Anh Dạ Mạc rời phòng, không biết nên đi đâu, cứ đi cứ đi thế rồi cũng vòng vào phòng tứ ca Anh Húc Kì.
Anh Húc Kì không thích tối tăm, một người luôn mở hai đèn ngủ, cho nên hắn có thể thấy rất rõ ràng Anh Húc Kì ôm cái gối rối* lớn ở trên giường.
*rối: con rối, anh này ôm một cái gối hình con rối ^^!
Rốt cuộc là rối đáng yêu hay là tứ ca hắn đáng yêu? Nếu hỏi Anh Dạ Mạc, hắn nhất định không chút do dự trả lời là người kia.
Đi đến bên người y, đưa tay nhu nhu đầu của y vài phát, thuận tiện giúp y kéo cái chăn bị đá sang một bên giường, Anh Dạ Mạc mới đi đến sô pha nằm.
Khi cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng, luôn thích tìm tới Anh Húc Kì, chỉ cần có y ở bên cạnh hắn, tự giác có thể buông lỏng rất nhiều.
Hắn nhớ rõ hắn tiến vào nhà anh ngày đó, nhìn đến nhiều người xa lạ như vậy làm cho hắn thực lo lắng, mọi người im lặng ở một bên nhìn nhìn hắn, cái loại mắt nhìn chòng chọc này làm cho hắn rất muốn trốn chạy, nhưng Anh Húc Kì lại đột nhiên hướng hắn chạy kéo lại, cho hắn một cái thật ôm thật lớn, thiếu chút nữa làm dọa hắn.
Khi chợt nhìn đến Anh Húc Kì, còn tưởng rằng y so với hắn nhỏ hơn, bởi vì khuôn mặt kia thật sự không lớn hơn so với hắn, càng đừng nói y lớn hơn hắn ba tuổi. Hắn rất sợ, bị Anh Húc Kì ôm lúc sau vẫn còn phát run, nhưng khi y hướng khuôn mặt tươi cười nhìn hắn, rồi lại làm cho hắn cảm thấy được người trước mắt hẳn là rất hoà nhã.
Hắn luôn làm mặt phòng bị khi đối mặt với người xa lạ, tuy rằng cá tính như vậy, nhưng Anh Húc Kì lại không hề để tâm đối hắn luôn rộng mở hết thảy, điều này làm cho hắn cảm thấy chống đỡ không được.
Cũng bởi vì điều này, hắn đối Anh Húc Kì có cảm tình rất đặc biệt, cũng có thể nói là ỷ lại? Còn hơn các ca ca khác đều muốn ỷ lại.
Đến ở gia đình anh sống một thời gian lâu, dần dần, hắn cũng bắt đầu thích cởi mở với các ca ca khác.
Đại ca Anh Thiên Ngạo, rất có khí phách là đại ca, y mặc kệ nói cái gì đều rất có cảm giác uy nghiêm, mọi người cũng đều thực nghe y, ngay cả chính hắn cũng hiểu được, không hiểu chính là không thể phản kháng; đại ca cũng thực thận trọng, thực chiếu cố bọn họ, chỉ cần bọn đệ đệ có chuyện,sẽ luôn xử lý ổn thoả, cho nên hắn thực kính trọng đại ca.
Nhị ca Anh Mị Sí, thật là một người làm cho hắn vừa yêu lại vừa hận, tuy rằng không giống đại ca thận trọng như vậy, nhưng là đối hắn không tồi, có cái gì mới hết thảy đều mang một phần cho hắn, bất quá khi nói chuyện lại rất nhỏ nhen, cái gì cũng đều nói ra, còn thích loạn thân, sờ loạn, ai, có khi thực không hiểu Nhị ca hắn đến tột cùng là dạng người gì?
Tam ca Anh Lạc Ngưng, cùng hắn cùng một chỗ sẽ thực an tâm, hắn còn nhớ rõ hồi trước hay nằm ở trên đùi Anh Húc Kì, hai người ở bên kia tán gẫu, Tam ca cũng chỉ là ở một bên im lặng nghe, cười, hắn thực thích sự ôn nhu của Tam ca.
Còn có Tử Hằng ca, tuy rằng y chính là bảo tiêu của đại ca, nhưng là y ở trong nhà địa vị cũng không sai biệt lắm. Hắn cảm thấy được y luôn thâm tàng bất lộ, bình thường đi theo bên người đại ca tuy rằng không nói chuyện, nhưng một khi mở miệng cũng rất có trật tự, giải thích cũng thực sâu sắc, là ca ca đáng tin cậy.
Với hắn mà nói, trừ bỏ Lí Khiêm, Anh Vũ Bùi cùng hai vị phụ thân, những người này cùng hắn toàn bộ không hề có huyết thống huynh đệ.
Hắn không nghĩ lại mất đi những người hắn yêu mến, cho nên hắn mới hy vọng có thể trở nên lớn mạnh, để bảo hộ người nhà của hắn.
Nằm ở sô pha, nghe Anh Húc Kì hít thở từng nhịp, Anh Dạ Mạc đại khái là an tâm thả lỏng không ít, cuối cùng cũng chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, thả lỏng như vậy lại lộ ra khuôn mặt non nớt, kỳ thật như vậy mới phù hợp với tuổi của hắn.
