Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 21:



Nửa đêm, Dụ Dân vì khát nước mà tỉnh dậy. Anh mệt mỏi mở mắt, cảm thấy đầu mình váng một trận. Lúc nãy đang làm việc thấy nhức đầu nên mới định nằm một lát, không ngờ anh lại ngủ quên luôn.

Dụ Dân cựa người, thấy trên trán mình có cái gì đó man mát. Anh giơ tay gỡ nó xuống, nheo mắt nhìn.

Là một chiếc khăn lạnh.

Anh hiếu kì ngồi dậy, thân nhiệt vẫn đang nóng bừng. Bên ngoài phòng có tiếng động lảnh cảnh, Dụ Dân toan xuống giường đi ra xem thì cửa phòng đã bật mở, một bóng dáng nhỏ bé rón rén cầm chậu nước đi vào. Thấy anh thình lình ngồi trên giường, Nhất Dao giật mình. Cô bật đèn lên, bưng chậu nước để xuống sàn cạnh giường, đưa tay sờ trán anh.

“Em đến từ khi nào thế?” Dụ Dân bất ngờ không kém, giọng khàn đặc.

Cô mặc một chiếc áo dài tay mỏng, lúc tay cô chạm lên trán anh thì tay áo sẽ sượt qua chóp mũi, làm anh có thể ngửi được hương hoa thanh dịu trên người cô. Dụ Dân ngẩng đầu, trong mắt phủ một tầng sương mù. Vì ốm mà cả khuôn mặt anh đỏ như tôm luộc, thần sắc kém đi hẳn.

“Em nghĩ em mà không đột nhập vào nhà thì sẽ chẳng biết anh lại ốm nặng đến thế.” Cô thấy trán anh không còn nóng hôi hổi như trước nữa, lấy chiếc khăn anh đang cầm rồi cúi xuống, vò nó trong chậu nước.

“Anh bảo anh đỡ hơn, rõ ràng là nói dối.” Cô lườm nguýt.

Dụ Dân cúi mặt, mái tóc rủ xuống như đứa trẻ làm sai. Anh mím môi, giọng mỏng đi: “Lúc đó anh thấy đỡ hơn thật, chỉ là vừa nãy lên cơn đau đầu.”

Nhất Dao vắt hết nước trong khăn, gập nó lại thành hình chữ nhật rồi lại nâng mặt anh, vén tóc qua hai bên rồi đặt vào giữa trán. Cô không buồn để ý tới anh, cầm nhiệt kế bảo anh tự kẹp xong định ra khỏi phòng.

Trước khi cô xoay người bỏ đi, Dụ Dân bắt lấy tay cô, bóp bóp lòng bàn tay mềm. Nhất Dao quay đầu, thấy đôi con ngươi sâu thẳm hướng về phía mình, gò má anh thấp thoáng luồng sáng mờ ảo bên góc tường. Cô đứng lại, quan sát anh nắm tay mình. Dụ Dân bóp nhẹ bàn tay cô, rồi đến từng đốt ngón tay, nửa giây cũng không chịu buông ra.

Đứng một lúc, phòng tuyến cuối cùng của cô sụp đổ.

Nhất Dao đi tới bên giường, bóp mặt anh: “Vì sao anh lại nói dối chứ?”

Dụ Dân chớp mắt, hàng mi chạm vào da tay cô: “Sợ em sẽ lo.”

“So với trước thì giờ em còn lo hơn.”

Tay cô mát lạnh, tiếp xúc với da thịt nóng bừng thì như đổ đá vào nước sôi, dần dần làm dịu nhiệt nóng trong người anh xuống. Một người đứng một người ngồi trên giường nhìn nhau, thoáng qua trông rất hài hoà. Dụ Dân nắm cổ tay cô, trong mắt là hàng trăm đốm sáng lung linh.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi vù vù không còn nghe thấy nữa, cánh cửa khép chặt, rèm cửa đứng lặng trong bóng đêm. Căn phòng đột nhiên trở nên thật tĩnh mịch, mọi hít thở của đối phương đều nghe thấy được.

“Anh xin lỗi.” Dụ Dân áp bàn tay mình lên tay cô, trầm giọng nói.

