khống, vừa vào khách sạn liền nhìn chằm chằm một nam nhân đang ngồi trong đại sảnh đọc báo không ngừng.
Diêu Nhạc Tâm nói, “Người kia thật đẹp trai.”
Có thể ở lại nơi như này, không giàu thì quý, hơn nữa, ai cũng biết khách sạn này là ưu tiên hàng đầu của mấy loại người không thiếu tiền nhưng lại không thể không nhập cư trái phép, vừa nguy hiểm vừa loạn.
Tiểu Tô sợ Diêu Nhạc Tâm chọc phải người có tiền phiền phức, liền nói, “Ngươi có thể an phận một chút không, ngươi đang đi chơi với ta đấy, đừng có nhìn chằm chằm nam nhân khác nữa.”
Diêu Nhạc Tâm không cam lòng gật đầu.
Du Việt thầm nghĩ, vì sao Vạn Dương Trạch tây trang phẳng phiu uống trà xem báo làm màu như vậy?
Tiểu Tô mang Diêu Nhạc Tâm đi chơi một ngày, ngày hôm sau bắt đầu liên hệ với Đào tiên sinh.
Người này là chia bài trong nước mà bọn họ liên hệ lúc trước, nghe nói tác phong tương đối chính quy, bối cảnh không sạch sẽ, dễ đắn đo, bồi dưỡng xong liền định cư nước ngoài, là người chia bài mà rất nhiều sòng bạc ngầm yêu thích, bởi vì sự nổi tiếng của hắn mang tới cho sòng bài không ít tiền lời.
Bản thân Đào tiên sinh có tiền, nhưng ở trong nước không thể quang minh chính đại trải qua cuộc sống của một phú ông, cho nên mới muốn nhập cư trái phép ra nước ngoài, gã nhất định phải đối xử cẩn thận.
Tiểu Tô đoán được Đào tiên sinh sẽ ở lại khách sạn này, nhưng không ngờ Đào tiên sinh lại đẹp như vậy.
Nghe nói trước đây hắn làm việc trong sòng bạc lão bản luôn ngầm đồng ý cho mang mặt nạ, hiện tại gã biết, phỏng chừng là sợ hắn quá đẹp trai, sẽ bị khách nhân mang đi.
Phòng của Diêu Nhạc Tâm ở ngay cạnh phòng của Đào tiên sinh.
Diêu Nhạc Tâm đại khái là có ý tứ với Đào tiên sinh, vừa vào khách sạn liền nhìn người ta không rời mắt.
Nhưng Đào tiên sinh không có để ý tới Diêu Nhạc Tâm, hoàn toàn không chia nửa cái ánh mắt cho nhân vật nhỏ ở bên cạnh.
Diêu Nhạc Tâm cùng Tiểu Tô đi chơi ngày thứ ba, Tiểu Tô mời y lên thuyền ra biển chơi.
Qua mấy ngày ở chung, Diệu Nhạc Tâm đã xác định Tiểu Tô đúng là rất có tiền, cũng tin tưởng gã, liền lên thuyền.
Nhưng Diêu Nhạc Tâm không nghĩ tới, sau khi lên thuyền, Tiểu Tô lại mang y xuống đáy.
Sau đó giấu y trong một kho hàng, dặn y không được lên tiếng.
Diêu Nhạc Tâm bắt đầu luống cuống.
Diêu Nhạc Tâm: “Tiểu Tô, ngươi có bệnh sao? Vì sao bắt ta đợi ở đáy thuyền?”
Tiểu Tô chỉ chỉ những người xung quanh, trong đó có cả Đào tiên sinh, “Ngươi muốn đi chơi vui hơn nữa không? Ngoan ngoãn nghe lời, mọi người đều giống như ngươi mà.”
Diêu Nhạc Tâm thấy Đào tiên sinh cũng ở đây, nhất thời bị hấp dẫn lực chú ý.
Kho hàng đáy thuyền vừa tối vừa bẩn, chỉ có một cái đèn vàng nhỏ treo trên đỉnh, không gian hẹp chen chúc hơn hai mươi người.
Diêu Nhạc Tâm nhích tới bên người Đào tiên sinh, “Chào ngươi?”
Đào tiên sinh nhìn y một cái, không để ý.