*-*-*-*-*-*
Đêm nay tất cả mọi người ở nhà, thế là Anh Húc Kì liền đề nghị cùng nhau đến Hậu hoa viên hóng gió.
Bọn họ thực quý trọng thời gian, tổng hội cùng nhau tâm sự những chuyện sảy ra gần đây.
Hậu hoa viên không tính là lớn, nó giáp với viện bản ốc, căn nhà này được xây dựng chủ yếu là để huynh đệ bọn họ cùng nhau ở, bình thường cùng nhau dùng cơm, tiếp khách sẽ tiến hành ở bản ốc*.
*bản ốc: đại khái là nhà chính
Bọn họ ở trong Hậu hoa viên thong dong uống trà, tán gẫu, bên cạnh còn có mấy hạ nhân đi theo hầu hạ.
“Kì Kì, ngươi uống chính là cái gì? Cũng cho ta uống một ngụm đi.” Anh Mị Sí nói. Y đột nhiên có điểm nghĩ muốn uống nước ngọt,thấy Anh Húc Kì uống nước ngọt, liền hỏi y.
“Ta uống trà sữa có đường a, Nhị ca ngươi muốn uống?” Anh Húc Kì thực ngoan đem ly đưa qua, tuy rằng trong lòng có điểm nghi hoặc Nhị ca không phải không thích đồ ngọt sao?
“Anh Mị Sí, ngươi muốn uống thì làm một ly là tốt rồi, đoạt của Kì Kì để làm gì?” Hàn Tử Hằng nhịn không được nói ra, y muốn uống nước miếng của người ta sao?
“Ngươi quản ta a Hàn Tử Hằng, ta thích uống của Kì Kì.” Anh Mị Sí không nhìn, thật sự cầm cái ly uống một ngụm.
Ách… Cũng quá ngọt đi! Ngươi lại uống ngọt muốn chết như thế! Anh Mị Sí buông tha, uống một ngụm liền đem cái ly trả lại.
“Ta xem đổi một ly đi, Kì Kì?” Anh Lạc Ngưng đột nhiên lên tiếng, bởi vì y vừa mới phát hiện Anh Mị Sí lén lút ói ra một chút trong ly.
“Vì cái gì?” Anh Húc Kì vẻ mặt khờ dại chân thực hỏi, bởi vì y cũng không có phát hiện có cái gì không thích hợp.
“Húc Kì, đổi lại đi.” Anh Thiên Ngạo cũng mở miệng, thuận tiện nhìn chòng chọc mắt Anh Mị Sí.
Đại ca cùng Lạc Ngưng phản ứng làm cho Anh Mị Sí cảm thấy được không biết nói gì, y cũng chỉ với vì do quá ngọt mà không cẩn thận phun lại trong ly, cũng không phải cố ý phun ở bên trong, vả lại, chịu chút nước miếng của huynh đệ cũng sẽ không chết!
“Bảo bối Lạc Ngưng… Vậy ngươi đưa cho ta uống…” Anh Mị Sí có điểm ghê tởm đối y làm nũng.
Anh Lạc Ngưng thân mình cứng một chút, Anh Mị Sí để làm gì mà giả dạng khó chịu như vậy? Nhưng y suy nghĩ một chút, vẫn là đem cái ly đưa qua cho hắn.
Anh Mị Sí cũng không thấy bên trong là cái gì liền trực tiếp uống hết, kết quả lại phun ra.
“Này gì…?” Vì cái gì so với Kì Kì còn muốn ngọt hơn a?!
“Ca-cao nóng thêm kẹo đường…” Thật ra không cố ý biến thành thực ngọt. Anh Lạc Ngưng trong lòng muốn cười, nhưng vẫn là vẻ mặt trấn định trả lời y.
Anh Mị Sí bất đắc dĩ, hắn quên Lạc Ngưng cũng thích ăn ngọt, nhưng nhất thiết phải uống ngọt như thế không? Như vậy đối thân thể không tốt đi?
“Anh Mị Sí ngươi đủ rồi, không thích uống ngọt lại đi đoạt của người khác?” Anh Thiên Ngạo nói.
Anh Mị Sí ai oán, sớm biết rằng nếu đùa giỡn, thì đổi lấy bị đại ca mắng mà thôi, còn có, y thật sự đối đồ ngọt có chút bất mãn.
Bọn họ cùng nhau đùa vui ầm ĩ, nhưng Anh Lạc Ngưng lại phát hiện Anh Dạ Mạc đêm nay im lặng dị thường, nếu bình thường hắn đã sớm cùng Anh Mị Sí đối Anh Húc Kì giành giật đồ uống.
Hắn một người ngồi ở nơi cách bọn họ xa một chút, giống như suy nghĩ cái gì.
Tác gia trong lời nói:
* Ta cảm thấy được ta là tác giả thực bốc đồng, tuy rằng ta một mực nghĩ bối cảnh là hắc bang hay là viết một chút bối cảnh về hắc bang, chính là ta thật sự không nghĩ đâu. Cho nên vẫn nói, bộ này không có cái gì là dùng binh khí…
Editor:
Mình dùng “hắn” để ám chỉ Anh Mạc
“y” để ám chỉ những người khác ^^!~