Anh cực kì thích sờ tay cô. Nhất Dao phát hiện ra điều đó. Mới đầu anh không dám chạm vào, tới bây giờ thì động một tí là anh sẽ cầm tay cô xoa xoa nắn nắn, nghịch mãi không bao giờ chán. Nhất Dao tò mò không biết vì sao anh thích tay mình tới vậy, tuy nhiên khi được anh nắm cô lại rất dễ chịu, cuối cùng để tùy anh muốn làm gì thì làm.

Nhất Dao nghe lời xin lỗi của anh xong, lòng cô như bị hàng vạn con kiến châm chích. Mới đầu còn định tỏ vẻ hung dữ với anh, bây giờ thì lại không nỡ. Cô cảm tưởng anh chỉ cần hạ mắt, chùng giọng xuống thôi là mọi sự kiên định của cô đều tan thành nước, không thể nào cứng rắn nổi. Hình như, dần dần cô càng buông lỏng đối với anh.

Nhất Dao thở dài một tiếng, cẩn thận vuốt lại tóc anh.

“Còn mệt lắm không?”

Anh lắc đầu: “Ngủ một giấc thấy đỡ hơn rồi.”

Cô bĩu môi không vui: “Tại sao anh vừa về không nghỉ ngơi một lát mà đã lao đầu vào làm việc thế?”

Dụ Dân hơi ngẩn ra, sau đó đại não hoạt động, biết cô đang nói tới việc anh đang làm dở trên máy tính. Anh sụt sịt một tiếng, gỡ hai bàn tay để trên mặt xuống: “Không làm thì mai sẽ phải làm cả ngày, không có thời gian.”

“Anh tính đi đâu à?”

Dụ Dân điềm đạm trả lời: “Đi gặp em.”

Tim Nhất Dao ‘thịch’ một tiếng.

Cô ngồi xuống cạnh giường, mặt hai người kề nhau trong gang tấc. Thân thể người đàn ông gầy nhưng cứng rắn, ở khoảng cách gần liền nghe được nhịp tim trong trống ngực anh. Anh đang sốt nên mặt còn đỏ, ngũ quan bề ngoài hững hờ, lạnh lùng nhưng chỉ cần anh mở miệng là lại làm trái tim cô run từng đợt. Từ ánh mắt đến hành động của anh, không ồn ào, sỗ sàng, tất thảy mọi thứ đều tựa các cơn sóng êm ả vỗ bờ, lặng lẽ nhưng động lòng người.

Cái người này…

Nhất Dao không nhịn được, vòng tay ôm lấy anh.

Dụ Dân thơ thẩn mất vài giây, anh muốn tránh đi, tay định gỡ cô ra nhưng không dám siết mạnh: “Đừng ôm, anh đang ốm.”

“Anh cũng biết mình đang ốm à?” Vòng tay Nhất Dao chặt hơn chút, đầu dựa vào lồng ngực anh.

Dụ Dân bối rối. Bàn tay trên không trung của anh động đậy, kết quả hạ xuống vuốt nhẹ tóc cô, kiên nhẫn vỗ về. Yết hầu anh khẽ đảo, người hơi ngả ra sau để cô thoải mái.

“Em đừng nên ốm.”

“Vậy anh cũng phải khoẻ chứ!” Cô lẩm bẩm.

“Em đừng ôm anh nữa, bằng không cả hai người sẽ ốm.” Giọng anh rầu rĩ.

Lần này Nhất Dao chịu buông anh ra.

Cô hỏi: “Anh thoả mãn chưa?”

“Hả?” Anh mù mờ.

“Anh nói muốn gặp em đó. Em gặp anh, cũng ôm anh rồi, anh vui chưa?”

Dụ Dân chậm chạp gật đầu.

“Vậy không được liều mình làm việc nữa! Anh nghe chưa?”

Anh chớp mắt, cả khuôn mặt sáng bừng.

“Anh biết rồi.”

Nói xong, cô hỏi: “Đói bụng không?”

“Hơi hơi.” Anh đáp.

“Em vừa nấu cháo, ăn xong rồi uống thuốc nhé?”

“Ừ.”
 
Nhất Dao múc cháo ra bát rồi đem vào phòng cho Dụ Dân. Anh nhận lấy, thổi cho nguội bớt rồi cầm thìa xúc một miếng.

Nhất Dao cầm nhiệt kế lên, bên trên ghi ba mươi chín độ. Anh hạ sốt rồi. Cô vòng ra ngoài, lấy thuốc và đem một cốc nước vào.

“Ăn xong uống hai viên thuốc nhé.”

Anh ừ bằng giọng mũi. Cô ngồi bên cạnh trông anh ăn được một lúc, cô bắt đầu chán, thấy trên kệ có vài quyển sách thì hỏi: “Em đọc được không?”

Dụ Dân gật đầu, Nhất Dao thò tay lấy bừa một quyển xuống.

Tới khi anh ăn xong bát cháo, cô vẫn đang cắm mặt đọc sách, chăm chú tới nỗi anh phát ra tiếng động cô không nghe thấy. Dụ Dân đặt bát cháo không lên bàn, ngoan ngoãn cầm thuốc uống nghe lời cô.

Anh uống cạn cốc nước, liếm giọt nước còn lại bên môi, sau đó mắt đen nhìn người đối diện.

Dụ Dân đứng dậy đi tới chỗ Nhất Dao, thản nhiên sờ tóc cô: “Em đọc gì đấy?”

“Hamlet của Shakespeare.” Cô cười: “Ngày trước em phải viết cả một bài luận văn về một câu thoại trong này.”

Cô ngước nhìn anh: ” ‘To be or not to be’, chính là câu đó.”

“Em học ngành văn học à?”

Nhất Dao lắc đầu, mắt lộ tia nuối tiếc: “Mỹ thuật.”

“Em…”

Trước khi anh kịp nói hay hỏi gì, Nhất Dao thu lại nét mặt. Cô đóng quyển sách lại, cất lại trên kệ cho anh rồi kéo anh trở lại giường: “Anh uống thuốc rồi thì đi ngủ đi, sáng mai dậy vẫn thấy mệt thì nói với em.”

Cô cầm bát cháo của anh, vặn người, ngáp một cái: “Em đi ngủ đây.”

Dụ Dân ngồi trên giường ngẩn ra: “Tối nay em ngủ lại đây à?”

Nhất Dao đi tới cửa, gật đầu: “Phải đó, em sẽ đóng chiếm phòng của thiếu gia Phùng.”

“Anh đi lấy chăn cho em.” Dụ Dân định xỏ dép đứng lên.

“Không cần, em tự tìm được, anh tốt nhất nên đi ngủ luôn đi.” Cô ra lệnh.

Nghe cô nói thế, mặt anh bất mãn, giọng trầm khàn: “Anh không phải trẻ con.”

Cô cười, vẫy tay: “Em biết, anh là người đàn ông hấp dẫn là đằng khác. Ngủ đi nhé, không cần lo cho em đâu.” Nói rồi cô vươn tay tắt đèn.

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng ngủ của anh trở nên tối mịt. Dụ Dân ngồi trên giường, lẳng lặng nghe tiếng cô ở bên ngoài.

Cho đến khi cửa phòng của Phùng Tiêu đóng lại, anh mới thả lỏng tâm tình và nhớ lại câu cô nói.

Người đàn ông hấp dẫn…

Hô hấp anh nặng nề, đầu nóng lên.

Cô thật sự nghĩ thế sao?

Dụ Dân cong môi, mắt lấp lánh ý cười. Anh vươn tay mở ngăn kéo bên tủ, lấy ra một món đồ nhỏ nhắn, nắm chặt nó.

Đêm đó, Dụ Dân bị mất ngủ, tới ba giờ sáng anh mới lơ mơ chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm tinh mơ, Nhất Dao bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc. Cô buồn ngủ hé mắt, tắt báo thức đi rồi lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

Phải nói phòng Phùng Tiêu bừa bộn nhưng chăn ga gối đệm vừa êm vừa thơm, Nhất Dao đặt lưng lên phát đã ngủ lăn quay ngay.

Bảo sao cậu ta lại có giấc ngủ tốt như vậy.

Cô nhắm mắt chuẩn bị rơi vào mộng lần nữa, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa phòng khe khẽ. Nhất Dao mở mắt ti hí, bắt gặp cái bóng cao lớn thò đầu vào, gọng kính trên mặt anh loé sáng.
Chỉ một lát sau, anh đi đến cạnh giường cô, nâng cánh tay đang để ngoài chăn của cô lên.

Nhất Dao cứ nghĩ anh sẽ nắm tay mình, không ngờ một thứ mỏng manh vào đó luồn qua bàn tay cô, đến cổ tay thì thít lại ở độ rộng vừa phải.

Sau đó anh đặt tay cô trở lại, kéo chăn đắp kín người cô rồi nhẹ bước ra khỏi phòng.

Nhất Dao mở mắt, nâng cổ tay mình lên nhìn. Cổ tay cô vốn trống không, nay lại xuất hiện một chiếc vòng tay chỉ đỏ may mắn. Nhất Dao lắc chiếc vòng, ngắm nghía một hồi không chán.

Cô mỉm cười.

Đúng là anh làm cái gì cũng âm thầm.

Tới lúc cô mở cửa ra ngoài, Dụ Dân đang làm bữa sáng trong bếp. Anh đập trứng vào chảo, chuẩn bị trước hai đĩa sạch.

Nhất Dao đi tới, thò tay lên sờ trán anh. Dụ Dân hơi bất ngờ, sau đó cúi người xuống để cô sờ.

“Hết sốt rồi.” Cô nói.

“Ừm.”

“Nhưng ăn xong anh vẫn phải uống thuốc đó.” Cô mở túi thuốc trên bàn tối qua, lôi vỉ thuốc dở ra để lên bàn.

“Ừ.”

Dụ Dân lật hai miếng trứng.

“Tí nữa em đi làm à?”

“Sáng em xin nghỉ rồi, chiều mới phải đi.” Nhất Dao mở tủ lạnh lấy sữa bò, rót ra hai cốc.

Trứng chín, Dụ Dân bỏ ra đĩa, lấy luôn cả bánh mì nướng trong máy.

“Ăn sáng.”

Hai người cùng ngồi ăn sáng. Khi ăn Dụ Dân đặc biệt yên tĩnh, đến cả động tác nhai của anh cũng không phát ra tiếng. Xem ra quy tắc trên bàn ăn rất được anh tôn trọng. Nhất Dao nhanh chóng ăn hết bữa sáng của mình thì anh vẫn chưa ăn xong.

Cô đong đưa chân trên ghế, bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, họ cũng ngồi đối diện nhau, cúi đầu ăn mì giống như thế này.

Cô tò mò, chờ anh ăn xong mới hỏi: “Dụ Dân, lần đầu anh gặp em ấy, anh có ấn tượng gì?”

Anh ngạc nhiên khi cô hỏi câu này, uống sữa bò cẩn thận suy nghĩ.

“Tóc em vàng.” Anh nói.

“Gì nữa?”

Dụ Dân: “Quần áo em mặc không đủ ấm cho mùa đông.”

Cô nhớ hôm đó cô mặc một chiếc váy bó màu đen lộ da thịt, đương nhiên không hề thích hợp cho mùa đông.

“Nhưng em có khoác áo ngoài.”

“Lúc ăn mì em cởi ra.” Anh đặt cốc sữa bò xuống.

Cô gật gù: “Hết rồi à?”

“Ừ.”

“Đó có được gọi là ấn tượng xấu không?”

“Không.”

Dụ Dân: “Khi ấy em nói mình là bạn của Phùng Tiêu nên anh không để ý lắm.”

“Không để ý vậy sao anh vẫn đưa em về nhà?” Cô nghiêng mặt.

“Lúc đó muộn rồi, con gái đi đường nguy hiểm.”

Quả nhiên anh hoàn toàn khác mấy tên đàn ông ngoài kia. Anh không bao giờ làm việc gì mờ ám, cũng không bao giờ nghĩ xấu về người khác. Nhất Dao trầm trồ.

“Thế vài lần sau gặp thì sao? Ấn tượng của anh là gì?” Cô cực kì hứng thú với đề tài  này, một mực hỏi tiếp.

Anh mím môi, mặt không được tự nhiên. Vành tai anh đỏ ửng trong nháy mắt.

“Anh không nhớ nữa.”

“Vậy bây giờ thì sao? Anh có cảm giác gì?” Cô chống cằm.

Dụ Dân: “Anh…rất vui.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.